Hồi 63: Mê Hồn Trận Pháp
iếng rú lại vang lên:
- Ôi, Hắc Diêm Vương...
Ba gã áo đen lập tức phóng ra. Trên ngực áo thêu đầu lâu trắng to như cái tô.
Lục Siêu Quang biết ngay bọn chúng là Tam Khôi Hộ Pháp, chỉ dưới giáo chủ một bậc.
Bùng Bình Ầm...
Ba đạo kình phong di động như bão táp xô ập vào Lục Siêu Quang, toan áp đảo chàng.
Song chưởng xòe ra, Lục Siêu Quang quật ngay một ngọn Hồng Huyết Chưởng những tia sáng đỏ chớp lóe trong tiếng nổ đinh tai nhức óc. Ba đạo kình phong của Tam Khôi Hộ Pháp tan biến trong không khí. Cả đôi bên cùng chấn động, bật lùi hơn trượng.
Vèo vèo vèo...
Ba cái bóng lao vút trở vào tuyệt trận.
Lục Siêu Quang bật cười:
- Ta dạo chơi trong trận đồ này chắc cũng lý thú đây.
Chàng nhún mình phóng vụt vào trong, lao qua mấy khung cửa vòm xây bằng những chiếc xương sọ rùng rợn.
Ùm Ùm Ùm...
Ba tiếng nổ quái dị, Lục Siêu Quang quay nhìn lại, mắt chàng không còn thấy gì nữa.
Chung quanh chàng khói đen tỏa mù mịt. Trong vùng khói tỏa, từng bọn ma đầu vác gươm giáo xông vào tấn kích... những hàng cờ đen, trắng di động như quỷ ảnh làm Lục Siêu Quang hoa mắt. Chàng nổi giận vung xong chưởng đẩy luôn mấy luồng kình khí...
Bình Bình... Bùng...
Rầm Rầm...
Chàng trai bị dội ngược bởi chính kình lực của mình. Nội tạng chấn động, chàng ói ra một búng máu và chỉ nhìn thấy chung quanh mình toàn những bức tường đen quái dị. Kình lực của chàng đánh ra đều trúng vào Hắc Bích mơ hồ ấy rồi quật ngược lại chàng...
Những tên áo đen thoạt biến, thoạt hiện quanh những bức tường ấy để bắn vào chàng bằng hàng loạt tên thép. Lục Siêu Quang liên tục tung mình né tránh và quật lại những bóng quỷ ấy bằng mấy đạo kình phong.
Bình Bình...
Luồng khói trắng tỏa mịt mờ. Lục Siêu Quang choáng váng bởi mùi mê hương ập vào khứu giác.
Chàng triển vận Chân Dương Nội Khí để chống lại mê hương. Song những bóng quỷ chập chờn cứ tấn kích từ mọi phía làm chàng không thể tập trung điều vận chân khí...
Chàng cảm thấy mình cứ mê dần... mê dần giữa vùng khói đen, khói trắng mờ ảo...
chập chờn bóng quỷ hình ma.
Bên tai chàng văng vẳng nghe tiếng kêu gào:
- Hắc Diêm Vương, hồn ngươi đang về địa phủ.
Thần trí sắp hôn mê, Lục Siêu Quang không còn triển vận chân khí được nữa. Thân hình chàng cứ trôi đi trong những luồng khói và mơ hồ thấy mình đang lao tới một vạc dầu khổng lồ sôi sùng sục.
Ba trượng... hai trượng... một trượng... chàng đã tới sát vạc dầu... khí nóng bừng lên làm thân chàng bỏng rát.
Tử thần đã gọi tên...
Tiếng bọn ma đầu reo hò như quỷ hú:
- Hắc Diêm Vương... ngươi phải bỏ mạng trong ma trận Tiêu Hồn này thôi...
Đã gần kề cái chết, Lục Siêu Quang cố gắng định thần vùng lên. Thân hình chàng bắn vọt theo phản xạ tự nhiên của năng lực Hồng Huyết Xung Thiên...
Nhưng vút một cái chàng lại sa xuống vạc dầu sôi, bởi không chủ động được nội lực.
Ù Ù Ù...
Khói vạc dầu xông lên mù mịt chờ hớp lấy thân thể chàng trai như treo trên sợi tóc.
oo Bỗng...
Vèo...
Một bóng trắng lao xuống, cặp ngang thân mình Lục Siêu Quang phóng vọt ra ngoài.
Bình... Bình... Bình...
Ba đạo chưởng khí của Tam Khôi Hộ Pháp xô tới, quyết giết cả Lục Siêu Quang lẫn bóng trắng. Kình phong ào ào khủng khiếp.
Rầm.
Bóng trắng vẫn kẹp vững chàng trai, chỉ giương hữu chưởng đánh tới một chiêu đã hóa giải được ba đạo kình phong của Tam Khôi Hộ Pháp.
Hàng trăm cái miệng cùng kêu lên:
- Trời... Hỏa Long Thần Chưởng...
Tam Khôi Hộ Pháp Bạch Ma Giáo và lũ ma đầu đều dạt ra, để bóng trắng ung dung đưa Lục Siêu Quang đi mất hút.
Xanh um một vạt rừng phía trước đã hiện ra...
Vút...
Bóng trắng lao thẳng xuống vạt rừng, rõ ràng là một nữ nhân, võ phục trắng toát.
Nàng ngồi xuống nền cỏ xanh dưới gốc cây rừng, âu yếm đặt Lục Siêu Quang lên cặp đùi êm ái...
Nhẹ lắc đầu, miệng hoa hé nở... nàng thốt ra câu nói dịu dàng:
- Ôi, cứng đầu làm gì để gần tiêu mạng?...
Lục Siêu Quang dần dần hồi tỉnh.
Mùi hương thơm từ thân thể nữ nhân khiến chàng bừng mở mắt:
- Vương Kiều Dung.
Chàng kêu lên và vùng nhỏm dậy:
- Nàng đã cứu ta thoát khỏi ma trận?
Thiếu phụ dịu dàng mỉm cười:
- Chàng nhận ra được sự nguy hiểm của ma trận quá muộn phải không?
Cặp chân mày nhíu lại, Lục Siêu Quang gằn giọng:
- Bọn nó chỉ dùng ma thuật và mê hương. Nếu đấu võ công thì ta đâu chịu bại?
Vương Kiều Dung nhướng mắt:
- Ma thuật và mê hương là thế mạnh của Ma Giáo. Chàng không thắng nổi những thứ đó thì làm sao vào được tổng đàn?
Lục Siêu Quang nhìn thẳng thiếu phụ:
- Ta sẽ vào được, nếu nàng cùng đi với ta.
Thiếu phụ lắc đầu:
- Có một lý do riêng mà muội không thể cùng đi với huynh. Chỉ trừ lúc huynh lâm nguy, muội mới phải xông vào chớp nhoáng.
Lại một nguyên nhân bí ẩn nào đây? Người thiếu phụ lẳng lơ dâm dật này Lục Siêu Quang không hiểu nổi, nên cứ nhìn nàng chằm chằm.
Vương Kiều Dung lại cười tươi:
- Nhưng dù chàng có vào được tổng đàn để đấu võ công, thì chàng chưa chắc thắng được những tuyệt chiêu Hỏa Long Thần Chưởng. Lục huynh ạ, Bá Giả sẽ dùng võ công của thân phụ huynh để giết huynh...
Lục Siêu Quang gầm lên:
- Ta sẽ đoạt lại bí kíp Hỏa Long, và sẽ thắng nó...
Những hồi còi sừng chợt vang lên âm u, ma quái, thiếu phụ đứng vội lên.
Nàng nói nhanh:
- Huynh nằm yên ở đây để khôi phục nội lực, những tiếng còi kia là hiệu lệnh của Bá Giả truy lùng huynh đó. Muội ra ngoài một lát xem tình hình ra sao.
Kiều Dung nhún mình phóng vút đi, để Siêu Quang dựa gốc cây một mình. Chàng vội ngồi thẳng dậy vận công điều tức, đôi mắt chàng nhắm nghiền.
Tuy nhắm mắt luyện công, song thính lực chàng rất bén nhạy. Chàng nghe có nhiều bước chân lùng sục trong rừng.
Lục Siêu Quang mở mắt, chàng thấy một đường chủ Bạch Ma, có dấu hiệu sọ người to như cái chén giữa ngực, đang dẫn toán ma đầu đi nhanh về phía chàng.
Nguy rồi đây...
Nếu bọn Bạch Ma nhìn thấy chàng giữa lúc nội khí chưa phục hồi, thì chỉ những đối thủ tầm thường này cũng đủ giết chết chàng.
Gã đường chủ cứ dẫn thuộc hạ tiến lại gần chàng. Lục Siêu Quang nhẹ đứng lên, rồi thình lình chạy sâu vào trong rừng.
Huyết Chỉ Ðoạt Hồn Huyết Chỉ Ðoạt Hồn - Nhất Giang Huyết Chỉ Ðoạt Hồn