Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ê! Thằng Con Nhà Người Ta
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 18
V
ươn vai thức giấc, chợt nghe tiếng "rắc".
"Thư!!! Em bị gãy xương rồi!!! Anh có bỏ em không!!"
"Gãy xương mà vẫn la như lợn bị chọc tiết, vẫn nuôi được."
Tôi véo má cái kẻ vẫn đang nằm lì bên cạnh mà nói vậy.
Tôi vẫn chưa tin được với cái mặt này mà hắn đã 50 tuổi rồi, đến người ngoài nhìn vào còn bảo tôi nói phét tuổi hắn. Vương Thư cả đời chả động vào mấy mớ mỹ phẩm của chị em mà da dẻ vẫn đẹp hơn khối người.
Veo véo má hắn thêm mấy cái nữa rồi tự véo má mình. Tốt, má tôi véo vẫn sướng hơn, chứng tỏ da tôi đàn hồi khỏe hơn da hắn!
Lờ mờ nhìn đồng hồ đã chỉ 9 giờ rồi, bụng định dậy mà nhìn hắn ngủ ngon quá cũng buồn ngủ theo. Mới ngả lưng nằm xuống thì cái chuông báo thức di động - Nhóc Phúc đã chạy sầm sập lao vào.
"Ông Thư ơi!! Ông giải bài này giúp cháu với!"
Tôi xoa đầu thằng nhỏ, nhẹ nhàng nhắc.
"Để ông Thư ngủ, đưa ông chỉ cho."
Thế nào mà thằng bé lại xị cái mặt ra, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập nghi ngờ!!
Vớ vẩn nhá, chẳng qua là tôi nghỉ hưu sớm chứ không giờ này vẫn đang là giáo viên giỏi của tổ toán lí hóa đấy!!
Đúng cái bài của lớp một: Mẹ cho em năm cái kẹo, em ăn mất hai cái kẹo, hỏi còn lại bao nhiêu kẹo?
Xoa xoa đầu thằng nhỏ thêm mấy cái. Thấy nó mấy lần bị mẹ nó quát cũng đáng lắm, nhớ hồi bé tí ông mày chỉ bị mẹ quát cái tội ham chơi chứ học.... học...
Chời chời, cái tên Vương Thư đáng ghét!! Nếu như hắn đừng học giỏi đến mức quá đáng thì tôi đã chẳng bị mẹ quát thêm cái việc học!!
"Dễ hơn ăn kẹo thế mà cũng không giải được hả cháu?"
Nó mím môi cúi gằm mặt xuống, cái má nó đã phính thì chớ, mím môi vào thì trông y hệt con sóc nhỏ.
Chợt có tiếng thằng Đức vang lên khiến nó hết hồn ôm chầm lấy tôi.
"Ông Tâm ơi mẹ cháu bảo đưa cái này cho ông!"
"À Đức, năm trừ hai bằng mấy?"
Lập tức nó trả lời luôn "Bằng ba ạ".
"Thế mười lăm trừ ba bằng mấy?"
"Mười hai ạ. Cháu còn mới học thuộc bảng nhân hai rồi cơ!"
......
Thôi rồi, gặp đúng cao thủ đầu mưng mủ rồi. Trong tương lai không xa thì cứ tha hồ được nghe mẹ mày so sánh mày với thằng Đức nha cháu.
Cơ mà không, tôi sẽ quyết trí rèn nhóc Phúc giỏi hơn mới được!! Cháu của Gia Phong Tâm này không lí nào lại dốt hơn bò!!
Mặc dù là giáo viên dạy cấp 2 thiên về lí nhưng tôi không tin với trình độ năng lực này lại không thể đẽo cái đầu đá của thằng cháu.
Trong bữa trưa, nhìn mấy con tôm được xếp gọn gàng, tôi hỏi nhóc Phúc luôn.
"Cháu có 5 con tôm, giờ ông ăn hết ba con tôm thì cháu còn lại mấy con?"
Thằng nhóc đang bóc vỏ tôm nghe thấy thế thì tái mặt bỏ tôm lại vào bát. Nó ôm mẹ khóc tu tu tố cáo tôi ăn hết phần tôm của nó.
Tôi bất lực miết miết cái trán, lườm huýt Vương Thư đang run cả người bật cười.
Đến chiều hắn có việc gấp, tôi lại mặc áo vest thắt caravat cho hắn chỉnh chu. Ai ngờ hắn lại dám nhái lại lời nhóc Phúc để trêu ngươi tôi.
"Mẹ ơi ông Tâm tham ăn."
Tôi cáu cố tình thắt chặt chặt hơn chút.
"Anh giỏi thì anh dạy nó đi!!"
Đưa hắn ra đến cửa, hắn ngồi vào ô tô, lại hạ kính xe xuống nói với tôi.
"Tâm dạy được, chỉ có Tâm thôi."
Tôi không nghe rõ, đi đến gần hơn để nghe.
"Là sao?"
"Lấy độc trị độc."
Đợi cái xe đi mất hút thì tôi mới ngớ người nhận ra hàm ý. Đậu! Ý hắn muốn nói là tôi ngốc thì mới trị được nhóc Phúc ngốc!! Ngốc trị ngốc như lấy độc trị độc chứ gì!!
Sở Vương Thư suốt đời chỉ là tên đáng ghét!!
Quay lại vào nhà, lôi cổ thằng cháu đang ngủ say dậy bắt nó ngồi học. Ngồi học với nó mà còn ức chế hơn ngồi nói chuyện với hắn nữa là. Hỏi phép cộng thì biết sơ sơ nhưng sang phép trừ thì mù tịt.
"Cháu cứ cố tình dốt như thế này thì ăn no đòn cũng đáng lắm."
"Mẹ cháu tét mông cháu 3 cái lận."
"Thì sao?"
"Mẹ thằng Đức chỉ tét nó 1 cái. Thế là nó ăn đòn ít hơn cháu 2 cái đó ông!!"
Nó bức xúc kể nể nhăng cuội lắm thứ lắm, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm vụ tét mông kia kìa.
"Này, nếu mẹ cháu tét cháu 9 cái mà mẹ thằng Đức chỉ tét nó 3 cái thì..."
"Thì tức là mẹ cháu không thương cháu nữa rồi!! Mẹ cháu đánh cháu nhiều hơn mẹ thằng Đức 6 cái!!"
Vậy là cuối cùng tôi mới tìm ra được phương pháp tạm thời để dạy nó cái phép trừ này. Cứ phải coi số bị trừ là số lần thằng Phúc bị tét mông còn số trừ là số lần thằng Đức bị tét thì khác ra.
Đấy là áp dụng với dạng bài để ở dạng phép tính còn với bài toán có lời văn thì để cho hắn dạy đi, tôi đấu không lại với thằng nhóc này đâu.
Viết cho nó mấy phép tính để giải, xong thì tôi lên giường nằm ngủ. Hình như khi về già người ta lại thích hồi tưởng thì phải.
Tôi nhớ lại cái năm cấp ba có đợt bị yếu môn hóa nên mỗi khi có điểm hóa đều giấu nhẹm đi không cho hắn biết. Đến khi điểm ở mức báo động suýt dưới trung bình đến nơi thì mới hết cả hồn.
Mặt lúc nào cũng buồn rười rượi, còn sợ hóa, sợ đi học.
Lúc đó trời mưa to lắm, hắn cho tôi cái áo khoác của hắn để che mưa còn hắn thì bảo hắn không cần vì kiểu gì về nhà chả tắm lần nữa. Đang trên đường đi học về đột nhiên hắn rẽ vào một hẻm nhỏ.
Tôi chưa hiểu gì đã bị hắn túm cổ ép lên tường.
"Cậu có chịu nói không?"
"N... nói cái gì?"
Hắn đạp mạnh lên tường làm tôi run bần bật.
"Dốt còn kiêu, tối sang nhà tôi học hoặc ăn đòn."
Sau đấy hắn thả tôi xuống, tôi thất thần xịu cả người xuống.
Mặt tôi nóng cả lên, cả hốc mắt cũng thấy nóng.
Tôi từng hất mặt tự hào nhận sức mình học lí hóa giỏi hơn hắn để rồi giờ đây tụt dốt không phanh. Tôi cũng có tự trọng chứ, điểm thấp tôi giấu đi để hắn không biết, đã biết là người ta giấu mình rồi thì đừng cố phui ra. Hắn phui ra như thế này khác nào sỉ nhục tôi.
Hắn sẽ cười nhạo tôi đúng không? Tên Tâm ngố này chỉ được cái mạnh miệng đúng không?
"Đi về."
"Mày cút đi!"
Tôi ném cái áo khoác của nó xuống, hậm hức lách qua người hắn để đi ra.
Hắn túm phần cổ áo ở gáy tôi để giữ lại.
"Mày vui không?" - Tôi hỏi hắn.
"Không."
Vì trời mưa nên nước mắt cũng hòa với mưa rồi, đinh ninh hắn chẳng biết mình khóc đâu.
"Cậu khóc làm tôi không vui."
Lau lau nước mắt mà càng lau thì càng khóc nhiều hơn, tôi đi lùi lại dựa người vào lòng hắn.
"Mày khinh tao dốt không?"
"Rồi tao đang dốt hóa lắm, mày khinh tao rồi chứ gì?"
"Tao sẽ giỏi hơn mày cho xem."
"Sao mà tao sánh với con nhà người ta được."
Hắn cứ để tôi tự kỉ một mình như thế mà chả đáp lại câu nào, còn dừng lại chạy vào tiệm thuốc mua cho tôi một tá. Hắn lo cho tôi dầm mưa thế này lại lăn ra ốm.
Thực sự mà nói, ở thời điểm như thế hắn càng quan tâm tôi tôi càng cảm thấy nặng lòng. Kiểu như thấy mình giống gánh nặng của hắn, không được tích sự gì, đã không xứng mà còn bắt hắn phải lo lắng.
Áp lực dồn nén khiến tôi bật ra lời chia tay.
"Tao với mày hay là chia tay đi."
Khi đó hắn không níu kéo, hắn chỉ cười nhếch môi rồi đi về. Tôi lặng người nhìn hắn bước đi thong thả dưới trời mưa, tay cầm túi thuốc nắm chặt hơn. Tôi không dám chạy đến ôm hắn từ sau để nói rằng mình lỡ lời.
Chúng tôi cũng giống mấy cặp học sinh yêu đương bình thường thôi, cũng đã có lúc cãi vã rồi tạm chia tay như thế.
Lúc tỉnh dậy đã thấy khóe mắt ươn ướt, thấy hắn ngồi ở mép giường. Tôi ngẫu hứng khơi lại chuyện chia tay lúc đấy.
"Không biết ai lúc nửa đêm gọi người ta ra rồi khóc inh ỏi đòi quay lại."
Tôi thẹn quá đỏ cả mặt.
"Giề!! Không biết ai cũng định nói quay lại, chả qua em nhanh miệng nói trước thôi!!!"
_______________________________________
Chương trước
Mục lục
Ê! Thằng Con Nhà Người Ta
Trang Sơ
Ê! Thằng Con Nhà Người Ta - Trang Sơ
https://isach.info/story.php?story=e_thang_con_nha_nguoi_ta__trang_so