Chương 61
ịch bởi Maroon
nguồn:
Hai mươi niệm bằng một cái chớp mắt, hai mươi cái chớp mắt bằng một cái búng tay, hai mươi cái búng tay bằng một giây lát, hai mươi cái giây lát bằng một khoảnh khắc, một ngày một đêm có ba ngàn khoảnh khắc.
Mười năm, một nghìn lẻ chín mươi lăm vạn khoảnh khắc (10,950,000)… vẽ hết vạn trang giấy, mới gắng gượng nổi qua ngày.
Ta dừng chân bên bờ Vong Xuyên, nhìn dòng nước Vong Xuyên hư ảo không mục đích, chỉ mới nhìn đã qua mất nửa ngày. Lão gia gia đưa đò đập đập chiếc tẩu thuốc trên mạn thuyền, hắng hắng giọng, lơ đãng nói: “Mấy ngày gần đây ngoại trừ cô nương ra, ban đêm lão phu còn thường nhìn thấy một người, người này khoảng mười hai năm trước đã từng nhìn thấy một lần, nhưng dạo gần đây đêm nào cũng đều từ Vong Xuyên khẩu này ngồi thuyền đến Ma giới đối diện.”
“Ờ.” Ta hờ hững đáp lại một câu, ta xưa nay vốn chẳng quan tâm tới những chuyện xung quanh, chỉ là không nỡ làm mất hứng lão gia gia mà thôi, liền thờ ơ hỏi một câu phụ họa: “Không biết là ai vậy?”
“Lão phu chỉ là một người chèo đò, nên cũng không nhớ được nhiều người cho lắm, chẳng qua là cô nương kia ăn mặc không giống như người thường cho nên mới để lại ấn tượng.” 「©xmydux.wordpress.com」Lão gia gia phả ra một vòng tròn khói thuốc, chậm rãi nói: “Áo choàng của nàng được dệt thành từ lông vũ của các loài chim, váy rất dài lại lộng lẫy vô cùng, có lẽ địa vị không thấp.”
Tuệ Hòa?
Ta không đáp lời, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, thực sự nghĩ không ra Tuệ Hòa công chúa thường xuyên lui tới Ma giới U Minh để làm gì, nên thôi không nghĩ nữa.
Đến tối, Tiểu Ngư tiên quan công văn bận rộn không rảnh rỗi đến giám sát ta đi ngủ, dù gì ta cũng không ngủ được, nên dùng Khạp Thụy Trùng (sâu ngủ gật) làm cho Ly Châu hôn mê, lại dùng cảnh mộng hương vị ngọt ngào ngây thơ của Ly Châu dụ dỗ con Yểm Thú đang sôi bụng vì đói đến ăn. Sau khi thoát khỏi hai cái đuôi này, ta liền bay đến Vong Xuyên, trả chút phí đi đò xong, lão gia gia vững vàng đưa ta qua lối vào U Minh đối diện.
Ta cố chịu đựng những ngọn lửa ma trơi lập lòe bốn phía trông như những con mắt sói màu xanh lục lúc ẩn lúc hiện ở trên bờ, núp trong bóng tối làm thức ăn cho đám muỗi tinh, một lúc lâu xa xa thấy được thấp thoáng một tia sáng le lói, ta biết lão gia gia lại đưa một người nữa qua đây. Ta ẩn mình thật kỹ, ngồi sụp xuống giữa bụi ngải cứu, quả nhiên nhìn thấy Tuệ Hòa cả người váy lông ngũ sắc bước xuống thuyền vội vã bước ngang qua trước mặt ta, đi thẳng vào sâu trong U Minh.
Từ sau khi ta mất đi sáu thành linh lực, khí tức trên người cũng tiêu giảm đi rất nhiều, cộng thêm, ta bản tính thuộc thủy, trời vừa tối mùi hương liền hòa cùng với sương đêm hoàn toàn không thể nhận ra được, thế là, ta ẩn hình bám theo Tuệ Hòa quá nửa đoạn đường mà nàng ta vẫn không phát hiện.
Nàng chỉ vội vã đi một mạch, tránh những chỗ mà bọn quỷ quái yêu tinh thường qua lại, chỉ chọn những con đường nhỏ vắng vẻ heo hút mà lách vào, trên đường đi vẻ mặt luôn cảnh giác, thỉnh thoảng không quên nhìn ngó trái phải trước sau, dáng vẻ như vậy, ta vừa nhìn liền biết chắc chắn đang làm chuyện mờ ám, không phải đi trộm đồ thì cũng đi trộm tình, tóm lại không tránh khỏi một chữ “trộm”.
Cuối cùng, ta thấy nàng thậm thụt dừng lại ở phía trước một gốc cây cụt, sau khi xác nhận một lần nữa chung quanh không có người, liền đưa tay phải ra, dùng đầu ngón trỏ nhúng vào giọt sương trên lá cây trên cạnh rồi vẽ một đường men theo vòng tuổi trên bề mặt gốc cây cụt. Một giây sau, liền thấy gốc cây ầm ầm nứt ra làm đôi, hiện ra một thông đạo lập lòe lửa ma trơi, Tuệ Hòa lách mình liền chui vào trong đó, gốc cây ngay lập tức khép lại.
Ta sốt ruột, chẳng lẽ dở chừng mất toi bao công sức nãy giờ, vội vàng lao đến định tách cái khe hở chỉ còn lại tí xíu kia ra, nào ngờ vẫn chậm một bước, mắt thấy gốc cây ở trước mặt ta「©xmydux.wordpress.com」đang khép chặt lại chỉ còn một đường mảnh như tơ không để lại dấu vết, ta đang định làm theo những động tác lúc nãy của Tuệ Hòa thử xem sao, thì lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, liền căng tai lên, dùng chút pháp lực ghé vào gốc cây chăm chú lắng nghe.
Có đến hai giọng nói! Một nam một nữ!
Nữ chính là Tuệ Hòa kia, còn nam… giọng nói lớn tuổi xa lạ rất hùng hồn, trái tim đang hăm hở của ta lại nặng nề chìm xuống đáy hồ sâu thẳm.
“Chỗ Lão Quân đúng là có linh đan… Chỉ hận ta không tiện hỏi xin lão được, Lục Điện [hạ] biết đó, cái vị tọa thượng kia lòng dạ khó lường, đề phòng cẩn mật, nếu ta hỏi Lão Quân xin đan, y nhất định chưa đến nửa ngày sẽ biết ngay, đến lúc đó… bại lộ là cái chắc… Đây là Linh Chi Thánh Thảo của Hoa Giới… Lúc trước, Trường phương chủ Hoa Giới từng khiến Điểu tộc ta chịu oan trăm năm, trong lòng áy náy, nên lần này ta đến hỏi xin nàng thánh thảo, nàng đã không thể khước từ… Thế nhưng, trong tay nàng cùng lắm cũng chỉ có ba cây, chính là của Hoa Thần trước đây để lại, hiện tại người có thể trồng được loại cây này… ngoại trừ… không còn ai khác… nhưng nữ nhân đó đã ra tay giết người, làm sao…”
“Như vậy, đành phải đem Linh Chi Thánh Thảo dùng trước… ngoài ra cũng chẳng còn cách nào… thật đã làm khó Tuệ Hòa tộc thượng một lòng si tâm chạy vạy khắp nơi…”
Hai người đối thoại mặc dù ta dùng pháp thuật nhưng cũng không nghe được rõ ràng trọn vẹn, lúc được lúc mất.
“Tuệ Hòa phải đa tạ Lục Điện mới phải, lần này nếu không có Lục Điện trong lúc hỗn loạn nhanh tay lẹ mắt, làm sao có thể giữ được…”
“Không có gì, may mà… không giống… bảy hồn bảy phách, vẫn còn nhiều hơn một phách… vì… dùng để bàn luân hồi… Tuệ Hòa tộc thượng dạo này nhiều lần ra vào có chú ý những điều khác thường chung quanh không?”
“Tuệ Hòa đi đứng cẩn thận, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay trong lòng luôn lo sợ bất an, hay là cứ tiến hành trước một bước… bên ngoài bí đạo này không đặt kết giới có ổn hay không?”
“Nói thế sai rồi, nếu đặt kết giới, ngược lại chính là giấu đầu lòi đuôi, chẳng khác nào ám chỉ cho người ta biết nơi này không bình thường…”
Đương lúc nói chuyện, gốc cây đột nhiên nứt ra, cũng may ta lách người nhanh, hóa thành một giọt sương trà trộn vào đám lá xung quanh, Tuệ Hòa bước ra khỏi đường hầm bí mật, ánh mắt sắc bén cảnh giác nhìn ngó hai bên, cuối cùng dừng lại phía trước bụi cỏ mà ta đang ẩn náu, hình như đang chăm chú quan sát nơi này cẩn thận, cuối cùng không thể nhìn ra được gì, đành phải quay đầu bỏ đi.
Đợi nàng đi xa, ta mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Một lát sau, gốc cây lần thứ hai nứt ra, một nam tử thong thả từ bên trong bước ra ngoài.
Ta căng mắt nhìn kỹ, nhận ra đó là một trong Thập Điện Diêm La đã có duyên gặp mặt một lần trong buổi hôn lễ kia—— đứng hàng thứ sáu – Biện Thành Vương. Hắn xoay người kiểm tra tỉ mỉ gốc cây từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác nhận không còn lại một kẽ hở nào, lại phất tay di chuyển các bụi cỏ xung quanh phủ kín che nó đi, nếu không nhìn kỹ ai mà thèm để ý đến một gốc cây bị chặt ngang ở ven đường này chứ, lại càng không nghĩ tới dưới gốc cây còn có điều bí ẩn.
Biện Thành Vương càng lúc càng khuất xa, cho đến khi thân hình cao gầy của hắn ẩn vào sắc trời đỏ quạch của Ma giới, thì ta mới cựa mình trượt xuống khỏi lá cây, biến trở về hình người.
Ta cúi người áp sát vào mặt tròn của gốc cây nghe ngóng một lúc, sau khi xác nhận không còn bất cứ động tĩnh gì, mới đưa tay thấm một giọt sương sớm dựa theo hành động vừa rồi của Tuệ Hòa mà vẽ, nhưng đáng tiếc ngón tay không chịu nghe lời sai bảo, cả đầu ngón tay không tự chủ được cứ run lẩy bẩy, ta「©xmydux.wordpress.com」cố gắng áp chế những hy vọng xa vời trong lòng trong suốt mười hai năm qua, áp chế những tưởng niệm dâng trào mãi vẫn không thể bình ổn lại được xuống, dùng tay trái nắm chặt hết sức cổ tay phải, cố gắng chế ngự cơn run rẩy, chầm chậm vẽ từng vòng từng vòng trên thân cây...
Gốc cây tự động mở rộng ra, ánh sáng ngọn đèn lập lòe ẩn hiện. Ta bước vào bên trong, gốc cây lại từ từ khép chặt sau lưng ta. Ta bước thấp bước cao tiến về phía trước, cuối cùng, đến chỗ rẽ đột nhiên vạt váy bên dưới bị vướng vào chân, cả người ngã bổ nhào về phía trước nằm sấp trên mặt đất khô ráo.
Cát đất đầy mặt khẽ đâm chích vào ta, buộc ta phải ngẩng đầu lên, chỉ vừa nhìn một cái, ta liền gục mặt úp xuống đất trở lại. Có gì đó ở phía đuôi mắt ta đang tràn ra, thứ chất lỏng mà ta từ lâu đã cho rằng sẽ không bao giờ chảy ra nữa đang từng giọt từng giọt trượt ra khỏi mặt ta rơi xuống mặt đất khô cằn, những tiếng tích tóc nho nhỏ đều đặn vang lên. Ta không dám ngẩng đầu nhìn thêm lần nữa, không biết liệu ảo giác này có bị tan biến ngay khi bị nhìn thấy hay không.
Ta nằm sấp ở đó rất lâu, lâu lắm, cổ họng nghẹn ngào, cho đến khi những ngọn lửa ma trơi lạnh lẽo lập lòe thiêu đốt khiến ta đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, ta mới không thể kiềm chế nổi nữa ngẩng đầu lên.
Hắn bình thản nằm giữa một mảnh u lam minh hỏa dìu dịu, thần sắc trên mặt vẫn giữ nguyên như khoảnh khắc mười hai năm trước, hàng mi dài từng sợi từng sợi phân minh buông xuống, sắc môi tái nhợt, đang ngủ say như một hài tử ngoan ngoãn không hề nhúc nhích. Khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay véo má đánh thức hắn dậy, nói với hắn rằng, không cần thiết phải nằm ngủ ngay ngắn như vậy, có trở mình cựa quậy cũng được mà...
Ba cây Linh Chi Tiên Thảo ở bên dưới người hắn đốt thành những làn tiên khí mỏng bao phủ quanh thân hắn chậm rãi tụ lại nhập vào trong huyệt Bách Hội của hắn, nhưng nó vẫn cứ như muối bỏ xuống biển, cát rơi xuống giếng mất tăm mất tích, không mảy may làm cho lồng ngực hắn phập phồng, không đổi lại được dù chỉ một tí ti bằng chứng chứng minh hắn còn sống còn hít thở.
Chỉ có Hộ An Phượng Linh ở giữa búi tóc kim quang rực rỡ, chính là cọng lông phượng ta từng cho rằng đã tan biến cùng với hắn.
Trong lòng trỗi lên một ý muốn mạnh mẽ, muốn được chạm vào hắn lần nữa, nhìn thấy hắn lần nữa, chỉ một mong muốn đơn giản như vậy, mà lại khiến cả linh hồn lẫn thể xác đều khao khát đến đau đớn như sắp nổ tung. Ta biết cái thứ giáng đầu thuật đang khống chế ta lại bắt đầu phát tác. Giáng đầu thuật này nhất định là do hắn hạ trên người ta mười hai năm trước! Có phải là... có đúng là… chỉ cần cứu hắn sống lại, ta sẽ khỏi bệnh, sẽ thoát khỏi cổ thuật này hay không?
Ta chống người đứng bật dậy khỏi mặt đất, vội vã lao tới trước mặt hắn, không bận tâm đến những ngọn lửa trông có vẻ vô hại nhưng lại đủ sức thiêu đốt hồn phách người ta「©xmydux.wordpress.com」đang táp vào mặt, giẫm lên những linh hồn hộ pháp đang nhe những hàm răng nhọn hoắc cắn phập vào lòng bàn chân ta, nhào tới bên người hắn, đưa tay sờ lên mặt hắn, nhưng nào ngờ ta chẳng chạm vào được thứ gì, đầu ngón tay chỉ xuyên qua một khoảng trống hư vô, xuyên vào không khí.
Ta kinh ngạc sửng sốt, thì ra, thứ hắn lưu lại chỉ là một sợi hình phách...
Có điều... Ta sờ sờ viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Kim Đan trước ngực, lấy nó ra đặt vào trong miệng. Không lâu sau, một làn khói ánh vàng tản ra, ta nhìn xuống khuôn mặt hư ảo như ẩn như hiện của hắn, cúi người kề sát đôi môi hư vô không có một cảm giác nào khi chạm vào...
Không phải ta muốn cứu sống kẻ giết cha mình, ta chỉ muốn cứu sống hắn để giải giáng đầu thuật trên người ta mà thôi... Đúng vậy, ta chỉ muốn cứu chính bản thân mình! Thuyết phục bản thân xong, ta kiên định nhắm mắt lại, đưa Kim Đan khí từ từ độ vào trong miệng hắn.
Từ từ, trên môi có một cảm giác mềm mại, từ từ, chóp mũi cũng đụng vào một chóp mũi khác, từ từ, dưới tay không còn là một khoảng trống huơ trống hoác nữa, có cái gì đó ngăn cách với lòng tay ta ngăn cách ở bên trong lồng ngực, khe khẽ không nhanh không chậm đập lên một nhịp, lại thêm một nhịp…
Cuối cùng, ta hao hết khí lực toàn thân ngã ngồi bên cạnh, nhìn ngọn lửa âm ty bên dưới cơ thể hắn từ từ thu lại... Hàng mi dài đen nhánh khẽ động đậy, ta nhất thời như bị trúng thuật Định Thân không thể nhúc nhích, chỉ lặng người mà nhìn, cho đến khi bên ngoài chỗ rẽ truyền đến tiếng ai đang giũ áo, ta mới giật mình, hóa thân nấp vào một nhánh Linh Chi chưa bị cháy hết trốn vào trong góc tường.
“Ai đó?!” Hóa ra là Tuệ Hòa đi rồi quay trở lại. Nhìn minh hỏa đang dần tắt, bước chân nàng khựng lại, mặt đầy lo âu nghi ngại.
Lòng ta hoảng hốt.
Cùng lúc đó, mí mắt Phượng Hoàng giật giật, bất thình lình mở to đôi mắt.
Một đôi mắt dài đen sẫm như mực, sâu không thấy đáy...
thanks tỷ tỷ!! truyện này sắp hết chưa tỷ???:panda36::panda36::panda36::panda36:
@ barbie96:À thì mà là tình yêu của ta ơi truyện này sắp full rồi *cười phớ lớ được mùa *.Chắc chỉ còn vài Chương nữa thôi là nó được chuyển vô mục truyện đã hoàn hi hi:panda36:
Cả truyện bắt đền anh yêu nữa cũng chỉ còn 2 lần post nữa thôi nàng ạ,ta thích quá cơ,đây là niềm an ủi của ta đó.Dạo này ta gặp nhiều truyện ức chế và bức xúc quá tình yêu ạ.Nhưng chỉ nghĩ đến mấy truyện này sắp hoàn là ta lại phớ lớ à:panda5:
@ barbie96:À thì mà là tình yêu của ta ơi truyện này sắp full rồi *cười phớ lớ được mùa *.Chắc chỉ còn vài Chương nữa thôi là nó được chuyển vô mục truyện đã hoàn hi hi:panda36:
Cả truyện bắt đền anh yêu nữa cũng chỉ còn 2 lần post nữa thôi nàng ạ,ta thích quá cơ,đây là niềm an ủi của ta đó.Dạo này ta gặp nhiều truyện ức chế và bức xúc quá tình yêu ạ.Nhưng chỉ nghĩ đến mấy truyện này sắp hoàn là ta lại phớ lớ à:panda5:
muội cũng chỉ thích post truyện nào sắp hoàn thui!!:panda35: để lâu muội hay quên lém!! hỳ hỳ!!:panda24:
@ barbie96:nàng thông minh thật,ta yêu quá cơ,từ giờ cũng học tập nàng:panda5:
PHIÊN NGOẠI: SONG TU
Dịch bởi Maroon
nguồn:
“Đó là cái gì?”
“Hả?” Ta vừa ngủ gà ngủ gật vừa mài mực, bất thình lình Phượng Hoàng ở bên cạnh hỏi một câu không đầu không đuôi, ta lập tức mở to hai mắt, ra vẻ tinh thần hưng phấn rạng ngời ngẩng đầu nhìn hắn. Chỉ thấy hắn hơi nhíu mày nhìn xuống bên dưới phía tay phải. Nhìn theo ánh mắt hắn, thì thấy một chồng sách nhỏ bìa trắng gáy xanh đang bị đè bên dưới cái bàn, hình dạng mỏng manh yếu ớt khá là tội nghiệp. Đương nhiên, cộng thêm khá là quen mắt nữa.
Bỗng nhiên sực nhớ, sáng sớm nay lúc ta luyện Huyễn Hình Thuật, đã mang cái bàn này ra làm thử nghiệm, vốn định biến nó thành một con rùa, nhưng nào ngờ niệm chú xong rồi, mà cái bàn này chẳng những không thay đổi, mà còn nghiêng xiềng gãy cái rắc què mất một chân. May mà, cũng không bị nặng lắm, ta「©xmydux.wordpress.com」lượm mấy quyển sách tạm thời kê vô làm chân bàn, liền lập tức khôi phục lại vẻ bằng phẳng bình thường như xưa. Ai ngờ con mắt Phượng Hoàng lại độc địa như vậy, mới liếc cái đã nhìn ra rồi…
Làm kẻ trộm chưa chắc đã chột dạ, nhưng chột dạ nhất định là kẻ trộm. Thế là, ta thản nhiên trả lời: “Tất nhiên là sách rồi, kê cho nó khỏi khập khiễng.”
Phượng Hoàng nhíu mày nhìn ta, ngón tay vừa nhấc lên một cái, đã giải phóng chồng sách khỏi sự kềm kẹp, bay ra rơi gọn vào tay hắn. Mắt thấy giấy nghiên bút mực trên bàn sắp sửa rơi hết xuống đất vì cái chân bàn khập khiễng, nhưng cũng may ta tay mắt lanh lẹ lập tức đưa tay giữ cái bàn lại mới tránh khỏi một kiếp.
Nhìn thấy cái bàn gỗ mun đen bóng lộn sắp sửa làm gãy đôi cổ tay của ta mà cái tên Điểu nhi xấu xa Phượng Hoàng này lại chả thèm quan tâm, tỉnh bơ rút ra một cuốn sách trong đống sách kia mắt quét qua bìa sách, đọc to: “Xuân Sắc Lan Tràn Khắp Muôn Nơi.” Mặt hắn xám xịt, ngẩng đầu liếc ta một cái, lại đưa tay lật vài trang sách ra xem, sắc mặt liền chuyển sang màu đen. Cuối cùng, quăng cuốn sách lên bàn cái “phạch” đứng dậy, “Ngươi dám dùng loại sách này kê dưới bàn của ta?”
Gì? Sách này thì sao? Ta ngẩng đầu nhìn vào quuyển sách bị hắn ném trên bàn đang mở ra một trang, oh, chẳng qua chỉ là một quyển sách tranh thôi mà. Chả hiểu nổi cái tên này tức giận cái quái gì nữa, chẳng lẽ … chê mấy bức tranh xuân cung này vẽ không đủ tinh xảo? Bèn thuận theo hắn nói: nếu nhị điện hạ không thích cuốn này, trong phòng ta còn có rất nhiều, tha hồ cho ngài chọn lựa.
“Cẩm Mịch!” Phượng Hoàng nhíu mắt nhìn ta, nhíu mắt thì nhíu mắt, hắn lại còn đưa tay đập bàn một cái ‘rầm’, đúng là họa vô đơn chí, cổ tay ta bị đập một phát tê rần, cuối cùng cái bàn không thể chịu đựng nổi sức công phá, chỉ nghe thấy tiếng rắc một cái, ta cũng bị liên luỵ toàn thân đổ nhào, lại rơi ngay vào lòng Phượng Hoàng mới chết.
Ta cựa quậy, muốn đứng dậy. Nhưng chẳng ngờ đai lưng bị móc vào vật gì đó trên người tên kia, nên vừa dùng lực một cái, liền nghe một tiếng vải rách toạc điếng hồn, xiêm y bị rách toang một lỗ ngay tại thắt lưng.
“Ơ...” Phía sau có người lên tiếng, ta chật vật quay đầu lại, thì thấy Liễu Thính dẫn theo một lão thần tiên có bộ râu hoa râm đang đứng ngoài cửa điện, hai người đều sững sờ như khúc gỗ nhìn ta và Phượng Hoàng, lại nhìn sang cái đống bừa bãi la liệt dưới sàn, bộ dạng muốn nói nhưng còn e ngại, một chân nhấc lên đang định bước vào ngạch cửa bị đơ luôn giữa chừng.
“Đừng nhúc nhích!” Phượng Hoàng gắt nhỏ bên tai ta, đưa tay nâng thắt lưng của ta ép vào trong lòng hắn.
Bộ râu của lão thần tiên run run, rồi lại run run, cuối cùng, mặt ửng đỏ. Ngẩng đầu ngắm nghía bầu trời, cúi đầu nhìn ngó mấy quyển xuân cung la liệt trên mặt đất, nói: “Mùa xuân tới rồi... tới rồi...” Nói năng chả đâu vào đâu túm lấy Liễu Thính quay đầu đi ra.
Trong gió xuân, mấy trang sách ảnh Long Dương Bí Hí (*) bị thổi bay phần phật… (*) tên 1 quyển sách xuân cung đồ
Ta và Phượng Hoàng bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, sử dụng cái gọi là ‘địch bất động ta bất động’, gió thổi bay một sợi tóc sau gáy hắn ngang qua mũi ta, đột nhiên, ta bỗng linh tính thấy một điều không hay.
Chỉ thấy khuôn mặt u ám của Phượng Hoàng cách mặt ta càng lúc càng gần, nỗi sợ hãi sinh sôi khiến ta「©xmydux.wordpress.com」không cử động nổi... nào ngờ, cuối cùng hắn chỉ đưa tay giựt giựt cái búi tóc của ta, lạnh lùng nói: ngươi định nằm trên người ta cho tới khi nào?
Dựng hết cả lông tơ, ta lập tức tay chân quờ quạng chống người đứng dậy. Sau khi đã đứng ngay ngắn, lại thấy Phượng Hoàng đầu mày xoắn lại, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, “Ngươi...!”
Ta? Ta lại làm sao nữa? Ta ngơ ngác nhìn hắn, đã thấy mặt mày hắn tối sầm nhìn vào tay của ta, gằn từng chữ một: “Ngươi — đi — ra!”
Quả thật, ta chẳng dám trông mong một con chim như hắn có thể rộng lượng hiền lành hòa nhã với người khác như trái cây bọn ta, nhưng thật không ngờ hắn lại còn trừng mắt dữ tợn đến thế…
Ngày hôm sau, hắn lôi ta ra biến thành một đôi đũa, suốt cả một ngày gắp bao nhiêu là thức ăn mà chẳng ăn được miếng nào, khóc không ra nước mắt...
Ngày thứ ba, thiền nga của Nguyệt Cung ôm thỏ ngọc tới chơi, hắn nhấc ngón tay một cái liền biến ta thành một củ cải trắng mọng nước, thỏ ngọc kia nhìn thấy ta lập tức mắt sáng rỡ muốn nhào tới, may mà thiền nga tiên tử ôm chặt, bằng không ta chắc chắn toi mạng trong miệng thỏ rồi. Giằng co với thỏ ngọc suốt một canh giờ, ta mới hiểu được vì sao lão Hồ sợ thỏ, thỏ, quả nhiên là một loài dã thú hung mãnh nhất nhất trên đời này!
Ngày thứ tư, tên hung thần thiên sát Phượng Hoàng lại biến ta thành một cái trống, cầm trong tay hết vỗ tới đập rồi gõ cho đến lúc ta sắp ngất xỉu mới chịu buông tha.
Ngày thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám.... đến ngày thứ tám mới tha cho ta, cử chỉ của hắn thực sự khiến người ta giận sôi gan mà, ta quyết định sẽ không bao giờ nói chuyện với tên Điểu nhi này nữa.
Sau đó một hôm, ta tình cờ đi ngang qua thiên nhai, nghe được một tiên thị thì thầm với một tiên thị khác: “Nghe nói mấy ngày trước, Nhị điện hạ cùng với một tiểu thư đồng ở trong Tỉnh Sự Điện... song tu... ở trên bàn… cuối cùng còn làm gãy mất một cái chân bàn luôn...”
Tiên thị kia nghẹn ngào trân trối, chậc chậc tấm tắc: “Mãnh liệt như vậy, dữ dội như vậy ư!”
Ta ngửa đầu nhìn trời, mặt trời chói chang tỏa nắng xuống đầu, thật là mãnh liệt.
Phiên ngoại này không có tên, tên này do Maroon đặt và hẳn là cũng có tác dụng của một mồi nhử hĩ
PHIÊN NGOẠI: TẾT ĐOAN NGỌ
Dịch bởi Maroon
nguồn:
——Thời gian xảy ra là trong khoảng một trăm năm lúc Bồ Đào mới lên Thiên Giới làm thư đồng cho Phượng Hoàng.
Bọn ta làm trái cây cũng có cốt khí chứ, từ sau tám ngày bị Phượng Hoàng dày vò biến hóa thành đủ hình dạng gây tổn hại đến ý nguyện của ta, ta bèn quyết định sẽ không thèm nói chuyện với hắn nữa. Những ngày tháng không để cho Phượng Hoàng chà đạp, trời cũng xanh hơn, nước cũng trong hơn, ngay cả nhìn Phi Tự cũng cảm thấy khả ái, hoạt bát hơn rất nhiều. Rảnh rỗi thì cùng Hồ Ly Tiên xem kịch, nghe y bình luận xuân cung độc bản, thời gian vèo vèo trôi qua nhanh như chớp giật.
Chỉ có một chỗ không tốt, tuy nói những ngày tháng không nhìn đến sắc mặt Phượng Hoàng đúng là cảnh xuân phơi phới chim hót hoa thơm, nhưng cũng đồng nghĩa với việc không được hắn truyền dạy tiên thuật chú ngữ. Vốn linh lực đã không cao giờ lại càng giậm chân tại chỗ, ta 「©xmydux.wordpress.com」 bèn cân nhắc đến chuyện “bỏ gian tà, theo chính nghĩa” xin làm môn hạ của Hồ Ly Tiên, bảo y truyền thụ cho ta một vài bí quyết nâng cao linh lực, Hồ Ly Tiên vui vẻ đáp ứng.
Hôm đó, Hồ Ly Tiên liền trịnh trọng bày một bàn đầy kim thêu sáng loáng dài ngắn khác nhau đủ kiểu, nói với ta rằng: “Xâu kim chính là đạo căn bản của việc tu tập. Thử nghĩ, nếu ngay cả một cây kim thêu nhỏ như cọng lông trâu mà cũng không xử lý nổi thì làm sao chơi nổi với mấy thứ vũ khí thần thiết nặng cả trăm nghìn cân đây? Vì vậy, lão phu cho rằng, một cây kim thêu tốt chính là một thứ thượng phẩm tùy thân của một tiên nhân thành công (!?)” Tiếp theo, Hồ Ly Tiên liền hăng hái giới thiệu lần lượt từng cây kim thêu trong bộ sưu tập của y, còn hào hiệp bảo ta chọn một cây, nói là tối đến sẽ dạy ta làm sao để xâu chỉ đỏ.
Ta không tài nào hiểu nổi, Hồ Ly Tiên vốn mắt mũi kèm nhèm, vậy mà mỗi khi xâu chỉ đỏ đều chọn những lúc đêm khuya tối mờ tối mịt, đốt một ngọn đèn nhỏ xíu như hạt đậu nành, rồi ngồi dưới đèn xâu kim.
Nghi hoặc hỏi Hồ Ly Tiên, thì y lại cong cong đôi mắt, cười nói: “Lão phu cảm thấy ban đêm có linh cảm hơn, đêm tối cho ta đôi mắt màu đen, mà ta nhất định phải dùng nó để tìm kiếm gian tình.”
Nhưng mà, cái gọi là linh lực, vốn đã định trước không có liên quan gì mấy với kim thêu cùng với gian tình cả. Ta theo Hồ Ly Tiên học xâu chỉ đỏ được chừng mười ngày, mà linh lực chẳng thấy tăng thêm chút nào, ngược lại hai con mắt càng lúc càng hoa, hễ thấy chỗ nào có lỗ liền “tẩu hỏa nhập ma” muốn xỏ chỉ đỏ vào.
Đang lúc do dự không biết có nên tiếp tục theo học Hồ Ly Tiên nữa không, thì nghe tin Thiên Hậu sắp tổ chức tết Đoan Ngọ của phàm nhân vào ngày mùng năm tháng năm ở Tê Ngô Cung vô cùng náo nhiệt. Nói là để làm lễ tế khen ngợi một vị phàm nhân tiên phong dũng cảm nhảy xuống sông (?!), vị tiên phong này mới đây được phi thăng làm thần tiên, Phượng Hoàng khen y có tài, mời y đến Tê Ngô Cung làm Trọng Mạc (1 chức vụ gì đó), còn theo phong tục bảo các tiên thị trong Tê Ngô Cung mua sắm mọi thứ chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ của phàm nhân kia.
Chuyện này thực ra cũng chẳng có gì ầm ĩ, thế nhưng, Phi Tự lại nói với ta, tết Đoan Ngọ này sẽ có gói bánh ú. Loại bánh ú của phàm nhân này dùng lá chuối tây gói gạo nếp với thịt hoặc là đậu xanh thành một cái bánh hình tam giác. Nhưng mà Thiên Giới ai lại ăn uống như phàm nhân tầm thường thế kia, nên Phượng Hoàng phất tay áo, nói: “Vậy gói linh lực đi.”
Linh lực đó nha, linh lực sáng long lanh.
Nhân bánh ú của phàm nhân còn có nhiều loại khác nhau, có nhân thịt, có lòng đỏ trứng, có hạt dẻ, có hạnh nhân..... Bánh ú của Thiên Giới đương nhiên càng phải phân ra năm ba bảy loại. Phi Tự nói cái bánh ú hẻo nhất chỉ gói một năm linh lực, lại có số lượng nhiều nhất, rồi theo số năm linh lực tăng lên, thì số bánh giảm dần, cuối cùng, trong tất cả những cái bánh ú đó có một cái “bánh ú đại vương”.
Bên trong lại được gói đến năm trăm năm linh lực.
Năm trăm năm lận đó!
Bằng đúng khoảng thời gian năm xưa Tề Thiên Đại Thánh bị Phật tổ gia gia nhốt dưới Ngũ Chỉ Sơn, nếu ta「©xmydux.wordpress.com」lấy được cái bánh ú đại vương này, vậy chẳng phải miễn bớt được bao nhiêu công khổ tu hay sao. Vì vậy, ta nắm bắt thời cơ quyết định hôm sau quay về Tê Ngô Cung để tham dự tết Đoan Ngọ, cướp lấy cái bánh ú đại vương kia mới được.
Mùng năm tháng năm, mới sáng sớm Tê Ngô Cung đã mở rộng cửa, ta liền trà trộn đi vào, trên án kỷ (bàn) trong đại điện quả nhiên bày biện rất nhiều bánh ú như lời đồn, chỉ là, cái nào cái nấy được gói giống hệt như nhau, vậy làm sao phân biệt được linh lực trong đó là nhiều hay ít đây?
Tuy rằng ta không có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Đại Thánh để mà chỉ cần liếc mắt liền nhìn xuyên qua tất cả mọi thứ, nhưng mà có câu “cần cù bù khiếm khuyết”. Ta nghĩ, lần lượt ăn từng cái, biết đâu chừng ta sẽ ăn trúng cái “năm trăm năm” không phải sao?
Khổ nỗi, các thần tiên, tiên thị, tiên cô đi tới đi lui thực sự quá nhiều. Ta chỉ cướp được hai mươi cái bánh ú, có điều, so với những tiên gia trong tay cầm có một cái thì cũng hơn rất nhiều rồi, bèn cảm thấy hài lòng hả dạ cầm nguyên xâu bánh ú đến hậu viên Tê Ngô Cung tránh khỏi tai mắt chúng tiên lần lượt ăn từng cái.
Trong cái bánh thứ nhất, ta ăn được một năm linh lực, tuy rằng chỉ có một năm, thế nhưng mùi vị cái bánh này cũng không tệ, mềm mềm dẻo dẻo, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta cảm thấy cho dù nó chẳng gói tí linh lực nào thì cũng không sao hết.
Trong cái bánh thứ hai, ta lại ăn trúng một năm linh lực, điều này khiến lòng người có chút khó chịu, có điều vẫn còn mười tám lần cơ hội không phải sao?
Cái thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu..... Ta nghiến răng nghiến lợi nhồi nhét đầy bao tử đến cái bánh cuối cùng.....
Thiên đạo bất công, bất công không chịu nổi! Từ một cái đến hai mươi cái, cái nào cái nấy như nhau, nói cách khác ta đã đến muộn gần như nghẹn ngào, chỉ có được hai mươi năm linh lực.
Ta không cam lòng, ôm cái bụng óc ách đầy chua xót ủy khuất quay lại chính điện. Lúc này, chư tiên đã giải tán, chỉ còn lại mấy người Liễu Thính, Phi Tự đang thu dọn tàn cuộc. Ta mon men đến chỗ Liễu Thính dò la xem tối nay vị tiểu thần tiên nào tốt số lấy được cái bánh ú đại vương kia, nhưng Liễu Thính có vẻ bối rối nói: “Thật ra, không nghe nói vị tiên gia nào được hết, chỉ nghe nói Hồng Hài Nhi ăn được cái bánh gói một trăm năm linh lực thôi.”
Ta tạm thời không thèm đố kị Hồng Hài Nhi làm gì, trong lòng thầm tính toán cực nhanh, dựa vào lời phân tích này của Liễu Thính, hiển nhiên cái bánh ú đại vương kia chưa bị ai ăn hết, thế thì ta vẫn còn cơ hội! Lập tức, hỏi Liễu Thính xem những cái bánh còn lại đang ở đâu.
Liễu Thính vừa miệt mài dọn dẹp vừa nói giọng khinh miệt: “Làm gì còn có dư, lần đầu tiên Thiên Giới tổ chức trò mới này, nên mới sáng sớm đã hết sạch sẽ, một cái cũng không còn.”
Ta nóng nảy, ngăn hắn lại, “Ngươi suy nghĩ kỹ lại coi, thực sự một cái cũng không còn sao? Có vị nào tiên gia nào lấy nhưng chưa ăn hay không?”
“Đồ tốt đương nhiên phải nếm ngay cho tươi ngon, làm gì có chuyện lấy mà không ăn chứ?” Liễu Thính nói.
Phi Tự bỗng nhiên ngừng tay, “Nói đến không ăn, ta nhớ hình như Nhị điện hạ lúc đó không có ăn, chỉ bảo ta lấy một cái cất vào thư phòng của ngài, giờ thì không biết đã ăn hay chưa.”
Trời không tuyệt đường người.
Ta thấy trong thư phòng Phượng Hoàng vẫn còn lập lòe ánh nến, bèn rụt rè gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói vang vang lạnh lùng của Phượng Hoàng mang theo mùi thơm bánh ú từ bên trong bay ra.
Ta đẩy cửa bước vào lòng dạt dào hy vọng, đập vào mắt ngay trên bàn là một cái bánh ú hoàn chỉnh trọn vẹn còn y nguyên, trong lòng bỗng cảm thấy sục sôi dâng trào, tiện thể nhìn sang Phượng Hoàng bên cạnh thấy hắn cũng không đến nỗi chướng mắt. Đương nhiên, nếu như hắn có thể cho ta cái bánh ú kia, ta「©xmydux.wordpress.com」sẽ cảm thấy hắn thật sự đúng là một mỹ nam tử độc nhất vô nhị có một không hai của lục giới, lời thật lòng phát ra từ tâm can phèo phổi.
“Cẩm Mịch tham kiến Hỏa thần điện hạ.” Ta ngoan ngoãn hiền lành khom người.
Trong vầng sáng mờ mờ, Phượng Hoàng hơi ngước đôi mắt hẹp dài lên, nhìn thấy ta liền cúi mắt xuống tiếp tục lưu luyến trên quyển sách tối như mực của mình, một lúc sau, mới chậm rãi mở kim khẩu: “Nghe nói mấy ngày nay ngươi xin làm môn hạ của Thúc phụ.”
“Đâu có đâu có, chắc là Hỏa thần điện hạ nghe lầm rồi, có thể được Hỏa thần điện hạ đích thân truyền thụ pháp thuật chính là phúc đức tu luyện của Cẩm Mịch, sao lại không thức thời mà đi nhảy sang làm môn hạ tiên gia khác chứ?” Ta vội vàng trịnh trọng phủ nhận chuyện kia.
“Oh!” Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn ta, không nói gì chỉ phun ra một chữ ngắn ngủn.
Ta theo thói quen lấy một thỏi Bích Đại Hương Mực ra bước đến bên nghiên mực chuẩn bị mài mực. Lúc này không biểu hiện lòng trung thành còn đợi tới bao giờ.
“Tối nay ta chỉ đọc sách, không cần dùng mực.” Phượng Hoàng tay cầm quyển sách nghiêng người nhàn nhã tựa lưng vào ghế, không biết có phải là ảo giác của ta hay không, mà ta có cảm giác khóe môi hắn hơi nhếch lên.
Ta ngượng ngùng bỏ thỏi mực xuống, lại nghe hắn nói: “Có điều đêm cũng đã khuya, trong bụng hơi sôi ục ục, giờ ngươi hãy dùng chú thuật ta đã dạy hâm nóng cái bánh ú này lên, cho ta tạm bỏ bụng.”
Ta nhất thời hoảng hốt, lập tức nói với hắn: “Loại bánh ú của phàm nhân này khó ăn lắm, cái lá chuối gói bên ngoài chả có mùi mẽ gì, gạo nếp bên trong lại quá nhừ, còn lâu mới sánh bằng gạo tẻ. Cho dù là gạo thì cũng nên làm một hạt gạo có cốt khí một chút, mềm mụp dẻo quẹo như thế thì ra cái gì. Huống hồ, cái bánh ú này bự quá, ăn buổi tối dễ bị khó tiêu lắm.”
Phượng Hoàng híp hai mắt, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện, “Nếu nói thế, ta thật muốn nếm thử xem thứ bánh này rốt cuộc mùi vị thế nào, khó ăn tới mức nào, mà khiến ngươi chê bai thậm tệ như vậy.”
Thấy hắn đưa tay chuẩn bị lột lá, ta không chút suy nghĩ, vội vàng giơ tay chộp lấy tay hắn ngăn lại, “Nếu Hỏa thần điện hạ đói bụng, ta lập tức đến thiện phòng tự mình làm một đĩa Phù Dung Tô () cho ngươi ăn, bảo đảm ngon hơn cái bánh ú này gấp trăm lần, cho vào miệng lập tức tan ngay lại không bội thực, được không?”
Ánh mắt sáng ngời, ta nhìn hắn, không ngờ Điểu nhi này chẳng những không thèm trả lời, mà sắc mặt còn có vẻ như không tập trung, chả hiểu đang suy nghĩ cái gì. Dõi theo ánh mắt của hắn, thì phát hiện ánh mắt hắn đang rơi trên mu bàn tay của ta. 「©xmydux.wordpress.com」 Ta nhất thời sốt ruột, chỉ sợ hắn không đồng ý, vội vàng lật tay lại, đưa cả hai tay nắm thật chặt lòng bàn tay của hắn, ánh mắt trong suốt trung thành nhìn thẳng vào mắt hắn, lại hỏi thêm lần nữa: “Hỏa thần điện hạ thấy được không?”
Không biết là tại ánh nến lung lay, hay là mắt ta bị hoa do xâu kim quá nhiều, mà lại cảm thấy trên hai má Phượng Hoàng thoáng nổi lên một màu nhàn nhạt dị thường, nhưng chỉ thấy hắn vẫn nhìn vào bàn tay bị ta nắm chặt, chả thèm để ý đến ánh mắt sáng rực của ta, giọng nói có chút khác lạ không được tự nhiên, nói khẽ: “Được.”
Thật đúng là âm thanh của đất trời.
Ta lập tức buông tay hắn ra, bưng cái bánh ú đại vương nhanh nhẹn xoay người ra khỏi cửa, “Cái bánh ú này ta sẽ đem bỏ, Hỏa thần điện hạ chờ một chút thôi, Cẩm Mịch lập tức mang Phù Dung Tô tới ngay.”
Sợ hắn đổi ý, sau khi ra khỏi cửa, ta bưng bánh ú đại vương chạy một mạch.
Trời xanh không phụ lòng người! Ta liều mạng nhồi nhét cái bánh gạo nếp vào cổ họng ăn sạch, bên trong quả nhiên có năm trăm năm linh lực! Vui sướng đến nỗi buổi tối ta nằm mơ thấy toàn là gạo nếp ngọt ngào.
Đương nhiên, cái câu người ta thường nói “vui quá hóa buồn” cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Đêm đó, ta bởi vì có được năm trăm năm linh lực nhất thời vui sướng hí hửng quá, nên lời hứa làm Phù Dung Tô cho Phượng Hoàng rốt cuộc vứt ở xó xỉnh nào trong óc không nhớ nổi…
Chẳng qua chỉ là một đĩa Phù Dung Tô nhỏ xíu, vậy mà tên Điểu nhi lòng dạ hẹp hòi Phượng Hoàng này lại ghi hận trong lòng. Sau đó, hắn phạt ta làm Phù Dung Tô nguyên một năm, hơn nữa hắn sáng không ăn trưa không ăn, khiến ta tròn một năm ngủ không tròn giấc, toàn là nửa đêm phải ở thiện phòng nhồi bột buồn ngủ muốn chết.
Mà cái tên Phượng Hoàng kia mỗi khi ăn Phù Dung Tô bộ mặt lúc nào cũng nghiêm trọng thâm trầm, thực khiến người ta khinh thường phỉ nhổ, ánh mắt nhướn mày nhìn ta của hắn càng khiến ta căm hận nghiến răng ken két.
Phượng Hoàng gọi nó bằng một cái mỹ danh là: “Lấy công chuộc tội”.
Hừm, nể tình cái bánh ú đại vương kia, ta tạm thời không chấp nhặt với một con Điểu nhi như hắn.
Hương Mật Tựa Khói Sương Hương Mật Tựa Khói Sương - Điện Tuyến Hương Mật Tựa Khói Sương