Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phục Kích Ái
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 62: Trốn...
T
rung tâm sắp xếp bộ đội đặc chủng tiểu hình tác chiến, Trần Hồng Hiên, Trần Thần, Tiểu Miêu một đám mười người ngồi ngay ngắn tại trên ghế. Bọn họ đang tập trung tinh thần nhìn tư liệu hình ảnh phát trên màn hình, trên màn ảnh rộng lớn chiếu phim ra một cô gái mặc mê thải phục, buộc tóc đuôi ngựa. Một tay cô gái giơ một khẩu AK, trên mặt hiện ra một nụ cười bất cần đời. Khi ảnh chụp của cô gái này vừa xuất hiện, khí áp toàn bộ trung tâm sắp xếp thoáng cái liền thấp xuống, cô gái này không thể nào quen thuộc hơn đối với đội viên đặc chiến đang ngồi đây, Giang Đại Chí chết, Lý Thiên Hữu bị giam giữ đều là cô gái này ban tặng...
“Cô gái này tất cả mọi người rất quen thuộc, chính là cô gái bị Lý Thiên Hữu một đao mất mạng. Ba nam nhân trước đó mọi người nhìn là ba anh trai của cô gái này. Đây là tập thể phạm tội dùng buôn lậu vũ khí làm chủ, do bốn người huynh muội này tổ chức lãnh đạo, hiện tại cô gái này chết ở trong tay chúng ta, bọn nam nhân này cùng hung cực ác, kiêu ngạo quen rồi sợ là có đại động tác. Trước đó vũ trang địa phương nhận được tin tức gián điệp đưa ra, ba anh trai của cô gái này đã biết được tin em gái chết, cũng đã bắt đầu triển khai kế hoạch trả thù...” Chỉ huy Vương Kính Tùng nhấn xuống điều khiển từ xa trong tay, hình ảnh liền ngừng, hắn nghiêm túc giới thiệu tình huống cho mọi người, lúc Vương Kính Tùng khoát tay áo với binh lính phía sau, binh lính liền rất nhanh cho vào một tổ video mới, theo đó tiếng vang 'ken két ken két' qua đi, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông đầu trọc, người này như là đang loay hoay góc độ, không lâu sau trên màn hình hơi mờ mờ xuất hiện một nữ nhân, nữ nhân bị trói chặt ở trên ghế, ngoài miệng bị nhét đồ vật, tóc thật dài rơi lả tả một chút, che lại một phần khuôn mặt của cô, hơi cúi đầu. Hình ảnh này vừa xuất hiện, bộ đội đặc chủng đang ngồi đều hít vào một ngụm khí lạnh, từ khuôn mặt không bị che kín đó, còn có phong cách quần áo đó, không khó phân biệt, nữ nhân này chính là tổng tài tập đoàn Lâm thị thành phố A, 'bằng hữu tốt' của Lý Thiên Hữu— Lâm Bắc Thần...
Mấy người Trần Thần mở to hai mắt nhìn, nét mặt tràn đầy không thể tin nổi, chuyện gì xảy ra? Đầu cơ vũ khí bắt Lâm Bắc Thần làm gì? Không đợi mấy người phản ứng lại, đầu trọc kia lại xuất hiện trong hình. Trong hình thay đổi góc độ, đầu trọc ngồi ở trên sô pha rộng lớn, trong miệng ngậm điếu xì gà, sau khi hút hai ngụm, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, con mắt bịt kín vẻ mặt khinh thường bắt đầu chậm rãi nói, thanh âm không lớn nghe vào trong tai lại có vẻ phá lệ căm phẫn, mà khóe miệng của hắn cũng thỉnh thoảng cười khẩy...
“Đó là nhân vật nòng cốt của tập thể phạm tội, cũng là đầu rồng lão đại. Là anh cả ruột của cô gái Lý Thiên Hữu giết chết, các người cũng đều nhìn thấy nghe thấy được, hắn bắt được lão tổng Lâm thị, lớn tiếng kêu muốn chúng ta đem Lý Thiên Hữu đi đổi, chuyện này đã kinh động cấp cao nhất, bởi vì con tin lần này không bình thường, cho nên cấp trên mong muốn chúng ta mau chóng đưa ra phương án tác chiến, cần phải giải cứu ra con tin an toàn. Cuộn băng này là trực tiếp gửi đến đại đội của chúng ta.” Vương Kính Tùng cười nhạt một chút, “Cơ hội chúng ta báo thù rửa hận tới rồi.” Nói lời này trong ánh mắt Vương Kính Tùng hiển hiện ra rất đoạn tuyệt...10 bộ đội đặc chủng sau khi xem đoạn video này hiển nhiên đều ngồi không yên, từng người xắn lên tay áo, hiện tại Lý Thiên Hữu bị giam, Giang Đại Chí chết, bọn họ còn chưa có đi tìm đám hỗn đản này tính sổ, đám người này đã tiên hạ thủ vi cường rồi...
