Chương 64: Giam Lỏng
HƯƠNG 64 GIAM LỎNG
Vào đến điện thái tử,Đông Phương Dật Hiên ném cô lên giường,ánh mắt nóng rực nhìn cô từ trên xuống dưới,từng lớp,từng lớp quần áo trên người hắn bị quẳng sang một bên,cô sởn gai ốc quan sát động tác của hắn,không phải là hắn muốn làm chuyện đó chứ? Trời ơi............,cô thật hối hận vì mình đã bỏ trốn,để giờ đây lại tự rước họa vào thân.Thấy hắn đã cởi xong quần áo,tay đang đưa về phía dây thắt lưng của cô,nhưng cô đâu có dễ dàng để hắn làm như vậy? Cô nở nụ cười tươi rói khiến cho hắn cảm thấy đáng sợ,giơ chân không một chút nể tình,đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn.Trong khi hắn gầm gào như một con thú điên thì cô lại ôm bụng cười ha hả trên sự đau khổ của người khác. (Ruby: chị chơi ác thật a~)
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi muốn ta đoạn tử tuyệt tôn hay sao? - Đông Phương Dật Hiên điên tiết quát
- Đúng đó,ngươi làm gì được ta?
- Tạm thời tha cho ngươi - Đông Phương Dật Hiên kiềm chế tức giận,đau đớn rời khỏi căn phòng
- Hình như ngươi đã thay đổi - Khi hắn ra đến cửa,cô nói khẽ,nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy
Bị giam lỏng trong phòng cả buổi,cô chỉ còn biết ngủ để quên đi sự nhàm chán,bữa trưa,bữa tối,đám nha hoàn đều mang thức ăn đến cho cô,mặc dù rất thèm,lại đói,nhưng cô nhất quyết không chịu ăn,cô muốn trở về,nếu như Đông Phương Dật Hiên thực sự thích cô,hắn sẽ thả cô,có lẽ nhịn ăn mấy ngày,hắn sẽ động lòng mà tha cho cô.
***************************
Thanh Long quốc.Cung Thừa Càn.
- Hoàng thượng,thần đã điều động binh lính lục soát trong kinh thành và ngoài kinh thành,nhưng không thể tìm được Âu Dương cô nương - Dạ Kì cung kính bẩm báo
- Không tìm được? Chỉ trong vài ngày,nàng không thể chạy xa thế được,chỉ có một khả năng - Anh vẫn thản nhiên như không,năm ngón tay gõ trên mặt bàn
- Ý của hoàng thượng là............Âu Dương cô nương đã bị bắt cóc?
- Chính xác là như vậy,có điều..........ta cần suy nghĩ xem kẻ đó là ai!
****************************
Ngày hôm sau,cô dậy từ rất sớm,căn bản là do bụng đói cồn cào,cô khó khăn lắm mới có thể chợp mắt được,nhịn đói một ngày mà cô đã chịu không nổi rồi,những ngày tiếp theo thì phải làm sao đây?
Cửa bật mở tung,Đông Phương Dật Hiên bước vào,trên tay cầm một đĩa điểm tâm,sắc mặt hằm hằm sát khí nhìn cô khiến cho cô dựng tóc gáy,hắn đặt cái đĩa lên bàn,kéo cô ngồi xuống ghế,rồi cất tiếng:
- Nghe nói hôm qua ngươi không ăn gì cả,vậy thì bây giờ ăn đi!
- Ta không ăn!
- Ngày mai là hỷ sự của chúng ta rồi,ngươi không thể không ăn
- Hỷ sự?
- Đúng vậy,ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời
- Không,ta không muốn lấy ngươi - Cô lắc đầu ngoầy ngoậy
- Chấp nhận đi,Tiểu Bảo Nhi,ta có gì không tốt?
- Ta không cần biết ngươi không tốt chỗ nào,nhưng ta - Cô chỉ tay về phía hắn - Tuyệt đối sẽ không lấy ngươi!
"Bốp!","Bốp".Đông Phương Dật Hiên tức giận tát cô liền hai cái,một ngụm máu tươi từ khóe miệng chảy ra,cô đau đớn xoa má đã sưng vù,nhăn nhó trừng mắt nhìn hắn.
- Âu Dương Bảo Nhi,ta nhẫn nại đủ lắm rồi,ngày mai dù trời có sập,ngươi cũng phải thành thân với ta!
- Ngày mai dù có phải xuống địa ngục,ta cũng không thành thân với ngươi! - Cứ chờ mà xem,cô sẽ không để hắn được như ý muốn,hai cái tát này,cô sẽ ghi nhớ trong đầu,hắn dám động tới cô,thì đừng có trách cô trả thù như thế nào.
- Nói rất hay,vậy thì để xem,ai thắng ai thua - Đông Phương Dật Hiên nhếch môi cười khẩy,xoay người rời khỏi phòng.
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương