Chương 51: Âm Hồn Bất Tán (2) .
hiên Mạch nhìn Hoa Linh ra hiệu “Đốt đèn lồng thứ hai .”
Hoa Linh đáp ứng một tiếng, sau đó lại treo đèn lồng lên cửa sổ .
Theo quy củ của Phi Yến thì mỗi lần chỉ gặp một người, thấy đèn lồng ở lầu ba sáng lên thì mới được đi vào .
Lần này tiến đến lại là một nam nhân anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm . Hắn xuất hiện làm cho Thiên Mạch cười không nổi .
Thiên Mạch dựa vào bàn, nhàn nhã giũa móng tay “Bình Nam Vương, ngươi đến chỗ Phi yến có gì chỉ giáo a ?” Tối hôm nay cố chủ người nào cũng kỳ quái . Đầu tiên là muội muội, sau lại là trượng phu, đợi lát nữa sợ rằng ngay cả cha nàng cũng muốn đến .
“Phi Yến cô nương, ta mời ngươi trợ giúp, không có ác ý .” Triều đình cho tới bây giờ sẽ không can thiệp chuyện của người trong giang hồ, trừ phi bọn họ tạo phản . Cho dù Phi Yến là kẻ trộm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua . Nhất là tiên hoàng với đương kim hoàng thượng, bọn họ đối với hiệp đạo không đồng ý cũng không phản đối . Mặc dù Phi Yến không phải là hiệp đạo nhưng cũng không làm ác . Triều đình cho phép nàng tự do ra vào, không kiểm soát nàng .
“Bình Nam Vương thần thông quảng đại mà phải tìm Phi Yến hỗ trợ, Phi Yến thụ sủng nhược kinh a .” Thiên Mạch chống cằm, nhìn ra phía ngoài bức màn .
“Phi Yến cô nương, ngươi hai lần lẻn vào Vương phủ, tại sao đột nhiên không đến nữa ?” Tần Mộ Phong nheo mắt, mắt đen sâu không thấy đáy “Phi Yến cô nương, ngươi đến Vương phủ có việc gì ?”
Phi Yến ngáp một cái “Có người xuất tiền mời ta đến Vương phủ thâu vật .” Nàng không chút e dè .
“Thâu cái gì ?” Nàng thành thực như vậy khiến cho Tần Mộ Phong nghi hoặc .
“Mạng của Liễu Thiên Mạch .”
“Mạng của liễu Thiên Mạch ?” Đáp án này đúng là nằm ngoài dự đoán của Tần Mộ Phong .
Thiên Mạch nhún nhún vai “Có người mời ta lấy mạng của nàng, bất quá lúc nhìn thấy người đàn bà ngốc kia, ta thực sự hạ thủ không nổi . Bị các ngươi nhất loạt khi dễ, còn có người muốn ám sát nàng . Thật không biết tại sao mạng của nàng ta lại khổ như vậy .” Thiên Mạch hoàn toàn không phát hiện nàng nói chuyện giống y như Liễu Thiến .
“Ai muốn giết nàng ?” Thanh âm của Tần Mộ Phong rất lạnh, nghĩ đến có người muốn giết đàn bà kia là hắn không thể không nổi giận .
Thiên Mạch lạnh lùng liếc hắn “Không quan hệ đến ngươi .” Cần gì giả bộ như vậy, Liễu Thiên Mạch nàng không cần hắn thương hại .
Tần Mộ Phong suy nghĩ một chút, nhìn bức màn “Ta xuất năm vạn lượng .”
Khóe miệng Thiên Mạch nhếch lên “Làm gì ?”
Trong mắt hắn hiện lên một tia sắc lạnh “Lấy mạng cố chủ, ai muốn giết Liễu Thiên Mạch, ngươi thay ta giết hắn.”
“Ta không giết cố chủ .” Tính hắn còn có lương tâm.
“Ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ trả cho ngươi .” Đàn bà kia thực phiền toái,lần này không biết đã gây ra chuyện gì .
“Nếu ta nói muốn một miếng thịt của ngươi ?” Mắt Thiên Mạch loé lên, lạnh đến thấu xương .
“Truyền thuyết nói Phi yến yêu tiền .” Muốn thịt của hắn làm gì ? (nấu canh uống)
Thiên Mạch ra hiệu cho Hoa Linh, Hoa Linh biết ý đi đến bên cạnh nàng, cúi người xuống .
Thiên Mạch lấy một cây trâm tinh sảo từ trên đầu nàng xuống, cổ tay nàng vừa động, cây trâm bắn về phía bức màn, cắm ở trên ghế . Khóe miệng Thiên Mạch hiện lên một nụ cười châm chọc “Ngươi ở trên người mình đâm một nhát, ta sẽ tiếp nhận sinh ý này .” Nàng đoán hắn sẽ không đâm đâu .
Tần Mộ Phong cúi đầu nhìn cây trâm đang tỏa sáng, tâm tình bất định “Ngươi xác định ?”
“Đó là chuyện đương nhiên, ngươi tự đâm mình một nhát, ta cam đoan không giết Liễu Thiên Mạch, hơn nữa còn bảo vệ mạng sống của nàng . Bằng vào danh vọng của Phi Yến ta, chỉ cần ta nói ra, không có ai dám động đến một sợi lông của Liễu Thiên Mạch .”
Tay của Tần Mộ Phong chậm rãi di động, nắm chặt cây trâm . Đôi mắt đen của hắn sâu không thấy đáy,làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì .
“Động thủ a ? Như thế nào ? Không dám ?” Thiên Mạch nhìn hắn khinh miệt, quay đầu đi chỗ khác, có chút chế giễu “Ta biết nam nhân không có kẻ nào tốt mà .”
Ánh mắt Tần Mộ Phong chợt lóe, giật cây trâm cắm ở trên ghế kia lên, hung hăng đâm vào cánh tay phải của mình, máu tươi nhanh chóng nhuộm hồng bạch y . Cây trâm rơi xuống đất, chỗ mà cây trâm rơi xuống xuất hiện một màu đỏ tươi quỷ dị . Máu tươi theo ngón tay chảy xuống bắn vào quần hắn .
Nhìn máu đỏ tươi, Thiên Mạch khiếp sợ, nàng từ trên ghế đứng bật lên “Liễu Thiên Mạch đối với ngươi thực sự quan trọng vậy sao ?” Trong lòng hắn, nàng đến tột cùng có phân lượng ra sao ?
Thiên Mạch bối rối, hắn có thể vì nàng hy sinh, nhưng rồi lại thờ ơ với nàng .
Hăn rốt cuộc đối với nàng như thế nào ? Là yêu ? Là hận ? Là thích ? Nàng không biết .
Tần Mộ Phong lắc đầu “Không biết” Ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao hắn lại vì Liễu Thiên Mạch mà làm như thế . Hắn cảm giác bản thân chán ghét nàng nhưng trong lúc vô tình lại quan tâm nàng .
“Nếu là người phụ nữ khác, ngươi cũng sẽ làm như vậy sao ?” Thiên Mạch đột nhiên rất muốn biết chuyện này .
“Sẽ không .” Hắn trả lời như chém đinh chặt sắt, không hề có chút do dự .
Thiên Mạch nhẹ nhàng thở ra một hơi “Ngươi yên tâm, từ nay về sau sẽ không còn ai dám động Liễu Thiên Mạch . Nói đi, tối nay ngươi xuất hiện ở đây có mục đích gì ?”
“Giúp ta tìm một người .” Máu vẫn như cũ chảy không ngừng, sắc mặt Tần Mộ Phong đã trắng bệch .
Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào máu tươi, trong con mắt hiện lên một vẻ khó hiểu, nàng cúi đầu, từ bên hông lấy xuống một dải lụa “Đây là băng thiền ti, ngươi dùng nó băng vết thương lại .”
“Cám ơn .” Tần Mộ Phong đứng dậy tiếp nhận dải băng, hắn vén tay áo, một đường đầm đìa huyết nhục khiến cho người ta thấy mà phát sợ hiện ra . Thiên Mạch tâm lý cả kinh, nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác .
Tần Mộ Phong chậm rãi băng vết thương lại “Cảm ơn cô nương .”
Thanh âm Thiên Mạch bình thản nhưng không có lãnh khốc như lúc trước “Tìm người nào ?”
“Liễu Thiến .”
“Liễu Thiến ? Túy Yên lâu đệ nhất hoa khôi ? Ngươi tìm nàng làm gì ?” Lại thêm một lần tìm nàng .
“Một vạn lượng, tìm Liễu Tiến .”
Thiên Mạch nghi hoặc “Tìm người sao lại tìm ta ? Tìm người hẳn phải đi tìm Thiên Cơ các chứ, Bình Nam Vương không biết sao ?” Phi Yến thâu vật, giết người nhưng không tìm người .
“Người Phi Yến muốn giết dù có trốn tận chân trời góc bể cũng bị lôi ra . Ngươi có thể tìm được người khác, tự nhiên cũng có thể tìm được Liễu Thiến .”
Lời hắn nói đích thực rất có đạo lý .
Thiên Mạch cười ra tiếng “Một vạn lượng ? Giá tìm người của Phi Yến ta rất cao nha .” Nàng không phủ nhận bản thân tham tài, dù nàng đã có cả một tòa kim khố nhưng vẫn như cũ tham tài .
“Hoàng kim” Tần Mộ Phong lạnh lùng bỏ thêm một câu .
“Sinh ý này ta tiếp .” Có hoàng kim mà không lấy thì chính là đứa ngu, thân là thê tử của hắn, lấy tiền của hắn cũng là chuyện dĩ nhiên .
Tần Mộ Phong rời đi, cũng khồng còn ai tới nữa . Thiên Mạch ngồi không yên, nàng bỏ lại châu báu đang chơi đùa trong tay, thản nhiên nói “Ta mời hai người các ngươi đi ăn hoành thánh .” Sau đó đứng dậy đi ra ngòai .
Hai nha hoàn đi phía sau nàng ghé đầu nói vào tai nhau .
“Tiểu thư hôm nay thật lạ .” Hồng Ngạc cúi đầu, nhỏ giọng nói với Hoa Linh .
Hoa Linh gật mạnh đầu “Đúng vậy, lúc nàng cùng Tần Mộ Phong nói chuyện ngữ khí giống y như Liễu Thiến tiểu thư, nếu không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng ta còn tưởng Liễu Thiến tiểu thư lại đi ra .”
“Tiểu thư tại sao lại đột nhiên mời chúng ta ăn hoành thánh ? Nàng có phải hay không não bị hỏng ?”
“Rất có thể .”
“Rất rất có thể .”
“Nói chung ta cảm thấy nàng có chút bất thường .”
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở