Chương 62
rong nhiều ngày, việc bắt giữ Nabil Kotar, tên sát nhân Cao Bồi, là tin tức hàng đầu, nhưng thế không có nghĩa là Tracy đã đọc các câu chuyện hay xem các bản tin. Cũng như với những thử thách ở Cedar Grove, cô đã sống trong nó là đủ rồi. Cô không mong muốn đọc về nó.
Dan cập nhật tình hình cho cô, kể vắn tắt cho cô nghe. Các phóng viên moi móc đủ thứ chuyện. Họ đang viết về Beth Stinson và cuộc điều tra dẫn đến án oan của Wayne Gerhardt; ngày Gerhardt đứng trong phòng xử án của quận King và thẩm phán yêu cầu phóng thích anh ta; và lệnh khám nhà của David Bankston bị bãi bỏ.
Tò mò về những gì đã thúc đẩy Bankston, Tracy đã dành ra một buổi chiều với Amanda Santos. Cô đã mời cô ấy ăn trưa và hỏi xin lời khuyên từ cô ấy. Cô không tin là chuyên gia tâm lý tội phạm sẽ giúp được gì, nhưng hồ sơ của Santos về Cao Bồi rất chuẩn xác.
Họ gặp nhau ở khu trung tâm, tại một nhà hàng đồ Thái nằm trên phố Columbia bên dưới cầu vượt, nơi Tracy và Kins thường xuyên lui tới. Thậm chí khi cởi bỏ bộ đồng phục, mặc quần bò và áo khoác da, Santos vẫn thu hút sự chú ý. Khi cô nhấm nháp trà từ một cái chén sứ nhỏ xíu, cô đưa ra quan điểm của mình về Bankston. “Những kẻ quấy rối muốn tương tác với mục tiêu yêu thích của mình. Chỉ là họ không biết làm thế nào. Những kiểu tình huống thế này là khi một người trở nên ám ảnh không phải với người mà họ biết, mà với một ảo tưởng, họ thường quá sợ hãi để tiếp cận hoặc tương tác với người đó. Với David Bankston, cô không chỉ là Tracy Crosswhite. Cô là nhân vật được miêu tả trong tin tức. Vậy nên anh ta đã cố tìm cách để trở thành một phần trong cuộc sống của nhân vật đó.”
“Đó là lý do tại sao anh ta lại có tất cả các bài báo và ghi chép về cuộc điều tra?”
Santos hạ cốc xuống chiếc bàn gỗ ép. Trong căn bếp mở và chật chội phía sau họ, một người phụ nữ hét gọi đặt món, xoong chảo va loảng xoảng trong khi hơi nước bốc lên mặt hai đầu bếp đang di chuyển như con thoi. “Nếu tôi phải mạo muội phỏng đoán, tôi sẽ nói anh ta đã nhìn nhận Cao Bồi như một kẻ ganh đua để giành được sự chú ý của cô và nghĩ rằng anh ta có thể đến gần cô bằng cách bắt chước vụ án, hoặc ít nhất là trở thành một phần của nó. Đó là lý do tại sao anh ta đến các hiện trường vụ án và đứng lẫn vào đám đông để chụp ảnh. Việc đó khiến anh ta tới được gần cô.”
“Vậy sao lại để một cái thòng lọng ở trường bắn cho tôi?”
“Khi cô không đáp lại sự chú ý của anh ta, ít nhất là sự chú ý mà anh ta tin mình đang dâng hiến cho cô, anh ta trở nên tuyệt vọng hơn và liều lĩnh hơn. Một lần nữa, tôi giả định rằng anh ta để lại cái thòng lọng là có ý định khiến cô tìm thấy mẫu ADN của anh ta. Dù sao anh ta cũng từng được đào tạo làm cảnh sát. Anh ta hẳn phải biết nó là một khả năng rõ ràng. Nó là một cách để lôi kéo cô đến với mình. Nhưng cái đêm anh ta trông thấy cô cùng bạn trai, nỗi ám ảnh của anh ta đã thay đổi. Trong tâm trí anh ta, cô đã phản bội anh ta, sau tất cả những gì anh ta đang làm cho cô. Những kẻ biến thái phần lớn là kẻ quấy rối, cho đến khi tình yêu ám ảnh trở thành nỗi ghét bỏ ám ảnh.”
“Vậy là anh ta đã quyết định giết tôi và khiến việc đó trông như thể tôi là một trong những nạn nhân khác của Cao Bồi sao?”
“Trong trường hợp đó, có vẻ là vậy.”
“Thế còn bài kiểm tra nói dối thì sao? Cô giải thích thế nào?”
“Tôi nghĩ…” Cô ấy nói. “Là anh ta đã quá quen với tất cả các tình tiết trong các vụ giết người mà mình biết, trên thực tế, anh ta đã thuyết phục bản thân là mình có quen biết những người phụ nữ đó. Nhưng đó chỉ là võ đoán của tôi thôi. Đây không phải khoa học chính thống, và kiểu suy đoán này chính là kiểu suy đoán đã khiến các nhà tâm lý tội phạm chúng tôi mang tiếng xấu.” Santos mỉm cười và cầm cốc trà của mình lên.
Tracy bật cười, “Ừ, rất tiếc về chuyện đó.”
“Mời tôi bữa trưa đi rồi chúng ta sẽ coi nó là chuyện tốt.”
Giới báo chí cũng đào xới các bài báo cũ và hồ sơ cảnh sát về cái chết của mẹ Nabil Kotar trong một căn hộ ở Boston. Người đàn ông bị kết án giết bà ta là một nhân viên chuyên bán các chuyến du lịch, ông ta đã chết trong tù sau khi bị tuyên án hai năm. Điều kỳ lạ là, mặc dù Nabil Kotar sẵn sàng nói chi tiết về năm vũ công nhưng hắn từ chối nói về cái chết của mẹ mình hoặc nhận là đã giết bà ta. Santos nói trong tâm trí Kotar, hắn không giết mẹ mình, cũng như hắn không giết bất kỳ ai trong số năm vũ công. Với hắn, họ đã tự giết chính mình, với lối sống mà họ đã lựa chọn. Kotar đã nói với Santos rằng hắn yêu thương mẹ mình, và hắn nói về bà ta bằng sự yêu thương, nhưng hắn cũng ghét người phụ nữ đã mang những người đàn ông về nhà mỗi đêm, say xỉn và đầy mùi thuốc lá. Hắn muốn người phụ nữ đó chết đi. Có lẽ hắn suy nghĩ theo một cách điên loạn rằng cái chết của bà ta bằng cách nào đó sẽ giải phóng cho mẹ hắn.
Thậm chí còn có một câu chuyện về Walter Gipson, tay thầy giáo kém may mắn mà Faz đã gọi là thằng khốn đen đủi nhất thế giới. Gipson kể với phóng viên rằng cuối cùng thì anh ta cũng cảm thấy đủ tự tin để bước ra khỏi căn hộ của mình mà không phải cụp mắt xuống, nhưng anh ta đổ lỗi cho Sở Cảnh sát Seattle về sự tan vỡ của gia đình mình và thậm chí là phá hỏng cả cuộc đời anh ta. Vợ Gipson không quay trở lại, trường học cũ cũng không tiếp nhận lại anh ta.
“Cái giá phải trả cho việc cặp kè với gái làng chơi.” Kins nói.
Tracy không có nhiều thương cảm lắm cho bất cứ ai lừa dối bạn đời của mình. “Đó là những gì anh nhận được khi quyết định tham gia vào cái câu lạc bộ đần độn ấy.” Cô nói.
Câu chuyện không nhắc đến việc làm cách nào mà Tracy Crosswhite lại ở trong căn phòng nhà nghỉ với Nabil Kotar. Cấp trên đã ra lệnh cho cô không được hé lộ thông tin với báo giới – dù cô cũng chẳng có ý định đó – và lần này câu chuyện đã không bị rò rỉ. Trong một cuộc họp kín với Giám đốc Clarridge, cô đã bảo ông ta là cô chưa bao giờ hoàn toàn tin rằng David Bankston là tên Cao Bồi, và khi Christopher Wood nói cho cô nghi ngờ của anh ta rằng một tín hiệu đèn giao thông lệch nhịp, cô đã đồng ý gặp anh ta. Cô đã nói với Clarridge rằng hóa ra sự nghi ngờ của Wood là đúng. Clarridge, người như đang bước trên băng mỏng, không mong đợi thêm bất kỳ lời đàm tiếu hay thu hút bất kỳ sự chú ý tiêu cực nào tới những gì mà các phương tiện truyền thông đang đeo bám: công việc của cảnh sát.
Ba tuần sau vụ đấu trí trong nhà nghỉ, Tracy chờ ở bên cạnh phòng họp báo của Sở Cảnh sát Seattle cùng Sandy Clarridge, Stephen Martinez, Andrew Laub và Billy Williams. Tất cả đều đang mặc đồng phục. Johny Nolasco không nằm trong số đó. Ông ta đã nói với Clarridge là sẽ không tham gia vào chuyện này. Nolasco cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh để mà chú ý vào các cuộc họp báo, khi mà Phòng Công vụ đang xem xét cuộc điều tra vụ Beth Stinson và có tin đồn lan truyền rằng họ sẽ mở lại các vụ án khác của Nolasco và Hattie. Họ cũng đang điều tra cuộc đột kích xui xẻo của Nolasco ở nhà David Bankston. Tuy nhiên Tracy không ảo tưởng là mình đã thoát được Johnny Nolasco. Người đàn ông đó cứ như một con mèo. Không phải là cô xúc phạm lũ mèo đâu, nhưng cô biết ông ta có ít nhất là vài mạng nữa để tra tấn cô.
Clarridge lên tiếng: “Đã có ai thảo luận về quy trình với cô sáng nay chưa, điều tra viên Crosswhite?”
“Rồi, thưa ngài. Billy đã phổ biến cho tôi.”
“Cứ theo quy trình. Trả lời ngắn gọn thôi.”
Tracy mỉm cười. “Không có vấn đề gì, thưa ngài.”
Bennett Lee mở cửa và tiến vào. “Chúng tôi đã sẵn sàng cho ngài.” Clarridge dẫn cả nhóm ra ngoài. Khi Tracy đi qua, Lee lên tiếng: “Chuẩn bị tinh thần đi!”
Bục phát biểu cao hơn một chút so với đám đông đang đứng trong phòng. Hàng ghế đầu tiên dành cho gia đình các nạn nhân của Nabil Kotar: những người cha, những người mẹ, ông bà và anh chị em. Shirley và Lawrence Berkman cũng ở đó. Bradley Taggart thì không. Dan ngồi ở hàng thứ hai, mặc bộ vét kẻ màu xám, nhìn lên Tracy như một cậu học sinh trung học nhìn cô bạn gái bí mật của mình, cố không mỉm cười. Wayne Gerhardt ngồi phía sau anh.
Cánh truyền thông lấp đầy hàng ghế phía sau các gia đình và đứng dọc theo bức tường phía sau. Tracy tìm Maria Vanpelt, nhưng không thấy cô ta. Cô có nghe phong thanh tin đồn Vanpelt đã bị thay thế ở Mật vụ KRIX.
Dọc theo bức tường phía tây là khoảng một tá các thành viên trong tổ chuyên án vụ Cao Bồi. Kins, Faz, Del cùng Ron Mayweather cũng ở trong số họ. Tracy đã nhấn mạnh họ phải có mặt. Kins, đen sạm đi và khỏe khoắn sau hai tuần ở Mexico, gật đầu và cười với cô.
Clarridge bước lên bục và ra hiệu cho Tracy đứng bên cạnh. Tiếng bấm máy ảnh lách tách và ánh đèn lóe lên. Clarridge bình luận hết sức ngắn gọn, hoan nghênh sự dũng cảm, khéo léo, khả năng phán đoán và kỹ năng đàm phán của Tracy. Sau đó, ông ta nói: “Thường thì chúng tôi trao Huân chương danh dự cho các sĩ quan xứng đáng trong lễ trao giải thường niên tổ chức vào tháng Mười. Trong trường hợp này, chúng tôi thấy không có lý do gì để chờ đợi cả.”
Bennett Lee đưa ông ta chiếc hộp đựng đồ trang sức. Clarridge mở nó ra và để lộ chiếc huy chương cùng dải ruy băng cho các phương tiện truyền thông trước khi lấy nó ra và gắn lên đồng phục của Tracy. Ông ta bắt chặt tay phải của Tracy, và cả hai đều quay về phía máy ảnh. Tracy cố hết sức để mỉm cười, nhưng sự chú ý khiến cô không thoải mái. Sau một khoảng thời gian đủ để chụp các bức ảnh, Clarridge thả tay ra và nhường bục phát biếu cho Tracy. Đây là khoảnh khắc mà cô thật sự không mong đợi. Cô hắng giọng, đôi lúc nó vẫn còn đau, đặc biệt là trong những giây phút như thế này khi mà miệng cô khô khốc. Lời phát biểu chuẩn bị cho cô đã được đặt sẵn trên bục, nhưng cô không nhìn xuống. Cô biết mình định nói gì. “Tấm huân chương này thuộc về tất cả các sĩ quan cảnh sát là thành viên của tổ chuyên án trong vụ Cao Bồi đang đứng dọc bức tường kia. Tôi sẽ không được đứng đây nếu thiếu sự cống hiến và sự chuyên nghiệp của họ.” Cô nhìn xuống gia đình các nạn nhân. “Nếu không có sự theo đuổi kiên định của họ với tên Cao Bồi, chúng ta sẽ không thể tìm ra công lý cho Nicole Hansen, Angela Schreiber, Veronica Watson và Gabrielle Lizotte, hay cho Beth Stinson.” Cô nhìn các thành viên thuộc tổ chuyên án và giơ cao chiếc hộp. “Đây là tấm huân chương của các bạn.”
Cô bước lùi lại, và Bennett Lee bước lên bục. “Có câu hỏi nào cho điều tra viên Crosswhite không?”
Câu hỏi đầu tiên đến từ phóng viên tờ Seattle Times. “Điều tra viên Crosswhite, có tin đồn là có thể cô sẽ nghỉ việc. Cô có thể bình luận gì về tin đồn này không?”
Tracy im lặng một lúc trước khi nhìn lại gia đình các nạn nhân của Nabil Kotar lần nữa. Cô biết cảm giác khi mà toàn bộ thế giới của bạn bị đảo lộn bởi một kẻ tâm thần là như thế nào. Cô biết nỗi đau dai dẳng và cảm giác tội lỗi, bất lực rằng có lẽ bạn có thể làm được gì đó để ngăn chặn nó. Cô biết lỗ hổng mà họ sẽ cố gắng lấp đầy nhưng không bao giờ làm được.
Và cô biết cô vẫn chưa sẵn sàng để bỏ lại họ.
Cô nhìn Dan, anh hẳn đã đọc được tâm trí cô, bởi vì anh đang cười toe toét. Anh trao cô một cái gật đầu đơn giản.
“Bây giờ, tôi là một cảnh sát.” Cô nói. “Đây là những gì tôi làm.”
Những người đàn ông và phụ nữ đứng phía cuối căn phòng bắt đầu vỗ tay, ban đầu thật chậm, sau đó càng lúc càng lớn hơn và nhanh hơn. Faz giơ tay lên như đang nâng ly, và những người khác làm theo ông.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng