Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mị Hương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 64: VấN Kế
A
́nh trăng thanh lãng, gió khẩy nhẹ nhàng, hương hoa quấn quýt, ngày hôm nay thật đẹp. Diêu lão gia mời Sử lão gia và Phạm lão gia ngắm trăng, ba người đã đọc đủ loại thi thư, chỉ là mười năm gần đây, Đại Ngụy chiến tranh liên miên, văn nhân thất bại, bọn họ quanh quẩn mãi chức tiểu quan, không được thăng tiến. Năm ngoái mọi người nghe được con gái mình đến phủ tướng quân câu được tướng quân, ai cũng ngạc nhiên và vui mừng nói không nên lời. Đến khi lên kinh, gặp được con rể tướng quân thắng trận trở về, bọn họ làm nhạc phụ, cũng hưởng vinh yên. Bây giờ chỉ đợi con rể và nữ nhi chính thức thành thân, bọn họ sẽ công đức viên mãn.
Phạm lão gia cực kì hài lòng với Tạ Nam, ông khen: “Con rể nhà ta thành thật, gả Tiểu Tinh cho nó, ta rất yên tâm.”
Sử lão gia cũng vô cùng hài lòng với Tạ Thắng, tự hào lên tiếng: “Con rể nhà ta kiên định, Tú Nhi mà gả cho nó, ban đêm ta có thể ngủ ngon giấc rồi.”
Diêu lão gia vân vê râu, tự đắc: “Con rể nhà ta cái gì cũng tốt, Tiểu Mật được gả ột vị hôn phu như vậy, là phúc tu luyện mấy đời.”
Ba người đang nâng chén chúc mừng thì cách đó không xa xuất hiện ba bóng người, là rể tốt trong miệng bọn họ.
Huynh đệ Tạ Đằng nghe nói đám Diêu lão gia ở đây ngắm trăng ngâm thơ thì bàn bạc, muốn ôm mỹ nhân về, mỗi người phải đi thỉnh giáo nhạc phụ đại nhân của mình. Thứ nhất, là người trong nhà cả mà, chắc chắn sẽ tri bất vô ngôn, vô ngôn bất tẫn, sẽ không làm bọn họ chậm trễ. Thứ hai, cũng là người trong nhà cả mà, nên sẽ không chê cười bọn họ ngay một nữ tử cũng không biết đối phó, mà chỉ bảo rằng bọn họ ngây thơ, không hiểu phong tình.
Thấy đám Tạ Đằng đến, Diêu lão gia sai bà tử lấy thêm ba chén rượu, trong một lúc mọi người cùng ngồi xuống, đầu tiên là bàn luận thời sự, sau đó mới nói đến phiền muộn của mỗi người.
Diêu lão gia nghe Tạ Đằng nói xong thì vỗ đùi bảo: “Con rể à, con còn chưa bắt được Tiểu Mật sao? Trước giờ con đánh giặc chẳng lẽ chưa từng đọc qua binh pháp? Muốn có được lòng nữ nhân, phải quanh co phức tạp lắm, không đi đường thẳng được đâu. Nữ nhân mà, thích nhất là dỗ ngọt, không thèm nghe lí lẽ. Anh mà giảng đạo với nàng, là tốn nước miếng vô ích.”
Sử lão gia rất kinh ngạc, con rể tốt thế này, cả một thị thiếp cũng không nạp, con gái mình lại không đếm xỉa đến nó. Cẩn thận người ta chạy thật đấy! Liền vội vàng nói: “Con rể à, chưa kể đến thân phận địa vị của con, chỉ cần cái tướng mạo này là đủ để vạn người mê rồi, cớ sao lại không thâu được lòng Tú Nhi? Hay là dùng không đúng phương pháp?”
Phạm lão gia suýt chút run rẩy, ôi Tiểu Tinh, Tiểu Tinh ngu ngốc, chàng rể tốt thế này sao con lại không muốn vậy hả? Đúng là con heo thừa mỡ, não bị úng nước rồi sao? Con không muốn thì cũng đừng giành với thiếu nữ trong kinh chứ! Lập tức giật giật râu nói: “Con rể à, ta đã nói con rồi, nha đầu Tiểu Tinh này ngốc nghếch, rất dễ bị lừa, chắc chắc là con cưng chiều nó nhưng không bộc lộ ra, nó lại không hiểu được nhiều như thế, nên con mới bị lỡ.”
“Thỉnh nhạc phụ chỉ giáo.” Tạ Đằng thấy Diêu lão gia ủng hộ thì bạo gan thưa: “Không biết nhạc phụ đại nhân có cách gì tốt không ạ?”
Lúc này, Diêu Mật đang sai người bày trà quả ở thưởng đình, treo đèn lồng lên bốn góc đình, sau đó đốt hương kính ánh trăng với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, khấu tạ nguyệt nương phù hộ.
Từ lúc sợ gả sai người, sợ quan phủ cưỡng ép phối hôn, cùng đường tiến vào phủ tướng quân, tới bây giờ đã không còn sợ chuyện thành thân, có nhà riêng ình, không lo cơm áo, cớ gì phải chịu gả vào nhà người khác?
Phạm Tinh thở dài: “Ta thật sự mong được sống với hai tỷ mãi như thế này.”
Sử Tú Nhi gật đầu: “Ta cũng muốn sống mãi như vậy, không cần phải nhìn sắc mặt nam nhân mà sống qua ngày, không sợ thị thiếp vào cửa, không sợ không sinh được con trai, không sợ bị hưu thư.”
Diêu Mật lặng lẽ không nói gì, đúng vậy, vì nàng sợ, nàng mới không muốn gả. Trước đây, ngay cả Cố Đông Du cũng chê nàng, huống gì Tạ Đằng? Nếu không phải dung mạo nàng giống Tạ Vân, nếu không phải nàng hiến thân trước khi ra trận, Tạ Đằng sẽ thật lòng muốn cưới nàng sao? Sẽ thật lòng thích nàng sao?
Tạ Đằng xuất chinh, dẫn theo Linh Chi trở về, sau đó còn giấu Linh Chi trong tủ quần áo, mảy may không sợ nàng buồn, như vậy…là vì cái gì? Là vì nàng nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, là vì nàng sẽ không chạy trốn, là vì nàng khó gả, là vì nàng trèo cao, là vì nàng trừ hắn ra, sẽ không còn ai khác.
Khi Tạ Đằng đánh giặc trên chiến trường, nàng sợ, sợ mất Tạ Đằng, đêm đêm luôn gặp ác mộng. Bây giờ Tạ Đằng trở về, nàng cũng sợ, sợ Tạ Đằng không thật lòng với nàng, mà chỉ bởi nàng đã hiến thân, mà chỉ bởi nàng ở phủ tướng quân xử lí gia sự nửa năm, không thể không cho nàng một danh phận. Nhưng nàng muốn, đã không đơn thuần là một danh phận. Nàng muốn, là một chút thật lòng. Chỉ cần một chút thật lòng, đã đủ để cho nàng cùng hắn vượt qua tất cả. Nhưng Tạ Đằng thật sự thật lòng sao?
Thấy bầu không khí có hơi bất thường, Sử Tú Nhi cười lên tiếng: “Chúng ta bây giờ có nhà, có bạc, còn có công việc viết sách kiếm tiền, cuộc sống trong mơ đang chờ chúng ta, hà cớ gì phải ưu sầu những chuyện có hay không có?”
Diêu Mật ổn định tâm trạng, cười đáp: “Đúng, chúng ta bây giờ không nhất định phải lấy chồng. Người ta có quỳ xuống cầu xin cũng thèm vào.”
“Tuyệt vời, ta sống với hai tỷ tỷ, sung sướng ung dung tự tại.” Phạm Tinh kích động rót ba chén rượu, đưa cho Diêu Mật và Sử Tú Nhi mỗi người một chén, tự mình cầm một chén, nâng chén chúc mừng: “Chúc chúng ta mãi mãi vui vẻ.”
Ba người nhìn nhau cười, uống một hơi cạn sạch.
Đặt chén rượu xuống, Diêu Mật cười nói: “Ba người tướng quân cầu hôn không thành, bây giờ lại mặt dày không đi, coi chừng có bí chiêu. Chúng ta đoán thử xem bọn họ tính làm cái gì nhỉ?”
Sử Tú Nhi chống hai má, nói: “Ta nghĩ bọn hắn dùng vũ lực, đánh chúng ta, bắt chúng ta phải nghe bọn hắn.”
Phạm Tinh ngưng thần suy nghĩ, sau một hồi lâu thì lên tiếng: “Ta thì cho rằng, bọn họ kiêu ngạo thành thói, chắc gì hao tâm tổn trí trên người chúng ta, làm gì miễn là khiến chúng ta dính bầu, sẽ…”
Diêu Mật vỗ tay cái đét: “Chính xác, loại người như bọn hắn, chắc chắn là tìm cách làm tỷ muội chúng ta mang em bé. Bọn hắn nghĩ nếu chúng ta mang bầu, hiển nhiên là cầu bọn hắn cưới vợ, đến lúc đó mặt mũi gì cũng có.”
“Ta nói, chúng ta hà cớ gì phải đi nuôi con cho người khác, thà chúng ta tự sinh em bé thì hơn.” Sử Tú Nhi hưng phấn dùng đầu ngón chân đạp nhẹ lên chân Diêu Mật, thấp giọng thì thầm: “Bọn hắn đã muốn dụ dỗ chúng ta, vậy tại sao chúng ta không tương kế tựu kế, sinh luôn một đứa nhỏ?”
Cách đó không xa, huynh đệ Tạ gia giẫm ánh trăng đi đến bên này, trong tay Tạ Thắng xách theo một bầu rượu, hơi không xác định nói: “Đại ca, điều này có thành không?”
Tạ Đằng gật đầu chắc nịch: “Nhạc phụ đọc nhiều thi thư, hiểu rõ lòng nữ nhân, vả lại Tiểu Mật còn là con gái của ông, ông nói có hiệu nghiệm, tất nhiên sẽ có hiệu nghiệm.”
Trên đường trò chuyện, bọn họ đã đến trước thưởng đình, xách theo bầu rượu bước lên bậc thềm, cười rực rỡ: “Vừa hay trăng sáng, biết rõ các nàng ở đây dâng hương bái nguyệt, đặc biệt đến tương bồi.”
Huynh đệ Tạ Đằng vốn anh tuấn, nay nhân trăng sáng đi đến, mỉm cười nói chuyện, thật là cảnh đẹp ý vui, đám Diêu Mật không thể làm mặt lạnh, đành phải mời bọn họ ngồi xuống.
Tạ Đằng thành tâm thành ý bày tỏ: “Tiểu Mật, chuyện trước kia là ta không đúng, không quan tâm đến tâm tình của nàng. Bất luận nàng muốn gả hay không muốn gả, ta đều tôn trọng. Muốn gả, ta liền chuẩn kiệu hoa đỏ thẫm, không muốn gả, ta sẽ cùng nàng làm tri kỷ.”
À, là ngươi nói đó! Diêu Mật trong bụng sôi trào, trong nhất thời hơi mềm lòng, mỉm cười châm cho Tạ Đằng một chén rượu, đặt vào trong tay hắn, nói: “Tướng quân cũng không dễ dàng, hãy uống chén này trước đã.”
Thấy Tạ Đằng y theo lời dạy của Diêu lão gia, liền có được khuôn mặt tươi cười của Diêu Mật, Tạ Thắng cũng dùng với Sử Tú Nhi: “Tú Nhi, ta sẽ luôn chờ nàng, chờ đến khi nàng nguyện ý gả cho ta mới thôi. Nàng không muốn một ngày, ta sẽ chờ một ngày.”
Thâm tình đến vậy sao? Ta không tin. Sử Tú Nhi đảo tròn mắt, cười nói: “Nếu ta cả đời không lấy chồng thì thế nào?”
Tạ Thắng quýnh lên, liền quên mất lời dạy của Sử lão gia, bật thốt: “Không lấy chồng cũng không sao, nhưng thế nào cũng phải sinh cho ta một đứa bé.”
“Phụt!!” Diêu Mật và Phạm Tinh vừa nghe hắn nói xong, không khỏi vui vẻ, ôm bụng cười đến mức không đứng thẳng người nổi.
Sử Tú Nhi cũng không giận: “Nếu không lấy chồng, con sinh ra, cũng là con của ta, không phải con của ngươi.” Nói xong sóng mắt lưu chuyển, mị ý mười phần, liếc Tạ Thắng nói: “Bọn ta không tính xuất giá, nhưng dù sao vẫn muốn có đứa con hầu hạ bên gối, nhận con nuôi thì sợ không quy thuận, tự mình sinh một đứa cũng tốt.” Cái này là nhắc nhở ngươi, sau này đừng có hòng tranh nhi tử với ta à!
Tạ Thắng thoáng cái đen mặt, giọng trầm xuống: “Nàng không sợ chê cười?”
