Chương 63: Đạo Sĩ Cũng Phải Xem Năng Lực
am Thất lên lầu cùng uống trà ăn điểm tâm với ta, nói thật ra trà này không dễ uống chút nào, điểm tâm cũng chỉ là trình độ bình thường. Tam Thất xem không vào mắt, nước cũng không uống bao nhiêu.
“Nên trở về đi?”
“Ôi, lại ngồi một lát nữa đi.” Nàng nói: “Trở về cũng là buồn không có việc gì làm. Ngươi nghe, bên này có xướng khúc, dưới lầu còn có kể chuyện, so với trở về không phải thú vị hơn?”
Thú vị sao?
Ta nhíu mày một chút: “Đi thôi.”
“Hử?”
“Có đạo sĩ.”
Tam Thất liếc ta một cái, nước mắt xoay vòng, ngón tay sơn đỏ nhẹ nhàng cọ bên môi một cái: “Ngươi sợ à?”
“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đi thôi, chúng ta đi nơi khác cũng được.”
Thời gian nói mấy câu như vậy, kỳ thực… cũng đủ làm rất nhiều chuyện.
Cũng đủ cho chúng ta thoát thân, lại cũng đủ cho một đôi hợp tác hát rong kia phát hiện tình thế có phần không ổn chạy vội đi…
Càng đủ cho ta cảm giác được một cỗ không khí không thoải mái, đã gần như lấp kín cửa thang lầu.
Tiếng bước chân thùng thùng thùng vang rất nặng, rất ổn định.
Con hươu kéo đàn kia cùng gà cảnh tinh xướng khúc chậm rãi lui về phía sau, tránh sang chỗ gần góc, xem ra đang nỗ lực làm cho cảm giác tồn tại của mình giảm xuống còn càng ít càng tốt.
Năm đạo sĩ từ cửa thang lầu đi lên, thân hình cao lớn, mặc một bộ đạo bào cũ, đã giặt nhìn không ra màu sắc ban đầu, xám xịt, còn có hai miếng vá. Trên vai trên lưng đeo túi vải, bên hông cài trường kiếm, lông mi đen đậm, thoạt nhìn đã đi đường rất xa, trên chân và trên vạt áo choàng đều dính rất nhiều bùn. Tam Thất cười khì, thấp giọng nói bên tai ta: “Ta còn tưởng rằng ngươi sợ cái gì chứ, tiểu nhân vật như thế, có cái gì phải kiêng dè?”
“Không phải sợ hắn, ta không muốn sinh nhiều chuyện.”
Đạo sĩ kia quan sát tả hữu một vòng, tiểu nhị đi tới chào hỏi hắn: “Đạo gia, đến, ngồi bên này, nghỉ chân một chút. Pha ấm trà tới? Điểm tâm muốn hai loại?”
“Rót một bình nước trắng cho ta là được, điểm tâm không cần, ta tự mình có lương khô.” Thanh âm hắn nói chuyện rất to, tuy rằng tiểu nhị chào hỏi hắn, lại vẫn là không có ngồi xuống, ánh mắt ngừng một chút trên người hai tiểu yêu ở trong góc kia, lúc đảo qua ta và Tam Thất, tựa hồ cũng dừng một chút, nhưng cũng không có quá chú ý.
Tam Thất mở ra cho ta xem tơ lụa mua vừa nãy, dùng giấy dầu bao, tổng cộng ba loại màu sắc.
“Đây là cho ngươi, đây là mang hộ cho Tam Lục.”
Phía dưới cùng là đào phấn, màu sắc rất đẹp, ta và Tam Lục bình thường cũng không mặc loại màu sắc này, không cần hỏi, khẳng định là lưu cho chính nàng.
Ta có một loại cảm giác kỳ quái đối với đạo sĩ, đạo sĩ là thiên địch của ta, bất quá, người trong lòng ta, nhưng lại là một tiểu đạo sĩ.
Tiểu nhị trong điếm bưng một bình nước tới cho đạo sĩ kia, mặc dù đạo sĩ kia thoạt nhìn không có tiền, nhưng tiểu nhị này cũng không có điệu bộ gì, thái độ nhiệt tình như thường. Hắn đưa trà, phất một tay khăn đang muốn đi xuống lầu, đạo sĩ lại hỏi hắn: “Tiểu nhị, hỏi thăm ngươi chút việc.”
“A, đạo gia cứ hỏi đi.”
“Phụ cận chỗ các ngươi, gần đây có chuyện kỳ quái gì không?”
“Chuyện kỳ quái?” Tiểu nhị nghĩ nghĩ, nói: “Gần đây cũng không có chuyện gì lạ.”
“Có người, vô duyên vô cớ sinh bệnh hay không…” Hắn vừa nói, vừa đảo ánh mắt vào hai tiểu yêu trong góc phòng kia. Ta quay đầu liếc mắt nhìn, rất đáng thương, sợ đến cứng ở đó một cử động nhỏ cũng không dám.
Tam Thất cúi đầu mắng một tiếng: “Xen vào việc của người khác.”
Ta đẩy nàng một phen, ngoắc tay gọi tiểu nhị: “Chúng ta muốn nghe một khúc, gọi người xướng khúc kéo đàn kia qua đây.” Nhân tiện cho hắn mười tiền tiền trà nước. Tiền trà nước cái này, từ xưa đến nay đều có, bây giờ còn có loại cách gọi là phí phục vụ.
“Được được, tới ngay đây.”
Tiểu nhị bước nhanh tới nói vài câu, hươu tinh kéo đàn giả bộ mù kia híp mắt suy nghĩ, quay đầu lại liếc mắt nhìn chúng ta một cái, có chút do do dự dự đứng lên, cùng với gà cảnh tinh xướng tiểu khúc kia đi về bên này, đi hai bước nhưng lại quên đàn ở chỗ ngồi lúc đầu, vẫn là tiểu nhị đưa qua cho bọn hắn. Cước bộ của hươu lảo đảo, không biết còn tưởng rằng hắn là mù thật, kỳ thực hắn hơn phân nửa là bị đạo sĩ kia dọa.
Bọn họ kéo ghế dài trước bàn chúng ta ngồi xuống, gà cảnh tinh quay đầu nhìn nhìn hươu, lại quay đầu nhìn nhìn ta và Tam Thất, thấp giọng nói: “Không biết hai vị muốn nghe khúc gì?”
Tam Thất nói: “Ngươi biết xướng cái gì?”
Gà cảnh tinh lấy cây quạt nhỏ ra đưa qua, trên đó viết hai hàng chừng mười khúc, Tam Thất thuận tay chỉ một cái: “Thủ này, Túy hoa âm đi.”
“Được.”
Mặc dù là đáp ứng như thế, thế nhưng kéo đàn rõ ràng không tập trung, xướng khúc cũng có chút nơm nớp lo sợ, giọng ép gắt gao căn bản không buông ra. Tam Thất nâng má nhìn rèm mưa ngoài cửa sổ, dường như tâm tư căn bản không ở chỗ này, ta nghe gà cảnh tinh hát một khúc hẳn là nên vô cùng nhàn nhã, triền miên thành tẻ ngắt không có chút ý nhị nào, đây căn bản không phải hưởng thụ mà là chịu tội.
Mưa tựa hồ càng rơi càng nặng, người trong trà lâu cũng nhiều lên, đạo sĩ kia ăn lương khô mình mang theo, uống xong nước, vẫn là rất không cam lòng nhìn chằm chằm hươu tinh và gà cảnh mấy lần, mới đi xuống lầu. Hắn vừa đi, hai vị trước mặt ta đây liền thở phào một cái, suýt chút nữa tê liệt trên sàn.
Thế đạo này rất hiện thực, đạo hạnh sâu bản lĩnh cao, giống ta và Tam Thất, căn bản không coi đạo sĩ vừa rồi kia như là uy hiếp. Nhưng là đối với tiểu yêu vừa mới biến hình như hươu tinh và gà cảnh tinh mà nói, quả thực là thỏ ra cửa gặp phải sói.
“Ừm, không cần hát nữa.”
Chúng ta nghe năm sáu thủ khúc, mỗi thủ năm mươi đồng, ta đếm nửa xâu tiền cho bọn hắn nói không cần trả lại. Không biết hươu tinh và gà cảnh tinh vào trong thành làm cái gì, chẳng lẽ thật là vì kiếm tiền?
Bọn họ nhận xong tiền nói cám ơn, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ta và Tam Thất kỳ thật cũng là yêu tinh. Có lẽ là diện mạo của ta thực sự rất bình thường, mà Tam Thất trước khi đi làm chút biến hóa với khuôn mặt, thoạt nhìn không đẹp khiếp người như thế.
Tam Thất cũng đứng dậy: “Đi đi, chúng ta đi tửu lâu lớn nhất kinh thành ăn một chút đi.”
“Ngươi đi đi, ta không đi.”
“Này, ngươi sao lại mất hứng như thế.”
Ta và nàng thực sự không giống nhau, ta không có hứng thú đối với đi dạo phố, mua đồ và ăn gì đó. Chúng ta vừa xuống lầu, Tam Thất còn vừa không buông tha muốn tiếp tục khuyên bảo ta, lúc sắp đi đến cửa trà lâu, ta đang bung dù, bỗng nhiên có người hô một tiếng: “Này, cô nương!”
Thanh âm này?
Ta quay đầu, một người vội vàng chạy từ phố đối diện qua, tránh dưới mái hiên của trà lâu, vừa lau nước trên mặt vừa cười với ta: “Thật sự là đời người thiếu gì chỗ gặp nhau a! Ngươi cũng vào thành rồi?”
Thế nhưng là tiểu thư đồng bên người Lý thư sinh kia.
Ta cũng thật bất ngờ: “Đúng vậy, chúng ta đến mua vài thứ. Thế nào, các ngươi đã đến kinh thành?”
“Đúng vậy.” Hắn phất phất tay áo lại phủi phủi y phục: “Ôi, mưa này thật mau, hạ một cái mà không dừng.”
“Sao chỉ có một mình ngươi, công tử nhà ngươi đâu?”
“Công tử đi thăm bạn rồi, mình ta đi dạo một vòng, kinh thành nơi phồn hoa như thế, trước kia cũng chưa từng tới, nên kiến thức kiến thức.”
Bàn Ti Động 38 Hào Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong