Nơi Trú Ẩn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 63
Ự TỨC GIẬN CŨNG CÓ MỘT MÀU SẮC RIÊNG Của nó, cái bóng tối sẫm của nó phủ lên mọi thứ với một lớp mỏng giòn dễ vỡ. Nếu như Grandmother không bị sự giận dữ thiêu đốt đến thế vào thời điểm một ngàn năm trước, khi mụ nhìn ngang qua sông và trông thấy Night Song cùng với Hawk Man và đứa con gái bé nhỏ của họ, cả ba đang đứng đó, ôm choàng lấy nhau, hẳn là mụ đã nhìn thấy một cái gì đó khác hơn, một điều gì đó ngọt ngào.
Nếu ai đó khôn ngoan hơn Grandmother sẽ nhận ra thứ tình cảm muôn đời đối với những gì đang xảy ra, đó là tình yêu quen thuộc của một bà ngoại dành cho đứa cháu của mình, một sự thương mến đã tồn tại từ rất lâu đời như cây cối, như gió và các ngôi sao. Vào lúc đó, mụ có thể là đã quay lại và trở về cái tổ cũ đen tối của mình bên dòng sông nhánh, hài lòng khi biết là cháu ngoại của mình được mạnh khỏe và sung sướng. Mụ hẳn là sẽ để cho họ hưởng niềm hạnh phúc cùng nhau. Hẳn là mụ sẽ vui vẻ khi chia tay họ trong tình thân ấm áp và khe khẽ thốt ra một lời chào tạm biệt. Hẳn là mụ sẽ làm như thế.
Mụ đã có thể lựa chọn tình yêu.
Nhưng Grandmother đã quên mất cảm giác thế nào là tình yêu và mụ đã không nhận ra nó khi thứ tình cảm đó cuộn dâng trong mụ. Thay vào đó, khi mụ nhìn thấy gia đình Night Song quây quần bên nhau, mụ chỉ cảm thấy một khao khát, một ham muốn được có lại đứa con gái cho riêng mình.
Mụ cuộn tròn thân hình to lớn của mình lại thành một cuộn khổng lồ, như cuộn lò xo vĩ đại trong cái đồng hồ, bị tổn thương mạnh mẽ và chờ đợi đến lúc bung ra tấn công.
Bên bờ sông nơi có ngôi làng, cả ba vẫn tay trong tay cùng bước đi, càng lúc càng xa dần Grandmother Moccasin.
“Ta sẽ đợi ” mụ nói. Và thực vậy, Grandmother chờ đợi.
Ngay khi mặt trời bắt đầu lặn, nó chìm xuống đằng sau hàng cây. Bầu trời màu xanh mực tràn vào dâng đầy những khoảng cách giữa các cành lá. Grandmother đợi từ khi những đám lửa trại trong làng bắt đầu bập bùng, bốc lên thành ngọn lửa sáng cho đến lúc chúng tàn lụi. Chờ đợi đến khi những ngôi sao kín đáo nhìn xuống xuyên qua những cành nhánh rậm lá của đám cây đang quan sát. Mụ chờ và đợi mãi. Mụ đã chờ đợi suốt mười năm ròng và vẫn còn có thể đợi thêm nữa. Mụ bắt đầu ngân nga trong miệng. Từ nóc vòm cái miệng trắng như bông gòn, mụ phát ra một tiếng ngân thấp giọng, sâu lắng đến nỗi đàn sói nhỏ lông đỏ với những đôi tai rất thính với những âm thanh có tần số thấp hơn thế cũng chẳng thể nào nghe được hay cảm nhận được. Bầy ễnh ương, vốn nổi tiếng với những nốt trầm cũng không hề hay biết. Chỉ có những con rắn, rắn đuôi chuông, rắn rung chuông lùn niassasangas, rắn san hô và rắn hổ mang là nghe được tiếng ngân của Grandmother, chỉ có chúng mới biết được đó là tiếng gì.
Grandmother hít một hơi dài và lại ngân thêm một lần nữa. Rồi mụ quan sát và đợi chờ. Mụ lại ngân tiếp. Kháp xung quanh mụ đàn rắn vipe tụ tập lại, trườn lên thân cây, bò bên dưới đám dương xỉ và những khúc gỗ đổ gục xuống nền đất u tối của khu rừng.
Hãy đến với tamụ ngân nga. Hãy đến đây.
Và chúng bò đến. Toàn thể dòng giống, kể cả đám rắn được mụ nhận làm con nuôi, đàn rắn hổ moccasin. Chúng quan sát.
Thưa bà chị! Chúng kêu lên. Phải trả giá! Luôn luôn phải trá giá.
Phải! Mụ ngân nga. Một cái giá phải trả! Rồi mụ không để ý gì đến chúng để tập trung vào mục tiêu mà vì nó mụ đã đến đây.
Cuối cùng thì từ chỗ mụ đang đứng bên kia sông, Grandmother đã nhìn thấy một hình bóng đơn độc đang đi về phía con sông.
Một cảm giác phấn chấn rít lên dọc theo thân mụ, từng chiếc vảy bừng sáng lên. Phải!!!