Trần Hồng Vũ người thứ nhất ngồi không yên, lời Vương Kính Tùng vừa ra khỏi miệng hắn đã thoáng cái sượt đứng lên.”Chỉ huy, lúc nào chúng ta xuất phát?”
“Cấp trên mệnh lệnh, chúng ta phối hợp vũ trang địa phương ắt phải triệt để thanh trừ tổ chức thế lực đen tối này, các đội trưởng trở lại lựa chọn 5 tên chiến sĩ, nửa tiếng đồng hồ sau đó toàn bộ tập hợp thao trường.” Vương Kính Tùng nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn quét mọi người. “Các binh sĩ, cơ hội báo thù rửa hận đến rồi, mọi người có lòng tin hay không?”
“Có!” Thoáng một hồi toàn bộ 10 người đứng thẳng dậy, đồng loạt cao giọng hô to...
Sau khi đội ngũ giải tán, Vương Kính Tùng tiến vào một cái cửa nghiêng của phòng họp, đối diện cửa nghiêng có một nam nhân hơn 50 tuổi ngồi trên ghế sô pha, nam nhân đó mặc một thân quân trang hơi cũ, không có đeo quân hàm.
Vương Kính Tùng đi tới trước mặt nam nhân, nghiêm cúi chào, nói rằng: “Thủ trưởng, bộ đội đều chuẩn bị tốt, ngài xem Lý Thiên Hữu...”
Nam nhân đó nhíu lại mày rậm, trên khuôn mặt kiên nghị là một đôi mắt ác liệt, hắn hơi suy tư một chút, nói: “Quốc gia bồi dưỡng một đội viên đặc chiến không phải dễ dàng, đứa nhóc đó tôi cũng gặp qua, nếu thực sự tiếp tục như vậy, những tư tưởng cứng nhắc cố chấp đó sợ là sắp phá hủy đứa bé kia rồi...”
Vương Kính Tùng thấy nam nhân nói ra lời như vậy, hắn vội lên tiếng hỏi: “Thủ trưởng, ý ngài là???”
“Thương của nàng thế nào?” Nam nhân không có trả lời vấn đề mà ngược lại quan tâm tới thân thể Lý Thiên Hữu.
“Đã không còn trầm trọng.” Vương Kính Tùng không chút suy nghĩ trả lời, trong lòng hắn rất sốt ruột, tuy rằng thân thể Lý Thiên Hữu chưa khôi phục tốt, nhưng cái này đã không ở phạm vi hắn lo lắng, chỉ cần Lý Thiên Hữu tham gia nhiệm vụ lần này, như vậy ắt sẽ xoay chuyển cục diện bất lợi mà Lý Thiên Hữu đối mặt phía trước.
Nam nhân đó nghiêm túc nhìn Vương Kính Tùng, chậm rãi phun ra một hơi, như là hạ rất lớn quyết tâm nói rằng: “Mang nàng tới đi, nàng không xuất hiện con tin sợ là có nguy hiểm, nếu như con tin thực sự xảy ra chuyện, chúng ta sẽ gặp phải phiền toái lớn.” Lời nói của nam nhân hơi dừng, hắn nhìn Vương Kính Tùng lộ vẻ mặt vui mừng, lại nói: “Lấy công chuộc tội, chỉ cần nàng có thể sống trở về, chuyện giết chết con tin liền không trách lỗi xưa, anh tượng trưng xử lý kỷ luật gì đó cho đại đội là tốt rồi, dù sao nàng còn trẻ, bộ đội đang cần binh mũi nhọn độ tuổi như nàng. Còn những chuyện khác các anh không cần lo lắng, tất cả để tôi đi xử lý.”
Nghe xong thủ trưởng nói, Vương Kính Tùng nghiêm một cái, hắn thẳng băng cánh tay đoan đoan chính chính kính quân lễ, hữu lực hô: “Rõ!”
Lý Thiên Hữu ngồi xếp bằng ở trên giường, một bộ dáng vẻ đăm chiêu. Lúc này đã là hơn 6 giờ tối, mùa đông phương bắc trời tối rất sớm, thời gian này ngoài cửa sổ đã là một mảnh đen kịt. Lý Thiên Hữu ngồi đối diện cửa phòng, ngón tay nàng gõ gõ có tiết tấu trên giường, mặc dù trong lòng khó chịu như thiêu như đốt, nét mặt Lý Thiên Hữu cũng không biểu hiện ra ngoài. Nàng đang đợi quân y đúng 6 giờ rưỡi xuất hiện mỗi tối, mỗi ngày vào lúc này đều sẽ tới đưa thuốc cho nàng, đo nhiệt độ cơ thể, và kiểm tra vết thương.Quả nhiên không để Lý Thiên Hữu chờ lâu lắm, bên ngoài liền vang lên tiếng nói theo sát đó là một nữ nhân mặc áo dài trắng đi đến. Sau khi tới cửa phòng, nữ quân y kia cũng không nói nhiều, nàng ấy đặt khay xuống, lấy ra nhiệt kế lưu loát vẩy vài lần rồi đưa cho Lý Thiên Hữu, ra hiệu nàng kẹp tốt. Tiếp đó liền từ trong các loại bình trắng nhỏ đổ ra thuốc viên đủ mọi màu sắc, đặt ở trên một tờ giấy trắng hình vuông. 5 phút qua đi, Lý Thiên Hữu ngoan ngoãn lấy ra nhiệt kế, quân y nhìn một chút, nói “Không nóng.” Liền bắt đầu kiểm tra vết thương của Lý Thiên Hữu...
Lý Thiên Hữu dần dần nheo lại con mắt, nàng nhìn quân y trước mắt đang cúi người kiểm tra vết thương, yên lặng ở trong lòng nói câu xin lỗi, liền nhanh chóng một tay che miệng mũi của quân y, tiếp theo một thủ đao chặt xuống. Quân y đó còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bỗng chốc người liền té xỉu ở trong lòng Lý Thiên Hữu...
Lý Thiên Hữu động tác thập phần cấp tốc cởi xuống áo dài trắng của hộ sĩ, nàng loạn chuyển mắt khẩn trương liếc nhìn cửa phòng, tim đập tựa hồ cũng thay đổi nhanh hơn. Thân là bộ đội đặc chủng nàng gặp phải qua vô số tình hình nguy hiểm, cũng giải quyết qua vô số sự tình đột phát. Thế nhưng lúc này đây, nàng phải đưa ra hạ sách này, nàng đã không có thời gian cái khác. Trong mấy giờ Tiết Dao Dao rời đi, Lý Thiên Hữu cảm giác dài như là trôi qua một thế kỷ, nàng nhẫn nhịn không nổi dày vò như vậy, mà càng làm cho nàng chịu không nổi chính là nàng không biết Lâm Bắc Thần có an toàn không? Thậm chí cũng không biết Lâm Bắc Thần có phải còn sống không... Nghĩ tới những thứ này Lý Thiên Hữu liền thêm sốt ruột, nàng cảm giác trong đầu bắt đầu tràn vào nhiều máu, xông thẳng vào choáng váng đầu óc nàng, sợ sệt, lo lắng, tự trách, một mạch toàn bộ lấp kín trong lòng, làm cho Lý Thiên Hữu mất đi tất cả bình tĩnh, giờ này khắc này trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, đó là phải đi ra ngoài, mặc dù là trốn chạy, nàng cũng phải chạy ra...
Sở dĩ Lý Thiên Hữu lựa chọn quân y mỗi ngày vì nàng kiểm tra thân thể, nguyên nhân quan trọng nhất là mỗi lần người quân y này đi tới gian phòng của Lý Thiên Hữu luôn mang theo một cái khẩu trang, mặc dù thỉnh thoảng không che miệng mũi nhưng nàng ấy đều quen treo ở trên lỗ tai.
Lý Thiên Hữu rất nhanh thay thường phục quân trang trên người hộ sĩ, còn mặc áo dài trắng ở bên ngoài, nàng mặc vào cho hộ sĩ mê thải phục mình đã đổi, để mặt nàng ấy hướng vào trong nằm trên giường sắt đơn của nàng. Tất cả thu dọn thỏa đáng, cuối cùng Lý Thiên Hữu kiểm tra nữ quân y đó một hồi, xác định người chỉ là hôn mê, mới yên tâm thu dọn gọn gàng dược cụ, lật ngược khẩu trang đeo vào trên mặt, bưng lên khay ung dung không vội đi ra ngoài.
Bộ đội Lý Thiên Hữu bị giam giữ cũng không phải đặc chủng liên đội nàng vẫn ở, mà là nơi huấn luyện lúc nàng tân binh, tân binh ba tháng cho dù đã qua đi 5 năm, nhưng địa phương này đối với Lý Thiên Hữu mà nói không chút nào xa lạ. Nàng thuận lợi ra nhà lớn, hai tay bưng khay bước nhanh.
Đông bắc tháng 11, buổi tối nhiệt độ không khí đã là dưới 0 mấy độ, Lý Thiên Hữu chỉ mặc một thân thường phục, bên trong thường phục chỉ là áo sơmi cùng áo ba lỗ sát người, nàng rùng mình một cái, thân thể bắt đầu lạnh lên, nàng nhanh hơn cước bộ quẹo vào sân tập luyện, kề sát vào chướng ngại ngàn mét đi về phía trước, lúc đi ngang qua thùng rác nàng thuận lợi ném khay đồng thời cởi ra khẩu trang và áo dài trắng, vê tròn cùng một chỗ ném vào thùng rác, tiếp đó nàng liền chạy, rất nhanh đã đi tới một chỗ hơi chút hẻo lánh, nhìn trước mắt tường viện cao hơn 2 mét, chần chờ một chút liền chạy cực nhanh đi lên, lưu loát lộn ra ngoài...
Lý Thiên Hữu thuận lợi rời khỏi quản khu bộ đội, nàng chịu đựng vết thương đau đớn, đè xuống kích thích muốn ho theo sơn đạo một đường chạy như điên, chính xác là một giây không ngừng chạy như điên, bởi vì cách chỗ có thể gọi được xe còn rất xa, nàng nhất định phải xuất ra tốc độ huấn luyện hành quân gấp hàng ngày, mới có thể trong vòng một giờ chạy tới nơi có thể gọi xe...
Lý Thiên Hữu chạy, trong cổ họng bắt đầu có mùi máu tươi, hơn nữa đầu còn nặng nề, mí mắt cũng có chút muốn đánh. Mặc dù là như vậy, bước chạy của nàng vẫn rất lớn như trước, không có nửa điểm ý tứ muốn dừng lại.
Nghị lực của con người đúng là bị kích thích ra, lúc này Lý Thiên Hữu đầy lòng đầy đầu đều là Lâm Bắc Thần, đối với thân thể kháng nghị nghiêm trọng nàng căn bản là bất chấp lo lắng...
Rốt cuộc ngồi ở trong xe taxi, ngực Lý Thiên Hữu kịch liệt phập phồng, nàng đưa tay kéo xuống phù hiệu quân hàm bỏ vào trong túi áo, báo cho tài xế địa chỉ, liền tựa lưng vào ghế ngồi bất động...
Ban đầu muốn thẳng đến sân bay chạy đi Lâm Giang, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy không thích hợp, trước khi đi nàng nhất định phải chuẩn bị một chút, dù sao nàng cũng chưa quen thuộc hoàn cảnh của thành phố nhỏ biên cảnh đó, hơn nữa trên người chỉ có hai vạn khối tiền, nếu như Lâm Bắc Thần thực sự xảy ra chuyện gì, nàng đi cứu người nhất định phải chuẩn bị rất nhiều đồ đạc, tỷ như súng, còn có dao găm nàng bị thu lên...
Lý Thiên Hữu suy nghĩ một chút quyết định trước tiên đi tìm Hạ Phi, ban đầu nàng là muốn đi tìm chiến hữu Điền Chí Vĩnh, thế nhưng nóng lòng không có điện thoại của hắn, chỉ đành liên hệ Hạ Phi trước, nàng nghĩ Điền Chí Vĩnh vì chuyện “bắn nhau” lần trước nhất định sẽ dựa theo bản thân dặn gọi điện thoại cho Hạ Phi...
Hạ Phi nhận được điện thoại của Lý Thiên Hữu rất bất ngờ, hắn thoáng nhìn trời đã tối đen, buông công tác trong tay, bàn giao thủ hạ vài câu, liền lái xe ra ngoài...
Hạ Phi dừng xe ở lộ khẩu cao tốc, mở ra đèn lớn đi xuống xe một bên hút thuốc một bên nhìn chăm chú vào phương hướng xe tới, nửa giờ sau đó một chiếc Santana từ đằng xa lái đến, Hạ Phi chờ xe kia qua lối ra cao tốc thì đưa tay ngăn lại. Lý Thiên Hữu đi xuống từ trên xe taxi, cảm kích cười với Hạ Phi, hai người cũng không nói nhiều, lên xe rất nhanh lái vào nội thành...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tay bị thương, đánh chữ rất không có tiện.
Nếu là muộn canh mọi người thứ lỗi đi..
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phục Kích Ái
Phong Dã
Phục Kích Ái - Phong Dã
https://isach.info/story.php?story=phuc_kich_ai__phong_da