Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Thánh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 3 - Chương 11: Võ Tôn Tới Cửa
C
hương 11: Võ tôn tới cửa
Thu hồi công kích, Ý Thiên lạnh lùng liếc Nam Cung Mình Kiệt một l? cái, hừ nói: “Ta giữ cho ngươi một cái mạng chó, cho ngươi chậm rãi hể hội cái gì gọi là sống không bàng chết.”
Nói ở tai, cả tòa phủ đệ đột nhiên sập, biến thành một mảng phế tích.
Nam Cung Vân kinh hô: “Phi Vù, cái này... Cái này...”
Ý Thiên lạnh nhạt nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Đi tới bên người Lan Hinh, Ý Thiên nắm tay ngọc nhỏ bé non mềm của nàng, sải bước rời khỏi.
Nam Cung Vân nhìn bóng lưng Ý Thiên, trong mắt lộ ra mê mang, đối với con trai hắn vậy mà có một loại cảm giác xa lạ.
Ngoài phủ, Trần Phúc luôn chờ đợi, giờ phút này tất cả chấm dứt, hắn mới đến Nam bên người Cung Vân, hai người cùng nhau đi theo phía sau Ý Thiên, về nhà.
về đến trong nhà, người một nhà đoàn kết, Ý Thiên nhìn ý cười trên mặt mọi người, trong lòng cảm khái ngàn vạn.
Đối với Nam Cung Phi Vũtrở về, Nam Cung Vân, Bạch Phong, Lan Hinh, Trần Phúc đều rất vui.
Nhưng Ý Thiên biết, mình chỉ là thế thân mà thôi, cũng không phải là người bọn họ thạt sự chờ đợi.
Nhìn con trai, Bạch Phong cười có chút miễn cưỡng, nhẹ giọng nói: “Một lần này vì Lan Hinh, Phi Vũ làm Nam Cung Mình Kiệt cùng Nam Cung Anh Kiệt bị thương nặng, Nam Cung Chính Hào kia tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, ta thấy Phi Vũvẫn là cùng Lan Hinh đi ra tránh một chút đầu ngọn gió tốt hơn chút.”
Nam Cung Vân cười khổ nói: “Muốn tránh đầu ngọn gió phải di chuyển cả nhà, nhưng cái này không thực tế. Vì kế hôm nay, chúng ta chỉ có đi tìm Nam Cung Uyển Nghi, hy vọng nàng có thể chủ trì lẽ phải cho chúng ta.”
Bạch Phong chua xót nói: “Nam Cung Uyển Nghi là võ hoàng, ở trong Phi Vân thành, chúng ta căn bản gặp đều không thấy được. Cho dù là Phi Vù, chỉ sợ cũng không gặp được nàng.”
Thấy cha mẹ lo lắng, Ý Thiên nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, một lần này ta đại nạn không chết, về sau xui xẻo là bọn họ.”
Lan Hinh nhìn Ý Thiên, khẽ nói: “Thiếu gia, Nam Cung Mình Kiệt kia nói ngươi chết ở trong Mê Thất sâm lâm, cái này là thực sao.
Ý Thiên nhìn Lan Hinh, nhưng thấy nàng hai mắt như nước, ngầm có ý nhu tình, lộ ra vẻ rực rỡ, cực kì mê người.
“Một lần này gia tộc tổ chức săn thú đại hội, ta quả thật gặp nguy hiểm. Ra tay là Nam Cung Kiến Hoa, bên người còn Viên Thiên Phách đi theo. Nhược Hoa vì cứu ta thân chịu trọng thương, không tiếc thi triển Hỏa Vân Trảm, sau bị một con Cự ưng cảnh nội Viêm Hoang cắp đi, không rõ ở đâu. Ta bị một chưởng của Nam Cung Kiến Hoa đánh ngất, khi tỉnh lại nội thương khỏi hẳn, hiển nhiên là có người đã cứu ta, nhưng không biết người nọ là ai.”
Đơn giản kể lại tình huống một chút, Ý Thiên biên chế một cái lý do chưa chết.
Nam Cung Vân ở lúc nghe đến tên Nam Cung Kiến Hoa, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, chua xót nói: “Nam Cung Kiến Hoa này chính là nhân vật võ tôncấp đỉnh phong, cho dù một lần này ngươi may mắn không chết, một lần sau chỉ sợ cùng trốn không thoát lòng bàn tay hắn. Lúc trước ta đã từng cảnh báo ngươi, không nên cùng Từ Nhược Hoa đi lại quá gần gùi. Nàng đẹp đến làm cho nam nhân say lòng, ngươi sẽ bị người khác đố kỵ. Nếu ngươi có thực lực, cha sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi mười năm không hề tiến thêm. Trước kia ngươi còn nhỏ, mọi người đều không cho là đúng. Nay ngươi trưởng thành, nên hiểu được đạo lý hoài bích có tội.”
Bạch Phong nhìn con trai vài lần, nói tránh đi: “Nay nói những cái này đã không còn ý nghĩa, Phi Vũ một lần này đại nạn không chết, chúng ta nghĩ cách làm cho hắn mau chóng rời đi, nếu không sớm hay muộn hắn sẽ chết ở nơi này.”
Lan Hinh lo lắng nói: “Chỉ sợ thiếu gia đã không kịp rời đi nữa.”
“Đả thương hai đứa con trai ta còn muốn đi, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.”
Tiếng rống giận điếc tai hầu như lật nóc nhà, mang theo hận ý cùng sát khí nồng đậm, nháy mắt mê mang ở trong đại sảnh.
Sắc mặt ba người Nam Cung Vân, Bạch Phong, Trần Phúc kinh hãi, nhanh chóng quay đầu hướng ngoài cửa nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên cao gầy mặc thanh sam, bốn sáu bốn bảy tuổi hướng tới đại sảnh tởi gần.
Đôi mày thanh tú của Lan Hinh khẽ nhíu, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ
ra một tia sầu lo.
Ý Thiên đưa lưng về phía cửa lớn, sắc mặt như thường ngồi ở tại chỗ, đối với người ngoài cửa không để ý không hỏi.
Nam Cung Vân rất nhanh bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy nói: “Chính Hào huynh đại giá quang lâm, huynh đệ thật là chưa nghênh đón từ xa, xin thứ tội nhiều nhiều.”
Người tới chính là phụ thân Nam Cung Chính Hào của Nam Cung Mình Kiệt, cao thủ vô tôn cấp, ở Nam Cung thế gia có được địa vị nhất định, ở Vọng Nguyệt trấn này cũng là người tiếng tăm lừng lẫy.
“Cút ngay, bớt đến cái bộ này cho ta. Con ngươi xuống tay độc ác, trực tiếp phế đi hai đứa con của ta, dụng tâm của hắn là muốn Nam Cung Chính Hào ta tuyệt tử tuyệt tôn, ta há có thể tha cho ngươi.”
Trong tiếng hét vang, Nam Cung Vân hốt hoảng lui về phía sau, khóe miệng lập tức tràn ra vết máu.
Rất hiển nhiên, khí thế dưới cơn thịnh nộ của Nam Cung Chính Hào phóng ra ngoài, trực tiếp đem Nam Cung Vân rung động thành nội thương.
Bước vào đại sảnh, Nam Cung Chính Hào ánh mắt như đuốc tức giận nhìn bóng lưng Ý Thiên, quát: “Tiểu tử, còn không quỳ xuống cho ta, cầu ta tha thứ người nhà ngươi. Nếu không ta muốn tất cả bọn họ đều chết hết.”
Ý Thiên không nhúc nhích, hờ hững nói: “Nam Cung Chính Hào, ngươi quên gia quy của Nam Cung thế gia sao? Dám nói thẳng không kiêng kị như vậy, ngươi không sợ bên trên giáng tội.”
Nam Cung Chính Hào giận dữ nói: “Ngươi còn dám nhắc tới gia quy với ta, ngươi vừa rồi là đối phó hai đứa con của ta như thế nào, ngươi chẳng lẽ đã quên?”.
Ý Thiên lạnh lùng nói: “Ta còn để lại cho bọn hắn một hơi, đó là bọn hắn gieo gió gặt bảo. Cho dù bẩm báo Nam Cung Uyển Nghi nơi đó, đuối lý cũng là hai đứa con chuyện tốt không làm, chuyện xấu làm hết kia của ngươi.”
Nam Cung Chính Hào quát: “Đừng vội lấy Nam Cung Uyển Nghi đến ép ta, ngươi phế đi hai đứa con của ta, ta hôm nay vô luận như thế nào cùng sẽ không tha thứ ngươi.”
Ý Thiên cười lạnh nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu không phải ngươi dung túng bọn chúng làm xằng làm bậy, sao lại có việc hôm nay xảy ra?”.
Nam Cung Chính Hào cả giận nói: “Im miệng, ngươi còn chưa có tư cách dạy bảo lão phu. Hiện tại ngươi ngoan ngoãn lăn ra nhận lấy cái chết, ta có thể cân nhắc thả người nhà ngươi một mạng. Nếu không ta liền cho bọn hắn cùng chết với ngươi.”
Bạch Phong cùng lên tiếng: “Nam Cung Chính Hào, việc này do con ngươi Nam Cung Mình Kiệt gây ra, con ta xuống tay có lẽ ác một chút, nhưng đó cũng là con ngươi gieo gió gặt bảo. Nếu hắn chịu buông tha Lan Hĩnh, sẽ không có tất cả cái này xảy ra, ngươi...”
Nam Cung Chính Hào quát lạnh: “Đủ rồi, ngươi là ai, có tư cách gì nói chuyện với ta. Lão phu hôm nay liền diệt cả nhà ngươi, báo thù rửa hận cho con ta.”
Tức giận tận trời, lật nóc nhà.
Tâm tình Nam Cung Chính Hào dao động, liền làm cho phủ đệ Nam Cung Phi Vũ nháy mắt chia năm xẻ bảy, năm người trong đại sảnh trừ Ý Thiên, đều bị bị đánh bay ra ngoài.
Một khắc đó, trong mắt Ý Thiên hiện lên một tia hàn quang, phi thân ôm lấy Lan Hinh, lập tức trở lại nhìn Nam Cung Chính Hào, cách lẫn nhau vài thước.
Tựa như cảm thấy được tâm ý của Ý Thiên, Lan Hinh thấp giọng nói: “Thiếu gia không thể hành động theo cảm tình, nhanh đi trưởng lão hội...”
Ý Thiên hướng về phía Lan Hinh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi đến mẹ ta nơi đó, Nam Cung Chính Hào ta sẽ ứng đối.”
Lan Hinh nửa tin nửa ngờ nhìn Ý Thiên vài lần, lập tức yên lặng rời khỏi, đi tới bên cạnh Bạch Phong, Nam Cung Vân, Trần Phúc ba người, chặt chẽ lưu ý động tĩnh của Ý Thiên.
Nam Cung Chính Hào nhìn Ý Thiên, trong mắt tràn đầy sát khí, sóng dò xét vô hình quay chung quanh ngoài thân Ý Thiên, đang dò xét thực lực của hắn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Thánh
Tâm Mộng Vô Ngân
Thiên Thánh - Tâm Mộng Vô Ngân
https://isach.info/story.php?story=thien_thanh__tam_mong_vo_ngan