Đó chính là Night Song. Grandmother quan sát ngườithiếu phụ quỳ xuống bên bờ sông và nhúng hai tay vào dòng nước lạnh, nhìn nàng để cho nước chảy qua các ngón tay, nhìn nàng lại nhúng tay vào nước thêm một lần nữa và ôm lấy mặt trong đôi bàn tay khum lại và để cho mấy ngón tay vuốt dọc theo khuôn mặt. Trời đã tối sẫm, mụ chỉ nhìn thấy hình dáng lờ mờ của nàng, nhưng như thế đã là đủ lắm rồi.
Grandmother cuộn mình lại bên bờ sông. Mụ bắt đầu câu hát, lúc đầu thì chỉ là những tiếng rời rạc; nhưng khi mụ hát lên từng lời thì khúc hát trở nên mạnh mẽ hơn:
Con mên yêu ơi, hãy quay về với mẹ.
Bước chân vào dòng nước nhẹ mượt êm.
Hãy cởi bỏ lốt hình người xa lạ.
Để mặc vào - lớp da rắn lung linh.
Hãy đến đây.
Bước gần lại, con gái xinh của mẹ.
Hát hết bài, mụ hít vào một hơi sâu. Đó không phải là một bài hát bình thường. Các linh vật cổ xưa sống trong những biển hồ và có khả năng chuyển đổi hình dạng như các nữ nhân ngư, những ondine, các lamia đều biết về khúc hát này: đó là một sợi dây vô hình, một cái thòng lọng để lôi kéo con gái về với mụ, một bùa chú ma thuật cổ xưa.
Đám cây biết rõ bài hát đó là gì, một lời kêu gọi mang tính bùa mê, thế nhưng với bất cứ ai hãy còn thức trong ngôi làng bên sông đều nghĩ là họ đang nghe thấy tiếng làn gió nhẹ lướt qua những cành cây, làm cho những chiếc lá thông nhọn chạm vào nhau kêu lách cách. Họ có thể nghĩ rằng đó là con hươu đuôi trắng đang gặm cỏ ở đồng cỏ gần bên. Nếu họ ngước lên để lắng tai nghe thì họ sẽ nghĩ là một đám chim bắt ruồi đuôi kéo đang lướt qua bầu trời từ những vị tổ tiên có pháp thuật, những vị thần biển trong truyền thuyết, nên khi đứng bên bờ sông, con tim nàng đập như trống dồn, theo một nhịp điệu hoang dại và tàn bạo. Trong tai nàng, nàng có thể nghe thấy tiếng gọi của những anh chị em họ thuộc loài rắn, những con rắn chuông massasangas, rắn đuôi chuông, những con rắn nước garter nhỏ xíu.
Con gái ơi, chúng cảnh báo, sẽ phải trả giá đấy!
Nàng ngừng lại. Có phải đó là một lời cảnh cáo? Có lẽ nàng nên quay lại, nên trở về nhà. Khu rừng như cũng đang cất giọng ngân nga.
Chú ý, cẩn thận, hãy coi chừng đấy.
Giọng chúng nghe rất khẩn thiết. Nàng nhận ra giọng của đàn rắn hổ mang, những con rắn nước mũi lợn, của những con rắn san hô màu cam pha lẫn màu đen. Những người chị. Những người anh của nàng. Nàng bước về phía con sông.
Hãy quay lại đi!
Khắp không trung vang vọng những tiếng phản đối phun phì phì. Nước sông cuộn xoáy dưới chân nàng, đẩy mình ra xa khỏi bờ cát. Dù đang là đêm tối, nàng vẫn thấy được dòng nước sáng lên lấp lánh. Và ngay sau đó nàng lại nghe thấy tiếng hát lại vang lên.
Con mến yêu ơi, hãy quay về với mẹ...
“Là Grandmother!” nàng thở hắt ra.
Và trong khi chồng và con gái nàng hãy còn ngủ yên trong túp lều tại ngôi làng, Night Song dang rộng hai tay về phía dòng sông. Đã mười năm rồi nàng chưa được gặp mẹ. Trong suốt khoảng thời gian dài đó, nàng đã cố đè nén kí ức vào sâu trong tâm tưởng nhưng không được. Và bây giờ mẹ nàng đang ở đây, đang kêu gọi nàng.
Trong một khoảnh khắc, Night Song nhớ lại thời thơ ấu của mình, nhớ lại những lúc bơi lội trên con sông nhánh đầy phù sa, khi tắm nắng trên lưng con cá sấu già, lúc săn tìm những con tôm càng trong hang sâu dưới nước của chúng. Nàng nhớ lại những đêm nằm cuộn tít trên những cành cây cao nhất, nhớ đến những vì sao đang nhấp nháy với nàng, nàng hồi tưởng.
Grandmother.
Ôi Grandmother yêu quý.
Toàn thân nàng bị xâm chiếm hoàn toàn bởi từ “Dạ”.
Và chẳng cần suy nghĩ thêm, Night Song bước chân vào dòng nước.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn