Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Vô Tội
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 62
H
ai ngày sau, Loren Muse đã về nhà, trong căn hộ vườn của nàng. Nàng đang làm một miếng bánh mì kẹp thịt nguội và phó mát. Nàng lấy hai lát bánh mì và bỏ lên đĩa. Mẹ nàng ngồi trên sa lông ở phòng bên, xem chương trình "Giải trí đêm nay". Loren nghe điệu nhạc nền quen thuộc. Nàng múc sốt mayonaire và vừa phết lên bánh mì thì bỗng bật lên khóc.
Cơn nức nở của Loren thật thầm lặng. Nàng đợi đến khi nó đi qua, và nàng có thể nói chuyện lại được.
- Mẹ.
- Tôi đang xem tivi.
Loren bước đến sau mẹ nàng. Carmen đang ngồi nhấm nháp một túi khoai tây sấy. Đôi chân sưng vù của bà ta được kê trên mặt bàn nước với một chiếc gối. Loren ngửi thấy mùi khói thuốc lá, lắng nghe tiếng thở khọt khẹt của mẹ mình.
Adam Yates đã tự sát. Grimes sẽ không thể che đậy được chuyện đó. Hai cô con gái, Ella và Anne, và Sam, đứa con trai mà Adam đã ôm ở trong bệnh viện để che chở khỏi cái chết - chúng sẽ biết sự thật. Không phải sự thật về cuốn băng. Trái ngược với nỗi sợ của Adam Yates, nhưng hình ảnh đó sẽ không phải là hình ảnh ám ảnh các con anh ta hàng đêm.
- Con đã luôn đổ lỗi cho mẹ! - Loren nói.
Không có câu trả lời. âm thanh duy nhất được phát ra từ tivi.
- Tôi nghe cô mà.
- Người đàn ông này con chỉ vừa mới gặp. Anh ta vừa tự sát. Anh ta có ba đứa con.
Carmen cuối cùng cũng quay lại.
- Mẹ biết không, lý do con đổ lỗi cho mẹ là vì nếu không thế… - Nàng dừng lại, lấy hơi.
- Mẹ biết, - Carmen khẽ đáp.
- Tại sao…- Loren nói, giọng nàng nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa. Khuôn mặt nàng bắt đầu rung lên. - Tại sao cha không thương con đủ để ông muốn sống?
- Ồ, con yêu.
- Mẹ là vợ ông. Ông có thể bỏ mẹ lại. Nhưng con là con gái ông.
- Ông rất yêu con.
- Nhưng không đủ để vì thế mà muốn sống.
- Không phải vậy đâu, - Carmen nói - ông quá đau đớn. Không ai có thể chữa khỏi cho ông. Con chính là điều tốt đẹp nhất trong đời ông.
- Mẹ! - Loren lấy tay áo lau mặt. - Mẹ đã để con kết tội mẹ.
Carmen không nói gì.
- Mẹ đang cố gắng bảo vệ con.
- Con cần có nơi để đổ lỗi, - mẹ nàng nói.
- Vậy là bao năm qua… mẹ chịu đựng gánh nặng đó.
Nàng nghĩ đến Adam Yates, đến chuyện anh ta yêu thương con mình như thế nào, đến chuyện ngay cả điều đó cũng không đủ để anh ta muốn sống. Nàng lau mắt.
- Con nên gọi cho chúng, - Loren nói.
- Các con của anh ta.
Carmen gật đầu và dang hai tay ra.
- Để mai, nhé? Bây giờ thì tới đây. Tới ngồi với mẹ trên ghế này.
Loren ngồi lên sa lông. Mẹ nàng nhích qua một bên.
- Mọi chuyện ổn rồi! - Carmen nói.
Bà choàng chiếc chăn len lên người Loren. Một mẩu quảng cáo tiếp tục chương trình. Loren dựa vào vai mẹ.
Nàng ngửi được mùi thuốc lá nhẹ, nhưng giờ đây nó lại thật dễ chịu. Carmen luồn tay vuốt tóc con gái. Loren nhắm mắt lại. Vài giây sau, mẹ nàng bấm bấm bộ điều khiển tivi.
- Chẳng có gì hay để xem cả. - Carmen nói.
Mắt vẫn nhắm, Loren mỉm cười và áp sát lại gần hơn nữa.
o O o
Matt và Olivia bay về nhà cùng hôm đó. Matt chống một chiếc gậy. Anh đi khập khiễng, nhưng chuyện đó sẽ không kéo dài lâu. Khi họ bước ra khỏi máy bay, Matt nói:
- Anh nghĩ anh nên đi một mình.
- Không, - Olivia nói - Chúng ta đi cùng nhau.
Anh không tranh cãi.
