Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Từ Khi Có Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 62
Đ
ây là đêm tân hôn của chàng.
Với áo sơ mi hở cổ và ống tay áo được vén ngược lên khuỷu tay, Stephen ngồi trên một chiếc ghế bành trong phòng ngủ của chàng, hai bàn chân gác lên một cái bàn thấp, trong khi chàng xoay xoay ly rượu brandy trong tay, cho cô dâu của chàng có thời gian thoải mái để thay quần áo và cho lui mấy người hầu của nàng.
Đêm tân hôn của chàng…
Cô dâu của chàng…
Chàng nhìn quanh trong kinh ngạc khi thấy người hầu riêng tự cho phép bước vào trong phòng. “Tôi có thể giúp gì cho ngài tối nay chăng?” Damson gợi ý khi ông chủ của anh ta dường như thấy bực bội trước một việc làm thực sự là thói quen mỗi tối.
Giúp ư? Stephen nén cười khi những ý nghĩ không dễ mà kiềm chế được của chàng từ chối chuyển từ nhiệm vụ vui vẻ ở trước mặt chàng sang lời đề nghị được giúp đỡ chàng tối nay của Damson. Đầu óc chàng mường tượng đến một hình ảnh hài hước trong đó người hầu tận tâm của chàng lượn lờ bên giường ngủ của Sheridan, trên tay là quần áo của chàng, chờ Stephen đưa cho ông ta quần của chàng để ông ta có thể treo chúng lên đúng cách, rồi lại nhào về bên giường ngủ đỡ lấy mỗi một mảnh quần áo mà Stephen cởi ra.
“Thưa ngài?” Damson nhắc nhở và Stephen khẽ lắc đầu khi chàng nhận ra chàng đang nhìn đăm đăm qua người hầu với một vẻ mặt chắc chắn là trông giống một nụ cười ngớ ngẩn.
“Không,” chàng nói với sự cương quyết lịch sự. “Cám ơn.”
Damson nhìn vào chiếc áo sơ mi hở cổ và ống tay áo cuộn lên với vẻ không bằng lòng. “Áo choàng ngủ của ngài chăng, thưa ngài, bộ màu đen thêu kim tuyến ấy?”
Stephen cố gắng, hết sức cố gắng, tưởng tượng xem chàng có thể làm gì với một cái áo choàng, và cảm thấy một nụ cười ngoác miệng lần nữa. “Không, ta nghĩ là không.”
“Áo lụa màu rượu vang chăng?” Damson bền bỉ một cách gan lì. “Hay có lẽ là màu xanh sậm?” Stephen chợt nhận ra rằng người hầu riêng tuổi trung niên của chàng, người chưa từng kết hôn, đã lo lắng một cách nghiêm trọng rằng Stephen có thể tạo sẽ một ấn tượng rất tốt với cô dâu mới của chàng nếu chàng bước vài trong phòng ngủ của nàng ăn mảnh bảnh bao trong quần dài và áo dài tay.
“Cả hai đều không.”
“Có lẽ bộ -“
“Đi ngủ đi, Damson,” Stephen nói, cắt ngang bất kì cuộc thảo luận nào về cổ áo lụa và những khuya cài áo sơ mi thích hợp, điều mà chàng cảm thấy chắc chắn là vấn đề lo lắng tiếp theo của anh ta. “Và, cảm ơn,” chàng nói thêm với một nụ cười nhanh để xóa bớt bất kì sự châm chích nào có trong lời xua đuổi đó.
Damson tuân lệnh với một cái cúi mình, nhưng anh ta vẫn phải đánh một cái nhìn đau khổ về phía chiếc áo sơ mi hở ngực của Stephen và liếc thấy một thoáng da cổ và ngực trần của chàng ở đó. Nửa tin nửa ngờ là người đàn ông đó sẽ cố gắng thêm một lần nữa để cứu chàng thoát khỏi sự mất tư cách không nói nên lời bằng cách xuất hiện trong đêm tân hôn trong bộ trang phục không thích hợp, Stephen đặt ly brandy xuống bàn. Rồi chàng đứng dậy, đi đến bên cánh cửa và kéo then cửa.
Tất nhiên, Damson không biết rằng Stephen đã tiến hành đêm tân hôn với Sherry trước đó, và khi Stephen mở cánh cửa nối giữa hai căn phòng, chàng cảm thấy đau đớn vì nỗi hối hận sâu sắc cái cách chàng đã bắt đầu và kết thúc đêm đó, nhưng không phải là vì những gì họ đã làm trong đêm.
Quyết tâm đền bù lại mọi điều mà họ còn thiếu trong lần gặp gỡ trước, chàng bước vào căn phòng ngủ nối liền. Chàng dừng lại ngạc nhiên khi nàng không chờ chàng trên giường, vì chàng đã cho nàng nhiều hơn thời gian cần thiết để thay quần áo. Rồi chàng chầm chậm đi về phía phòng tắm trong phòng. Chàng đi được nửa đường tới đó khi cánh cửa hành lang trong phòng ngủ của nàng mở ra, và một cô hầu chạy vào mang theo một đống khăn tắm mịn màng.
Vợ chàng đang tắm, Stephen nhận ra.
Vợ chàng… Vui mừng trước ý nghĩ ấy và tất cả những gì mà nó đại diện, chàng đưa tay lấy những tấm khăn tắm ra khỏi bàn tay của cô hầu đang kinh ngạc. Rồi chàng cho phép cô ta rút lui đi nghỉ.
“Nhưng – nhưng phu nhân sẽ cần tôi giúp lệnh bà mặc đồ ngủ!”
Stephen đã bắt đầu tự hỏi liệu có phải tất cả các đôi vợ chồng, ngoại trừ duy nhất Sherry và chính chàng, đều đi ngủ trong những bộ vét và váy áo dạ hội đầy đủ như một kế hoạch nhã nhặn để ngăn cho những người hầu biết việc họ thực sự có thể nhìn thấy cơ thể của nhau hay không.
Chàng mỉm cười trước ý nghĩ đó khi bước vào trong phòng tắm và nhìn thấy vợ chàng trong bồn tắm cẩm thạch lõm xuống. Lưng nàng nửa quay lại phía chàng, mái tóc nàng được buộc lỏng ở đằng sau đầu với vài lọn tóc rủ một cách quyến rũ xuống gáy nàng, và có những bong bóng đậu phía trên bầu ngực của nàng.
Hình ảnh đó còn hơn cả quyến rũ, nó cực kì hấp dẫn. Vợ chàng! Mùi oải hương nổi lên từ bồn tắm của nàng đột nhiên khiến chàng nhớ lại nguyên tắc tiên quyết của nàng về Helene – một nguyên tắc mà chàng đã thực thi rồi. Kí ức đó khiến chàng nhớ đến tràng đả kích giận dữ của nàng về tất cả những người phụ nữ được đồn thổi là có quan hệ với chàng mà nàng đã nghe được. Với một tiếng cười thầm, Stephen quyết định rằng mặc dù nàng không bằng lòng với những cuộc tình ái lăng nhăng của chàng trước hôn nhân, chắc chắn đêm nay nàng sẽ được hưởng lợi từ chúng. Thực ra, chàng đã định sẽ đảm bảo rằng nàng được như thế bằng cách sử dụng tất cả những kĩ năng và kiến thức mà chàng có để tặng cho nàng một đêm tân hôn nàng đáng được nhận, một đêm tân hôn mà nàng sẽ không bao giờ, không bao giờ quên.
Cảm thấy khá là tự tin với khả năng làm việc đó của mình, chàng ngồi xuống mép bồn tắm của nàng, định đóng giả cô hầu gái. Chạm tay xuống mặt nước ấm, thơm tho, chàng nhúng ướt hai bàn tay mình, rồi đặt chúng lên vai nàng, ngón cái của chàng khẽ xoa làn da bóng mượt, ẩm ướt của nàng.
Khẽ mỉm cười trước trò đùa chàng đang chơi với nàng, Stephen đứng dậy và mở sẵn tấm khăn tắm ra cho nàng. Sherry bước ra khỏi mặt nước, và chàng quấn tấm khăn quanh người nàng từ đằng sau, vòng cánh tay quanh người nàng khi chàng làm như vậy. Nàng cứng người ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh tay trần của chàng bao quanh nàng, thay vì cánh tay của cô hầu gái giữ khăn tắm. Và rồi, rất khẽ khàng nàng dựa lưng vào chàng, khiến cho lưng và hông và chân nàng chạm vào cơ thể chàng, và nàng vòng tay quanh cánh tay chàng, xoay mặt, và cọ má vào áo sơ mi của chàng. Đó là một cử chỉ thầm lặng của ham muốn, của sự dịu dàng, của tình yêu, nhưng khi nàng quay ra đằng sau, nàng khẽ run rẩy, nhìn vào chàng với sự bối rối căng thẳng. “Em có thể mặc áo ngủ vào không?”
Đó là một lời xin phép, rất kì lạ đối với chàng theo một cách không giải thích được, nhưng vì chàng đã quyết sẽ chiều ý nàng, chàng không do dự trả lời với một nụ cười. “Nàng có thể làm bất kì việc gì nàng thích, phu nhân Westmoreland.” Khi nàng do dự, giữ tấm khăn tắm bao quanh nàng, Stephen lịch sự quay lưng lại và đi vào trong phòng ngủ, hơi ngạc nhiên trước sự đoan trang đột ngột của nàng. Hơi mất thăng bằng.
Khi nàng bước vào trong phòng một phút sau đó, hình ảnh của nàng càng làm chàng mất thăng bằng hơn nữa. Những giọt nước nhỏ tong tong, quấn trong khăn tắm, trông nàng thật khêu gợi. Mặc một bộ váy ngủ cổ cắt sâu làm hoàn toàn bằng lanh trông mong manh như tơ nhện, với những thoáng thẫm màu trên da nàng bày ra trước mắt chàng từ đầu ngực cho đến tận mắt cá chân, nàng là nỗi cám dỗ ám ảnh nhất trong những giấc mơ của đàn ông… thanh tao, mời gọi, không hoàn toàn khỏa thân, nhưng cũng không hoàn toàn được che phủ. Một nữ thần. Một thiên thần.
Sherry nhìn thấy ngọn lửa rực cháy trong mắt chàng khi chàng nhìn khắp người nàng, và chỉ có một đêm ở Claymore để nàng dựa vào đó biết được những gì sắp diễn ra thôi, nàng chờ đợi chàng hướng dẫn nàng bỏ tóc xuống. Nàng đứng đó, cảm thấy kì cục và nhận thức được một cách tuyệt vọng sự thiếu hiểu biết của nàng – một tình huống mà có thể sẽ không xảy ra nếu người hầu gái không đổ cả một vốc nước thơm mùi hoa oải hương vào trong nước tắm của nàng. Sự gợi nhớ đến Helene Devernay sẽ không đến nỗi tồi tệ lắm nếu Sherry đã không có cơ hội nhìn rõ tình nhân của Stephen hai tuần trước đây, đi qua phố Bond trong một cỗ xe ngựa sơn màu bạc viền nhung màu oải hương. Julianna Skeffington đã chỉ cô ta và nói cho nàng biết danh tính, nhưng Sheridan đã có thể đoán được đó là ai. Tình nhân của Stephen – tình nhân cũ của chàng nếu nàng đã có thể làm rõ quan điểm của mình – đó là kiểu phụ nữ khiến cho bất kì một người đàn bà nào khác cảm thấy tầm thường và vụng về. Và Sheridan cảm thấy đúng như vậy.
Đó không phải là thứ cảm giác mà nàng thích thú chút nào. Nàng ước gì Stephen đã nói với nàng chàng yêu nàng. Nàng ước gì chàng đã nói chàng không còn gặp Helene nữa. Giờ đây khi trí nhớ của nàng đã hoàn thiện, nàng có những kí ức tuổi thơ sống động về những người giống như Helene Devernay ở Mỹ - một người phụ nữ trong bộ váy đỏ cổ áo sâu đến mức giật mình với những sợ lông vũ trên tóc mà Sheridan đã nhìn thấy ngồi trên lòng Rape một đêm nọ khi nàng nhìn lén qua cửa sổ sòng bài. Người phụ nữ đó đã luồn những ngón tay qua tóc anh, và Sheridan đã cảm thấy bùng nổ một cơn ghen không đáng kể gì cả nếu so với những cảm xúc của nàng trước ý nghĩ Helene Devernay đang ngồi trên lòng Stephen.
Nàng ước ngay bây giờ nàng đã có đủ can đảm để yêu cầu chàng chấm dứt mối quan hệ với cô gái tóc vàng đó nếu chàng vẫn còn chưa làm thế. Mặt khác, lý lẽ thông thường kêu gọi nàng rằng một nguyên tắc như thế có thể thành công hơn nhiều nếu trước tiên nàng khiến cho Stephen muốn vợ của chàng nhiều hơn chàng muốn cô bạn bé nhỏ lộng lẫy của chàng. Thứ duy nhất ngăn cản nàng lúc này là nàng chẳng có lấy một chút xíu ý tưởng nào về việc làm thế nào để khiến chàng muốn nàng mà không có sự gợi ý của chàng. Nghĩ đến cách chàng ra lệnh cho nàng thả tóc xuống ở Claymore, Sheridan giơ tay lên. “Em có nên?”
Stephen nhìn ngực nàng sắp sửa lộ ra khỏi cổ áo thấp của bộ váy lanh. “Nàng có nên làm gì cơ?” chàng khẽ hỏi, khi nhìn chằm chằm vào nàng.
“Em có nên bỏ tóc xuống bây giờ không?”
Lại một sự xin phép nữa. Nàng đang nghĩ đến mệnh lệnh lạnh lùng của chàng bảo nàng thả tóc xuống đêm đó ở Claymore, chàng nhận ra với một vết cắt hối hận mới. Chàng đặt tay lên vai nàng, cố không nhìn vào chỗ ửng hồng trên ngực nàng. “Ta sẽ làm,” chàng dịu dàng nói.
Nàng lùi lại nửa bước. “Không, thật đấy, nếu chàng thích em làm hơn, thì em sẽ làm.” “Sheridan, có chuyện gì vậy? Điều gì đang làm nàng phiền lòng vậy?”
Helene Devernay đang làm em phiền lòng, nàng nghĩ. “Em không biết em phải làm sao. Em không biết các qui tắc.”
“Qui tắc nào?”
“Em muốn biết làm sao để chàng hài lòng,” cuối cùng nàng cũng buộc phải nói ra. Trông chàng như thể chàng phải đấu tranh để giữ khuôn mặt nghiêm trang và nàng nói bằng giọng cầu khẩn, “Ôi, xin chàng, đừng cười! Đừng…”
Stephen nhìn xuống nữ thần gợi tình trong tay chàng và, hết sức cung kính, chàng thì thầm, “Lạy Chúa…” Nàng rất nghiêm túc. Nàng tỏa sáng, và gợi cảm, và ngọt ngào, và can đảm. Và nàng rất, rất nghiêm túc. Nhiều đến nỗi chàng có một cảm nhận đặc biệt là chỉ một câu trả lời sai, một phản ứng sai lúc này, có thể làm nàng tổn thương không thể tin nổi. “Ta không cười, em yêu,” chàng ủ rũ nói.
Hài lòng vì chàng đã hiểu và không phản đối, nàng bắt đầu với chủ đề về quần áo, mắt nàng tìm kiếm mắt chàng. “Điều gì được cho phép?”
Chàng đặt một bàn tay lên má nàng và đưa ra đằng sau, vuốt tóc nàng. “Bất kì điều gì cũng đều được cho phép.”
“Có một… một mục đích không?”
Sự tự tin trước đây của Stephen là kinh nghiệm dạn dầy của chàng với phụ nữ sẽ giúp chàng chuẩn bị cho buổi tối đặc biệt này đã trôi tuột mất. “Có,” chàng nói, “có một.”
“Đó là gì?”
Chàng trượt cánh tay vòng quanh nàng và đặt nhẹ bàn tay lên lưng nàng. “Mục đích là để cho chúng ta gần gũi nhau hết mức có thể, và tận hưởng sự gần gũi đó mọi cách có thể.”
“Làm sao em biết chàng thích thú với điều gì?”
Chàng đã bắt đầu cương cứng chỉ với việc tận hưởng cuộc nói chuyện này. “Nói chung, nếu nàng thích thú với điều gì, thì ta cũng sẽ thích.”
“Em không biết em sẽ thích cái gì.”
“Ta hiểu. Vậy thì ta nghĩ nàng cần thời gian để tìm ra.”
“Khi nào?” Sheridan nói, sợ rằng ý chàng là “một lúc nào đó.”
Chàng nâng cằm nàng lên, và nàng nhìn thấy đôi môi gợi cảm của chàng nói một từ duy nhất. “Bây giờ.”
Nàng chờ đợi vừa xấu hổ vừa háo hức để chàng làm một việc gì đó, hướng dẫn nàng một cách nào đó, nhưng Stephen chỉ nhìn vào trong mắt nàng, nghĩ rằng chàng đã lên tới thiên đường. Chàng cúi đầu xuống hôn nàng, hết sức chậm rãi chà sát môi chàng trên môi nàng, để cho bàn tay chàng trượt từ cổ xuống ngực nàng, và chàng cảm thấy nàng dựa vào chàng sát hơn để hôn trả lại chàng. Nàng thích điều đó, Stephen biết như thế. Nàng cũng thích những điều khác nữa, chàng nhận ra khi nàng ngập ngừng đặt tay vào trong phần chữ V hẹp nơi cổ áo hở của chàng. “Nàng có muốn ta cởi áo ra không?” chàng nghe thấy chính mình hỏi.
Sheridan có cảm giác rằng câu hỏi đó là để báo trước cho việc bộ váy của chính nàng sẽ được cởi bỏ, nhưng nàng cũng chắc chắn rằng dù sao thì nó cũng sẽ như thế. Nàng gật đầu, và Stephen thi hành ngay. Nàng bước lùi lại, nhìn chàng cởi cúc áo sơ mi. Khi cái cúc áo cuối cùng được mở ra, Stephen đặt chúng xuống bàn. Rồi chàng chầm chậm cởi áo sơ mi và bỏ nó sang một bên, ngạc nhiên khi nhận ra rằng việc cố tình cởi áo trong khi một người phụ nữ đang nhìn, đang quan sát, khêu gợi một cách kì lạ.
Sheridan nhìn đầy ngưỡng mộ vào đôi vai rộng đầy cơ bắp của chàng và khuôn ngực rộng với túm lông sậm màu, khỏe mạnh. Nàng đưa tay lên, rồi dừng lại khi gần chạm đến ngực chàng và liếc nhanh nhìn chàng dò hỏi. Chàng khẽ gật đầu, mỉm cười trước niềm vui của nàng; nàng đặt bàn tay lên lồng ngực chàng, chậm rãi xòe rộng những ngón tay ra, trượt chúng lên đầu ti chàng, rồi nàng đặt bàn tay kia bên cạnh nó. Chàng rất đẹp, nàng nghĩ, như một bức tượng thần Hi Lạp, với tất cả những mặt phẳng cứng rắn và từng bó cơ bắp. Khi bàn tay nàng trượt lên trên và những ngón tay chà vào hai đầu tí nhỏ của chàng, đám cơ bên dưới những ngón tay thăm dò của nàng giật giật và nàng lập tức dừng lại. “Chàng không thích ư?” nàng hỏi, nhìn vào đôi mắt xanh cháy âm ỉ với mí mắt nặng trĩu của chàng.
“Ta thích,” chàng nói gần như cộc cằn.
“Em cũng vậy,” nàng thừa nhận mà không suy nghĩ gì, cười với chàng.
“Tốt,” chàng nói khi chàng nắm lấy tay nàng và dẫn nàng vào giường. Chàng ngồi xuống và khi nàng bắt đầu ngồi bên cạnh chàng, chàng nắm lấy eo nàng và kéo nàng xuống đùi chàng với một tiếng cười nén lại. “Tiếp đi,” chàng mời mọc, và Sheridan tiếp tục cuộc thám hiểm ngực và cánh tay chàng, hơi bối rối vì lời nhận xét của chàng rằng nàng thích chạm vào chàng ở đó là tốt. Một lát sau, nàng hiểu ý chàng là gì. Nếu nàng thích, thì ta cũng sẽ thích, chàng đã nói thế. Rõ ràng là, cách đó có tác dụng với cả hai người, bởi vì bàn tay to lớn của chàng đã đặt trên cổ áo nàng, khum lấy ngực nàng, và Sheridan cảm thấy mạch máu nàng giật lên. Nàng nhìn xuống, theo dõi những ngón tay dài của chàng trượt trên đầu vú nàng như nàng đã chạm vào chàng, và nàng tự hỏi liệu mạch máu đập thình thịch của nàng có tương đương với những cơ bắp giật giật của chàng hay không. Nàng run run hít thở, và chờ đợi, nhưng bàn tay chàng dừng chuyển động, những ngón tay đặt ở diềm cổ áo của nàng.
Stephen chờ nàng quyết định nàng có muốn cởi áo hay muốn chàng cởi cho nàng hay nàng muốn để mặc nó như thế. Nửa trông chờ nàng sẽ quyết định cái sau, chàng chờ, và trước niềm vui tuyệt đối của chàng, nàng giải quyết vấn đề bằng cách vòng cả hai cánh tay quanh cổ chàng và nép ngực nàng vào bộ ngực trần của chàng. Nàng muốn chàng cởi nó, chàng nhận ra, nhưng nàng không muốn hỏi. Chàng mở cái khóa phức tạp chỉ trong vài giây, và trượt bàn tay vào trong cổ áo để mở, giữ lấy ngực nàng, trêu đùa núm vú nàng, cảm thấy nó cứng lại và dựng đứng trong khi phần bầu vú mềm mại dường như phồng lên để lấp đầy bàn tay chàng… Và vật cương cứng của chàng phồng lên và cứng lại cùng với nó.
Stephen lại cảm thấy quyền lực một lần nữa, trong một lĩnh vực mà kinh nghiệm của càng có ích cho cả hai người, và chàng cúi đầu xuống, chạm lưỡi vào núm vú dựng đứng kia, rồi mút nó vào miệng chàng, cảm thấy nàng hít vào thật nhanh. Sheridan nhìn xuống mái đầu sẫm màu nơi ngực nàng, trong khi từng ngọn lửa xúc cảm bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu từ ngực cho tới đầu gối nàng và nàng luồn ngón tay vào trong mái tóc dày đẹp đẽ của chàng. Chàng chuyển sang ngực bên kia, dành cho nó cùng một sự chú ý. Rồi môi chàng kẹp chặt nó và nàng rên lên và ghì chặt đầu chàng vào ngực nàng, đột nhiên mong muốn khiến cho chàng cảm thấy những cảm xúc tan chảy mà chàng đã đem đến cho nàng.
Như thể chàng cảm nhận được điều đó, chàng đặt nàng nằm xuống giường, để đầu nàng lên gối, và nằm dài xuống bên cạnh nàng. Sheridan quay người trong vòng tay chàng, chạm lưỡi nàng vào đầu tí chàng, quấn chặt môi nàng quanh nó, và nàng cảm thấy những ngón tay chàng từ từ chìm vào trong tóc nàng khi chàng để cho nàng tự do sử dụng thân thể chàng.
Stephen biết là chàng sẽ chết mất trước khi chuyện này kết thúc.
Chàng đã đưa nàng lên giường bởi vì như thế sẽ thoải mái hơn cho chàng để tiếp cận với những phần thân thể khác của nàng. Chàng không trông đợi nàng làm việc mà nàng đang làm với chàng. Ham muốn bùng cháy khắp thân thể chàng và chàng nuốt nước bọt, ôm nàng chặt hơn nữa khi nàng vuốt ve lên xuống ngực chàng và hôn vào đó. Không thể nào chịu đựng thêm được nữa, chàng xoay nàng nằm ngửa, cởi bỏ phần còn lại của cổ áo, dùng ngón tay đẩy dải buộc sang một bên, rồi chàng nhắm mắt lại khi hít một hơi thở dài. Bộ váy không còn cái móc nào ở bên dưới cổ áo nữa; toàn bộ cái váy đều mở ra. Chàng không biết làm thế nào mà chàng lại không nhận ra nó. Chàng không biết tại sao chàng lại không mong chờ điều đó, trừ chuyện nó là một món quà từ Whitney. Ở Claymore, căn phòng hầu như tối đen. Bằng cách nào đó, chàng đã không nhận ra đôi chân dài, thon thả của vợ chàng cũng với cái hông quyến rũ và cái eo thon và bộ ngực tuyệt vời. Kế hoạch có một đêm làm tình dễ chịu của chàng lại một lần nữa bị chấn động khi cơ thể chàng hừng hực với sự khẩn cấp đáng báo động.
Sheridan nuốt khan, nhìn chàng nâng mình trên hai khuỷu tay, nhìn vào nàng, rồi nhắm chặt mắt lại, và tim nàng trùng xuống. Cảm thấy tốt hơn là nên biết những khiếm khuyết của nàng để nàng hoặc là sửa chữa hoặc là che chúng đi, nàng nói bằng giọng khàn khàn. “Có điều gì không đúng với em chăng?”
“Điều gì không đúng với nàng?” chàng nhắc lại không thể tin được. Chàng kéo ánh mắt ra khỏi phần thưởng trước mặt chàng và cúi xuống để hôn nàng. “Điều không đúng với nàng là,” chàng thì thầm đau đớn, trượt bàn tay quanh eo nàng vào kéo nàng lại gần hơn, “nàng quá đẹp, và ta muốn nàng quá nhiều…”
Những lời nói cũng quyến rũ như nụ hôn theo sau nó. Chàng mở miệng nàng ra bằng miệng chàng, di chuyển môi chàng gần như thô bạo, và rồi lưỡi chàng len vào giữa đôi môi hé mở của nàng trong một nụ hôn gợi tình mạnh mẽ, rút ra và đưa vào lần nữa, lại lần nữa, cho đến khi ham muốn truyền đi khắp cơ thể Sheridan như những ánh chớp. Nằm trên nàng, chàng hôn nàng cho đến khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ của nàng, rồi môi chàng lại tìm đến bầu ngực căng lên của nàng và bàn tay chàng trượt dần qua bụng nàng, đi xuống thấp hơn, bao phủ cái gò mềm mại giữa hai chân nàng. Những ngón tay chàng trêu đùa và dày vò nàng, cho đến khi Sheridan túm chặt lấy chàng, tách hai chân nàng ra và cho chàng thấy lối vào.
Nàng đã ướt và còn hơn cả sẵn sàng cho chàng, và cái giường nâng lên khi chàng bước ra khỏi nó, để lại nàng lạnh lẽo và cô đơn. Nàng mở mắt ra nhìn chàng đang đứng bên cạnh giường, bàn tay đặt ở thắt lưng, và rồi chàng quay trở lại với nàng, và ma thuật lại bắt đầu lần nữa, chỉ là lần này nóng bỏng hơn nhiều, và Sheridan nâng mình lên cho nó. Nàng quay sang chàng trong nỗi ham muốn run rẩy, những ngón tay nàng gập lại trên vai chàng, cả cơ thể nàng đau đớn trong tay chàng.
Stephen gần như phát điên vì ham muốn. Ôm lấy mông nàng trong cả hai tay, chàng kéo nàng sát vào chàng. Rồi chàng xoạc đầu gối giữa hai chân nàng, thăm dò bằng cơ thể chàng và tìm thấy lối vào. Chàng nâng hông mình lên và trượt vào trong nàng, cảm thấy nàng mở ra cho chàng và bao bọc lấy chàng trong khi những móng tay của nàng cắm vào trong vai chàng. Nàng đang giúp chàng, đầu gối nàng nâng lên để cho chàng đi vào sâu hơn, và chàng đã cố, lần cuối cùng, để làm cho cả hai chậm lại. Giữ một cánh tay quanh hông nàng, chàng ôm mặt nàng vào trong ngực chàng và rung lên khe khẽ bên trong nàng, vô tình tăng cường độ sâu và nhịp độ của mỗi một cú đâm, nhưng khi nàng chà sát miệng nàng vào miệng chàng và bắt đầu di chuyển hông nàng cũng với chàng, thì Stephen đã thua.
