Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tịnh Thủy Hồng Liên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 63: Họa Địa Vi Lao
(*Bó buộc trong một phạm vi nhất định, không được ra khỏi)
Rất lâu rất lâu về trước, thế nhân duy trì lễ lạc tín nặc. Lúc đó nếu có người phạm vào nó, sẽ bị tạm giữ, quan nha sẽ vẽ một vòng tròn trên đất bảo phạm nhân vào đứng, cho đến khi được gọi ra. (*Nặc: lời hứa)
Vẽ vòng tròn trên mặt đó có thể có tác dụng gì chứ?
Đối với heo ngựa dê bò đương nhiên không có tác dụng gì, nhưng đối với người tâm địa thuần lương và thủ tín giữ lời hứa mà nói, vòng tròn này so với bất cứ gông xiềng thiết liên nào cũng hữu dụng hơn. Vì bọn họ không phải bị một vòng tròn nhỏ bé này vây khốn, mà vì tuân theo lương thiện từ nội tâm, vì họ hối lỗi thật lòng.
______
Hoàng Linh Vũ chỉ thấy được bóng lưng mất khống chế bỏ đi của Mộ Dung Sí Diệm. Mấy ngày nay đối với y mà nói thật sự cực nhọc, tuy Trình Bình có lưu lại dược trị thương, nhưng cũng không hảo tâm đến mức ngay cả dược chống đau cũng cho, có lúc y phải dùng toàn bộ tinh lực để đối chọi với cơn đau, ngay cả ngủ cũng khó khăn. Vừa rồi y vẫn luôn thanh tỉnh, nhưng đối với việc phụ họa theo quỷ lửa không có chút hưng trí nào mà thôi.
Không chút chuẩn bị bị người ta ném vào góc tường, chỉ đành giữ nguyên tư thế cương thi cứng ngắc, chịu đựng nửa ngày mới trôi qua được chấn động do đụng tường. Y cố gắng cả buổi, cuối cùng cũng lảo đảo đứng lên được, chống tường đi về giường. Trước ngực là xương sườn gãy, sau lưng bị roi da cay độc của Trình Bình gây tổn thương nghiêm trọng, ứ huyết dưới da xưng to như nắm tay, y chỉ có thể nghiêng người nằm lại giường.
Mùa đông quá lạnh, từng trận hàn ý từ bức tường thẩm thấu vào, một lớp chăn căn bản không đủ để chống chọi. Lúc này, y có chút hoài niệm chuyện ngủ dưới đất lúc ở Hoài Qua. Tuy là ngủ dưới đất, nhưng dù sao cũng là mùa hạ. Hoặc là, lúc cùng một đám thái giám ngủ chung trong căn phòng lớn ở hoàng cung, chen chút một chút, dù sao cũng có hơi người.
… Nhớ lúc đó Mộ Dung Bạc Nhai còn lén đưa y phục tới cho y, đêm đó Mộ Dung Bạc Nhai uống rất nhiều, nửa say nửa tỉnh kéo y cùng đi cọ thùng phân…
Cho dù chỉ ngắn ngủi vài đêm, nhưng những đêm đó cũng là niềm vui chân chính quên hết phiền não.
Y nằm nghiêng trên giường nghĩ lại những chuyện phát sinh trong mấy tháng nay, phát hiện tâm tình của mình đã trở nên lười biếng vô cùng, cư nhiên một chút cũng không lo lắng cho sau này, ngay cả nên làm thế nào thay đổi hoàn cảnh trước mắt cũng không một chút nhiệt tình.
Người không lo xa tất phải lo gần, thái độ bị động tiêu cực thế này không tốt chút nào, y lười biếng nằm đó. Tuy nghĩ như thế, nhưng cho đến trưa, vẫn không có động lực nghĩ cách.
Trong thời gian này, vì tiệm quan tài bên ngoài bắt đầu kinh doanh như bình thường, cửa sổ hướng lên trên của địa lao nơi y ở bị gỗ quan tài vụn che kín, sau đó là một trận sột soạt, đại khái là trên thảm phủ lên củi đốt gì đó để âm thanh không truyền ra ngoài. Bữa sáng và bữa trưa hợp chung lại đưa một lần, thiếu thốn như mọi lần, chẳng qua không có giòi bọ thì đã nên tạ thiên tạ địa rồi.
Sau khi ăn trưa tới giờ đã sắp nửa canh giờ, lại đến thời gian thẩm vấn thường lệ mỗi ngày. Chẳng qua thật kỳ lạ, hôm nay ai cũng không đến làm phiền y.
Cửa sổ trổ lên bị che, trong lao thất chỉ còn lại ánh đèn trong thông đạo, thời gian rốt cuộc trôi qua bao lâu cũng không biết. Nhưng sau khi Hoàng Linh Vũ nửa mê nửa tỉnh ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi ngủ mấy lần, thấp thoáng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng giết chóc.
Không bao lâu, phiến gỗ củi vụn bên ngoài cửa sổ bị kéo đi, ẩn ẩn lộ ra ánh sáng bên ngoài. Đã là thời khắc nửa đêm.
Mộ Dung Bạc Nhai dẫn người xâm nhập vào tiệm quan tài thành tây, bên trong rộng rãi có một tiểu viện cửa kín cài then, mang dáng vẻ không phận sự miễn vào.
Nhờ bóng đêm, một hàng người rất nhanh đã vượt qua đường trọng tường thứ hai. Tra xét tình báo vốn là sở trường của Côn, tìm kiếm tung tích của Hoàng Linh Vũ giống như mò kim đáy bể, nhưng cũng đã thành công.
Chẳng qua Mộ Dung Bạc Nhai cũng biết, hành động trong bóng đêm, không những không phải là sở trường của Côn, mà đồng thời chính là điểm mạnh của Bằng. Trước đây hai bên đều có quyền trong hoàng gia, như hai mặt của một tấm gương, không bao giờ đụng vào nhau. Nhưng hiện tại, hoàng gia đã từ bỏ Côn, Bằng bắt đi Hoàng Linh Vũ, cuối cùng dẫn tới lần giao phong đầu tiên.
Vừa vượt qua viện tử được bảo vệ, trong bóng đêm lập tức có những bóng âm khác bao trùm tới. Số người của Côn tổ tức thời phân ra ứng kích. Nhưng Mộ Dung Bạc Nhai lập tức cảm thấy quái dị, một cỗ sát khí khó hiểu từ trước mặt ập tới__ Mái tóc dài màu trắng bay lượn trong ánh trăng lạnh, là bạch phát ma nữ Mạc Xán. Vẫy tay áo, rút đoản kiếm ra chắn trước mặt. Chỉ cảm thấy sức mạnh bài sơn đảo hải tràn vào người, tay không giữ vững, đoản kiếm bị đánh bay đi.
Lần này Côn Tổ chính là muốn đánh trận bất ngờ, đối phương sẽ không ngờ bí mật lại bị tiết lộ sớm như thế, vì vậy phòng ngừa ắt có lỗ hỏng. Thời cơ đã mất sẽ không tới nữa, muốn cứu Hoàng Linh Vũ chỉ có đêm nay. Dù sao nhân lúc cản xong mũi nhọn của đối phương, Mộ Dung Bạc Nhai không lùi mà tiến, rút ra đoản kiếm trong ống tay áo còn lại.
Đoản kiếm bao bọc khí thuần dương, uy lực bất đồng. Mạc Xán cũng không dám mạo hiểm lấy cứng chọi cứng, né người tránh đi. Trường tiên màu đen đảo mấy vòng rồi lại chào hỏi lên người Mộ Dung Bạc Nhai.
“Mạc Xán! Đối thủ của ngươi là ta!” Mạc Am gầm nhẹ. Trong lúc chiến đấu hắn không quen nói chuyện, một khi đã nói, chính là biểu thị hắn đã tức đến phát điên.
Mộ Dung Bạc Nhai yên tâm để hắn đối phó với Mạc Xán, đối với việc bản thân mất đi hai binh khí quen tay căn bản không đau không ngứa, hắn đút hai tay vào ống tay áo, từ trên vai trái phải rút xuống đoản kiếm thứ ba thứ tư. Nơi Hoàng Linh Vũ đang ở càng lúc càng gần, hắn càng lúc càng gấp muốn điên, mà lại theo bản năng lãnh tĩnh tinh thần khống chế toàn bộ cảm xúc. Băng hỏa hòa vào nhau khó chịu khiến hắn đối với tất cả những kẻ gây trở ngại đều hạ sát thủ thẳng thừng như chặt dưa thái rau.
Không biết nguyên nhân gì khiến Mộ Dung Sí Diệm không có mặt ở đây, nhưng đó không phải là một tín hiệu tốt, có lẽ người đó đang mang Hoàng Linh Vũ rời khỏi chỗ này.
Mộ Dung Bạc Nhai kinh hoàng, vội đi mau tới vị trí thủ hạ đã tra được vào ban ngày, chỉ thấy trên bức tường sau hàng phòng dài chất một đống củi đốt cao cao__ bên dưới chính là lỗ thông khí của địa đạo.
Lối vào cửa mật chân chính phải mất thời gian một hai tháng mới có thể tra rõ, mà tới lúc đó Hoàng Linh Vũ đại khái chỉ còn lại một bộ xương cốt, cho nên cho dù chỉ mới tra được một bộ phận địa đạo cũng phải nhanh chóng hành động.
Lại có hai kẻ phi thân đến cản trở, bị hắn đạp mỗi người một cước văng lên vách tường, sau đó xương vang răng rắc rớt xuống đất. Hai cước này mang theo nội tức âm nhu băng hàn, hai người đó thổ máu toàn thân run rẩy, tuy không đến mức chết nhưng cũng không còn lực chiến đấu. Mộ Dung Bạc Nhai đẩy phiến gỗ che kín lối vào địa đạo ra, móc một cái chuông ra, rút miếng gấm chặn âm bên trong rồi ném chuông vào, chuẩn bị dựa vào âm thanh xác nhận hướng đi và cửa ra của địa đạo, rồi mới hành động nhanh gọn.
Hắn tụ công để nghe, chính tại lúc này, khí tức yếu ớt bên trong thu hút sự chú ý của hắn.
Tiến sát lại lỗ nhỏ lớn bằng miệng chén, cẩn thận nhìn vào, Mộ Dung Bạc Nhai lập tức không ổn định được thân người, bổ lên tường.
Không gian bên trong lỗ rất lớn, có ánh lửa nhỏ bé và vị đạo của dầu đuốc. Trên một chiếc giường đơn giản, Hoàng Linh Vũ nằm nghiêng, đang ngẩng đầu nhìn bên này, cười nói với hắn: “Vừa mới nghĩ tới thời gian cọ thùng phân cùng ngươi, ngươi đã đến rồi a.”
“Đồ ngốc! Thứ này có gì đáng nhớ.” Mộ Dung Bạc Nhai không kịm được mở miệng mắng, cách một vách tường trách y: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, muốn ta sau này ôm thùng phân nhớ tới ngươi sao?”
Trong mắt Hoàng Linh Vũ hàm chứa ý cười nhưng không nói gì, vì thế giữa hai người đột nhiên lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng binh đao va chạm chói tai xung quanh. Hai người cách một tầng lao lung nhìn nhau, một người bên trong một người bên ngoài.
Hoàng Linh Vũ quay đầu nhìn hành lang trong ánh lửa lắc lư.
Lúc này, Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên im miệng, vì chú ý thấy cần cổ tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, khi nhìn kỹ, không chỉ phần cổ, cả người đều gầy đét đi. Trên lưng không biết bị thương đến mức nào, tuy góc độ không thể nhìn thấy hết nhưng có thể thấy được bị sưng lên rất cao, còn truyền ra mùi dược trị thương nồng đậm.
Không phải chưa từng nghĩ tới hoạn nạn của Hoàng Linh Vũ, cho nên mới vội vàng tới đây gặp y. Nhưng khi thật sự bày ra trước mắt như lúc này, Mộ Dung Bạc Nhai lại nhắm mắt không đối diện.
“Đáng tiếc…” Hoàng Linh Vũ quay đầu lại, nhìn hắn cười, chỉ là lần này không mang theo niềm vui vừa nãy, ngược lại mang theo ý xin lỗi.
Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên kinh giác, chuyển đầu nhìn qua hành lang ánh lửa lay lắt, nơi đó rất sâu, cho dù có lửa chiếu, vẫn tối hù. Trên lối đi quả nhiên vang lên âm thanh cửa mật bị mở, bên ngoài mười bước, tiếng y phục cọ xát rất nhẹ nhanh chóng tiến gần.
Mộ Dung Bạc Nhai nâng đoản kiếm lên, vốn định tìm được cửa mật đạo sẽ đột phá, hiện tại rõ ràng không kịp nữa. Nhưng thử nạy mấy lần, những viên gạch vuông này lại không tổn hao mảy may, rõ ràng trong ngoài đã được trộn lẫn nhiều lớp.
Trên trán hắn đổ mồ hôi__ Gạch cũng không bình thường. Gạch lát của Đại Yến hoàng thất sử dụng, là gạch vàng ngàn tôi. Những khối gạch này dùng đất đê cực kỳ quý báu chỉ có Đông Ngô có đun thành, liên tục đun như vậy ba tháng mới ra lò. Khối gạch ra lò sâu hoắm mịn màng, độ cứng cùng màu sắc đều hơn hẳn gương đồng, vì vậy mới gọi là gạch vàng. Lúc này gạch trên tường vây sử dụng, chính là loại gạch vàng này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tịnh Thủy Hồng Liên
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Tịnh Thủy Hồng Liên - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
https://isach.info/story.php?story=tinh_thuy_hong_lien__cuong_ngon_thien_tieu