Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 64: Chương 64
E
dit: Nguyen Nguyen
Beta: tiểu an nhi
Cuộc sống sợ nhất là cái gì, đó chính là kế hoạch bị làm xáo trộn.
Thẩm Hi suy nghĩ cẩn thận, cô vẫn cho rằng mình không có kế hoạch gì, sau khi gặp chuyện mới phát hiện ra không phải như thế. Trong lòng cô cất giấu một kế hoạch rất vĩ đại, đó chính là sau khi tốt nghiệp thì biến mình thành Hà phu nhân.
Trước kia chị họ quen bạn trai nhiều năm rồi chia tay, chị họ có nói với cô: "Tình cảm không thể lập được kế hoạch, bởi vì biến số quá lớn, lại có nhiều nhân tố gây ảnh hưởng đến tình cảm. Chỉ vì một chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến cho hai người chia tay."
Lúc đó cô không cho là đúng, hiện tại thì thế nào?
Cô vẫn nghĩ rằng: bất kể ra sao, nếu Hà Chi Châu muốn ra nước ngoài thì nhất định cô sẽ ủng hộ, rơi lệ mà ủng hộ anh! Cô vĩ đại như vậy, nhưng chắc chắn mẹ cô không biết đâu...hu hu...
Thẩm Hi rối rắm làm lòng dạ xoắn lại một cục, trở lại nhà trọ lập tức đắp mặt nạ bảo dưỡng để ổn định cảm xúc. Cô làm một hũ mặt nạ đậu xanh thật lớn, bởi vì tâm tình phức tạp nên không cẩn thận thoa nhiều một chút. Sau cùng dứt khoát xoa hết lên cổ và cánh tay thành một màu xanh biếc, mặt nạ có hương thơm ngào ngạt giống như loại kem gọi là "Lục sắc tâm tình".
Hương vị tươi mát đến mức Hà Chi Châu đang cạo râu trong nhà vệ sinh cũng ngửi thấy được, anh nhắc nhở cô: "Thẩm Hi, buổi tối đừng ăn kem."
"Em có ăn đâu." Cô thoa mặt rồi đi đến, quyết định cùng Hà Chi Châu bàn bạc rõ ràng chuyện qua Mỹ. Cô mở cửa phòng vệ sinh ra, trực tiếp mở miệng: "Hà Chi Châu, chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện một chút."
"Cái gì?" Hà Chi Châu đang đứng trước gương thì quay đầu lại, mí mắt giật giật, cả người theo bản năng lui về sau một bước. Không ngờ dao cạo râu trong tay anh lại quét đến cằm tạo ra vết thương nhỏ.
Hà Chi Châu nhìn về phía Thẩm Hi – cô bạn gái xanh mượt của mình. "Thẩm Hi!" Giọng nói không vui của anh tăng cao.
...................................
Cuối cùng hai người vẫn ngồi xuống nói chuyện. Trước khi bắt đầu, Hà Chi Châu kéo Thẩm Hi qua, rửa sạch mặt, cổ và cánh tay cô. Thẩm Hi đau lòng nhìn nhìn vết thương trên cằm của anh.
"Lúc nãy em dọa anh sao?" Thẩm Hi dán băng cá nhân vào vết thương nhỏ dưới cằm của Hà Chi Châu, nhịn không được hỏi.
Hà Chi Châu liếc cô một cái, không muốn nói chuyện.
Thẩm Hi vểnh môi, hết sức không vui: "Xem như em đã hiểu, những gì trên phim nói như ‘cho dù bạn gái có biến thành bộ dáng gì đi nữa thì bạn trai cũng vẫn yêu họ’ đều là lừa gạt mà."
Hà Chi Châu: "Hai chuyện đó khác nhau."
Thẩm Hi: "Anh không cần giải thích, vẻ mặt khi nãy của anh đã chứng minh hết rồi. Hoảng sợ rõ ràng như vậy, em chưa từng thấy anh khiếp sợ quá mức như thế đâu."
Hà Chi Châu vỗ trán, đã không còn sức lực để giải thích.
Về chính sự buổi tối Thẩm Hi còn chưa mở miệng, Hà Chi Châu đã chủ động hỏi cô. Giọng anh thật lạnh nhạt, không chút để ý giống như một chuyện nhỏ: "Hôm nay mẹ anh đến tìm em có chuyện gì vậy?"
Trong lòng Thẩm Hi đang sắp xếp từ, nghĩ trái nghĩ phải.
Hà Chi Châu dùng quyển sách gõ nhẹ đầu cô, khiến cô nhanh chóng phục hồi tinh thần. Thẩm Hi nâng mắt lên, đang muốn nói, Hà Chi Châu mở miệng, giọng chắc chắn: "Có phải bà bảo em khuyên anh đi qua Mỹ đúng không?"
Thẩm Hi: "Sao anh biết?"
Vẻ mặt Hà Chi Châu bình tĩnh: "Ngoại trừ chuyện này ra thì bà sẽ không cố ý đi về đây đâu."
Được rồi, vấn đề đã nói rõ rồi. Thẩm Hi hỏi anh: "Anh nghĩ thế nào?"
Hà Chi Châu vẫn dùng lý do cũ: "Thẩm Hi, anh từng nói với em anh và S&N đã ký hợp đồng, anh sẽ không đi Mỹ."
Thật vậy chăng? Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, tâm tình phập phập phồng phồng. Anh nói không đi Mỹ, cho cô nguyên nhân là vì ký hợp đồng với S&N, nhưng ký hợp đồng đối với Hà Chi Châu đâu phải vấn đề lớn gì.
Vì vậy lời nói của anh, càng giống như ép buộc mình lấy cớ ở lại.
Hôm nay Chung Cảnh Nguyệt đến tìm cô, có nói một câu khiến trong lòng cô rất khó chịu. Nguyên nhân Hà Chi Châu lựa chọn ở lại trong nước là vì cô. Thẩm Hi cúi đầu, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Hà Chi Châu, nếu chúng ta không yêu nhau, anh còn có thể ở lại trong nước, còn ký hợp đồng với S&N không?"
Hà Chi Châu trầm mặc.
Thẩm Hi hơi nhếch môi: "Em biết mà."
“Không, không liên quan gì đến em." Hà Chi Châu đứng lên.
Không có liên quan gì đến em!!!!
Thẩm Hi cũng đứng lên theo, cái gì gọi là không có quan hệ gì với cô? Một câu nói của anh khiến cho cơn giận của cô bộc phát. Thẩm Hi tức giận tới mức giậm chân, kết quả là người đàn ông chọc cô tức giận đã thức thời rời khỏi vùng chiến, vung tay áo không bay trên đám mây màu mà về phòng.
Anh muốn dừng cuộc tranh cãi giữa hai người, nhưng mà cô không muốn như vậy, cô cứ thích cãi nhau đấy.
Thẩm Hi ra ngoài ban công hóng gió, ánh đèn thành phố lộng lẫy, cô rơi hai giọt nước mắt. Sau đó ở ban công chơi với hai con rùa nhỏ một lúc, mới từ từ trở lại phòng khách.
Cửa phòng ngủ vẫn mở rộng, Hà Chi Châu ở bên trong khua khua gõ gõ máy tính, trước bàn để một ly sữa nóng chưa uống qua.
Thẩm Hi gõ cửa, Hà Chi Châu quay đầu lại nhìn cô, lông mi đen dài của anh đang run run, anh khẽ nói: "Anh rót cho em một ly sữa."
Thẩm Hi nhìn ly sữa trên bàn, không nói tiếng nào.
Ha ha, anh cho rằng một ly sữa có thể mua chuộc được cô sao? Thẩm Hi mặt không biểu cảm đi đến đầu giường, ôm lấy cái gối đầu nhỏ, đầu cũng không quay lại bước ra ngoài.
Thẩm Hi, đừng đi.........Hà Chi Châu im lặng nhìn cô đi vào, rồi lại im lặng nhìn cô đi ra, trong lúc này anh luôn dùng ánh mắt giữ cô ở lại, nhưng kết quả cái gì cũng không có.
Anh hiểu rõ mình đã nói lời chọc giận Thẩm Hi, hẳn là do câu "không có liên quan gì đến em" rồi. Khi anh nói ra miệng, anh chỉ muốn Thẩm Hi không ôm gánh nặng vào người. Anh luôn hy vọng cô cảm thấy thoải mái một chút.
Giữa hai người yêu nhau, dù sao vẫn phải có một người gánh vác trách nhiệm nhiều hơn. Người đó phải là anh, mà không nên là Thẩm Hi.
Nhưng mà cô vẫn khổ sở?
Hà Chi Châu buồn bực đóng laptop lại, tâm phiền ý loạn uống hết ly sữa trên bàn. Trước khi ra khỏi cửa, tầm mắt Thẩm Hi quét về phía Hà Chi Châu đang uống sữa ừng ực, dáng vẻ như được ăn mỹ vị.
Hừ, quả nhiên đàn ông đều là đồ vô lại, Sao anh lại có mặt mũi mà nói sữa tươi là hâm cho cô! Đúng là đồ vô sỉ!
..........................................
Một người một phòng nhỏ, Thẩm Hi nằm trên giường dạo weibo, cô muốn nằm thế nào thì nằm, tự do khỏi phải nói!
Hầu Tử đăng lên một câu chuyện đùa, cô giật nhẹ khóe miệng, ấn chia sẻ nó. Hầu Tử tìm cô tán gẫu: "Hi Hi, tối khuya thế này mà có thời gian online sao??"
Nói gì vậy, Thẩm Hi trả lời: "Không phải anh cũng đang online đấy à?"
Hầu Tử: "Không có, anh cô đơn thôi!"
Thẩm Hi dựa vào đầu giường, cô tin Hầu Tử, sau đó lại hỏi thăm Hầu Tử chuyện của viện nghiên cứu ở bên Mỹ. Cô hỏi kỹ càng, Hầu Tử cũng không giấu diếm, cái gì cũng nói hết với cô.
Anh nói: "Viện nghiên cứu bên Mỹ quả thực rất tốt, vào đó đều là những nhân tài hàng đầu. Trước kia lão đại qua Mỹ làm sinh viên trao đổi để mở đường cho việc vào Viện nghiên cứu mà. Nhưng sau đó lựa chọn ở lại trong nước, nhất định là muốn vừa có tình yêu lại vừa có sự nghiệp rồi. Hi Hi, lão đại thật sự rất thích em đấy."
Thẩm Hi gõ một loạt từ, xóa rồi gõ, xóa rồi gõ, cuối cùng chỉ có một câu. "Em biết rồi."
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, liên tiếp ba cái, sau đó truyền đến giọng nói của Hà Chi Châu: "Thẩm Hi, em ngủ rồi sao?"
Thẩm Hi nhanh chóng tắt đèn, cả người chui vào chăn mỏng.
Bên ngoài, Hà Chi Châu cúi đầu nhìn qua khe cửa, thấy ánh đèn bên trong chợt tắt. Anh ở bên ngoài gõ cửa một lúc, sau đó đi về phía ban công. Ngoài ban công nuôi hai con rùa nhỏ, bên trong hồ kính có một cục đá màu sắc rực rỡ do Thẩm Hi mua về. Hai con rùa nhỏ vốn đang ở cùng một chỗ với nhau, có người cố ý dùng tảng đá ngăn cách chúng, không cần phải nói người đó nhất định là Thẩm Hi.
Rùa con ơi rùa con, không tìm thấy người bạn nhỏ của mi rồi. Hà Chi Châu nhấc tay một cái, phá bỏ "bức tường ngăn cách".
Kế hoạch đến Mỹ nghiên cứu học tập, đúng là sự sắp xếp của anh trước khi gặp Thẩm Hi.
Nghiên cứu khoa học là cái quái gì? Cô đơn lại không thú vị. Anh vốn tưởng rằng con đường này hợp với anh nhất, không bị tình cảm ràng buộc quá nhiều, chỉ có số liệu đơn giản đi theo. Không làm ra thành quả gì cũng không quan trọng, ít nhất thì đời này không phải ăn không ngồi rồi.
Thì ra anh cũng sợ hãi cô đơn.
Vì vậy trước khi gặp Thẩm Hi, anh chọn ình con đường này. Sự tán dương hay giải thưởng gì đó anh không có hứng thú, nó chỉ làm phong phú một chút cho cuộc sống tịch mịch của anh thôi.
Trống vắng, cô đơn, ngột ngạt, chán nản............Anh thật sự cho rằng cả đời mình sẽ cứ như vậy, mãi cho đến khi anh gặp được Thẩm Hi, cô giống như dòng như suối lặng lẽ chảy vào cuộc đời anh.
Hai người yêu nhau sẽ có loại cảm giác gì? Cho dù anh có cơ hội đi đến một nơi rất xa, cũng muốn lưu lại một chút hạnh phúc ở chốn nhân gian khói lửa này.
...................................
Thẩm Hi tắt đèn, một mình nằm trên giường nhỏ đọc tiểu thuyết, kết cục bi thương khiến cô khóc tèm nhem cả mặt. Thẩm Hi lau nước mắt, tủi thân co người lại.
Hà Chi Châu lại gõ cửa.
Thẩm Hi vẫn không chịu mở, hiện tại cô khóc thành cái dạng này, lại càng không muốn cho anh vào.
"Tạch" một tiếng vang lên, Hà Chi Châu dùng chìa khóa mở cửa. Thẩm Hi nhạy cảm xoay lưng lại trốn sát sang phía bên kia giường, kết quả chừa một khoảng trống cho Hà Chi Châu.
Hà Chi Châu không mở đèn, anh bước đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng nói khẽ, tất cả những lời xuất phát từ tận đáy lòng. Thẩm Hi không trả lời lại, nhưng anh biết cô đang nghe. Nói xong, anh nằm xuống chỗ trống, tay trái khoác lên lưng Thẩm Hi.
Thẩm Hi cắn chặt môi, nước mắt vẫn rơi.
Gối đầu đã bị ướt một mảng lạnh như băng. Hà Chi Châu đưa tay qua chạm nhẹ vào gương mặt cô, cảm xúc ấm áp ẩm ướt, trên mặt tất cả đều là nước mắt.
Hà Chi Châu dịu dàng và ôn nhu lau hết đi.
"Hu hu." Thẩm Hi xoay người lại ôm lấy Hà Chi Châu, dán chặt vào lồng ngực anh rồi tiếp tục khóc.
Khóc chán, cô bắt đầu nói chuyện. Cô nói cái gì, Hà Chi Châu phối hợp nói với cô cái đó, cô hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó. Cuối cùng Hà Chi Châu mở đèn, rời giường cầm một cái khăn ấm lau mặt cho cô sạch sẽ.
Ngọn đèn màu trắng sữa thật đẹp.
Thẩm Hi cầm khăn ấm lau hai mắt sưng đỏ của mình, nở nụ cười vui vẻ. Cô và Hà Chi Châu ngồi xếp bằng đối diện với nhau trên giường, giống như hai người đang luyện công. Ngọn đèn chiếu lên mái tóc đen như mực của Hà Chi Châu, óng ánh lộng lẫy, phảng phất như có ánh sáng lung linh nhảy múa bên trên.
Cô nhìn anh, đôi mắt trong như nước của anh phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của cô. Cô nghĩ rằng Chung Cảnh Nguyệt nói đúng, thích một người thì sẽ muốn người đó càng trở nên ưu tú hơn.
Thế giới này chỉ có người bạn gái ngu ngốc mới lo lắng bạn trai mình trở nên ưu tú sẽ không cần mình nữa. Nếu sau này chuyện đó có xảy ra, thì không tới lượt Hà Chi Châu ruồng bỏ cô đâu, cô nhất định phải đá anh trước mới được.
Cô nói: "Hà Chi Châu, anh đi Mỹ đi, em chờ anh về."
..........................
Xã hội bây giờ đã không còn thịnh hành kiểu như Vương Bảo Xuyến (*) nữa rồi. Đậu Đậu biết chuyện, cũng bắt đầu nói đạo lý: "Bây giờ đàn ông tốt còn khó tìm hơn cua tám chân, Thẩm Hi, cậu để Hà Chi Châu đi, nhất định sẽ hối hận".
(*) Vương Bảo Xuyến: là con thứ ba của tể tướng đời Đường Vương Doãn, nàng có sắc đẹp trời ban, thông minh hiền hậu. Đến tuổi kết hôn, nàng không thấy vừa mắt công tử quí tộc nào mà chỉ có cảm tình với Tiết Bình Quí là người làm công trong nhà. Trong buổi ném tú cầu trên lầu son, nàng đã chọn Tiết Bình Quí. Không ngờ cha nàng chê nghèo ham giàu nên không đồng ý. Chẳng còn cách nào, nàng và Vương tể tướng vỗ tay nhau ba cái, đoạn tuyệt cha con (hành động này là “Tam Kích Chưởng”, ý nghĩa cắt đứt tình phụ tử, nên vở kịch về Vương Bảo Xuyến mới có tên là “Tam Kích Chưởng”). Về sau Tiết Bình Quí tòng quân chinh chiến. Vương Bảo Xuyến mỏi mòn chờ đợi suốt 18 năm. Đến năm thứ 18, nàng lâm trọng bệnh, sống những tháng ngày khổ cực. Phần Tiết Bình Quí, qua bao nguy hiểm và xông pha trận mạc lập nhiều chiến công hiển hách, lấy được công chúa Tây Lương. Sau gặp lại Vương Bảo Xuyến sau 18 năm, đưa nàng vào cung phong làm chính cung hoàng hậu, nhưng cả hai mới sống hạnh phúc được 18 ngày thì nàng lâm bệnh qua đời – tham khảo tại linhmaroon.wordpress )
Thẩm Hi vừa ăn táo vừa thảo luận vấn đề này, cô nói với Đậu Đậu: "Cậu không biết rồi, Hà Chi Châu càng ngày càng chậm chạp, mình cảm thấy giữ khoảng cách với anh ấy mới tốt.”
Đậu Đậu: "Thật vậy hả?"
Tất nhiên là không! Thẩm Hi gõ gõ bàn phím muốn trả lời Đậu Đậu, Hà Chi Châu cau mày đi tới. Cô nhanh chóng ôm màn hình không để cho anh xem. Thẩm Hi vội vàng tắt khung chat riêng, hai tay đặt lên vai Hà Chi Châu rồi nói: "Hà Chi Châu, buổi tối có rảnh không?"
Hà Chi Châu: "Làm gì?"
Thẩm Hi: "Hẹn hò với anh."
Hà Chi Châu: "Có."
Mỗi cô gái đều có một ước mơ thiếu nữ của riêng mình, Thẩm Hi cũng có một ước mơ, nó hơi hoang đường một chút, nhưng tuyệt đối lãng mạn, lãng mạn lại tỏa ra từng chùm bong bóng màu hồng phấn.
Giấc mơ thiếu nữ của Thẩm Hi là cùng người mình yêu cưỡi chung một con lừa nhỏ đáng yêu, đi trên những con đường lớn nhỏ, bên tai còn có giọng hát của Trương Ngọc Hữu, bài "Muốn đi đón gió cùng em".
Thẩm Hi nói ý tưởng này với Hà Chi Châu, Hà Chi Châu là dân khoa học tự nhiên chính gốc nên quả thật thấy rất khó lý giải. Anh nói với Thẩm Hi: 'Chạy xe điện không thể chở người lớn."
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, cất giọng đáng thương tội nghiệp: "Anh Hà."
Hà Chi Châu có chút mềm lòng.
Thẩm Hi triệt để không bỏ qua: "Ba Hà."
Hà Chi Châu: "......."Anh lấy đâu ra đứa con gái lớn thế này chứ!
Thẩm Hi quấn lấy Hà Chi Châu, mở miệng một cái lại một tiếng "Ba Hà", rốt cuộc Hà Chi Châu cũng đồng ý, lãnh khốc xoay người: "Đi."
Một con lừa nhỏ màu trắng, hai cái mũ bảo hiểm, ánh đèn thành phố giống như lễ hội khiêu vũ pháo bông, đèn đường từ từ lùi về phía sau, hai bên là ánh sáng trong suốt của Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, đèn quảng cáo đầy màu sắc nhấp nháy.
Ngã tư đường, người như thủy triều.
Thẩm Hi nói với Hà Chi Châu: "Anh Hà,, em còn muốn có chút nhạc."
Hà Chi Châu không để ý đến cô.
Cưỡi con lừa nhỏ qua cây cầu lớn bắc qua Lưỡng Giang của thành phố S, dưới lòng cầu nước chảy xiết, gió thổi vào mặt mang theo hương vị ấm áp. Thẩm Hi vỗ vỗ lưng Hà Chi Châu, nhắc lại: "Anh Hà, em thật sự rất muốn có một chút âm nhạc."
Hà Chi Châu cưỡi lừa hừ một tiếng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
"Hả? Anh Hà, anh vừa mới nói cái gì vậy?" Thẩm Hi sợ mình đã bỏ lỡ cái gì, lập tức hỏi lại.
Rốt cuộc Hà Chi Châu không thể chịu đựng được nữa liền hét to: "Anh nói bệnh thần kinh, bệnh thần kinh á!"
Ai cưỡi con lừa còn muốn một chút âm nhạc chứ?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy
Tùy Hầu Châu
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy - Tùy Hầu Châu
https://isach.info/story.php?story=dung_kieu_ngao_nhu_vay__tuy_hau_chau