Nhà Dột
Ở đời có ba cái khổ. Thứ nhất, vợ dại trong nhà. Thứ nhì nhà dột. Thứ ba nợ đòi.
Tôi thuộc loại khổ thứ nhì!
Mỗi lần trời mưa vợ tôi lại càm ràm. Tôi thì vô tâm, chểnh mảng nên phải đến lúc vợ hối mới chịu leo lên mái nhà giữa trưa nắng gắt.
Nhà tập thể mỗi hộ một gian. Tôi nhanh chóng phát hiện ra chỗ dột bởi một tấm tôn thủng giáp giữa hai căn hộ. Vừa định dịch tấm tôn bỗng sững lại: phía dưới, chếch sang bên một chút là căn buồng mái xép nhà hàng xóm, thiếu nữ đang ngủ say…
Tôi ngẩn ngơ cả người, vội quay mặt đi.
Cái miếng tôn thủng thật ác nghiệt. Nó là loại cũ, làn sóng nhỏ, hiện nay không còn bán, nên không thể thay được. Kéo dịch sang phía bên thì nhà hàng xóm bị dột – lại đúng chỗ nàng nằm. Mà không dịch thì nhà tôi dột.
Đắn đo. Băn khoăn… Tôi lại lén nhìn xuống.
Nàng đã đổi tư thế nằm, hơi nghiêng, hai cánh tay trần tơ non ôm gối áp vào vòm ngực, hơi thở đều đều dường như đang mơ một giấc mơ thật đẹp.
Dịch tôn ư? Tôi không nỡ. Tàn nhẫn lắm!
* * *
Nhà tôi lại dột. Vợ tôi ngạc nhiên:
- Ủa, hôm nọ anh đã dọi lại mái rồi cơ mà?
- Ừ… Ờ… – Tôi chống chế – Chắc mèo chuột chạy, tôn nó xô lệch.
Sau cơn mưa, tôi lại phải leo lên mái nhà.
Lần này vợ tôi đứng ở dưới chỉ đạo.
Thiếu nữ đã ngủ. Nhưng bữa nay xem ra nàng ngủ không được ngon giấc. Cứ trở mình mê sảng…
Tôi thoáng băn khoăn: chắc việc học hành của nàng khó khăn? Hay cuộc sống riêng gặp phải điều trắc trở?!
Có tiếng vợ tôi nhắc nhở kéo tôi về thực tại. Phải tìm cách khắc phục thôi. Xi măng trám lên ư? Không dính. Gắn một miếng tôn hay giấy dầu ép vô cũng không ổn. Chỉ cần xê dịch. Phải! Xê dịch. Nhưng nàng sẽ bị dột! Tội nghiệp. Người đẹp như nàng không thể để một thứ bụi bặm, dơ dáy nào vướng vô, huống gì thứ nước dột. Kinh khủng quá.
Để che mắt vợ, tôi làm vài động tác giả rồi trở xuống.
- Tốt, chứ anh? – Vợ tôi vui vẻ hỏi.
- Tốt! Tôi nói, thâm tâm cầu mong trời hãy đừng mưa. Đừng bao giờ mưa.
* * *
Nhưng trời không thấu hiểu lòng tôi!
Sấm chớp lại nổi lên. Mưa tiếp.
Vợ tôi xị mặt. Tự dưng tôi cũng thấy mắc cỡ. Quả thực trong nhà có người đàn ông như tôi thật vô tích sự. Nhưng biết làm sao?
Hôm sau, đích thân vợ tôi leo lên mái nhà.
Đứng ở dưới, tim tôi thót lại, hai bàn chân như giẫm phải tổ kiến lửa.
Ngõ nghiêng, xem xét một lát vợ tôi trở xuống, không nói một lời.
Bữa cơm hôm ấy – lần đầu tiên kể từ ngày chúng tôi cưới nhau – chỉ độc có món rau muống chấm nước mắm ớt.
Vợ tôi lạnh nhạt:
- Tôi đã hiểu vì sao nhà tôi dột!
Tôi cố thanh minh, nhưng tình ngay lý gian.
Chưa hết, tối đến, vợ tôi thực hiện chính sách cấm vận. Tôi đành ôm manh chiếu cũ trải xuống nền nhà lạnh lẽo nằm co quắp qua đêm.
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn