Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mưa Nhỏ Hồng Trần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngoại Truyện 2 : Chiếc Gối Êm Của Vợ Con
Á
nh đèn ngoài cửa sổ hắt vào, phủ sáng dịu dàng lên hai con người đó, một lớn một bé, họ là một phần máu thịt của anh. Anh yêu họ hơn mạng sống của mình, anh muốn làm chiếc gối êm của họ.
"Tuệ An! Con biết gọi bố rồi!" Trương Lâm Sơn vui vẻ reo lên.
Tuệ An vội vàng từ bếp chạy ra, thấy Trương Lâm Sơn đang nâng thằng bé lên cao, hoảng hốt kêu: "Cẩn thận, làm ngã con!"
Trương Lâm Sơn cười hì hì, bế đứa bé đến trước mặt Tuệ An, "Gọi mẹ đi, con trai!"
Thằng bé dẩu cái miệng bé tí, phát ra một tiếng na ná như "pú".
"Ha ha! Vẫn chỉ biết gọi bố! Con ngoan lắm!"
Tuệ An cười.
Trương Lâm Sơn tay trái bế con, tay phải quàng ôm Tuệ An, "Gay rồi, con trai, mẹ giận đấy!"
"Đâu có, con hư quá! Tệ thật! Hừ!"
Thằng bé giương đôi mắt tròn xoe, chìa hai tay bụ bẫm về phía Tuệ An. Tuệ An bẽn lẽn cười, chìa ngón tay cho nó nắm, "Ngoan, mẹ còn nấu cơm, lát nữa mẹ bế, nha?". Nói rồi rút tay ra, ghé đầu thơm thằng bé, chạy xuống bếp.
"Còn anh?" Trương Lâm Sơn buột miệng.
Tuệ An ngẩn ra, cười cười, cũng hôn vào má anh, lúc quay đi, mắt đã mờ ướt.
Có con, một tuần Trương Lâm Sơn chỉ tiếp khách bên ngoài hai, ba ngày, nhưng cũng thường về sớm, Tuệ An nghĩ đến ngày xưa, vẫn đau lòng.
Đàn ông đâu phải không có thời gian, chỉ là anh ta có muốn có thời gian hay không.
Cô thấy buồn cho mình. Nếu không có đứa trẻ này có lẽ anh đã bỏ cô.
Bây giờ Tuệ An đã nấu ăn rất ngon. Trương Lâm Sơn rất vui, thỉnh thoảng còn khen một câu, "Cơm vợ nấu vẫn là nhất!". Vì câu nói đó, vì thấy anh phồng má trợn mắt ăn, Tuệ An sẵn sàng hôm nào cũng vào bếp, niềm vui gia đình làm cô thấy hạnh phúc, mặc dù trong lòng vẫn còn khoảng trống, vẫn ngấm ngầm đau.
Buổi tối, dỗ con ngủ xong, Tuệ An hơi mệt, nằm xuống là ngủ, trước lúc thiếp đi vẫn còn nghĩ, ngày mai nên nấu món gì.
Hai mẹ con ngủ rồi, Trương Lâm Sơn mở mắt, nửa năm trôi qua, nỗi đau trong lòng như thủy triều rút đi, để lại bờ cát phẳng lặng không dấu vết. Chạy đuổi theo, biển quá sâu, những giọt lệ ngưng bởi ánh trăng đã rơi xuống biển, biến mất không tìm được nữa.
Đỗ Lối biến mất thật rồi.
Biến mất không vết tích, như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh, như họ chưa từng say đắm, chưa từng yêu nhau.
Anh trở mình nhìn vợ. Sau khi sinh con, Tuệ An ăn mặc giản dị hơn, nét mặt càng phúc hậu. Nếu Đỗ Lối như cơn lốc xoáy, phá tan mọi tuyến phòng thủ trong lòng anh, thổi bùng đam mê, làm anh say đắm cùng cô khiêu vũ trên đầu ngọn sóng, thì Tuệ An như cỏ dưới đáy nước, dịu dàng lả lướt, níu chân anh, kéo anh xuống đáy sâu ấm hơn.
