Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 63
arah ngẩng đầu lên khi cô nghe thấy tiếng lạch cạch của cánh cổng vọng xuống khu mỏ. Hắn đã quay lại sớm hơn cô nghĩ. Thường thì hắn chỉ quay lại sau khi ngọn đèn đã tắt hẳn. Nhưng hôm nay, bóng đèn vẫn còn đang sáng lờ mờ.
Cô nhanh chóng hoàn tất việc mà cô đang làm rồi nhặt những mẩu xi măng và quét hết chỗ bụi vào cái hố mà cô đã đào. Ánh sáng phát ra từ bóng đèn yếu dần đi. Cô chẳng thể chắc chắn mình không bỏ sót mẩu nào, nhưng cô không còn thời gian đố tiếp tục tìm nữa. Cô nhét thanh sắt vào trong cái hố, lấp đất lên rồi san lại bằng phẳng.
Cánh cửa trên tường bật mở đúng lúc cô xếp tấm thảm vào vị trí rồi trở lại tư thế dựa lưng vào tường, giả vờ đang đọc sách. Edmund House bước vào, đặt một cái túi nilon lên mặt bàn rồi bắt đầu quay tay cầm của máy phát điện. Sợi dây tóc sáng lên làm cô nheo mắt.
House quay đầu lại. Có vẻ như hôm nay hắn bỏ nhiều thời gian để quan sát cô hơn. Ánh mắt hắn chuyển sang tấm thảm ở dưới sàn. Dưới ánh đèn sáng, cô có thể nhận ra cô đã không đặt nó một cách vuông vức như lúc trước.
“Em đang làm gì vậy?” Hắn hỏi.
Cô nhún vai và giơ quyển sách đang cầm trên tay lên. “Em còn có thể làm gì? Em đã đọc hết chỗ sách này, mỗi quyển hai lần. Khi người ta biết trước kết thúc thì nó sẽ phá hỏng cả câu chuyện.”
“Em đang than phiền đấy hả?”
“Không, em chỉ nói vậy thôi, anh biết đấy. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu có thêm vài cuốn mới.”
Theo tính toán của cô, đã bảy tuần trôi qua kể từ lúc hắn đưa cô đến đây. Thật khó để có thể theo dõi từng ngày ở một chỗ không có cửa sổ, nhưng cô đã dùng hắn như một cái đồng hổ. Cô vạch một vạch lên tường mỗi khi hắn quay trở lại, và đoán rằng lúc đó đã sang ngày mới. Hắn đã bắt cô vào hôm thứ Bảy, ngày 21 tháng 8. Nếu tính toán của cô là đúng thì hôm nay là thứ Hai, ngày 11 tháng 10.
Một tháng sau khi bị bắt, cô đã tìm thấy một thanh sắt được chôn dưới chân một trong những cây cột chống giữa căn hầm. Cô nhớ rằng người ta vẫn hay dùng những thanh sắt thế này để gài lên đường ray xe đẩy chờ quặng bạc ra khỏi mỏ. Thanh sắt dài hai mươi lăm phân với một đầu tù để người ta có thể đóng nó xuống đất bằng búa. Cô đã dùng thanh sắt đục từng mẩu bê tông xung quanh tấm kim loại mà hắn vít lên tường. Kẽ hở do những con ốc vít tạo ra cho phép cô đục ở phía sau tấm kim loại mà hắn không hề phát hiện ra. Nếu như tấm kim loại được nới lỏng, cô có thể giật nó ra khỏi tường.
“Anh có lấy thêm được đồ dự trữ không?” Cô hỏi.
Hắn lắc đầu. Trông hắn có vẻ rối trí và buồn bã. Giống như một đứa trẻ.
“Tại sao?”
Hắn chống tay lên mặt bàn. Từng cơ bắp hiện rõ trên cánh tay hắn. “Đồn trưởng Calloway lại tới thăm.”
Cô lại cảm thấy một tia hy vọng lóe lên, nhưng cô phải cố nén nó xuống.
“Lão già đó lại muốn kiếm chuyện gì vậy?”
“Lão ta nói lão ta có nhân chứng.”
“Thật sao?”
“Đó là những gì lão kể. Lão bảo rằng nhân chứng đó nói rằng hắn ta nhìn thấy anh và em đi cùng nhau trên xa lộ quận. Anh không thể nhớ ra bất kỳ ai. Còn em?”
Cô lắc đầu. “Em cũng không nhớ.”
Hắn đứng dậy khỏi cái bàn, tiến đến gần cô, giọng trở nên giận dữ. “Lão ta nói dối. Anh biết lão ta nói dối. Nhưng lão ta bảo lời khai của nhân chứng sẽ giúp lão có được giấy phép khám nhà. Em nghĩ lão sẽ tìm thấy gì?”
Cô nhún vai. “Chẳng thấy gì hết. Anh nói anh đã rất cẩn thận.”
Hắn đưa tay lên rồi chạm vào gương mặt cô bằng đầu ngón tay. Cô toan lùi lại nhưng đã kiềm chế để không làm hắn tức giận hơn nữa.
“Em biết anh nghĩ gì không?”
Cô lắc đầu.
“Anh nghĩ rằng mình đang bị đưa vào tròng.” Hắn buông tay và đi ra xa. “Nếu như bọn chúng làm giả nhân chứng thì chắc chắn cũng sẽ làm giả cả bằng chứng để buộc tội anh. Em biết điều đó có nghĩa là gì không?”
“Không.”
“Đây có thể là lần cuối cùng anh và em được gặp nhau.”
Cô cảm thấy một cơn lo lắng ập tới.
“Họ sẽ chẳng thể bắt được anh. Anh rất thông minh, phải không? Anh sẽ lừa được bọn họ.”
“Nhưng bọn chúng đang gian lận.” Hắn thở dài và lắc đầu. “Anh đã bảo lão Calloway rằng lão ấy tự đi chết đi. Anh nói với lão ta rằng anh đã cưỡng hiếp em rồi giết và chôn xác em trên núi.”
“Sao anh lại nói với lão ấy như thế?”
“Lão già chết tiệt.” Hắn nói với tông giọng cao hơn, bắt đầu đi lại. “Lão ấy không thể chứng minh được điều đó, cứ để cho lão nghĩ như vậy đến hết đời. Anh đã nói với lão rằng anh sẽ không bao giờ nói cho lão biết chỗ anh chôn xác em.” Hắn cười lớn. “Em có muốn biết điều hay nhất là gì không?”
“Là gì?” Cô nói, càng lúc càng cảm thấy lo lắng.
“Lão không ghi âm lại cuộc trò chuyện. Chỉ có anh với lão. Lão sẽ không có bất kỳ bằng chứng nào về những gì anh đã nói.”
“Chúng ta có thể bỏ trốn.” Cô cố tỏ ra hăng hái. “Chúng ta có thể cùng nhau đi đến một nơi nào đó. Biến mất.”
“Ừ, anh đã nghĩ đến việc đó rồi.” Hắn nói. Hắn lấy từ cái túi ra một bộ quần áo. Cô nhận ra đó là áo sơ-mi và quần jean của cô. Cô cứ nghĩ rằng hắn đã đốt chúng rồi.
“Anh đã giặt chúng cho em.” Hắn nói.
“Tại sao?”
“Anh không có được một lời cảm ơn à?”
“Cảm ơn.” Cô nói, mặc dù vẫn chưa hiểu ý đồ của hắn là gì.
Hắn ném bộ quần áo dưới chân cô. Khi thấy cô không nhúc nhích, hắn nói: “Mặc vào đi! Em không thể ăn mặc thế kia mà đi khỏi đây được.”
“Anh để cho em đi à?”
“Anh không thể giữ em ở lại đây thêm nữa. Nhất là khi lão Calloway đang bám đuôi.”
Cô trút bỏ bộ váy mà lần trước hắn đã mang tới cho cô. Hắn nhìn cô nhặt chiếc quần bò lên để mặc vào. Chiếc quần rộng thùng thình. “Em đoán là em đã giảm vài cân.” Cô nói. Xương sườn và xương vai của cô lộ rõ mồn một.
“Em chả dư vài cân đó thôi.” Hắn nói. “Anh thích em gầy như thế này.”
Cô giơ tay lên. “Cổ tay em.” Cô nói.
Hắn lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi và tháo cùm bên trái cho cô. Cô luồn qua ống tay của chiếc áo Scully, nghĩ rằng hắn sẽ khóa cùm lại. Nhưng thay vào đó, hắn tháo nốt cùm bên phải của cô, để cho sợi dây xích rơi xuống dưới chân. Đó là lần đầu tiên trong vòng bảy tuần, cả hai tay của cô đều được tự do. Cô mặc chiếc áo sơ-mi rồi cài khuy lại. Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
“Giờ anh sẽ đi đâu?” Cô nói. “Chúng ta có thể tới California. Chỗ đó rất rộng lớn. Họ sẽ không thể tìm thấy chúng ta.”
House bước về phía kệ sách, dốc từ một cái lon để trên đó ra đôi khuyên tai ngọc thạch cùng sợi dây chuyền. Hắn cầm chiếc mũ Stetson màu đen của Tracy lên, phân vân một lúc rồi lại đặt xuống. Hắn đưa cho cô chỗ trang sức. “Em nên đeo chúng vào. Anh không có lý do gì để giữ chúng.”
Cô cố kìm nước mắt. “Anh để cho em đi thật à?”
“Anh biết rồi sẽ phải có lúc này.”
Nước mắt bắt đầu lăn trên má cô.
“Đừng có khóc như thế!”
Cô không thế kiềm chế được cảm xúc nữa. Cô sẽ được về nhà.
“Bao giờ thì chúng ta đi?” Cô hỏi.
“Ngay bây giờ.” Hắn nói. “Chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
“Em sẽ không kể cho ai nghe chuyện này đâu.” Cô nói. “Em hứa!”
“Anh biết là em sẽ không kể.” Hắn hất đầu về phía cánh cửa.
Thấy cô có vẻ ngần ngại, hắn nói tiếp: “Được rồi, cứ đi đi!”
Cô cố kìm nén hết sức mới có thể ngăn bản thân chạy ra khỏi đây. Cô cảm thấy háo hức khi sắp được thoát khỏi chốn này. Cô sẽ lại được nhìn thấy bầu trời, được nghe tiếng chim hót và được ngửi mùi của những cánh rừng thông. Cô rón rén bước một bước về phía cánh cửa rồi quay lại nhìn hắn. Khuôn mặt hắn hoàn toàn vô cảm.
Sarah bước thêm một bước nữa, nghĩ về Tracy, cha cô và mẹ cô. Cô nghĩ đến lúc tỉnh giấc trên chiếc giường của cô, trong ngôi nhà của cô. Cô sẽ tự nhủ rằng mọi điều cô vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng kinh hoàng. Nhưng cô sẽ không bị ám ảnh bởi những điều mà Edmund House đã làm với cô. Cô sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình. Tốt nghiệp đại học xong, cô sẽ trở lại sống ở Cedar Grove, giống như những gì cô và Tracy đã bàn với nhau. Nỗi háo hức khiến cô không nghe thấy hắn nhặt sợi dây xích từ dưới sàn lên.
Khi cô vừa bước đến cửa, sợi xích đã siết chặt cổ họng cô, bóp nghẹt cô. Cô cố luồn ngón tay xuống dưới sợi xích, cố gắng cào cấu. Hắn giật cô về phía sau bằng sợi xích, mạnh đến nỗi nhấc bổng cả người cô lên. Ánh sáng từ phía cánh cửa trở nên xa dần, như thể cô đang roi xuống một cái giếng tối tăm. Cô với tay về phía ánh sáng, tưởng chừng như nhìn thấy Tracy trong thoáng chốc, ngay trước khi gáy cô đập mạnh vào bức tường bê tông.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối