Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương ♚ Mảnh Vỡ Kí Ức 63: Đám Cưới Bị Phá!
*Khụ... khụ... tus đầu chap lần này hơi bị đen tối chút*
- Anh ơi chịch đi:3
- Cưới rồi chịch nha em:)
- Chịch rồi cưới cũng được mà anh ><
- Mẹ dặn anh đẹp trai thì không được dễ dãi, bọn con gái bây giờ giờ chỉ muốn lấy trinh đàn ông thôi:(
____________
Một luồng sấm sét ngang tai Lâm Á Kỳ, cô chết sững ngay tại chỗ. Chỉ biết đứng nhìn trân trân người ngoài cửa kia. Đôi mắt lóe lên tia kinh hãi, câu nói ở miệng cũng vội nuốt vào.
Người con trai đứng ngoài kia, trên tay cầm dao bấm. Ánh mắt lạnh lùng híp lại, cười nguy hiểm cũng nhìn cô chằm chằm. Chân từ từ di chuyển, liều mạng chạy như bay về phía cô mà nhắm vào ngay phía ngực trái đâm vào: "Lâm Á Kỳ, tôi phải đâm chết cô".
Trịnh Du Khẩm nghiến răng tức giận, hai mắt long sòng sọc nhìn người kia, không xem mọi người ở đây ra gì, anh ta quát lên, đẩy Lâm Á Kỳ ra phía sau lưng mình bảo vệ: "Anh nói xằn nói bậy gì đó, đây là hôn lễ của tôi, mau cút khỏi đây".
Lâm Á Kỳ nhìn con dao sắc bén đang từ từ lao đến phía mình, cô chết trân tại chỗ. Không hề có phản ứng gì, thậm chỉ cả sợ hãi. Mọi người xung quanh bắt đầu đứng lên xì xào, cảm thấy có gì đó không ổn.
Rồi chợt, Lâm Á Kỳ cầm tà váy cưới nhấc lên, cô lạnh lùng đẩy Trịnh Du Khẩm sang một bên, cười nhạt nâng cao giọng: "Bách Minh, anh điên cái gì? Không biết đây là lễ kết hôn của tôi hay sao?". Họ sẽ chẳng còn gọi cô bằng cái biệt danh 'tiểu mỹ nhân' thân thiết nữa. Họ cũng sẽ chẳng xem cô là bạn nữa. Mà là... kẻ thù. Nghĩ đến đây, lòng cô lại một phen đau đớn.
Bách Minh bỗng khựng người lại, nhưng cây dao vẫn còn giương lên. Anh hận thù nhìn cô, có chút khốn khổ quát lên: "Ả đàn bà khốn kiếp, Anh em tôi tin cô như vậy, ngược lại cô lại phản bội chúng tôi, hôm nay tôi vì trả thù Kì Nam mà đến, hừ. Kì Nam yêu cô, cô lại giết cậu ấy. Còn cùng cái tên vô sỉ này kết hôn, một đôi cẩu nam nữ". Cậu còn minh họa, oán hận nhìn về phía Trịnh Du Khẩm.
Mọi người xung quanh xì xầm to nhỏ, rồi lại sợ bị liên can. Liền rời khỏi nhà thờ. Bởi vì trong số những người họ, đều là vì lợi ích xã giao mà đến. Giáo đường bỗng chốc hiu quạnh. Cha cũng lắc đầu bỏ vào bên trong. Rốt cục một đám cưới... lại thành một trò hề.
Lâm Á Kỳ nhạt nhoà cười, ánh mắt thoáng qua sự châm chọc. Cô nâng váy cưới đi xuống chỗ Bách Minh đang đứng, chậm rãi mỉa mai: "Cẩu nam nữ sao? Nghe rất hay". Cô cười lớn một tiếng.
Trịnh Du Khẩm nhẹ cười, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, cô không nhớ ra gì. Rồi lại ôm lấy eo cô nhìn nguy hiểm vào Bách Minh: "Cậu Bách, đi được rồi". Cần tàn nhẫn, Lâm Á Kỳ đã có đủ.
"Há, đi sao? Tôi cho cô ta chết đã". Nói rồi, Bách Minh cầm dao nhắm ngực trái cô mà đâm vào...
0,1s...
0,25s...
Một giọng hét sợ hãi truyền đến: "Minh, anh dừng lại cho em". Tiếp theo là bóng dáng của An Tiệp Kha chạy trước Nguyên Lâm.
Nguyên Lâm thở hổn hển, tức giận đến nỗi ngực phập phồng giựt dao lại từ tay của Bách Minh, căng thẳng quát nhẹ: "Cậu thôi được rồi đó, Thẩm Như My cần cậu". Từ đầu chí cuối không thèm liếc Lâm Á Kỳ một cái.
Bách Minh tức giận, bị ngăn lại liền chịu không nổi gầm lên: "Tiệp Nhi, buông anh ra, anh phải trả thù cho Kì Nam, Thẩm Như My không liên quan gì với tôi". Nói xong liền hung hăng hất tay An Tiệp Kha ra.
Nguyên Lâm trợn mắt nóng nảy, đánh mạnh lên mặt Bách Minh một cái. Anh lạnh lùng liếc Lâm Á Kỳ: "Cậu vì cô ta sao? Cô ta không đáng để cậu vào tù". Nói xong còn khẽ cười lạnh nhìn cô.
Lâm Á Kỳ cong môi nhẹ cười nhạt, dường như không ai nhìn ra suy nghĩ sâu xa trong mắt cô. Chỉ thấy, cô ngớ ngẩn lười biếng mở miệng: "Diễn kịch đủ chưa?" Cô phải thay đổi, không được mềm lòng.
