Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 64
Q
uyết định du học của Khoa khiến ba mẹ cậu không còn gây khó dễ hay cấm cản chuyện yêu đương của cậu nữa, vì họ nghĩ rằng yêu đương ở cái tuổi học trò này xa nhau một thời gian là quên ngay thôi, vả lại họ cũng sẽ có cách để Khoa yêu một người con gái khác dễ dàng.
Từ hôm đó trở đi, Khoa hầu như không có mặt ở nhà. Ngày nào cậu cũng dính với An, kể cả ngồi học cũng ngồi chung, ăn chung, làm bất cứ việc gì cũng làm cùng nhau, cậu muốn khi đi rồi An sẽ không thể nào quên đi tình yêu của hai đứa được. Dường như đối với họ lúc này, thời gian bên nhau bao nhiêu cũng là không đủ.
-Anh làm gì nhìn em chằm chằm vậy, muốn em móc mắt chiên xù không hả?
Ngồi học mà Khoa cứ ngồi kế bên chống cằm nhìn chằm chằm vậy ai mà học cho được, chắc ngồi buồn quá nên mới phát bệnh như vậy.
Hù dọa vậy mà Khoa vẫn chẳng có chút sợ sệt, đã vậy còn lý sự cùn nữa mới điên chứ.
-Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em? Anh nhìn phần anh em học phần em có liên quan gì đâu? Còn nếu em cảm thấy không công bằng thì đây, cho em ngắm lại thỏa thích.
Không thèm cãi, An lấy cái kính đen ra đeo cho Khoa rồi mặc kệ cậu thích nhìn bao nhiêu thì nhìn, công nhận lâu lâu mình cũng thông minh thật.
-Để cho anh ngắm xíu đi, mai mốt đâu có còn được ngắm nữa đâu.
Nghe Khoa nói tự dưng An thấy buồn kinh khủng, cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện phải đếm từng ngày bên nhau thế này là chỉ muốn khóc thôi. Yêu xa, cho dù có tin tưởng nhau thế nào đi chăng nữa thì vẫn không giấu nổi lo lắng, sợ hãi. Mấy năm trời không gặp, chỉ có nhung nhớ về nhau và nghĩ về những kỷ niệm để tiếp thêm động lực hướng về nhau mà thôi.
Những ngày qua, khi Khoa giúp cô tìm lại được niềm vui sau những khó khăn từ cuộc sống gia đình, cô đã vui vẻ và an tâm thế nào bên cạnh Khoa, bây giờ cậu lại sắp đi xa, rồi sau này ai sẽ an ủi, bảo vệ cô? Ai sẽ chọc cho cô cười? Ai sẽ chở cô đi dạo trên khắp các con đường như trước? Ai sẽ vu vơ hát cho cô nghe?
Bất cứ việc gì làm cùng An Khoa cũng muốn thời gian trôi thật chậm, để hình ảnh của cô có thể khắc sâu trong tâm trí mà không có cách nào phai mờ đi được, để cho dù cậu thậm chí có mất đi trí nhớ thì vẫn không thể nào quên được cô.
Mỗi ngày trôi qua, khi số ngày bên cạnh cô vơi dần đi, cậu càng nhận ra mình yêu cô nhiều hơn mình có thể tưởng tượng. Cậu muốn được nhìn thấy cô mỗi ngày như bây giờ, xa cô, cậu không biết bản thân mình có chịu đựng được nỗi nhớ trong lòng mình hay không.
….
Thời gian một tháng trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng đến cái ngày chia tay. Đêm đó, Khoa chạy qua nhà An nói lời tạm biệt, mặc dù đã biết trước chuyện này, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng sao cảm xúc vẫn dâng trào, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
-Sáng mai đừng đến sân bay tiễn anh nha chưa, anh sợ mình không kiềm lòng được.
Khoa dặn dò, cậu sợ nhìn thấy An cậu sẽ không nỡ bước đi, cậu sợ nước mắt của cô sẽ khiến dũng khí trong người mình vơi đi mất, cậu sợ khi mình đi rồi, cô sẽ cô đơn trở về nhà một mình rất đáng thương. Vả lại, ngày mai ba mẹ đến tiễn, thái độ của ba mẹ sẽ khiến An càng buồn và tủi thân hơn nữa.
-Anh qua đó phải nhớ giữ gìn sức khỏe, mới qua chưa thích nghi được khí hậu bên đó sẽ rất dễ ốm đó biết không?
Nhẹ nhàng lau nước mắt cho An, Khoa siết chặt cô trong tay mình.
-Anh biết rồi, anh chỉ lo cho em thôi. Không có anh bên cạnh, phải biết tự chăm sóc cho mình. Ăn ngủ đúng giờ, tối đừng có thức khuya, nếu mệt quá thì đừng có đi dạy thêm nữa, anh lo cho em lắm đó đồ ngốc à.
-Anh đi rồi em sẽ nhớ anh lắm.
An òa khóc, cô không thể kiềm nén được nước mắt nữa, Khoa ôm lấy cô rồi cũng khóc theo cô. Lúc này đây cậu thật sự không muốn rời đi một chút nào, ước gì thời gian có thể ngừng trôi để cái khoảnh khắc kia không bao giờ đến.
Cậu có rất nhiều điều muốn nói, muốn dặn dò nhưng cổ họng nghẹn đắng không thể nói ra hết được.
Lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ y chang cái trên nay mình, Khoa đeo vào tay cho An, để cô biết rằng từng giờ từng phút cậu luôn nhớ đến cô.
-Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng anh yêu em, mãi mãi vẫn như vậy. Đợi anh trở về nhé.
Nói xong Khoa cúi xuống hôn An, nụ hôn thấm đẫm nước mắt của hai người. Rồi Khoa sẽ đến một phương trời xa lạ, chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi nữa thôi hai người sẽ chẳng còn cơ hội được nhìn thấy nhau mỗi buổi sáng, chẳng còn được nắm tay nhau chạy trên những con đường quen thuộc, chẳng còn trao nhau cái nhìn ấm áp, chẳng còn những cử chỉ yêu thương và chẳng còn có thể làm cho nhau những điều tưởng chừng như vụn vặt.
Người ta thường nói “Tình yêu trong xa cách giống như ngọn lửa trong gió, gió dập tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng cháy những ngọn lửa lớn”, nếu đúng như vậy thì tình yêu của hai người đang là ngọn lửa nhỏ hay lớn? Liệu có khi nào khoảng cách sẽ làm nguội dần tình yêu ấy không? Hi vọng là không phải, khoảng cách là không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả phải không? An nhất định sẽ chờ, dù bao lâu cũng sẽ ở đây chờ để Khoa biết rằng vẫn có một người đang mong chờ cậu, vẫn có một người chờ cậu mang hạnh phúc còn khuyết trở về.
….
Ngày hôm đó, An cứ nằm trên giường khóc từ sáng đến chiều, giờ này có lẽ cậu đang bay trên bầu trời rồi.
Mới có vài tiếng đồng hồ sao cô nhớ Khoa da diết, cảm giác như đã xa rất lâu rồi. An nhìn đâu cũng nhìn thấy bóng dáng Khoa, nhìn đâu cũng trông thấy nụ cười của Khoa.
Văng vẳng đâu đó vẫn còn nghe tiếng cười đùa, vẫn còn phảng phất quanh đây hơi ấm của Khoa, vậy mà cậu thật sự đã đi đến một chân trời khác.
Ước gì giờ phút này đây Khoa bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, rồi mắng “Đồ con heo lười, dậy đi tập thể dục mau cho anh”. Cô hứa sẽ không nướng thêm một phút nào nữa, hứa sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời Khoa.
Ước gì khi cô mở mắt ra sẽ thấy Khoa ngồi bên cạnh rồi nói “đói quá, dậy nấu gì cho anh ăn đi nếu không anh sẽ ăn thịt heo đó nha”.
An ước nhiều thứ lắm nhưng một điều ước nhỏ nhoi là được nhìn thấy Khoa bằng da bằng thịt cũng không thể thành hiện thực thì còn ước làm gì nữa cơ chứ.
Khoa đi rồi An mới thấm thía được sự cô đơn mà người ta vẫn thường hay nói. Căn phòng bé xíu nhưng không có Khoa nó bỗng trở nên lạnh lẽo, trống trải lạ thường, chân không buồn bước đi, tay không buồn động đậy, ngay cả tim dường như cũng đập chập nhịp đi.
Liệu Khoa có đang nhớ về cô nhiều như cô đang nhớ không?
….
Lặng yên căn gắc lặng yên vầng trăng.
Lặng yên thơm ngát môi hồng thật trong sáng
Ánh mắt bên ô cửa sổ cứ thao thức mong chờ cơn gió lạ
Ngủ ngon anh nhé tình yêu của em
Và ngày mai sẽ ngọt ngào những ước hẹn
Phải làm chi để hết buồn chỉ vì quá nhớ người
Một cảm giác rất trống vắng đến hiu quạnh
Ngoài đời sương gió tội lắm đôi vai gầy
Giờ anh nơi ấy hình dung em chốn này
Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng
Em thường vẫn ước ao rằng
Một ngày đang tơi người ấy không xa vời
Và anh sẽ đến nhìn em hé môi cười
Anh về đi nhé hãy về đi nhé
Chính nơi mà ta hẹn thề
…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!
sauluoi
Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước! - sauluoi
https://isach.info/story.php?story=cam_em_roi_xa_anh_nua_buoc__sauluoi