Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Doanh Trưởng Bắn Một Phát
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 65
T
rời càng ngày càng tối, mưa vẫn rơi không ngớt.
Nhóm Lâm Diệu mặc áo mưa, cầm đèn pin lia bốn phía để tìm kiếm những người còn may mắn sống sót, cũng hi vọng có thể tìm thấy nhóm Kỷ Ngân Viễn.
Mấy ngày qua, Lâm Diệu đã mở rộng phạm vi tìm kiếm xung quanh nơi mà nhóm lính nhảy dù dự định đáp đất, nhưng vẫn không thấy người.
Bọn họ giống như là một giọt nước rơi vào trong biển lớn, hoàn toàn biến mất!
Chuyện như đang càng ngày càng diễn tiến theo chiều hướng xấu, Lâm Diệu đã bắt đầu không mất bình tĩnh.
“Đội phó, hình như bên kia có người!” Một binh sĩ hô to, rồi quét đèn pin về hướng đó.
Quả là có một người đang hôn mê!
Lâm Diệu giơ đèn pin theo.
Người nọ nằm trong vũng bùn.
Một nhân viên cấp cứu nhanh chóng chạy tới kiểm tra tình trạng cơ thể của người nọ.
Lâm Diệu đứng yên tại chỗ, hỏi, “Sao rồi? Bị thương có nặng không?”
“.........” Không ai trả lời.
Lâm Diệu khẽ hí mắt, lập lại lần nữa “Có chuyện gì?”
Rốt cuộc có một binh sĩ quay đầu lại, vẻ mặt khó tin.
“Đội phó...... Cậu ta, cậu ta là lính nhảy dù!” Giọng anh lính kia vì quá vui mà trở nên nghẹn ngào, kích động giơ cao phù hiệu của người bị thương lên, chứng minh thân phận của cậu ta.
Lính nhảy dù của đại đội đặc chủng không quân thành phố S.
“Cạch!” đèn pin trong tay Lâm Diệu rớt xuống đất.
Lâm Diệu chạy nhanh tới chỗ binh sĩ bị thương kia, nắm cổ áo của cậu ta hỏi dồn dập, “Doanh trưởng của các cậu đâu? Ngân viễn ở đâu? Ở đâu?”
Binh sĩ kia kiên trì được tới bây giờ đã là cực hạn, bị Lâm Diệu lắc mạnh mấy cái, suýt chút nữa lại hôn mê.
Mấy binh sĩ khác thấy vậy, vội kéo tay Lâm Diệu, “Đội phó, anh bĩnh tình đã......”
Nhân viên cấp cứu vội đặt binh sĩ bị thương kia nằm xuống,
“Những người còn lại đâu?”
Tiếng binh sĩ rất nhỏ, không ai nghe được gì.
“Cậu nói gì?” một binh sĩ đưa tai lại gần miệng cậu ta, trấn an nói “Đồng chí, tôi biết cậu đang rất mệt, rất yếu, những cậu kiên trì tới lúc này hẳn là vì muốn tìm người tới cứu đồng đội của câu, vậy nên cậu hãy cố gắng nói to lên một chút...”
Binh sĩ bị thương kia, cố gắng há miệng nói từng chữ một, báo ra nới đồng đội mình rơi xuống.
“Cậu ta bị thương quá nặng, phải mau đứa về lều thôi!” Nhân viên cấp cứu nói, vô cùng ngạc nhiên là làm sao cậu ta có thể kiên trì đi tới tận lúc này được.
“Ba người ở lại, những người khác theo tôi.” Lâm Diệu nhanh chóng phân người ra, phái một người chạy về nơi đóng quân lấy băng ca, số còn lại vội vàng chạy tới địa điểm binh sĩ bị thương kia vừa nói.
Cả ngày nay Yểu Nhiên luôn cảm thấy tinh thần không yên.
Cố Hoài Thần và Kiều Dịch thay băng cho những người bị thương, bận tối mặt tối mày, còn cô được phái đi kho hàng lấy băng gạc và cồn. Số người bị thương đang không ngừng tăng lên, vật tư cũng nhanh chóng giảm bớt, nếu ở trên không nhanh chóng đưa tiếp tế tới, chỉ sợ không chống được tới tối mai.
Yểu Nhiên vừa ôm đồ ra khỏi lều thì bị một binh sĩ đụng cho lảo đảo, khiến băng gạc đều rớt xuống đất hết.
“Ai da, cẩn thận một chút!”
“Xin lỗi.” Binh sĩ kia nói xong hấp tấp khiêng băng ca chạy đi. Yểu Nhiên nhận ra anh ta là thành viên trong đội cứu trợ, bèn hô, “Các anh tìm được Kỷ Ngân Viễn chưa?” Nhưng anh lính kia đã chạy đi mất.
“Yểu Nhiên, sao còn chưa vào, đang đợi cô đó!” Kiều Dịch thò đầu ra thấy Yểu Nhiên đứng ngơ một chỗ bèn thúc giục, “Nhanh lên!”
“Ờ ờ.” Yểu Nhiên vội vàng nhặc băng gạc lên chạy vào lều.
Yểu Nhiên bận cả đêm, không phải cắt băng thì rửa vết thương thay thuốc, nên giờ đầu óc hơi choáng váng. Cô đi vào lều chỉ huy, nhận lấy oosng nghe từ trong tay nhân viên truyền tin, “Lâm Diệu, tìm tôi có chuyện gì....” Giọn cô có vẻ rất mệt mỏi.
“..........”
không nghe thấy bên kia nói gì, Yểu Nhiên khó hiểu hỏi lại, “Sao không nói gì? Anh còn nghe không?”
“..... Nhiên Nhiên.” Một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên.
Yểu Nhiên lập tức tỉnh ngủ. “Kỷ Ngân Viễn!” Cô nắm chặt ống nghe, “Là anh.... là anh đúng không....”
“Đáng ghét! Anh chạy đi đâu vậy? Nhóm Lâm Diệu tìm anh mấy ngày nay vẫn không thấy! Tôi lo sắp chết rồi!” Yểu Nhiên như đang bị niềm vui nhấn chìm, “Em còn tưởng rằng.... tưởng rằng anh sẽ bỏ em lại một mình!”
“Ngốc. Sao em lại tới đây?”
“Giờ em không muốn nói đến nhữung điều này, khi nào thì anh về?” Toàn bộ tâm tư cô đều là anh, làm sao còn có tâm tình quan tâm những chuyện khác.
Cô phải tận mắt thấy anh bình an, đích thân dẫn anh trở về thánh phố S mới được.
Tám ngày! Anh đã mất tích tám ngày rồi!
Kỷ Ngân Viễn chần chờ, “E rằng.... Bây giờ còn chưa được.”
Yểu Nhiên sốt ruột, “Tại sao? Chẳng lẽ anh bị thương nặng?!” Càng nghĩ cô càng sợ, khóc nức nở, “Có phải rất nghiêm trọng không? Kỷ Ngân Viễn, giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi không sao! Cấp dưới của tôi bị thương, chờ tất cả họ dduowjc cứu, tôi mới có thể về. Ngoan! Lau nước mắt đi! Đừng khóc!” Kỷ Ngân Viễn dịu dàng an ủi Yểu Nhiên, “Em cứ ở đó, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Yểu Nhiên không kiềm chế nổi nữa, khóc rống lên, “Không muốn! Không muốn! Anh là tên khốn kiếp, anh có biết tám ngày nay em lo lắng cho anh đến thế nào không? Nếu giờ anh không nói anh đang ở đâu, em sẽ bỏ trốn liền, trốn anh ba năm năm năm, trốn cả đời luôn!”
Kỷ Ngân Viễn dở khóc dở cười, “Vậy tôi chỉ đành chờ em ba năm năm nưam, chờ cả đời.”
“Anh...!” Yểu Nhiên nghẹn lời.
Tiếng thút thít không ngừng truyền tới, khiến nụ cười trên môi Kỷ Ngân Viễn dần tắt.
“Nhiên Nhiên.....”
“.........”Yểu Nhiên không lên tiếng, chỉ yên lặng chảy nước mắt.