Sau cơn choáng váng, Trương Lâm Sơn cảm thấy ngày càng quyến luyến gia đình. Tuệ An cơ hồ chỉ sau một đêm vụt trở nên chín chắn, nấu ăn, chỉ dẫn anh chăm sóc đứa con. Anh vui lòng nghe cô sai bảo, nhìn Tuệ An ngủ, anh thầm nghĩ, phụ nữ sau khi sinh con mới thật là phụ nữ.
Nhìn Tuệ An cho con bú xong, vừa bế nó vừa âu yếm nựng nịu, anh thấy ghen với thằng bé. Thỉnh thoảng nghe anh than phiền chuyện nọ chuyện kia, mắt Tuệ An trìu mến cảm thông, làm anh kinh ngạc, thầm nghĩ đàn ông có lúc giống trẻ con, mong được vợ chở che vỗ về.
Cô gái nhỏ ngày trước luôn dựa vào anh, làm nũng, bây giờ dồn tất cả tình yêu cho đứa con. Mỗi lần về nhà, không khí thoảng mùi sữa và mùi thức ăn, bên tai là tiếng cười đùa của Tuệ An và con trai. Mỗi lần về đến cửa, anh lại bất giác hít thật nhiều không khí đó, đưa mùi hương đó vào sâu trong lòng, bỗng lại nhớ Đỗ Lối.
Anh đau khổ nghĩ, với Đỗ Lối, anh cũng sẽ được hưởng bầu không khí đó, nhưng cô mãi mãi không thể có vẻ dịu dàng của Tuệ An.
"Oa!" Đứa bé khóc to.
Trương Lâm Sơn nhỏm dậy trước, bật đèn, Tuệ An cũng tỉnh, hai người cùng muốn bế con, Trương Lâm Sơn ấn vai cô, "Em ngủ đi, để anh".
Tuệ An nằm xuống, nhìn anh vừa cho con bú bình sữa, miệng vừa nựng nịu, "Ôi, con làm mẹ thức rồi, hư quá..."
Đứa bé bú xong, lại ngủ, không nghe thấy lời bố nó cưng nựng, Tuệ An cười, "Lâm Sơn, hồi nhỏ anh cũng như thế à?"
Anh hơi nhướn cặp mày rậm, "Lúc nhỏ anh nghịch lắm!"
"Biết rồi, hồi đó một ngày anh ăn tám bữa cơm, phục vụ con còn dễ hơn phục vụ anh". Tuệ An bắt đầu kể chuyện ngày xưa của anh.
"Sao em biết?"
"Dực Trung kể, em nghe sướng quá! Anh ta bảo, hồi nhỏ tất cả bọn trẻ gọi anh là Trương đại ca, cầm đầu một lũ trẻ ngỗ nghịch, anh nghịch nhất".
Trương Lâm Sơn cười hì hì, đặt đứa bé vào nôi, lên giường. "Hồi nhỏ anh..."
Anh bắt đầu hớn hở kể lại những trò ngày xưa. Không biết từ lúc nào Tuệ An đã chui vào nằm gọn trong lòng anh ngủ, miệng vẫn cười. Anh cúi hôn trán cô, ôm càng chặt.
Cơ thể nóng ấm mềm mại của Tuệ An co trong lòng anh, anh bỗng muốn được che chở, đùm bọc, hai người này, một lớn một bé là một phần máu thịt anh, anh yêu họ hơn chính mình. Mọi phiền muộn bỗng chốc tiêu tan, Tuệ An và con trai đã cho anh động lực, anh cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Mọi cực nhọc, không còn là khó chịu nữa. Chỉ cần bầu không khí gia đình mãi mãi yên ả, mệt mấy anh cũng chịu được.
Lúc này, trong lòng Trương Lâm Sơn, hình bóng Đỗ Lối đã lùi vào một góc rất sâu, cánh cửa nhỏ đã khép, không mở ra nữa.
Anh cười đau khổ, đàn ông sau khi làm bố, mới thực sự chín chắn.
Điều duy nhất đáng tiếc là, anh hiểu, anh không thể lại có một tình yêu như lửa nữa.
Đã từng có, như vậy là đủ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mưa Nhỏ Hồng Trần
Trang Trang
Mưa Nhỏ Hồng Trần - Trang Trang
https://isach.info/story.php?story=mua_nho_hong_tran__trang_trang