Nơi Trú Ẩn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 62
HẾ GIỚI NÀY ĐƯỢC DỰNG NÊN TỪ NHỮNG Khuôn mẫu. Đó là những vòng tròn trong thân cây. Những giọt mưa rơi trên nền đất bụi bặm. Con đường mà mặt trời đi chuyển từ sáng đến tối. Tương tự như vậy, một khuôn mẫu cũng sớm được hình thành cho cuộc đời của Puck.
Vào mỗi buổi sáng, nó thức giấc trong cái tổ ấm áp của mình nằm dưới gốc cây thông già và chờ đón tia nắng bình mình đầu tiên rón rén len vào cửa hang. Sau đó, nó nhanh chóng bước ra bờ sông để uống một ngụm nước.
Sau cuộc săn mồi buổi sáng, nó sẽ tìm một nơi có ánh sáng mặt trời để ngủ một giấc, tiếp theo lại là một cuộc săn mồi nữa, và rồi lại một giấc ngủ nữa.
Săn mồi. Ngủ. Săn mồi. Ngủ. Sau cùng, vào cuối ngày, Puck lê bước vào trong tổ và nằm cuộn tròn người lại suốt đêm.
Các khuôn mẫu cũng có đôi chút dễ chịu vì chúng cho ta một cảm giác an toàn. Mỗi buổi tối khi Puck đã nghỉ ngơi trong cái tổ nhỏ bé, nó trông chờ màn đêm dày và tối xuất hiện để tạo ra cho nó một cái mền ấm cúng rồi sau đó nó sẽ ngủ thiếp đi. Nó biết rằng mặt trời luôn luôn đến đúng giờ sẽ đánh thức nó dậy vào buổi sáng và màn đêm đáng tin cậy sẽ ru nó ngủ vào buổi tối.
Nhưng một đêm nọ, khi nó vừa mới ngủ được chỉ vài tiếng, nó chợt lăn tròn người và chớp mắt. Có một tia sáng bên ngoài cửa hang. Phải chăng mặt trời mọc sớm hơn? Hình như nó đã đổi màu? Nếu mặt trời mọc vào một thời điểm khác thì nó sẽ mang một màu sác khác, có phải vậy không? Thay vì màu vàng chói chang, hình như nó đã chuyển sang màu bạc?
Hầu hết các con mèo khác sẽ nhận biết được mặt trăng là gì, nhưng với con mèo này, Puck, thì nó chưa hao giờ ra ngoài vào ban đêm khi mặt trăng bắt đầu cái khuôn mẫu theo chu kì của riêng nó. Lúc nào cũng vậy, khi đêm xuống thì Puck hoặc là đang ở trong gầm sàn của căn nhà nghiêng hoặc là đang cuộn mình trong cái hang bé nhỏ của mình.
Ánh sáng bạc kín đáo nhìn vào cửa hang của Puck mời gọi. Thông thường thì sự ngạc nhiên chẳng đem lại tí dễ chịu nào. Nhưng thứ ánh sáng khác thường này, khác hẳn so với ánh sáng vàng của mặt trời có vẻ như đang kêu gọi nó, và nó cũng nhận ra là nó chẳng cảm thấy lo sợ chút nào. Nó đứng dậy, vươn người và bước ra ngoài, ở đó, nó chợt nín thở. Khắp xung quanh, cả khu rừng lấp lánh một màu sáng bạc. Puck ngước nhìn lên. Xuyên qua những cành cây nó có thể trông thấy vừa ló dạng một mảnh trăng non mới nhú nhạt màu có hình lưỡi liếm. Nếu nó có thể nhìn thấy hình dạng phản chiếu của chính mình thì nó để ý thấy mảng lông trắng trên trán nó cũng đang bừng sáng lên.
Nó bước men theo bờ sông và nhìn xuống dòng nước đang cuộn chảy, vô số những mặt trăng nhỏ xíu đang nhảy múa trên mặt nước. Ngay cả ở phía bờ bên kia bình thường trông rất kinh khủng trong bóng tối thì nay cũng được phủ lên một lớp ánh sáng bạc.