Họ cũng sử dụng cùng lối ra Westport đó, lái xe vào cùng con đường đó. Sáng nay có hai chiếc xe trên lối đậu xe.
Matt nhìn chiếc giá chơi bóng rổ. Không thấy bóng Stephen McGrath đâu cả. Hôm nay thì không.
Họ cùng nhau đi tới cửa trước. Olivia cầm tay anh.
Anh bấm chuông cửa. Một phút trôi qua. Rồi Clark McGrath mở cửa.
- Mày làm cái quái quỷ gì ở đây vậy?
Sau lưng ông, Sonya McGrath hỏi:
- Ai thế, Clark?
Sonya khụng lại khi nhận ra người ngoài cửa.
- Matt?
- Tôi đã bóp quá chặt - Matt nói.
Mặt đất yên tĩnh như tờ. Không có gió, không xe cộ đi ngang, không khách bộ hành. Chỉ có bốn người và có lẽ một hồn ma.
- Tôi đã có thể buông ra. Tôi quá sợ. Và tôi nghĩ rằng Stephen là một phần của nó. Rồi khi chúng tôi ngã xuống, tôi không còn biết nữa. Tôi đã có thể làm tốt hơn. Tôi đã giữ tay quá lâu. Giờ tôi đã biết điều đó. Tôi không thể nói với ông bà tôi hối tiếc đến mức nào.
Clark McGrath cắn môi dưới, mặt đỏ lên.
- Mày nghĩ nói như vậy là mọi chuyện đều ổn à?
- Không - Matt đáp, tôi biết là không phải. Vợ tôi giờ đang mang thai. Nên tôi hiểu được rõ hơn. Nhưng chuyện đó phải chấm dứt, ngay tại đây và ngay lúc này.
Sonya hỏi:
- Cậu đang nói chuyện gì vậy, Matt?
Anh giơ một tờ giấy.
- Cái gì vậy? - Sonya hỏi.
- Danh sách cuộc gọi.
Khi Matt mới tỉnh dậy trong bệnh viện, anh đã nhờ Loren tìm những hồ sơ này cho mình. Anh có lẽ đã có một tia nghi ngờ - không hơn. Nhưng có một điều gì đó trong kế hoạch trả thù của Kimmy có vẻ như một điều gì đó mà cô ta không thể nào tự nghĩ ra được. Nó có vẻ quá tập trung, quá nôn nóng muốn huỷ hoại không phải chỉ mình Olivia… mà cả Matt nữa.
- Những danh sách cuộc gọi này thuộc về một người tên Max Darrow sống ở Reno, bang Nevada, - Matt nói.
- Tuần trước hắn đã gọi cho chồng bà tám lần.
- Tôi không hiểu, - Sonya nói, quay sang chồng.
- Clark?
Nhưng Clark nhắm mắt lại.
- Max Darrow vốn là một cảnh sát, - Matt nói - Một khi đã tìm ra Olivia là ai, hắn hẳn là đã điều tra về cô ấy. Hắn đã biết được chồng cô ta là một tên cựu tù tai tiếng. Hắn bèn liên lạc với ông. Tôi không biết ông đã trả hắn bao nhiêu, ông McGrath, nhưng chuyện ấy nghe thật có lý. Một hòn đá mà ném được cả hai con chim. Như lời kẻ đồng loã với Darrow nói với vợ tôi, hắn đang chơi một trò riêng. Với ông.
Sonya hỏi:
- Clark?
- Nó nên ở trong tù - Clark nói, phun nước bọt vào bà. - Chứ không phải ở ngoài để mà đi ăn trưa với bà.
- Ông đã làm gì, Clark?
Matt bước lại gần hơn.
- Chuyện đã qua rồi, ông McGrath. Tôi sẽ xin tạ lỗi thêm một lần nữa vì việc đã xảy ra. Tôi biết ông sẽ không chấp nhận; tôi hiểu thôi. Tôi rất hối tiếc về Stephen. Nhưng còn có điều này tôi nghĩ ông sẽ hiểu.
Anh bước thêm một bước nữa. Hai người đàn ông gần như đụng mũi vào nhau.
- Nếu ông lại gần gia đình tôi lần nữa, - Matt nói, - tôi sẽ giết ông.
Matt bỏ đi. Olivia đứng lại thêm một giây nữa. Đầu tiên nàng nhìn Clark McGrath rồi vào Sonya, như để đóng sâu xuống nhưng lời của chồng mình. Rồi nàng quay đi, nắm lấy tay chồng và không bao giờ nhìn lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Vô Tội
Harlan Coben
Người Vô Tội - Harlan Coben
https://isach.info/story.php?story=nguoi_vo_toi__harlan_coben