“Sợ cái gì chứ?” Sử Tú Nhi thấy vẻ mặt không thoải mái của Tạ Thắng, trong lòng vô cùng sảng khoái, ha, đừng nghĩ là ta sẽ gả cho ngươi. KHÔNG. GẢ. Dù có hài tử cũng không gả. Nói gì Nhị tướng quân tuấn mi tinh nhãn, thắt lưng khỏe vô cùng, thật ra là rất thích hợp làm trai lơ.
Quả nhiên là ăn sung mặc sướng quá sinh ra nghĩ bậy bạ.
Tạ Nam lại kéo Phạm Tinh ra ngoài thưởng đình, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tinh, chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ, kéo dài nữa sợ không tốt. Ta cam đoan với nàng, sau khi cưới nàng sẽ tốt chỉ với riêng nàng, như vậy được chứ?”
Phạm Tinh rút tay mình ra khỏi tay Tạ Nam, vò áo, cúi đầu nói: “Nếu ta không hiến thân, chàng sẽ còn cưới ta không?”
Tạ Nam sờ đầu: “Sẽ.” Nhạc phụ đại nhân đã nói, con gái rấ thích hỏi những chuyện không đâu, chỉ cần theo ý nàng trả lời là xong xuôi hết.
Phạm Tinh nghe hắn trả lời không chút nghĩ ngợi, lập tức ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói mếu máo: “Gạt người.”
Muốn đối phó người con gái này, không chỉ nói mấy lời là được. Tạ Đằng đem bình rượu của mình ra, rót cho Diêu Mật một chén đầy, cười mời: “Đây là rượu Hạnh Hoa ủ mười năm, hương say lòng người, nàng nếm thử đi.”
Trăng sáng giữa trời, mỹ nam lấy lòng, mắc gì mà không uống một chén chứ? Hơn nữa đây là nhà của mình, uống say tất sẽ có người dìu về phòng của mình. Diêu Mật tiếp rượu, ngửi một hơi, quả nhiên rượu ngon có khác, liền phẩm rượu, khen một câu: “Rượu ngon!”
Tạ Đằng cười nói: “Đây là ta sai người mang về phủ tướng quân, nhạc phụ uống cũng khen rượu ngon.”
Thấy Tạ Đằng và Diêu Mật nói cười thưởng rượu, Tạ Thắng thầm nghĩ mình nôn nóng, không đề cập đến chuyện thành thân nữa, cũng rót đầy rượu cho Sử Tú Nhi, khuyên nàng uống một chén.
Tạ Nam quay đầu thấy Diêu Mật và Sử Tú Nhi uống rượu, liền bảo: “Chúng ta cũng uống một chén thôi, cãi nhau chỉ thêm tổn thương thương tình cảm.”
Thấy Tạ Nam nói chuyện tôn trọng, Phạm Tinh thoải mãi trong lòng, lập tức ‘Ừm’ một tiếng, theo hắn lên bậc thang, vào thưởng đình, cùng nhau ngồi xuống, đợi hắn châm rượu đưa qua thì nhận.
Chỉ mới ba chén rượu, tỷ muội Diêu Mật đã mắt say mơ màng, thân hình mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững.
“Tiểu Tinh, nàng say như vậy, ta đưa nàng trở về phòng.” Tạ Nam nhảy nhót trong lòng, ha ha, ba chén rượu xuống bụng, Tiểu tinh quả nhiên yếu đuối ngã vào lòng hắn. Hắn nói xong liền đỡ Phạm Tinh đứng lên, dìu nàng xuống thềm, đạp lên ánh trăng đi về phía trước.
Tạ Thắng cũng ôm eo Sử Tú Nhi, dìu nàng đứng dậy, rỉ vào tai nàng: “Ta đỡ nàng về phòng.” Nói xong đã ôm người đi mất.
Đợi Tạ Thắng và Tạ Nam đi xa, Tạ Đằng mới mỉm cười đỡ Diêu Mật dậy, nói: “Ngày đã muộn, ta đưa nàng về phòng.”
Diêu Mật cong khóe miệng, vô cùng kiều mị, dựa vào ngực Tạ Đằng nũng nịu: “Ừm, chàng ôm ta trở về.”
“Được, vậy thì ôm nàng trở về.” Tạ Đằng ngửi được mùi hương thoang thoảng, thần hồn đã bay mất một nửa, đưa tay ôm lấy Diêu Mật, thoáng cái đã vượt qua hai tiểu đệ, chạy tới phòng Diêu Mật.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mị Hương
Cống Trà
Mị Hương - Cống Trà
https://isach.info/story.php?story=mi_huong__cong_tra