Khi Puck quan sát, nó để ý thấy một hình bóng sẫm màu đang di chuyển theo mép nước. Lông nó dựng đứng tên. Nó phải bỏ chạy thôi. Nó phải nhanh chóng quay lại hang. Nhưng khi nó nhận ra con thú đó, bất kể là con gì còn đang ở mãi phía bờ bên kia, thì nó lại ngồi xuống và tiếp tục quan sát. Khi cái bóng sẫm màu tiến lại gần dòng nước, Puck nhìn thấy không chỉ là một, mà là hai, rồi lại xuất hiện thêm một con nữa.
Khi chúng đến gần mặt nước hơn, ánh trăng sáng thiêu rọi vào chúng. Những con possum! Tất nhiên rồi. Trước đó Puck đã từng nhìn thấy những con possum. Chẳng phải là suýt nữa thì nó đã được đặt tên là possum đó sao? Ở đây nó thấy một con lớn và hai con nhỏ hơn, một con mẹ và hai đứa con của nó.
Trong ánh sáng bạc của vầng trăng lưỡi liềm, Puck nhìn cả ha mẹ con tụ tập lại ở mép nước và uống những ngụm dài. Rồi nó thấy con mẹ ngồi xuống và bắt đầu liếm lông cho chính mình trong khi mấy đứa con của nó thì chơi đùa với nhau. Nó nhìn hai con possum nhỏ té nước vào nhau, gào thét lên rồi ngã nhào chồng lên nhau. Chúng chơi đùa như thế cả một lúc lâu, rượt đuổi nhau hết chạy lên rồi lội xuống, dọc theo bờ sông, rồi chúng vồ lấy nhau, ghì chặt nhau và cứ thế mà cùng lăn lộn như một quả bóng to, lăn qua rồi lăn lại. Thỉnh thoảng chúng lại chạy xung quanh con thú mẹ thành một vòng tròn lớn. Cuối cùng, khi đã xong việc liếm lông cho chính mình, con mẹ kéo lũ con lại gần và bắt đầu liếm cho chúng. Puck quan sát nó liếm cho từng con một từ chóp mũi đến chót đuôi.
Bất chợt nó cảm thấy ngứa ở bộ lông đóng cứng thành bánh. Nó dùng bàn chân sau để gãi phía sau tai nhưng chẳng thấy bớt ngứa chút nào. Nó lăn ra trên nền đất màu sáng bạc. Thứ mà nó cần hiện giờ là cái lưỡi nham nhám của mẹ nó, nó cần cái lưỡi của chị nó để gãi đúng vào những điểm ngứa ở phía sau gáy, nó cần cái lưỡi ướt đẫm nước dãi của Ranger để liếm nó cho thật sạch.
Đó là những gì mà nó cần.
Nó cần gia đình. Nó nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh bạc và biết rằng mẹ nó đã chết, nhưng biết như thế vẫn không thể làm cho nó nguôi ngoai sự cần thiết có mẹ. Rồi nó ngước lên, nhìn sang bờ bên kia. Đâu rồi, Sabine và Ranger đang ở đâu? Họ có cảm thấy lo lắng cho nó không? Họ có nhớ nó không? Tại sao Ranger không kêu lên? Tại sao con chó săn không gửi tiếng kêu của mình vào không trung và hát lên bài hát buồn rầu của nó? Giá mà Ranger kêu lên thì Puck sẽ có thể tìm ra họ được ngay.
Bên bờ sông phía bên kia, con possuni mẹ đã chấm dứt việc săn sóc hai đứa con và kéo hai đứa lại gần mình. Sau đó nó nhìn thấy cả ba mẹ con dắt nhau đi, quay trở lại vào khu rừng sâu đen thăm thẳm.
Và ở đâu đó ngay chính giữa khu rừng phía bên bờ bên kia, Sabine cũng đang bước ra khỏi gầm sàn của căn nhà nghiêng và nhìn lên bầu trời đêm. Ở đó, nó cũng nhìn thấy vầng trăng hình lưỡi liềm đang treo ngay chính giữa bầu trời màu xanh mực và tỏa ra một vầng sáng yếu ớt.
Puck, nó nghĩ đến Puck. Vầng trăng gợi nó nhớ đến Puck.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn