Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tướng Công Bám Người
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 63: Nương Tử, Chúng Ta Thành Thân Đi
“N
gươi là ai?” Giọng nói đông đặc, băng giá cực điểm truyền tới, mang theo hương máu tanh nồng nặc.
Gió ngừng thổi. Giờ khắc này, mọi thứ đều im ắng…
Tử Hạo xoay người. Kinh ngạc! Phong hoa tuyệt đại, cực sắc xinh đẹp, bạch y xuất trần, mắt tím yêu diễm vô ngần, ngoại hình ấy hệt như thiên tiên bất phàm. Toàn thân hắn toả ra thứ một khí lạnh như băng, không chút nhân tính, sát ý, tàn nhẫn, ngoan độc, khát máu. Thứ sát khí kinh khủng tới cực điểm.
“An Nguyệt Quân?” Tử Hạo vờ như chẳng nhận ra địch ý của An Nguyệt Quân, ngược lại còn hỏi chuyện. Hắn là Lãnh Diện Ngọc Quân? Người thế này… quả là ai gặp cũng đều phải kinh ngạc.
“Ngươi dám chạm vào nàng!” Âm thanh hệt như tiếng gọi nơi địa ngục, rướm đầy hơi máu.
Tử Hạo chưa kịp phản ứng, trước mắt y bỗng xẹt ngang một bóng áo trắng khác.
“Hạo, ngươi đi trước đi.” Tư Đồ Khiêm chẳng biết vì sao lại xuất hiện đây, chắn trước Tử Hạo.
Bấy giờ, môi Tử Hạo nở nụ cười, nói: “Bản lĩnh của Lãnh Diện Ngọc Quân, từ lâu ta đã muốn thụ giáo một lần rồi.”
Thoáng chốc, không trung chớp nhoáng bóng trắng, bóng xanh quấn lấy nhau. Bóng trắng điêu luyện tuyệt đỉnh, mờ mờ ảo ảo tựa làn khói phiêu phiêu. Bóng xanh luôn ở thế hạ phong, động tác chậm, cồng kềnh.
Giây kế tiếp, cuộc đấu ngừng. Khoé miệng Tử Hạo giọt giọt rỉ máu. Y ho khan, nụ cười nở trên môi vừa khâm phục vừa không cam lòng, lắc đầu: “An Nguyệt Quân, ngươi khiến ta bội phục.”
“Cút!” Mặt An Nguyệt Quân vô cảm. Hắn chốt hạ câu cuối rồi lạnh lùng xoay người bỏ đi.
“Thiến Thiến thật đáng yêu.” Có lẽ vì không cam lòng, y bật thốt. Nhưng dù là vì không cam lòng, lời y nói cũng có phần sự thật trong đó.
Sát khí lại nhuốm đầy, thấm đẫm toàn thân An Nguyệt Quân. Hắn quay lại, gắt: “Biến! Nếu không, chết!” Không phải hắn muốn tha cho tên Tử Hạo này, nhưng hắn đã hứa với nàng không giết người rồi. Vì nàng, hắn có thể buông bất kỳ điều gì! Vì nàng, hắn có thể huỷ thiên diệt địa! Vì nàng, hắn không thèm quan tâm thế gian! Hắn chỉ cần nàng! Để nàng vui, hắn sẽ làm bất cứ điều gì có thể, huống chi chỉ là chuyện cỏn con như không giết người mà thôi.
*huỷ thiên diệt địa: phá huỷ trời đất
Tử Hạo cười cười, máu vẫn nhuộm đỏ trên môi tựa cây hoa anh túc chói loà. Y gật đầu, xoay người rời đi. Muốn giành được nàng, không nhất thiết phải lấy trứng chọi với đá mà đánh nhau ngươi sống ta chết. Đánh không lại thì nên thông minh chọn cách rút lui bảo toàn lực lượng. Bậc Đế vương dù bất đắc dĩ nhưng luôn có được thứ mà cả thiên hạ đều yêu thích và ngưỡng mộ: quyền lực.
Ánh mắt An Nguyệt Quân chợt loé, đáy mắt tối tăm sợ hãi. Hắn nên làm gì đây? Đầu tiên là Tề Thiên Phóng, bây giờ thì đến tên nam nhân này, có phải về sau sẽ có thêm nhiều nhiều nam nhân khác thích nương tử hay không? Nàng là của hắn mà! Hắn không cho người khác chạm vào dù chỉ một li! Lúc nào nàng mới chân chính thuộc về hắn chứ?
Có lẽ… hắn nên hành động ngay thôi.
Trái tim phút chốc đau đớn. Nỗi sợ hãi mất Diệp Khê Thiến khiến An Nguyệt Quân như bị một cái dằm đâm sâu vào tim, âm ỉ nhức buốt. Hắn thều thào hỏi Dương Hoà bên cạnh: “Nàng đâu? Nàng đâu rồi?”
Nhìn đôi mắt chủ mê man khổ sở, Dương Hoà đau thay nhưng không biết phải mở lời thế nào. Hồi lâu sau, lão mới phản ứng được, vội hồi đáp: “Bảo chủ đừng nóng, thuộc hạ lập tức phái người tìm phu nhân.”
Dứt lời, lão tất tả chạy đi.
Chẳng bao lâu sau, Dương Hoà hổn hển dẫn Diệp Khê Thiến vẻ mặt sốt sắng, khó hiểu trở về.
Giây tiếp theo, nàng liền bị ôm chặt vào ngực. Khép mắt, nàng thở dài, trái tim âm ỉ. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Quân, có chuyện gì vậy?”
“Nương tử, chúng ta thành thân đi.” Giọng nói rầu rĩ cất lên mang theo cảm giác sợ hãi. Hắn muốn nàng là của hắn! Phải là của hắn!
Diệp Khê Thiến sửng sốt. Nàng có nên đồng ý không? Chẳng biết lúc nào về thế giới cũ, nàng có nên đồng ý không? Gương mặt Diệp Khê Thiến dịu dàng, rạng rỡ. Nàng ôm trả An Nguyệt Quân nhưng không đáp.
An Nguyệt Quân đợi lâu không có câu trả lời liền nóng nảy, bá đạo làm nũng: “Nương tử, mặc kệ! Nhất định nàng phải lấy ta! Chúng ta phải thành thân! Nàng là của ta, chắc chắn thế!”
Diệp Khê Thiến lắc đầu. Tên này… cầu hôn cũng nhõng nhẽo thấy sợ! Thật khiến người ta dở khóc dở cười mà! Nàng ngẩng đầu, kiên định nhìn hắn, đáp: “Ừ.”
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của An Nguyệt Quân lộ ra nét mừng rỡ hồn nhiên như một đứa trẻ được cho kẹo. Khoé miệng hắn cong cong, ngất ngây, hạnh phúc. Hắn ôm Diệp Khê Thiến xoay vòng vòng, vừa cười to vừa hô: “Nương tử đồng ý! Nương tử, nàng là của ta!”
Sự vui mừng đơn thuần của hắn lây sang cả cho người bên cạnh. Hắn vui vẻ lặp lại với Dương Hoà: “Dương Hoà, nương tử đồng ý! Nàng là của ta!” Như là vừa có được trong tay toàn bộ thế giới, hắn sung sướng tột đỉnh. Nàng là của hắn! Rốt cuộc cũng là của hắn rồi!
Dương Hoà gật đầu, vui vẻ chúc: “Chúc mừng bảo chủ!”
“Nương tử, chúng ta thành thân là có thể vào động phòng rồi!” Xong An Nguyệt Quân liền quay sang bảo Dương Hoà: “Dương Hoà, nhanh nhanh chuẩn bị! Ta muốn thành thân với nương tử vào trưa nay. Nếu sai giờ, ngươi chịu trách nhiệm.”
Dương Hoà nhất thời ngẩn ngơ. Không thể nào?! Bảo chủ vui phát điên thì làm ơn cũng đừng kéo thêm lão xuống nước chứ! Từ giờ đến trưa còn có mấy canh giờ, làm sao kịp?! Đây chẳng phải là muốn cái mạng già của lão sao?!
“Bốp!”
“Ái ôi! Nương tử, sao lại đánh ta? Đau quá!” An Nguyệt Quân đáng thương ôm đầu, đôi mắt hồn nhiên mở to, nũng nịu kêu ca nhưng khoé môi không kìm được vẫn cong cong, ngay cả đáy mắt cũng lấp lánh ý cười, đáng yêu vô cùng!
“Anh ngốc à? Có cần vội vậy không?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ quát. Giờ này còn không yên lòng cái gì? Nàng là của hắn rồi, không phải sao? Nếu như hạnh phúc chỉ có trong khoảnh khắc này thôi thì nàng sẽ hưởng thụ nó thật trọn vẹn, chuyện sau này để sau này tính. Bảo nàng ích kỷ cũng được, mắng nàng vô tình cũng được, dù sau này có lỡ trở về khiến Quân đau khổ nhưng giờ khắc này Diệp Khê Thiến muốn được hạnh phúc với hắn. Huống chi trời cao có mắt, nếu đã đưa nàng đến thế giới này thì chắc sẽ không để nàng trở về nữa đâu, đúng không?
“Ừ, rất vội, rất vội, ta chỉ mong nương tử mau mau thuộc về ta thôi.” An Nguyệt Quân trịnh trọng gật đầu, đôi mắt mùi mẫn nhìn nàng: vui vẻ, hạnh phúc, ấm áp. Hắn quay đầu cau mày, quát: “Dương Hoà, còn không chuẩn bị mau?!”
Dương Hoà chỉ đành đau khổ nhận lệnh. Xem ra xong việc này, lão nên xin về hưu sớm để ngày ngày uống trà, ôm cháu chơi thôi. Cứ theo bảo chủ thế này sợ chả biết lúc nào lão bị bảo chủ hù chết quá!
“Khoan!”
Diệp Khê Thiến lại bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Dương bá bá, bá cứ chọn một ngày tốt đã, ít nhất cũng phải nửa tháng hoặc một tháng sau cơ.” Ôi tên ngốc này! Thật là! Sến đến độ xấu hổ chết người!
“Vâng, phu nhân.” Dương Hoà cảm động rớt nước mắt nhìn Diệp Khê Thiến. Dứt lời, lão liền lui ra.
…
“Tiểu thư, có chuyện nô tỳ không biết có nên báo cho người hay không.” Minh Nguyệt lo âu nhìn Thi Tiêu An. Tiểu thư hay tin này chẳng biết có chịu nổi không. Dù sao sớm muộn gì nó cũng đến tai tiểu thư mà thôi.
“Cái gì?” Thi Tiêu An bỏ đồ cầm trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
“Tiểu thư, bảo chủ… sắp… thành thân rồi.” Minh Nguyệt khó nhọc lắp bắp.
“Ờ…” Thi Tiêu An nghe xong chỉ gật đầu một cái, vừa liếc mắt về phía khác vừa nhàn nhạt đáp lời, sau đó tiếp tục cúi đầu thêu hoa, dường như tin động trời mới xong chỉ là gió thoảng qua tai. Có điều, đôi bàn tay cầm kim run rẩy không ngừng đã lật tẩy cảm giác thực của nàng ta.
“Tiểu thư, người sao vậy? Người khoẻ chứ?” Minh Nguyệt kỳ quái ngó Thi Tiêu An. Sao tiểu thư lại phản ứng hời hợt thế này? Quá bình tĩnh! Bình tĩnh đến nỗi Minh Nguyệt chẳng biết làm sao.
“Minh Nguyệt, ngươi lui xuống trước đi. Ta muốn yên tĩnh một mình.” Thi Tiêu An cười cười, thản nhiên hạ lệnh, nhẹ như nước chảy mây trôi.
“Tiểu thư…” Minh Nguyệt do dự.
“Lui xuống đi.” Giọng Thi Tiêu An thoáng cao lên, ánh mắt kiên trì.
“Vâng.” Minh Nguyệt bất đắc dĩ đồng ý.
Minh Nguyệt lui ra, khép cửa lại.
“Ra đi.” Chờ Minh Nguyệt đi xa, Thi Tiêu An khẽ gọi. Đáy mắt nàng ta loé sáng kinh hồn. Nàng ta sẽ chiếm được biểu ca, bởi vì nàng ta không chiến đấu một mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tướng Công Bám Người
Phi Yên
Tướng Công Bám Người - Phi Yên
https://isach.info/story.php?story=tuong_cong_bam_nguoi__phi_yen