Nguyên Lâm kéo An Tiệp Kha cùng Bách Minh đang giận dữ rời đi. Nhưng nào ngờ, An Tiệp Kha còn quay lại nhìn cô, lạnh lùng ném ra một câu. Mà câu nói này, đã thành công khiến cô rơi nước mắt. Họ giỏi lắm, ha ha. Cô đau thương cười lớn.
"Kì Nam... anh ấy mất rồi, cảm ơn sự tàn nhẫn của cô". Ánh mắt An Tiệp Kha nhìn cô đầy khinh bỉ cùng chán ghét.
Kì Nam... anh ấy mất rồi...
...
Kì Nam... anh ấy mất...
...
Kì Nam...
Giây phút ấy, đáy mắt Lâm Á Kỳ đau đớn đến tột cùng. Anh... cuối cùng cũng biến mất mãi mãi. Lòng cô nát vỡ ra, mặc dù biết rõ sẽ có ngày hôm nay. Làn môi cô lại một lần nữa cong nhẹ yếu ớt cười. Cô cười cho người ta biết cô đang vui, cực kỳ hạnh phúc.
Trịnh Du Khẩm đau thấu tim nhìn biểu hiện của cô, giữa giáo đường, anh chợt giang tay ôm lấy cô, thống khổ cất tiếng: "Kỳ Kỳ, anh biết em chưa quên được Dương Kì Nam nhưng anh ta chết rồi, chỉ có anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em, rồi em sẽ quên anh ta". Giọng nói anh có phần run run, vô cùng khổ sở.
Khuôn mặt trắng bệch của Lâm Á Kỳ úp vào lòng ngực anh. Biểu hiện của cô vô hồn, không cảm xúc, không lạnh, không nóng. Chỉ là... nước mắt trên má vẫn đang lăn dài.
Bó hoa hồng đỏ rực trên tay Lâm Á Kỳ rơi xuống thảm đỏ. Cô chợt đẩy anh ra xoay người nâng váy chạy đi. Nước mắt bay theo từng làn gió nhẹ.
Hiện tại, chỉ thấy trên vỉa hè của một quốc lộ đang có một cô dâu đang cầm váy chạy. Ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, làn váy cô bay bổng trong không trung. Làn da cô trắng như ngọc thạch, dưới bầu trời ấy. Khung cảnh đẹp đến vô hồn.
Lâm Á Kỳ mặc váy cưới chạy như một con búp bê gỗ. Đây là lần thứ hai cô vô thức chạy đi. Chỉ có cảm giác là mình muốn chạy trốn khỏi nơi đó. Lần đầu, cô không biết mình sẽ chạy đi đến nơi nào. Nhưng bây giờ, cô biết mình phải đi đâu. Cô phải đi tìm anh. Anh chưa chết, bọn họ gạt cô. Anh chưa hề chết phải không? Phải không? Hôm đó, cô đã cố ý bắn lệch không trúng tim anh. Bọn họ gạt cô mà, đúng không? Cô xúc động, nấc nhẹ lên từng tiếng. Tiếng nấc bi thương cứ thế, vô tình hòa vào trong tiếng gió. Cứ thế, cô vô hồn chạy trong nước mắt. Khóe mắt đỏ hoe lên. Bất chợt, một tiếng va chạm vang mạnh lên trong tích tắc.
"Két..." Là tiếng thắng gấp của ôtô.
Các giọng hét cùng bàn tán bắt đầu vang vọng ầm lên.
"Tai nạn, tai nạn...".
"Gọi xe cấp cứu nhanh lên".
"Cô gái này là ai vậy? Đáng thương quá".
Bao nhiêu giọng nói truyền đến vào thính giác. Lâm Á Kỳ chỉ cảm thấy mi mắt mình bỗng nhiên nặng trĩu, cả người cũng nặng trịch, chuyện gì xảy ra với cô vậy?
Mi mắt dần dần khép lại, cô cảm thấy mình rất đau đớn, cả cơ thể như bị nát ra. Vô cùng mệt mỏi. Kì Nam, em ngủ đây, không tìm được anh. Em lại xin lỗi, xin lỗi.
Cuộc đời đúng là một chuỗi bi kịch. Lâm Á Kỳ giờ đây đang nằm trên vũng máu tươi đang chảy lênh láng ra từ cô. Cả chiếc váy cưới màu trắng của cô cơ hồ cũng đã thấm màu đỏ. Khung cảnh vô cùng đáng sợ, ghớm ghiếc khiến người ta nhìn vào muốn ói. Cô nằm im ở đó, không cử động. Mi mắt cũng không hề run.
Mọi người vẫn đang bu quanh bàn tán xôn xao. Tại sao cảnh sát vẫn chưa đến? Còn xe cấp cứu?
Rốt cục, vẫn có một chiếc ôtô dừng lại ngay bên đường, trong xe, một người con trai bước ra. Tuy nhiên, không ai chú ý.
Khuôn mặt anh ta không lộ ra một chút ghê tởm, thậm chí còn bế cô vào xe không nói không rằng liền cho xe chạy với tốc độ đến cực điểm.
Xe vừa chạy đi, cũng là lúc Trịnh Du Khẩm chạy đến. Nhưng chính là, không hề gặp được Lâm Á Kỳ.
Sau trận tai nạn giao thông đó, Lâm Á Kỳ hoàn toán mất tích. Cứ như là cô chưa từng tồn tại trên đời này.
Bi kịch... liệu có còn bi kịch?
(Còn tiếp)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!
SadSciu
Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! - SadSciu
https://isach.info/story.php?story=nay_vo_yeu_dung_so__sadsciu