Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Y Thống Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 62: Trả Thù Tâm
N
ghe lão nói vậy, Hồ Tiểu Thiên chợt sinh ra cảm động, khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn sang Liễu Khoát Hải nói: "Liễu chưởng quỹ, tôi mới tới Thanh Vân, vẫn còn lạ nước lạ cái. Lần này bọn chúng đề cử tôi phụ trách sửa chữa Thanh Vân Kiều, có lẽ nên tìm một người dân bản xứ sinh ra và lớn lên ở nơi này giúp đỡ mình là tốt nhất. Thứ nhất, người đó quen thuộc đường đi lối lại; Thứ hai, nhờ vậy sẽ rất dễ tiếp xúc quan hệ với dân bản xứ. Bởi vậy, tôi định nhờ Khoát Hải hỗ trợ."
Nghe thấy thì ra yêu cầu của Hồ Tiểu Thiên là như vậy, Liễu Đương Quy lập tức mừng rỡ. Đứa con trai này của lão trước nay thuộc thành phần bất hảo, tính tình bộp chộp, suốt ngày gây rối ở bên ngoài.
Lần trước, nếu không phải Hồ Tiểu Thiên ra tay tương trợ, chỉ sợ gã đã phải chịu hình phạt lao tù. Hồ Tiểu Thiên chỉ định hỗ trợ, gã có khác gì đã bước một chân vào cửa quan. Cho dù sau này không thể trụ lại trong quan trường, ít nhất cũng có thêm người quản giáo.
Liễu Đương Quy gật đầu như bổ củi, nói: "Được, được! Có đại nhân dạy bảo nó, tôi mong còn không được, mong còn không được!"
Liễu Khoát Hải trợn tròn cả hai mắt, há hốc miệng rộng ngoác đến gần mang tai, khỏi cần phải nói gã cao hứng tới mức nào.
Trước giờ, ông già lúc nào cũng muốn bồi dưỡng mình trở thành người nối nghiệp Hồi Xuân Đường. Nhưng Liễu Khoát Hải đối với học y một chút hứng thú đều không có.
Vì chuyện này, hai cha con đã cãi nhau không ít lần. Giờ Hồ Tiểu Thiên muốn đưa gã vào quan phủ, Liễu Khoát Hải nằm mộng cũng muốn làm một bộ khoái phong lẫm liệt.
Gã bước lên, bịch một tiếng quỳ xuống: "Khoát Hải ra mắt đại nhân!"
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, vỗ bồm bộp lên bờ vai nổi vồng của Liễu Khoát Hải, nói: "Sau này anh cứ ở bên cạnh tôi. Khởi đầu, bổng lộc sẽ không quá nhiều, chờ đến khi anh đã lập công kiến nghiệp, tôi tất nhiên sẽ có phần thưởng."
"Cảm ơn đại nhân!"
Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Phi Yên không rời khỏi Hồ Tiểu Thiên.
Cái tên này không phải tay mơ đâu, biết tận dụng thời cơ mời chào đội ngũ. Phải nói Liễu Khoát Hải đích thật là một mãnh tướng hiếm có, có thể đánh nhau có thể liều, hơn nữa còn là dân bản xứ, khẳng định sau này sẽ trợ giúp không ít cho họ.
Đêm đó hứng thú của mọi người dâng lên tương đối cao, nói chuyện một mạch cho tới tận khuya. Mãi đến khi bầu trời lác đác có hạt mưa rơi, nhóm người Tô Quảng Tụ mới nhớ đến còn phải chào ra về.
Hồ Tiểu Thiên tiễn chân họ ra ngoài cửa, lúc trở lại, mưa đã nặng hạt hơn, hắn bước thấp bước cao chạy thẳng về phòng của mình. Nhìn thấy trên giường đã đặt sẵn quần áo đã sửa lại, hắn bèn cởi trường bào đổi thành áo lót cổ tròn quần cộc, xỏ chân vào đôi giày vải.
Lúc này ngoài trời sấm sét ầm ầm, mưa to như trút nước. Hồ Tiểu Thiên kéo cửa phòng, đi ra ngoài.
Mộ Dung Phi Yên đang đứng ngoài hành lang, nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên ăn mặc một bộ quần áo không giống ai như vậy đi ra, không kìm được hét lên một tiếng.
Hồ Tiểu Thiên vẫn nghênh ngang đi thẳng tới chỗ cô. Một tia sét nhoáng lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt như tuyết của Mộ Dung Phi Yên.
Cô chỉ tay vào Hồ Tiểu Thiên nói: "Cậu đứng yên đó cho tôi, không được tới đây!"
Trong lúc nhất thời, Hồ Tiểu Thiên không kịp nghĩ ra mình có chỗ nào không đúng: "Làm sao vậy?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Con người cậu còn biết xấu hổ hay không, làm sao ăn mặc như vậy mà dám chạy ra ngoài?"
Giờ Hồ Tiểu Thiên mới hiểu ra, tại sao cô nàng lại hoảng sợ như thế. Hắn cười hi hí, nói: "Có gì đáng ngạc nhiên đâu, có phải tôi không mặc quần áo đâu. Ở quê tôi, vào mùa hè mọi người đều ăn mặc như vậy."
Mộ Dung Phi Yên bán tín bán nghi: "Thật sự?"
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu.
Mộ Dung Phi Yên lắc đầu quầy quậy: "Còn lâu tôi mới tin cậu. Cậu chính là là một kẻ lừa đảo! Mở miệng ra không có lấy một câu nói thật!"
Hồ Tiểu Thiên nhơn nhơn kéo ghế, ngồi ngay ngoài hành lang, ngắm nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài. Kiếp trước, hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ ngồi trong một căn viện lịch sự tao nhã cổ kính thưởng thức mưa đêm, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp có cá tính mạnh mẽ thích độc hành tính bồi tiếp nói chuyện phiếm như thế này.
Mộ Dung Phi Yên hỏi: "Quê quán cậu ở đâu?"
Hồ Tiểu Thiên khoanh tay, rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới trả lời: "Nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa."
"Chưa từng nghe nói!"
Hồ Tiểu Thiên quay sang Mộ Dung Phi Yên: "Kiến thức nông cạn!"
Mộ Dung Phi Yên còn lâu mới chịu thừa nhận mình kiến thức nông cạn, chẳng qua là chưa nghe thấy bao giờ mà thôi.
Cô khẽ cắn đôi môi anh đào, nói: "Nhất định là cậu đã bịa bừa ra một cái tên để gạt tôi. Nhìn hình thể cậu, nghe cách cậụ nói chuyện chẳng có gì khác với tôi cả, vậy mà dám lừa tôi, nói nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa gì đó."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thế giới này kỳ diệu vượt quá mức tưởng tượng của cô rất xa."
Mộ Dung Phi Yên nổi hứng thú, cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn hỏi: "Ở quê các cậu, mọi người mặc quần áo như thế thật hả?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Mùa hè mới mặc như vậy."
"Phụ nữ cũng mặc thế sao?"
Hồ Tiểu Thiên quay sang, đưa mắt ngắm Mộ Dung Phi Yên từ đầu đến chân một lượt, soi mói đến mức Mộ Dung Phi Yên loạn nhịp cả trái tim. Cô chỉ muốn nói ra mồm, tại sao đôi mắt một người lại có thể hèn mọn bỉ ổi đến thế, háo sắc đến thế, mang đầy ý xấu đến thế. Nếu không phải còn nhớ tới ngươi là cấp trên trực tiếp của ta, không phải còn nhớ chúng ta đã từng một đường đồng cam cộng khổ tới đây, bổn cô nương sẽ chọc mù mắt ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Phụ nữ ăn mặc ít hơn!"
Mộ Dung Phi Yên đỏ bừng cả gương mặt xinh đẹp: "Cậu gạt người, thật vô sỉ!"
Hồ Tiểu Thiên thở dài, nói: "Tôi chỉ nói sự thực. Mùa hè, thời tiết nóng bức như vậy, ai như các ngươi Đại Khang giả bộ như vậy giả trang, ba tầng trong ba tầng ngoài đem mình bao bọc giống như bánh chưng tựa như, phong kiến cực độ! Quê hương của chúng ta, nêu cao khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, coi trọng giải phóng phụ nữ. Cứ đến mùa hè, các thiếu nữ lại ăn mặc mát mẻ gợi cảm, thỏa thích phơi bày vóc dáng xinh đẹp của mình ra."
Mộ Dung Phi Yên cắn môi, yếu ớt hỏi: "Có phải các cô ấy ăn mặc rất ít?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu đáp: "Váy không thể ngắn hơn được nữa, cả đùi đều lộ ra hết, ngắn hơn chút nữa thì ngay cả hai bờ mông tròn trĩnh cũng lộ ra mất quá nửa..."
"Cái đồ dâm tặc nhà ngươi!" Đôi mày lá liễu nhướng cao, Mộ Dung Phi Yên cố làm ra vẻ tức giận, nhưng rốt cục trong lòng lại không có lấy một chút phẫn nộ nào.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tôi ăn ngay nói thật mà, cô mà còn phá ngang tôi sẽ không nói nữa."
Lần này, Mộ Dung Phi Yên rõ ràng chịu khuất phục hắn, lập tức yếu xìu ngồi im như thóc.
Hồ Tiểu Thiên nói tiếp: "Về phần nửa thân trên ấy à, lộ vai, lộ lưng, lộ hết phần rốn, chỉ cần lộ ra được là sẽ không kiêng nể gì phơi ra."
Mộ Dung Phi Yên ngạc nhiên đến mức miệng há hốc thành hình chữ O từ lúc nào, dù tự nhủ rằng Hồ Tiểu Thiên đang nói láo, nhưng trong lòng vẫn có phần nào tin tưởng.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực ra, với dáng người đẹp như của cô, mặc bộ quần áo này thật sự là lãng phí."
Ngay thấy hắn chuyển chủ đề nói về mình, Mộ Dung Phi Yên lập tức trở nên nhạy cảm, hằm hằm nhìn Hồ Tiểu Thiên vặn hỏi: "Cậu muốn nói gì?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Tôi muốn nói là cô đang làm lãng phí mất một vóc dáng đẹp như vậy. Nếu như cô mặc một chiếc váy ngắn, phối hợp với cái áo hở rốn, phơi ra đôi chân dài miên man và eo thon bé nhỏ, tuyệt đối có thể làm toàn thể đám đàn ông ngoài đường mất hết hồn vía..."
Đang cao hứng thao thao bất tuyệt, Hồ Tiểu Thiên chợt bắt gặp ánh mắt lạnh như băng, sắc lẻm như dao cạo đang nhắm ngay vào cổ họng của hắn.
Hồ Tiểu Thiên vội vàng biết điều ngậm miệng lại.
Mộ Dung Phi Yên nghiến răng nghiến lợi chì chiết: "Cậu coi tôi là người thế nào? Sao lại có thể vô sỉ dâm đãng sỉ nhục tôi như thế!"
Trong khi nói, cô giơ ngón tay lên, giả bộ muốn chọc vào mắt Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức ngã ngửa ra phía sau, không cẩn thận làm ghế đổ xuống, ngã phịch mông xuống đất.
Nhìn thấy động tác chật vật của hắn, Mộ Dung Phi Yên không nhịn được phì cười, châm chọc: "Nhát như cáy!"
Hồ Tiểu Thiên phủi bụi bám trên đít quần: "Tôi trêu cô cho vui thôi mà, cô đừng có tưởng là thật chứ."
Hắn dựng ghế dậy rồi lại ngồi xuống.
Mộ Dung Phi Yên bảo: "Khi nào có cơ hội, tôi muốn tới quê cậu thăm thú. Nếu cậu dám gạt tôi, tôi tuyệt sẽ không tha cho cậu."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tốt nhất cô đừng có tới, bởi nếu cô tới, nhất định sẽ bị chuyên gia hữu quan xếp vào hạng đồ cổ."
"Cắt, cậu mới là đồ cổ lỗ sĩ ấy!"
Mộ Dung Phi Yên chợt nhớ lại lúc trước Hồ Tiểu Thiên có nói có việc đáng mừng, bèn dịu giọng hỏi: "Hôm nay cậu có vẻ rất hứng chí, rốt cục là có chuyện vui gì thế?"
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm đáp: "Chẳng phải cô cứng miệng nói không muốn chia sẻ với tôi hay sao?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Tôi chướng mắt với cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cậu. Nói nghe một chút, xem rốt cục cậu nông cạn tới mức nào."
Mặc dù Mộ Dung Phi Yên mồm năm miệng mời bao biện, nhưng thực ra đích xác đã bị Hồ Tiểu Thiên khơi dậy lòng hiếu kỳ. Nói đến đấu trí, Mộ Dung Phi Yên làm sao có thể là đối thủ của một nhân vật cấp độ yêu quái như Hồ Tiểu Thiên?
Hồ Tiểu Thiên cười phá lên, vạch trần: "Nói chung là cô vẫn muốn nghe!"
"Tôi đấm thèm vào!"
"Muốn chia sẻ với tôi!"
"Nói thì nói luôn, không nói coi như xong, tôi về phòng nghỉ ngơi!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nói, đương nhiên phải nói, việc đau khổ tự chính mình gánh chịu, việc vui sướng tôi nhất định phải chia sẻ cùng cô."
Sau đó, con hàng này kể lại đầu đuôi câu chuyện Vạn Bá Bình đồng ý ra mặt tổ chức bán hàng từ thiện, kể cả hành động vĩ đại hôm nay mình dùng chín cái lư hương mua mất có một lượng bạc để ép Vạn Bá Bình phải xì ra ba trăm lượng vàng cho Mộ Dung Phi Yên nghe.
Nghe kể lại, Mộ Dung Phi Yên nghẹn họng trố cả mắt ra, than thở quá đến thế là cùng. Cái tên Hồ Tiểu Thiên này thật sự là gian trá đến cực điểm. Nhưng nếu nghĩ cho kỹ, Vạn Bá Bình dù sao cũng là một tên cường hào làm giàu bất chấp thủ đoạn không có nhân đức. Lừa bịp hạng người này cũng coi như là thay trời hành đạo.
Mộ Dung Phi Yên thắc mắc: "Bán hàng từ thiện thật sự có thể giải quyết vấn đề tiền bạc sửa chữa Thanh Vân Kiều?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Sửa chữa Thanh Vân Kiều không phải là việc ngày một ngày hai. Cái lão già Hứa Thanh Liêm kia rõ ràng đưa ra vấn đề khó giải quyết, định bắt bí tôi. Hiện giờ, tôi lần lựa không chịu dán đám thông cáo, nguyên nhân chính là muốn cho dân chúng tiếp tục hiểu lầm mình."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Muốn giải quyết việc này thực ra lại rất đơn giản."
Hồ Tiểu Thiên trợn mắt. Hắn không cho rằng Mộ Dung Phi Yên có thể nghĩ ra kế sách gì hay hơn của mình.
Mộ Dung Phi Yên nói tiếp: "Cậu chỉ cần báo danh hiệu của phụ thân mình ra, đến lúc ấy đám quan viên Thanh Vân nịnh bợ cậu còn không kịp, đâu còn dám hợp sức đối phó cậu nữa đây."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Phi Yên à Phi Yên, cha tôi giành được oai phong đó là bản lĩnh của ông ấy. Nếu chuyện gì tôi cũng dựa vào danh tiếng của ông ấy thì có phải là quá muối mặt hay không? Xem ra, cô vẫn chưa hiểu hết về tôi. Tôi là người từ nhỏ đến lớn luôn dựa vào chính mình, không bao giờ chịu nhờ vả người khác. Tôi có phải là người đặc biệt không chịu thua kém, đặc biệt không ngừng vươn lên? Có phải là thanh niên mẫu mực và điển hình của đương đại không?"
Nhưng câu nói sau đó của Mộ Dung Phi Yên đã làm Hồ Tiểu Thiên tức muốn chết: "Trước khi mười sáu tuổi, chẳng phải cậu chỉ là một kẻ ngốc hay sao? Nếu không có người coi sóc, cậu có thể nào còn sống đến bây giờ để khoác lác không?"
"Tôi làm vậy được gọi là đại trí giả ngu. Tôi ngốc hay không, trong lòng tôi tự hiểu!"
Mưa tầm tã cả đêm, những phố lớn ngõ nhỏ nằm ở vùng trũng của huyện Thanh Vân đã bắt đầu ngập nước. Toàn bộ dân chúng hối hả bận rộn xây bờ bao trước trước cửa nhà mình, tạm thời quên phứt sự việc tân nhiệm Huyện thừa cưỡng ép quyên tiền.
Trời tờ mờ sáng, Hồ Tiểu Thiên vừa mới ăn xong điểm tâm thì Liễu Khoát Hải cầm dù đội mưa chạy tới. Hai ống quần gã xắn tận quá gối, chân đeo giầy rơm. Mặc dù vậy, quần áo trên người vẫn bị ướt khá nhiều chỗ. Vừa vào đến cửa, Liễu Khoát Hải đã hỏi: "Đại nhân, bên ngoài trời mưa rất to, hôm nay còn định ra ngoài nữa không?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đương nhiên là phải ra ngoài. Tôi đang chuẩn bị đi Thông Tế Hà xem xét. Trời mưa lớn như vậy chẳng hiểu đê có gặp nguy hiểm hay không?" Đúng lúc này, Mộ Dung Phi Yên cầm áo tơi và mũ rộng vành đi ra. Hồ Tiểu Thiên đành phải mặc thứ đồ che mưa lùm xùm này vào. Nhưng dù có lùm xùm đến mấy thì nó vẫn có thể che chắn mưa gió. Hồ Tiểu Thiên bảo Lương Đại Tráng ở lại nhà để thu dọn, còn mình thì dẫn hai người Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải ra ngoài thành xem xét Thông Tế Hà.
Chưa đi được mấy bước, họ đã gặp đoạn đường bị lụt. Chỗ sâu nhất đã vượt quá đầu gối. Hồ Tiểu Thiên không kìm được đưa mắt nhìn sang Mộ Dung Phi Yên. Vừa nhìn sang đã thấy Mộ Dung Phi Yên cũng đã xắn ống quần lên, làm lộ ra hai bắp chân đôi trắng nõn như ngọc, đường cong lả lướt, vô cùng hút hồn.
Bắt gặp Hồ Tiểu Thiên đang nhìn bắp chân lộ ra ngoài của mình, Mộ Dung Phi Yên không nhịn được trợn mắt hung dữ nguýt hắn một cái. Chẳng những không bị ánh mắt của cô dọa lùi, mà trái lại con hàng này lại còn ghé sát vào cô hơn một chút, thì thầm nói: "Hôm nào sẽ may giúp cô một cái quần bảy phân, vậy là không cần phiền toái như thế này nữa rồi."
Mộ Dung Phi Yên khẽ đáp: "Có tin ta sẽ đánh gãy răng cửa của ngươi hay không?"
Hồ Tiểu Thiên cười hi hí, rảo bước bắt kịp Liễu Khoát Hải ở phía trước.
Mộ Dung Phi Yên nhìn theo bóng lưng con hàng này, trên má gương mặt xinh đẹp chợt hiện lên hai lúm đồng tiền mờ mờ.
Ba người đi lên con đê chính của Thông Tế Hà. Mặc dù mưa to gió lớn, nhưng con đê chính vẫn bình yên vô sự. Mặt nước vẫn còn cách mặt đê tầm khoảng sáu xích, tuy rằng thế nước rất hung bạo, nhưng tốc độ dòng chảy trên mặt nước lại không quá nhanh.
Hồ Tiểu Thiên đi men theo con đê chính một đoạn nữa thì đến chỗ Thanh Vân Kiều đã gãy. Nhìn thấy trên mặt sông đã không còn thuyền bè qua lại, vững tin vùng này tạm thời không có dấu hiệu bị vỡ đê, Hồ Tiểu Thiên bèn đi tới Huyện nha.
Huyện nha Thanh Vân thường ngày đã chẳng có mấy người tới cáo trạng, chứ chưa cần nói tới một ngày mưa như trút nước như hôm nay. Đa phần nha dịch đã nghỉ việc về nhà, trong nha môn vắng ngắt. Hồ Tiểu Thiên không tìm thấy Hứa Thanh Liêm trong công đường. Hỏi ra mới biết, hôm nay Hứa Thanh Liêm mắc cảm xoàng nên nằm nhà nghỉ ngơi.
Quan viên duy nhất trong huyện Thanh Vân có quyền sống ở trong Huyện nha là Hứa Thanh Liêm, Hồ Tiểu Thiên lấy cớ thăm hỏi để tới chỗ ở của lão.
Thực ra, Hứa Thanh Liêm chẳng có bệnh tật nào hết, chẳng qua là tối hôm qua uống có phần quá chén. Sáng sớm ra cảm giác đầu sắp nứt ra, bởi vậy lập tức từ bỏ ý định lên công đường. Dù sao trời cũng mưa như trút, nghỉ hẳn ở nhà cho khỏe người. Là người đứng đầu huyện Thanh Vân, chút quyền lợi nho nhỏ như vậy đương nhiên là phải có. Nghe nói Hồ Tiểu Thiên đến thăm, Hứa Thanh Liêm chợt nhíu mày. Mưa lớn như vậy, hắn tới làm gì? Hình như người ta đã đến cửa mất rồi, không thể nào tránh mặt không tiếp. Hứa Thanh Liêm bảo vợ và người nhà tránh mặt đi chỗ khác, sai Hứa An ra đón Hồ Tiểu Thiên vào nhà. Chớ thấy lão ngụ trong Huyện nha mà lầm tưởng, cũng chỉ có năm gian phòng trong ngoài, điều kiện sinh hoạt hết sức bình thường.
Hồ Tiểu Thiên vừa vào đến cửa đã oang oang nói: "Ối chà chà, Hứa đại nhân. Hạ quan đến chậm, ngài mắc bệnh có nặng lắm không? Có nặng lắm không? Có nặng lắm không hả!" Con hàng này rón ra rón rén bước tới bên giường Hứa Thanh Liêm, nắm chặt lấy tay Hứa Thanh Liêm, giọng nói quan tâm lo lắng đến mức ai cũng có thể nhận ra, chẳng qua là đóng kịch quá mức lộ liễu, cứ như phường chèo.
Nhìn thấy tên này nói một đằng nghĩ một nẻo, Hứa Thanh Liêm không nhịn được thầm mắng, diễn kịch hả, mặc xác đồ con hoang ngươi diễn! Trong lòng ngươi ước gì lão tử ốm chết thì càng tốt chứ gì!
Vừa ngồi xuống cạnh giường, Hồ Tiểu Thiên đã ngửi thấy hơi thở nồng nặc mùi rượu khiến mình muốn say, trong lòng chợt hiểu ra, lão già Hứa Thanh Liêm này tám chín phần mười là đang nói láo. Bệnh chó má gì, hoàn toàn là do uống quá nhiều quá. Ta rủa cả nhà ngươi! Bắt lão tử đi làm cu li còn đồ con hoang nhà ngươi thì trốn trong nha môn suốt ngày nhậu nhẹt tiệc tùng. Sao con rùa già nhà ngươi không uống say chết luôn đi cho rồi!
Hứa Thanh Liêm cố làm ra vẻ mệt mỏi suy yếu: "Hồ đại nhân, ngài không cần phải lo lắng, tôi không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại ngay."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân nói vậy sai rồi, ngàn vạn lần không thể coi thường, ngài năm nay bốn mươi bảy rồi, đã thấy cái tuổi bảy mươi tới gần ngay trước mắt rồi."
Nghe thấy vậy, Hứa Thanh Liêm ngớ người ra một lúc, thằng nhóc này đang nói bậy bạ cái gì thế? Lão tử bốn mươi bảy tuổi chứ đâu có phải bảy mươi bốn, tuổi bẩy mươi cái quái gì? Chỉ cần hơi động não là đã hiểu, cái tên này cố ý nói vậy với chủ tâm nguyền rủa ình chết sớm đây mà! Hứa Thanh Liêm ngồi dậy: "Thân thể tôi vẫn còn cường tráng, chẳng qua là tối hôm qua không may mắc chút cảm hàn."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, tôi đã nói rồi, ngài không thể ganh đua với người trẻ tuổi như tôi được. Ngàn vạn lần không thể coi thường bệnh nhẹ, nên nhớ bất cứ một ca bệnh nặng nào cũng biến chứng từ nhẹ mà ra. Giờ nhất định phải trị bệnh tận gốc, ngài đã tìm thầy lang coi bệnh cho chưa?"
Hứa Thanh Liêm đáp: "Cảm lạnh thôi mà, không cần phải tìm thầy lang."
"Như thế sao được! Đại nhân là quan phụ mẫu của huyện Thanh Vân, cũng là đầu não của toàn bộ quan viên chúng tôi. Nếu ngài không may xảy ra chuyện gì, bảo chúng tôi phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó, chúng tôi chẳng phải là rắn mất đầu, chẳng phải là sẽ rơi vào kết cụ tan đàn xẻ nghé hay sao!"
Hứa Thanh Liêm bị cái tên này chọc tức đến mức râu ria dựng đứng. Ta với ngươi có bao nhiêu thù oán mà mới sáng sớm đồ con hoang nhà ngươi đã tới tận nhà nguyền rủa ta? Hứa Thanh Liêm có một cái tật, cứ tức giận lên là mắc tiểu, càng lớn tuổi tuyến tiền liệt càng yếu dần. Bởi vậy, lão nhổm dậy muốn xuống giường, nhưng lại bị Hồ Tiểu Thiên ấn nằm nguyên tại chỗ: "Đại nhân nhất định không nên đi lại, ngài phải nằm trên giường nghỉ ngơi."
Hứa Thanh Liêm không thể mặt dày nói thẳng mình muốn đi nhà xí, bèn uyển chuyển nói: "Tôi hơi khát nước."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, những việc thế này cứ để tôi làm là được." Hắn nhìn thấy trên bàn có một tô nước nước sôi để nguội, bèn bưng nó luôn tới, ghé sát vào mồm Hứa Thanh Liêm. Hứa Thanh Liêm không còn cách nào khác đành phải nín hơi uống một ngụm. Nhưng lão vừa há miệng ra, Hồ Tiểu Thiên đã nghiêng tô nước đổ ộc vào. Hứa Thanh Liêm vẫn đánh giá quá thấp lòng thù hận lẫn thủ đoạn hèn hạ không có giới hạn của con hàng này, chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ba lần đổ ộc đầy một miệng nước sôi để nguội. Trong lúc nhất thời nước xộc vào khí quản, lão bị sặc, bắt đầu ho khan kịch liệt. Cơn ho khan lập tức gây ra họa lớn, cơ bụng co bóp đột nhiên tạo ra áp lực lớn, cảm giác giữa hai chân có một dòng nước âm ấm bắn vọt ra ngoài như tên rời dây cung.
Thân thể Hứa Thanh Liêm rõ ràng vừa mất điều khiển ngay tại chỗ đó. Nhiệt độ cơ thể lão dường như cũng hạ xuống không độ cùng lúc với dòng nước âm ấm đó tuôn ra, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Hồ Tiểu Thiên vẫn tươi cười như hoa nở, hỏi: "Đại nhân có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Hứa Thanh Liêm nhìn Hồ Tiểu Thiên bằng ánh mắt thù hận. Thằng nhóc này thật độc địa! Vừa rồi, nếu cái chén này là Hạc Đỉnh Hồng*, liệu có phải hắn vẫn không chút do dự rót thẳng vào miệng ta hay không? Lão ngồi ngây người trên bãi nước tiểu nóng hâm hấp, lần đái dầm gần nhất hình như đã cách đây hơn bốn mươi năm rồi. Con hàng này đổ ộc một tô nước vào miệng Hứa Thanh Liêm khiến ký ức thời thơ ấu của lão chợt ùa về. Lão cảm giác vô cùng tồi tệ, tâm tình sa xuống tận đáy cốc. Hứa Thanh Liêm lạnh lùng nói: "Hồ đại nhân, ngài cứ đi lo việc của mình trước đi. Tôi không được thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi một chút."
*Tên một loại kịch độc
Chỉ cần tinh mắt một chút là sẽ nhận ra Hứa Thanh Liêm khó chịu, nhưng mục đích chính của Hồ Tiểu Thiên chẳng phải là muốn làm cho lão hồ ly này đứng ngồi không yên hay sao. Đồ con hoang nhà ngươi định bày biện pháp khác đẩy ta xuống hố sao? Nếu ngươi nấp ở đây ám hại ta, lão tử sẽ đấu với ngươi tới cùng. Cảm thấy không thoải mái hả, hắc hắc, thật ngại quá, đây mới chỉ là bắt đầu.
Hồ Tiểu Thiên chẳng hề có ý định ra về, vẫn cười tủm tỉm nói: "Đại nhân, tôi biết khám bệnh sơ sơ, hay là để tôi bắt mạch cho ngài?"
Hứa Thanh Liêm lạnh lùng nói: "Không cần, hôm nay mưa như trút nước, không biết tình hình mực nước hiện giờ của Thông Tế Hà ra sao. Thân thể bổn quan mắc cảm xoàng, đành phải làm phiền Hồ đại nhân."
Hồ Tiểu Thiên vui vẻ nói: "Tôi vừa mới vừa thị sát Thông Tế Hà trở về, đang định báo cáo với đại nhân tình huống ngoài đó."
Chỉ trong chốc lát, chỗ ướt nước tiểu đã giảm nhiệt độ, ướt sũng lạnh lẽo, ngồi trên đó cực kỳ khó chịu. Nhưng cái con hàng Hồ Tiểu Thiên lại cố tình dây dưa không chịu ra về. Trong lòng bực tức, Hứa Thanh Liêm không nhịn được nói lạnh tanh: "Ngài nói đi!"
"Mực nước Thông Tế Hà dâng lên rất chậm, đê chính bình yên vô sự."
Hứa Thanh Liêm nói: "Không có việc gì là tốt nhất, nếu con đê chính bị vỡ sẽ xảy ra lụt, bên trên truy cứu trách nhiệm, tất cả chúng ta sẽ gặp phiền toái." Nói đến đây, trong đầu Hứa Thanh Liêm chợt sinh ra một kế. Lão nói với vẻ thành khẩn: "Hồ đại nhân, hai ngày tới, việc phòng chống lũ lụt giao cả cho ngài."
Hồ Tiểu Thiên lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi.
Hứa Thanh Liêm hỏi: "Sao thế? Ngài không đồng ý?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Không phải không đồng ý, mà là không có bản lãnh làm việc này. Cho dù tôi có dốc hết khả năng của mình ra cũng không dám cam đoan sẽ làm cho con đê chính bình an."
Hứa Thanh Liêm nói: "Huyện nha có Tam ban nha dịch, nếu cần thêm người, ngài có thể bàn bạc với Lưu Huyện úy, điều động binh lính dưới quyền ông ta. Con đê chính Thông Tế nắm giữ tính mạng của toàn bộ dân chúng huyện Thanh Vân chúng ta, tuyệt đối không thể qua loa cho xong việc được."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Ý của đại nhân là, giao cho tôi chỉ huy Tam ban nha dịch?"
Lúc này Hứa Thanh Liêm mới ý thức được mình đã vô tình rơi vào tròng của thằng nhóc này, ngây người ra mất một lúc, trong lòng ảo não không thôi. Nhưng nghĩ lại cho kỹ, cho dù đã nói ra miệng là giao cho hắn, đám nha dịch vẫn sẽ không chịu nghe theo mệnh lệnh của hắn, bởi dù sao lúc trước mình tuyên bố, lão đại Thanh Vân chỉ có một.
Hồ Tiểu Thiên thở dài đáp: "Tôi vừa chân ướt chân ráo đến, bọn họ chưa hẳn đã chịu phục tùng mệnh lệnh của tôi."
Hứa Thanh Liêm nói: "Ai dám cãi lại, ngài cứ mạnh tay xử phạt thật nặng." Hiện giờ lão chỉ mong sao Hồ Tiểu Thiên ra về sớm. Ngồi trên tấm đệm ướt sũng, cảm giác thật sự là tồi tệ tới cực điểm.
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu, chính miệng ngươi nói đấy nhé. Lúc này hắn mới chịu đứng dậy, chắp tay chào Hứa Thanh Liêm. Sau khi nhìn thấy hắn đã chịu ra về, Hứa Thanh Liêm thở phào một cái như trút được gánh nặng, vội tung chăn, đeo giày đang chuẩn bị đi tìm quần áo để thay. Có ngờ đâu, đúng lúc này Hồ Tiểu Thiên lại trở lại. Hứa Thanh Liêm muốn ẩn núp thì đã không còn kịp nữa rồi, đứng ngây ra chẳng biết phải làm cái gì, quần lót ướt đẫm một mảng lớn, Hồ Tiểu Thiên vừa liếc thấy đã hiểu. Hắn không hề cố tình muốn làm Hứa Thanh Liêm phải xấu hổ, mà đích thực là có chuyện cần bẩm báo.
Gương mặt Hứa Thanh Liêm quẫn bách tới mức đỏ sậm như gan lợn, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Lão lại càng căm tức hơn khi lần này Hồ Tiểu Thiên không đi vào một mình, Chủ bộ Quách Thủ Quang cũng vào phòng cùng một lúc với hắn. Quách Thủ Quang vô cùng thính mũi, bước vào nhà đã đánh hơi thấy mùi khai, vừa nhìn vào đũng quần Hứa Thanh Liêm đã lập tức đã sáng tỏ mọi chuyện.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Y Thống Giang Sơn
Thạch Chương Ngư
Y Thống Giang Sơn - Thạch Chương Ngư
https://isach.info/story.php?story=y_thong_giang_son__thach_chuong_ngu