Kỷ Ngân Viễn nhỏ giọng nói, “Nơi này rất nguy hiểm, ngoan, nghe lời ở đó cho tôi, có được không?”
“Kỷ Ngân Viễn, anh hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ thử đi!” Yểu Nhiên nghẹn ngào nói, “Nếu như người mất tích tám ngày không hề có chút tin tức nào là em, thfi anh có thể bình tĩnh mà ngồi đợi được không?”
“...................” Kỷ Ngân Viễn nghẹn lời.
“Em không làm được!” Yểu Nhiên dùng tay áo xoa nước mắt, “Em muốn gặp anh, muốn đánh anh thật nặng cho hả giận, những.... Em càng muốn ôm anh thật chặt.”
Trước thiên tai, sức lực của con người có vẻ rất nhỏ bé, mà mạng sống.... Lại càng mỏng manh.
“Kỷ Ngân Viễn đừng tàn nhẫn như vậy, đừng tước đoạt quyền được gặp anh của em!”
“...........”
Biết phải kiên trì không thể để cô mạo hiểm, nhưng khi nghe những lời như vậy, anh lại không cách nào kiên trì nổi nữa.
Đối mặt với Thư Yểu Nhiên, Kỷ Ngân Viễn chỉ có thể thoả hiệp.
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ từ chối được cô.... Cũng không cách nào trơ mắt để cho cô khổ sở.
Yểu Nhiên đi theo sau binh sĩ dẫn đường, ước chừng qua nửa ngày, mới đến chỗ Kỷ Ngân Viễn bị kẹt lại tám ngày.
Bốn phía là núi cao bị sạt lở vô cùng nghiêm trọng, đá lởm chởm đầy đường.
Theo lời Kỷ Ngân Viễn, nhóm của anh lúc sắp đáp đất thì đột nhiên hướng gió thay đổi, thổi bọn họ xuống mặt nam của đỉnh núi.
Bọn họ vừa đáp đất thì đột nhiên núi bị sạt lở, bốn người chưa kịp cắt dây dù, nên bị quấn vào đá sạt.
Đất đá ầm ầm lao xuống, đồ vật trong ba lô đều bị văng ra nát vụn hết, và có một người........ Đã hi sinh.
Kỷ Ngân Viễn bị thương không nhẹ, đùi phải bị đá đè gãy, vì không đủ phương tiện cấp cứu, thêm mấy ngày nay mưa dầm liên tục, dính nước bùn nên bắt đầu viêm tấy lên.
May mắn trong bốn người có một người được chiếc dù dầy cộm che chở nên bị thương nhẹ nhất, vì vậy anh phái người đó đi ra ngoài tìm cứu viện. Anh đi lại không tiện, nên đành ở lại trông nom một người khác đã rơi vào hôn mê.
Không ngờ binh sĩ đó lại đi nhiều ngày như vậy.
Lúc Yểu Nhiên gặp được Kỷ Ngân Viễn, anh đang nằm trên băng ca ngủ say. Trên mặt trên tay anh đều là vết thương dó đá lở tạo ra.
Yểu Nhiên chợt hiểu tại sao anh lại không muốn để cô gặp anh, có lẽ không chỉ vì nơi này nhiều nguy hiểm mà còn vì...... Sợ cô lo lắng khi thấy bộ dạng hiện tại của anh nữa.
Yểu Nhiên che miệng, nước mắt tràn mi, nhưng cố chịu đựng để không đánh thức anh, thậm chí không dám đến gần, sợ mình không khống chế được sẽ làm ầm ĩ ảnh hưởng đến anh.
Anh đã không được nghỉ ngơi nhiều ngày rồi.
Những người còn lại vội vàng nhấc đá cứu binh sĩ còn lại ra, bị kẹt trong đá tám ngày, sợ rằng về sau anh ta không thể nhảy dù được nữa rồi.
Lâm Diệu vỗ vỗ vai Yểu Nhiên, ra hiệu cho cô kiếm một chỗ nói chuyện.
“Trừ các vết thương ngoài da, và hơi suy kiệt ra, tất cả đều bình thường.” Lâm Diệu biết Yểu Nhiên đang lo lắng điều gì, nhỏ giọng giải thích, “Nhân viên cấp cứu đã kiểm tra qua, vết thương ngoài da không nặng, nhưng chân cậu ấy.......”
Vốn Yểu Nhiên đã hơi an tâm, nhưng vừa nghe Lâm Diệu nói câu sau, lập tức sốt ruột hỏi, “Chân anh ấy thế nào?!”
“...... Bị gãy. Có lẽ là
Bị đá đập gãy, mặc dù đã được nối lại, nhưng không có cố định, còn bị nhiễm trùng.... Nói chung tình trạng khá nghiêm trọng. Cự thể thế nào phải đi bệnh viện kiểm tra kỹ mới biết được, tôi đã cho người đưa cậu ấy xuống bệnh viện huyện.”
“Tại sao lại vậy.....”
Đúng lúc này, mặt đất rung lắc dữ dội, đá vụn bắt đầu rơi ầm ầm xuống.
“Núi bị sạt!” Có người la lên, “Mọi người hãy tăng tốc đi!”
Cấp dưới của Kỷ Ngân Viễn đã được cứu ra, mọi người nhanh chóng rút lui.
Yểu Nhiên thấy Kỷ Ngân Viễn đang nằm trên băng ca được hai binh sĩ vác đi, cô định xông qua giúp một tay, nhưng bị Lâm Diệu kéo lại.
“Chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta đi nhanh lên!” Lâm Diệu không để Yểu Nhiên có cơ hội cự tuyệt, lập tức kéo cô đi.
Ầm ầm.
Đá lăn rầm rầm xuống, bụi đất bắn tứ tung. Một binh sĩ đang khiêng băng ca bị hòn đá văng trúng chân, lập tức ngã quỵ về phía trước.
Mà giờ phút này, đất đá đã vọt lên nhanh chóng bao trùm lấy người đó.
Vừa lúc Yểu Nhiên quay đầu lại thấy được cảnh này. Chiếc băng ca khiêng Kỷ Ngân Viễn văng lên trời, giống như một chiếc tàu nhỏ bị nhấn chìm trong biển lớn.
“Kỷ Ngân Viễn!” Đầu óc chưa kịp phản ứng gì, nhưng thân thể Yểu Nhiên đã hành động theo bản năng, cô hất tay Lâm Diệu ra chạy ngược trở về.
Yểu Nhiên cũng không biết sức mạnh từ đâu tới, mà cô lại có thể hất được tay Lâm Diệu ra.
“Thư Yểu Nhiên!” Lâm Diệu bắt Yểu Nhiên lại, nhưng các binh lính đều đang chạy về đây, khiến Lâm Diệu không cách nào đuổi kịp Yểu Nhiên.
“Kỷ Ngân Viễn...... Kỷ Ngân Viễn!!” Yểu Nhiên như nổi điên, cuồng loạn dùng tay đào đất đá, các ngón tay bị cứa nát nhưng vẫn koong hề có cảm giác gì.
Đúng vậy, lòng cô đã bị chôn vùi dưới đống đất đá này rồi, thì làm sao còn thấy đau được nữa!
“Kỷ Ngân Viễn, anh đã nói không bỏ lại em một mình mà, nói chuyện phải giữ lời chứ! Anh sẽ không gạt em đúng không!” Yểu Nhiên vừa đào vừa khóc, không cách nào ngừng được.
Hai tay Yểu Nhiên đã dính đầy máu tươi, nhưng cô vẫn không ngừng đào mốc, Kỷ Ngân Viễn đang bị chôn ở đây, cô phải đào nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa vì anh đang chờ cô!
Lâm Diệu và các binh sĩ khác cũng tụ tập bên cạnh Yểu Nhiên gia nhập cuộc đào bới, nhưng hiện giờ trong mắt Yểu Nhiên không còn gì khác ngoài đống đất đá trước mặt.
Không biết đã đào bao lâu, bỗng tay Yểu Nhiên chạm đến một mảnh vải. Cô thận trọng đẩy dời những hòn đá xung quanh ra.
Không phải Kỷ Ngân Viễn.
Yểu Nhiên không biết trong lòng mình rốt cuộc là thất vọng hay là may mắn nhưng tìm được người khiêng băng ca, vậy có nghĩa, Kỷ Ngân Viễn cũng đang ở gần đây.
Lâm Diệu thận trọng đỡ thi thể người binh sĩ đó ra, sau lưng anh lại bị đá đập gần như nát bét.
Lâm Diệu sững sờ nhìn, bị đá chôn như vậy, chỉ có thể....
Lâm Diệu nghiêm mặt, không dám nghĩ nữa.....
Băng ca cũng đã được tìm thấy, nhưng người vốn nằm trên băng ca không hề có bóng dáng.
Sao có thể không có?!
Mọi người đều ngây ngốc nhìn chiếc băng ca trống rỗng.
Chẳng lẽ Kỷ Ngân Viễn đa bị dòng đất đá cuốn đi.
Xung quanh đều là đất đá, biết chỗ nào mà kiếm? Phạm vi rộng như vậy, hoàn toàn không thể tìm hết trong một khoảng thời gian ngắn được, mà Kỷ Ngân Viễn lại có thể kiên trì thêm tám ngày nữa được sao?
Yểu Nhiên lẳng lặng nhìn chằm chằm chiếc băng ca, chợt cô từ từ quỳ xuống, rung rẩy đẩy chiếc băng ca ra.
Dưới băng ca, có một người.
Trên mặt trên tay người đó đầy những vết thương lớn nhỏ, phủ đầy bụi bặm. Nhưng.... không thấy máu.
Bởi vì người nằm phía trên băng ca đã thay anh chặn hết đất đá lại.
Yểu Nhiên run run vươn tay ra đưa đến trước mũi anh, xem có còn hơi thở hay không, nhưng ngón tay cô cứ run run không cách nào kiểm tra được gì.
Lâm Diệu lập tức tiến lên kiểm tra, phát hiện được hơi thở mỏng manh thì mừng như điên hô to, “Cậu ấy vẫn còn sống! Vẫn còn sống!”
Mọi người bắt đầu hoan hô lên.
Yểu Nhiên ngồi phịch xuống tại chỗ, khóc rống lên.
Cô bụm mặt khóc, máu tươi trên ngón tay hoà lẫn với nước mắt chảy xuống.
Kỷ Ngân Viễn......
Kỷ Ngân Viễn......
Anh vẫn còn sống.......
Vẫn còn sống......
Chợt một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên tay cô.
Yểu Nhiên cuối đầu nhìn, thấy Kỷ Ngân Viễn đáng hé mắt nói, “Đừng khóc.”
Đừng khóc?
Sao có thể không khóc!
Nỗi lo lắng hãi hùng mấy ngày qua, cộng với niềm hạnh phúc khi thấy anh sống sót hoà vào nhau, khiến Yểu Nhiên không thể nói được nào, chỉ có thể dùng nước mắt để biểu đạt.
Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra hạnh phúc quá người ta cũng sẽ khóc.
Yểu Nhiên nắm ngược lại tay Kỷ Ngân Viễn.
Giọng anh khàn khàn, “Nhiên Nhiên, đừng khóc.” Cô nghẹn ngào gật đầu.
Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời vốn âm u vì mấy ngày mưa liên tiếp, bỗng xuất hiện ánh sáng ấm áp của mặt trời.
“Mặt trời! Mặt trời!” các binh sĩ đồng thanh hô to.
Yểu Nhiên chậm rãi cúi thấp đầu, nói nhỏ bên tai Kỷ Ngân Viễn, “Anh xem, mặt trời lên rồi!”
Kỷ Ngân Viễn mỉm cười đáp, “Ừ.”
Thật ra, trong lòng anh cũng có một mặt trời chưa bao giờ lặn.
Chương trước
Mục lục
Doanh Trưởng Bắn Một Phát
Thư Dứu
Doanh Trưởng Bắn Một Phát - Thư Dứu
https://isach.info/story.php?story=doanh_truong_ban_mot_phat__thu_duu