Sheridan cảm thấy nhịp đập như sấm của trái tim chàng bên dưới tai nàng và sức mạnh của mỗi cú thúc mạnh mẽ của chàng sâu trong người nàng, và nàng cảm thấy cơ thể nàng bắt đầu nâng lên và vươn tới và siết lấy chàng chặt hơn. “Em yêu chàng,” nàng kêu lên nức nở khi cả vũ trụ bắt đầu vỡ ra, và chàng lăn nàng nằm ngửa, đâm vào sâu hơn, hôn nàng khẩn thiết hơn. Bàn tay chàng tìm thấy tay nàng trên gối gần đầu nàng khi hông chàng thúc xuống sâu hơn, và những ngón tay chàng luồn vào trong tay nàng, giữ chúng thật chặt.
Chàng đang nắm tay nàng như thế khi vũ trụ vỡ vụn thành một cơn sung sướng khiến nàng phải rên rỉ, và nàng cảm thấy cuộc sống của chàng phun vào trong nàng, cơ thể chàng run bắn một lần nữa và một lần nữa với sức mạnh của sự bùng nổ, bàn tay chàng siết chặt.
Stephen nỗ lực khôi phục lại thần trí từ trong trạng thái đê mê, tỳ trên khuỷu tay mình để nâng trọng lượng của chàng lên khỏi nàng, và chàng ép mình mở mắt ra. Những lọn tóc óng ả của nàng xõa tung lộn xộn trên gối, giống y như chàng đã từng tưởng tượng nó sẽ như vậy một ngày nào đó, và bàn tay chàng đang nắm chặt tay nàng.
Bàn tay chàng đang nắm chặt tay nàng…
Tràn đầy một thứ cảm xúc vừa vui mừng, vừa sợ hãi, lại vừa sùng kính, chàng nhìn xuống người phụ nữ vừa đưa chàng lên đỉnh cao không gì sánh được của sự ham muốn và sự thỏa mãn sâu sắc có một không hai. Đôi mắt nàng chợt mở ra, và chàng cố gắng mỉm cười, để nói với nàng rằng chàng yêu nàng, nhưng ngực chàng thắt lại vì cảm xúc, và có một cục nghẹn kì lạ nơi cổ họng chàng khi chàng nhìn vào hai bàn tay nắm chặt của họ trên gối.
Cả đời chàng chưa bao giờ nắm tay một người phụ nữ nào trong những lúc như thế này.
Chàng chưa từng nghĩ tới việc đó.
Chàng chưa từng muốn làm việc đó.
Cho đến lúc này.
Sheridan cảm thấy bàn tay chàng siết chặt tay nàng và bản năng mách bảo nàng chàng đang nhìn thấy gì trong cái biểu hiện dịu dàng kì lạ trên khuôn mặt đẹp trai của chàng. Yếu đuối vì niềm đam mê mà họ đã chia sẻ, nàng phải cố gắng mới di chuyển được bàn tay phải khỏi cổ chàng và đặt nó trên gối bên cạnh mặt nàng, để chàng có thể với tới nó. Những ngón tay dài của chàng trượt qua lòng bàn tay nàng rồi xoắn lại với ngón tay nàng, siết chặt chúng.
Stephen cúi đầu xuống và hôn môi nàng, cơ thể họ vẫn gắn liền, bàn tay họ nắm chặt. Chàng nhắm mắt, nuốt khan, và cố thử một lần nữa để nói với nàng những gì chàng cảm thấy, để giải thích rằng chàng không bao giờ biết trên đời lại có thứ cảm xúc như thế này, nhưng mọi cảm xúc vẫn còn quá mới mẻ, và chàng vẫn chưa lấy lại được hơi thở. Tất cả những gì chàng có thể nói được là, “Chỉ có nàng…”
Nàng hiểu. Chàng biết là nàng hiểu, bởi vì bàn tay nàng siết chặt tay chàng mạnh mẽ và nàng quay đầu để hôn lên ngón tay chàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Từ Khi Có Em
Judith Mcnaught
Từ Khi Có Em - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=tu_khi_co_em__judith_mcnaught