Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bưu Hãn Dân Quê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 65: Ngươi Ở Rể Nhà Ta Đi, Ta Giấu Ngươi Cả Đời
Q
uả nhiên Bạch Tề và Bạch Minh Tuệ trao đổi một cái ánh mắt hiểu rõ, Hắc Muội còn có cái gì không rõ, chuyện Diệp Tĩnh từ hôn nàng quả nhiên là Bạch lão bản an bài.
Trong lòng nàng không thể nói rõ là tức giận hay bi ai, chỉ cảm thấy trước mắt hết thảy đều làm cho nàng vô cùng không kiên nhẫn, tâm sinh chán ghét.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt Hắc Muội trào phúng, Bạch lão bản nói, “Hắc Muội, chuyện từ hôn quả thật là Bạch gia có lỗi với ngươi, nhưng ngươi nghĩ lại, Diệp Tĩnh vì chữa khỏi chân mình mà đáp ứng cùng ngươi từ hôn cho thấy hắn đối với ngươi cũng không coi trọng, từ hôn đối với ngươi mà nói mới là may mắn!”
“Chiếu theo cách nói của Bạch lão bản, ta phải cảm tạ ngài?”Hắc Muội nhìn nam nhân ôn nhu mỉm cười, giờ phút này chỉ cảm thấy người này càng nhìn không được tự nhiên, không có một bộ dạng khiêm tốn.
“Hắc Muội, ngươi nghe chúng ta giải thích —— “
“Bạch lão bản, Bạch tiểu thư, Hắc Muội tuy là ở nông thôn nghèo khổ, nhưng cũng không phải hạng người mặc cho người khác bắt nạt, hôm nay ta nói rõ, Hắc Muội ta sau này sẽ không bước vào Bạch phủ các ngươi nửa bước, ta dù có chết cũng tuyệt không cùng Bạch gia lại có bất luận quan hệ gì.”
Hắc Muội lời này nói như đinh đóng cột, không hề chừa đường sống, lập tức khiến cha con Bạch gia đều chấn kinh.
Hai người còn muốn nói cái gì đó, Hắc Muội nói, “Còn thỉnh cầu Bạch lão bản hiện tại tính tiền cho ta, đêm nay ta rời đi!”
Nói xong trực tiếp vào phòng trong khóa trái cửa, mặc bên ngoài một trận khuyên giải an ủi thẳng đến không còn tiếng động.
Lâm Tam Mộc nằm ở trên giường vén rèm nhìn Hắc Muội dựa vào cửa phòng, hai người ánh mắt tương giao, nói không nên lời là loại cảm xúc gợn sóng gì.
“Nương ta chết tuy rằng có liên quan tới Diệp gia từ hôn, nhưng chân chính hung thủ sau lưng chính là Bạch gia.” Lúc Hắc Muội nói những lời này cũng không có chút hàm xúc ý tứ báo thù hay oán hận, có chút vô lực cũng có chút bình tĩnh quân tử báo thù mười năm không muộn.
Lâm Tam Mộc nhìn nàng, ánh mắt sâu xa, “Sẽ có lúc bọn họ đền tội.”
Hai người lại không lên tiếng.
Hai cha con Bạch gia phẫn nộ rời đi.
Bạch tiểu thư sau một lúc lâu nói, “Cha, chúng ta thật sự là xem thường Hắc Muội, nàng là nữ tử có cốt khí.”
“Ai. Nàng một khi biết chuyện từ hôn trong lòng tất sẽ oán hận chúng ta.”
Bạch tiểu thư cũng không lên tiếng, trong lòng nghĩ mẫu thân Hắc Muội chết quả thật cùng Bạch gia thoát không được quan hệ, may nàng chỉ là dân quê, nếu là người thế gia tất sẽ đối với Bạch gia bất lợi rất lớn.
“Cha, lúc trước làm như vậy chúng ta có phải hay không ——- “
“Hiện tại nói cái này còn ý nghĩa gì, hậu viện này nên hảo hảo chỉnh đốn lại, ả Hồng di kia con sớm đuổi đi, cha hiện tại không muốn trông thấy ả.”
Bạch Minh Tuệ còn muốn nói gì cuối cùng không có lên tiếng nữa, Hồng di chiếu cố nàng nhiều năm, luôn luôn nhu thuận từ ái, chính là không nghĩ tới lén nàng làm chuyện như vậy, khiến nàng không khỏi một trận băng giá.
Nữ nhân a, chỉ cần dính đến nam nhân luôn điên.
“Ngươi có phải đã sớm biết Bạch phủ động tay động chân huỷ việc hôn nhân của ta không?”Hắc Muội nhìn chằm chằm Lâm Tam Mộc ánh mắt chớp cũng không chớp hỏi.
Nhìn hắn căn bản là không muốn trả lời, nàng cũng không nói cái gì, thu dọn này nọ nói, “Chúng ta buổi tối rời đi!”
Lâm Tam Mộc lại suy nghĩ hai chữ “Chúng ta ” trong miệng nàng.
“Ngươi có thể thừa dịp buổi tối lẻn ra phủ không?”
“Không thành vấn đề.”
“Tốt lắm, lát nữa ta đi qua thời gian một chén trà nhỏ ngươi liền thừa dịp đêm đen từ cửa Tây chuồn ra, ta sẽ thuê xe ngựa ở bên kia chân tường chờ ngươi.”
“Được.”
Hắc Muội suy nghĩ, mở ngăn kéo ở đầu giường ra đem bình bình lọ lọ thuốc đều cất vào trong bao quần áo, “Ta mang theo thuốc, thời điểm ngươi chạy trốn miệng vết thương nếu bị rách ta sẽ băng lại cho ngươi, nhưng ngươi đừng bị bắt được a!”
“Yên tâm”, Lâm Tam Mộc nhìn nàng một bộ dạng nghiêm túc nở nụ cười.
Hắc Muội ở ngoài sân đợi trong chốc lát, quả nhiên có người đưa tới một bao bạc, ước chừng có hơn mười lượng, còn có một tấm ngân phiếu hai trăm lượng, trừ tiền rau trộn lần này, hẳn là còn đem huê hồng điểm tâm vào tiết đoan ngọ năm nay chia cho nàng.
Hắc Muội cầm ở trong tay yên tâm thoải mái, đây là nàng nên có, không nói hai lời trực tiếp cáo từ hướng cửa Tây đi.
Sắc trời kỳ thực đã rất tối, bởi vì là phía đông Thanh thành đều là phú hộ, bên đường đều có đèn lồng, chiếu được yên tĩnh.
Bóng đêm như nước, gió mát quất vào mặt, đi một mình trên đường, mặc dù về sau không còn đường tài lộ Bạch phủ nữa, tâm trạng Hắc Muội cũng ngoài ý muốn thoải mái thoải mái.
Rất nhanh nàng liền thuê một chiếc xe ngựa chạy đến bên ngoài Bạch phủ, đợi tiếng mèo hoang kêu.
Đây là ám hiệu của Lâm Tam Mộc, vì thế nàng cũng học tiếng mèo hoang kêu hai tiếng, bỗng nhiên cảm thấy gió bên tai thổi mạnh, vừa quay đầu lại, Lâm Tam Mộc đã ngồi bên cạnh nàng.
“Ta xem xem, miệng vết thương của ngươi có bị rách không?”
Hắc Muội không nói gì, trực tiếp dỡ đùi của hắn, hắn trốn sang bên, Hắc Muội còn tưởng hắn thẹn thùng, “E lệ cái gì, cũng không phải ta chưa thấy qua, đều nhìn chán!”
Bởi vì tâm trạng tốt, Hắc Muội không khỏi trêu chọc hắn.
“Trước rời đi Thanh thành nói sau!”
Hắc Muội nghe hắn thấp giọng nói thế này mới nhớ tới thân phận của hắn ở Thanh thành rêu rao quả thật là tìm chết, vội vàng cùng mã phu nói đi trấn, mã phu vung roi thừa dịp ban đêm chạy trên đường lớn.
Đoạn đường này là con đường duy nhất nối liền các trấn, thôn trang với kinh thành, cho nên dù là buổi tối nhưng xe ngựa lui tới nối liền không dứt, rất náo nhiệt.
Vén rèm xe ngựa lên nhìn Thanh thành càng lúc càng xa.
“Thế nào, luyến tiếc Bạch phủ!”Lâm Tam Mộc nhìn thoáng qua Hắc Muội ngả ngớn nói.
“Cám ơn ngươi vì ta đập bài vị tổ tông Bạch phủ!”Hắc Muội thình lình nói, Lâm Tam Mộc lập tức ngượng ngùng.
Hắc Muội vừa nói vừa ý bảo muốn bôi thuốc cho hắn, hắn cũng không nói gì nữa, chậm rãi nằm úp sấp xuống, trên tiết khố quả nhiên có chút vết máu.
Hắc Muội từ từ mở băng gạc ra, một lần nữa bôi thuốc, nhưng không có băng gạc mới băng bó, ngẫm lại từ trong bao quần áo lấy ra cái yếm trắng từng bị Lâm Tam Mộc cắn trong miệng.
Chính nàng bỗng nhiên cũng có chút ngượng ngùng.
Vừa băng bó xong, bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, nàng vội vén màn xe nhìn, dĩ nhiên là một đội quan binh, tựa hồ không phải quan binh Thanh thành, Hắc Muội lập tức căng thẳng, nhanh chóng lấy thảm trên xe ngựa che Lâm Tam Mộc lại.
“Đừng sợ, có ta ở đây!”
Phía dưới thảm tay Hắc Muội bỗng nhiên bị Lâm Tam Mộc gắt gao nắm, khiến nàng cũng lui đến bên người hắn, một giường thảm đem hai người vây được kín.
Hắc Muội vốn muốn nói, chính là vì hắn nàng mới sợ quan binh, hiện tại hắn nhẹ giọng an ủi ngay ở bên tai, đôi tay ấm áp kiên cố hữu lực bao vây lấy tay nàng, hơi thở tươi mát thản nhiên trên người hắn ngay tại chóp mũi, bỗng nhiên lập tức an tâm lại.
Thẳng đến quan binh hỏi mã xa phu, lại đẩy mành sau xe ngựa, giơ cây đuốc nhìn Hắc Muội cùng Lâm Tam Mộc.
“Quan gia, việc gì à?”Hắc Muội thế nhưng lại bình tĩnh hỏi.
“Có thấy người nào khả nghi không?”
“Không, bọn ta là người thôn Đại Diệp, mới từ Thanh thành đi ra, đang định về nhà!”
——-
Xa phu cùng Hắc Muội ứng đối đều không hề có sơ hở, nói sau đội quan binh này hình như căn bản không biết chính mình muốn bắt là loại người nào, rất nhanh xe ngựa Hắc Muội lại khởi hành.
Trở lại nhà ở trấn, Phùng Quý đã về thôn thu gặt cải dầu, tính ra ông cũng có một đoạn thời gian không về thôn Đại Diệp.
Lần này về thôn Đại Diệp người trong thôn rõ ràng phát hiện Phùng Quý thay đổi.
Trước kia Phùng Quý gặp người luôn cười hớ hớ, nay ông như không biết mọi người, ngay cả Phùng bà bà kêu ông cũng một bộ dạng đờ đẫn.
Người trong thôn nói chuyện với ông ông cũng như không có nghe thấy.
Mọi người đều nói Phùng Quý có phải mất vợ chịu kích thích quá lớn hay không, có chút không bình thường.
Vốn nghĩ không có Hắc Muội ở nhà, người trong thôn lại định đồn bậy đồn bạ, nhưng Béo Nha hiện tại cũng thông minh, đối với mấy người ở phía sau Phùng Quý chỉ trỏ trực tiếp mắng.
Ngô Bảo Nhi cũng rất hiểu biết, đi theo bên cạnh Béo Nha hiểu được chuẩn bị tùy thời hát đệm.
Hắn lại là người đọc sách nhiều năm, mắng người nhưng không mang theo lời nói thô tục, đạo lý rõ ràng, thao thao bất tuyệt, người bị mắng cả buổi mới phản ứng lại, nhưng cũng không thể làm gì hắn.
Tứ Nha và Đại Thụ cũng rất giỏi, nhìn thấy mấy người này nói xấu nhà nàng cũng không mắng chửi người, trực tiếp hướng các nàng nhổ nước bọt, người ta là người lớn cũng không thể ra tay với đứa nhỏ.
Hắc Muội trực tiếp dẫn Lâm Tam Mộc lặng lẽ vào sân, bởi vì đã khuya, cho nên cũng không kinh động hàng xóm, càng không có kinh động Lâm thúc.
Tiểu viện giờ phút này đúng lúc mùi hoa bốn phía, cây cối xanh um tươi tốt, giàn trồng hoa tường vi đã nở rộ, dưới ánh trăng tạo nên một cảnh thế ngoại đào nguyên.
Lâm Tam Mộc đứng dưới giàn trồng hoa nhìn nửa ngày, thấy Hắc Muội quen thuộc mở cửa tiếp đón hắn đi vào, chính mình lại đi xuống bếp nấu nước, hoàn toàn một dạng ở nhà mình.
Hắn nhìn nhìn miệng vết thương, cũng may đường đi bằng phẳng, xe ngựa vững vàng, vết thương của hắn bình yên vô sự.
Hắn ở trong phòng nhìn chốc lát, phát hiện nơi này có lẽ vừa có người ở, trên bàn trà mép giường một chút tro bụi đều không có.
Hắc Muội nấu nước xong bưng lên, vắt khăn mặt cho hắn, “Lau đi!”
Hắn không khỏi hỏi, “Tiểu viện này của ai?”
“Ta mua.”
“Ngươi mua?”
“Ta mua, thế nào, không được hả?”Hắc Muội thấy hắn kinh ngạc hờ hững nói, kỳ thực trong lòng vẫn đắc ý.
Lâm Tam Mộc lau xong mặt liền nằm ở trên giường nhìn Hắc Muội bắt đầu kiếm khăn trải giường, đem khăn trải giường đều đổi sạch sẽ, đỡ Lâm Tam Mộc nằm xuống, lại đi tới ngăn tủ lấy chăn bông ra, đêm tháng năm vẫn có chút cảm giác mát, hắn mất máu quá nhiều không thể cảm lạnh.
“Thật sự không có người đuổi giết ngươi nữa?”
“Không có, Đồng Tể hội đều bị triều đình giết gần hết rồi.”
Hắc Muội vừa nghe giật mình, “Vậy ngươi —– “
“Ngươi thế nào dong dài như vậy, ta đã rời khỏi Đồng Tể hội, bất quá hiện tại là dân chợ đen, không người nào biết sự tồn tại của ta, sẽ không liên lụy ngươi.”
“Vậy ngươi sau này có tính toán gì không? Không có hộ tịch nửa bước cũng khó đi!”
“Ngươi thu lưu ta!”Lâm Tam Mộc nói vô cùng tùy ý.
Hắc Muội nghe xong lời này có chút sững sờ quay đầu nhìn hắn, ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt hắn, như loại trân châu tán ra ánh sáng nhu hòa loá mắt, thần sắc nhu hòa ngọc nhuận.
Hắn cũng yên lặng nhìn nàng, trong mắt mang theo ánh bác, giữa ánh mắt như tràn ngập sương mù, lại như mùa xuân tháng ba phất phới khói nhẹ, nói không nên lời sáng ngời lại mê ly.
Trong nháy mắt Hắc Muội từ khiếp sợ đến bình tĩnh, trong đầu biến hoá khôn lường, thu lưu Lâm Tam Mộc?
Hắn lai lịch không rõ, lại không có hộ tịch, hơn nữa trên người còn mang thương tích.
Nhưng giờ phút này, dưới cặp mắt đào hoa quen thuộc nhìn nàng chăm chú, hắn nói một câu “Ngươi thu lưu ta!”Giống như một lông hồng khẽ rớt vào trong lòng bình thản của Hắc Muội, chỉ cảm thấy tối nay gió lạnh phất phơ, sương mù nhàn nhạt, tâm thanh như nước.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình như bị ma nhập, ngực bỗng nhiên nóng ý sóng triều, cùng hắn đủ loại khoảnh khắc như thủy triều ập lại, đêm thu hắn mặc hắc y cưỡi bạch mã xơ xác tiêu điều, trong núi tuyết hắn cự tuyệt người ngàn dặm, các loại tính kế, trong phòng tối nhỏ hắn cô độc tịch liêu lại như đứa nhỏ phát cáu, trong rừng đào hắn như từ trong mơ an ủi nàng, mặc kệ là chuyện gì cuối cùng ở bên cạnh nàng luôn là người này.
Nàng thâm trầm nhìn hắn, thời gian phảng phất dừng lại, một câu thốt ra, “Ngươi ở rể nhà ta đi, ta giấu ngươi cả đời!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bưu Hãn Dân Quê
Thập Nhị Cửu Lâu
Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu
https://isach.info/story.php?story=buu_han_dan_que__thap_nhi_cuu_lau