Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 62
an biết rằng Calloway đang chỉ tay về hướng những đỉnh núi phía trên Cedar Grove, nhưng anh chẳng thể nhìn xa quá vài mét trong bóng tối và mưa tuyết như thế này.
“Hắn ta nhốt cô ấy trong một căn hầm ở khu mỏ Cedar Grove. Hắn đợi cho tới khi đập nước đi vào hoạt động mới đem xác cô ấy đi chôn. Hắn biết rằng chỗ đó sẽ bị ngập.”
“Sao ông biết điều đó?”
“Suy luận dựa trên chỗ chúng ta tìm thấy xác Sarah.”
“Không, ý tôi là sao ông biết hắn ta nhốt cô ấy trong khu hầm mỏ?”
“Chúng ta phải đi tiếp.” Calloway tiếp tục bước. Dan đi ngay bên cạnh và cố gắng căng tai lên để có thể nghe rõ. “Parker đã tìm ra nó.” Calloway nói. “Edmund thường leo lên núi bằng xe địa hình. Sau khi hắn bị kết án, Parker đã nhớ ra khu mỏ. Ông ấy đến và kể cho tôi rằng hình như Edmund vẫn thường xuyên lui tới đó. Sau đó, chúng tôi cùng nhau tìm đến cổng dẫn vào khu mỏ và cắt khóa để vào trong. Ban đầu, chúng tôi không tìm thấy gì. Nhưng sau đó, tôi để ý thấy có một mảng tường trong phòng làm việc được xây một cách vụng về. Khi nhìn kĩ, tôi phát hiện ra một khe cửa ở đó. House đã xây một bức tường giả và xích Sarah trong căn hầm đằng sau. Chúng tôi tìm thấy một bộ váy màu xám vứt trên sàn cùng với cùm và xích gắn trên tường.” Calloway lắc đầu. “Tôi cảm thấy lợm giọng khi nghĩ về những gì hắn đã làm với Sarah trong một căn hầm như thế. Chúng tôi đã để mọi thứ y nguyên như vậy, khóa cửa và không bao giờ quay lại.”
Dan đưa tay nắm lấy vai Calloway. “Thế quái nào mà ông lại không kể cho mọi người biết, Roy?”
Calloway gạt cánh tay của Dan ra. “Kể cho họ cái gì cơ, Dan? Kể rằng chúng tôi đã nói dối, rằng chúng tôi đã làm giả bằng chứng, nhưng giờ thì chúng tôi xin lỗi và muốn sửa sai? House có thể đã thoát tội và rất có thể đã giết thêm con gái của một ai khác. Chuyện gì đã kết thúc thì hãy để cho nó kết thúc. Chẳng còn đường nào để lui. House đã bị kết án tù chung thân, còn Sarah thì đã chết.”
“Vậy tại sao ông không nói với Tracy?”
“Tôi không thể?”
“Tại sao lại không thể, Roy? Chúa ơi, ông bị làm sao vậy?”
“Bởi vì tôi dã thề rằng sẽ không kể.”
“Ông để cho cô ấy chịu đựng suốt hai mươi năm qua vì thế ư?”
Đường viền lông trên chiếc mũ của Calloway đã hoàn toàn đóng băng. Băng tuyết đang bám chặt trên lông mày ông. “Đó không phải là quyết định của tôi, Dan à. Đó là quyết định của James.”
Dan nheo mắt như thể không muốn tin. “Tại sao ông ấy lại đối xử với chính con gái mình như vậy?”
“Bởi vì ông ấy thương con bé. Đó chính là lý do.”
“Sao ông có thể nói như thế?”
“James không muốn Tracy sống phần đời còn lại với cảm giác tội lỗi. Ông ấy biết rằng nếu biết chuyện, cô ấy sẽ tự hủy hoại chính mình.”
“Nhưng cô ấy đã sống hai mươi năm qua trong cảm giác tội lỗi đấy thôi.”
“Không.” Calloway đáp. “Không phải là cảm giác tội lỗi đó.”
Edmund House ngồi trên chiếc máy phát điện. Bóng đèn phía trên đầu hắn nổ lách tách và phát ra tiếng ro ro.
“Thật là trớ trêu, phải không?”
“Gì cơ?” Tracy đáp.
“Sau chừng ấy thời gian, cuối cùng chúng ta đều đã ở đây.”
“Mày đang nói cái gì vậy?”
“Tao đang nói về chuyện tao và mày, ở đây.” Hắn ta dang tay, cười nhăn nhở. “Tao đã xây chỗ này cho mày.”
Cô hơi ngập ngừng, đưa mắt nhìn quanh phòng. “Gì cơ?”
“Thực ra thì, công ty khai thác Cedar Grove đã làm hầu hết mọi thứ. Nhưng tao là người đã đem nội thất đến đây trang trí. Thảm này, giường này, kệ sách này. Tao biết mày thích đọc sách. Tao biết chỗ này trông không giống hồi trước, nhưng mày biết đấy, tao đã không dọn dẹp nó trong hai mươi năm.”
Hắn cười. “Thật lòng mà nói, tao đã rất ngạc nhiên khi nó vẫn còn ở đây, y như lúc ban đầu. Bọn họ đã không tìm ra nó.”
“Hồi đó tao còn chẳng biết mày là ai, House.”
“Nhưng tao thì biết mày. Tao đã tìm hiểu mọi thứ về mày ngay từ lúc tao đặt chân đến Cedar Grove và nhìn thấy mày ở trường trung học. Tao vẫn thường đến đó và nhìn lũ trẻ ra về, rồi một ngày tao nhìn thấy mày đi ra cùng bọn chúng. Lúc đầu, tao nghĩ mày cũng là một đứa trong số đó. Nhưng trông mày già dặn và trưởng thành hơn hẳn.”
Hắn tiếp tục: “Ngay từ giây phút đó, tao biết mày chính là người tao cần tìm. Tao chưa từng được học hành bao giờ, và tao muốn có một giáo viên trong vòng tay. Tao cũng chưa từng có một đứa tóc vàng nào. Sau khi nhìn thấy mày, tao đã lái xe đến trường hằng ngày vào lúc tan học để xem mày đi loại xe gì. Nhưng tao chẳng thể đỗ xe ở gần trường học quá lâu vì sợ có tay hàng xóm nào đó bắt đầu nghi ngờ. Cuối cùng, tao cũng biết mày lái chiếc Ford. Tao đi tới chỗ để xe của giáo viên, không thấy xe mày ở đó thì tao sẽ quay lại thị trấn. Tao biết mày vẫn hay ngồi trong quán cà phê để chữa bài kiểm tra. Tao cũng có ngồi đó uống cà phê một lần. Nếu ghé qua quán mà không thấy xe mày, tao lại lái xe qua nhà mày để xem chiếc xe có ở đó không. Rồi tao tìm thấy một vị trí tuyệt vời để ngắm nhìn mày qua cửa sổ. Có đêm, tao đã nhìn mày cả tiếng đồng hồ. Tao thích nhất lúc mày bước ra từ trong nhà tắm mà quấn khăn trên đầu. Tao đã nghĩ chuyện tao và mày thật đặc biệt, rồi sau đó mày bắt đầu hẹn hò với thằng ấy. Tao không hiểu mày chọn nó vì lý do gì, hay tại sao mày lại rời khỏi tòa lâu đài để đi sống trong cái phòng trọ rách nát ấy. Hắn ta lúc nào cũng than phiền về tất cả mọi thứ, và lúc nào cũng có mặt ở nhà. Tao không thể chờ đợi mày ở trước cửa hay ở trong nhà được. Rồi tao nhận ra rằng tao sẽ phải tự tạo cho mình cơ hội. Và tao nảy ra ý tưởng làm hỏng xe của mày.”
Chỉ nghĩ đến chuyện bị House theo dõi cũng đủ làm Tracy sởn gai ốc. Nhưng việc House nhắc tới chiếc xe làm cho Tracy nghĩ tới một điều còn đáng ghê tởm hơn. Sarah đã lái chiếc xe của Tracy đêm hôm đó. Cô nhìn lên chiếc mũ Stetson màu đen vẫn còn đang đặt trên kệ.
“Tao đã hết sức ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy em gái mày.” House nói. “Một lần con bé đi vào quán cà phê khi mày đang làm việc ở đó, lẻn ra đằng sau để bịt mắt mày. Lúc đó, tao tưởng đang nhìn một thành hai.”
“Đêm đó, mày đã nghĩ con bé là tao?”
House đứng dậy, bắt đầu đi lại. “Sao tao có thể không nhầm cơ chứ? Chúng mày giống nhau như đúc vậy. Chúng mày lại còn ăn mặc giống nhau.”
Tuy rằng bên trong căn hầm lạnh buốt nhưng Tracy vẫn vã mồ hôi hột.
“Lúc nhìn thấy chiếc xe tải bị bỏ lại bên đường rồi nhìn thấy con bé đi bộ một mình trong mưa, đội cái mũ đen đó, tao đã nghĩ nó là mày. Tưởng tượng xem tao đã ngạc nhiên thế nào khi ra khỏi xe và nhận ra nó không phải là mày. Lúc đầu, tao đã rất thất vọng. Tao còn định chở nó về nhà. Nhưng rồi tao nghĩ lại, việc quái gì phải làm thế sau tất cả công sức mà tao đã bỏ ra. Và ai dám nói rằng tao không thể có được cả hai chúng mày?”
Tracy ngồi sụp xuống chân tường. Đôi chân cô run run.
“Giờ tao đã có cả hai.”
“Mày đã không chôn xác con bé ngay lập tức. Đó là lý do tại sao người ta không tìm thấy con bé.”
“Tao không chôn ngay. Như thế thật phí phạm. Nhưng tao cũng không thể để con bé trốn thoát như Annabelle Bovine được.” Hàm của House nghiến lại. Khuôn mặt hắn trở nên tối sầm. “Con ranh đó đã làm tao mất sáu năm trong tù.” Hắn chỉ tay lên trán. “Một người thông minh sẽ biết rút kinh nghiệm. Tao đã có sáu năm để tính toán làm sao để thành công hơn trong lần tiếp theo. Tao và em gái mày đã có những giờ phút vui vẻ cùng nhau ở đây.”
Sarah mất tích vào ngày 21 tháng 8 năm 1993. Đập thủy điện Cascade Falls đi vào hoạt động vào tuần đầu tiên của tháng Mười. Trong bụng Tracy như thể có lửa đốt, chực trào lên cuống họng. Ruột cô quặn thắt. Cô gục xuống và nôn ọe.
“Nhưng lão Calloway đó tiếp tục gây sức ép với tao. Lúc lão ta nói cho tao về vụ nhân chứng, về Hagen, tao đã biết rằng mọi thứ chỉ còn là vấn đề thời gian. Một người như lão không hề có sự chính trực. Thật đáng thất vọng, phải không? Tao cũng nghĩ mày đang cảm thấy thất vọng y như lão già của mày vậy.”
Cô nhổ một bãi nước bọt về phía hắn. “Mày là đồ chó chết, House ạ.”
Nụ cười của hắn lại ngoác ra. “Tao dám cá rằng lão ta chưa bao giờ tưởng tượng được tao lại dùng chính những sợi tóc và đôi khuyên tai mà lão đã dàn dựng để ra khỏi cái địa ngục đó. Và chính mày lại là người giúp tao làm chuyện ấy.”
“Tao không làm thế để giúp mày.”
“Đừng nói như vậy, Tracy. Ít nhất thì tao đã không nói dối mày.”
“Mày bị làm sao vậy? Tất cả chuyện này là một sự dối trá.”
“Tao nói với mày chúng nó đã đổ tội cho tao. Tao nói với mày chúng nó đã làm giả bằng chứng. Tao chưa bao giờ nói với mày tao vô tội.”
“Mày là đồ hoang tưởng. Mày đã giết con bé.”
“Không hề.” Hắn lắc đầu. “Không, tao rất yêu con bé là khác. Chính bọn chúng – Calloway và ông bố của mày, cùng những lời dối trá của chúng – đã giết chết con bé. Bọn chúng không cho tao sự lựa chọn. Lúc con đập đi vào hoạt động cũng là lúc họ dồn tao phải làm thế. Tao không hề muốn như vậy tí nào, nhưng lão Calloway không chịu buông tha cho tao.”
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối