Chương 15
ue Ann chợt quay lại phía anh khi họ mang những vali, hòm xiểng của cô ra chiếc limousine. "Em không muốn ly dị". Sergei không trả lời. "Tháng tháng, ngân hàng sẽ gửi séc cho anh và tất nhiên, họ sẽ thanh toán cho việc chăm sóc đứa bé".
"Em không cần phải làm thế", Sergei nói bình thản. "Anh chăm sóc nó được mà".
"Em muốn thế". Anh lại không trả lời. "Em sẽ trở lại. Em chỉ muốn về nhà ít lâu. Cho đến khi em cảm thấy khá hơn".
"Chắc là như vậy" Nhưng cả hai đều biết rằng cô sẽ không bao giờ trở lại nữa. Sự thể nó phải như thế.
"Ở đây cái gì cũng khác lạ. Con người, ngôn ngữ. Em chẳng bao giờ thực sự thấy ổn cả".
"Anh biết. Anh cho là cũng dễ hiểu thôi. Ở nhà thì ai cũng thấy thoải mái hơn".
Cô nhìn vào mắt anh, ngượng ngập. "Thôi, tạm biệt".
"Tạm biệt, Sue Ann" Sergei hôn cô, theo kiểu Pháp, cả hai má.
Chợt cô rưng rưng. "Em xin lỗi", cô chạy đi, vai rung lên.
Từ từ, Sergei đi vào phòng khách, rót cho mình ly whisky, uống thẳng, rồi anh rơi mình xuống ghế. Đã từng có nhiều tạm biệt với nhiều phụ nữ, nhưng lần này khác. Không có ai trong họ là Sue Ann cả. Không có ai trong họ từng là vợ anh cả.
Vậy nhưng anh cũng không thể nói được rằng anh không nghĩ đến kết thúc này. Từ khi cô ra viện và bảo anh về việc cô đã làm.
"Em điên à" anh la lên. "Chỉ có đứa ngu mới làm như thế!"
Mặt cô tái đi và đanh lại. "Không con cái gì hết. Một đứa như con bé này là đủ rồi".
"Những đứa sau sẽ không như thế!"
"Không nhất thiết phải giống như thế. Nhưng em không thử thời vận nữa, em đã nghe về những gia tộc Âu Châu già cỗi nhà các anh rồi".
Anh nhìn cô trừng trừng. "Chẳng có bất cứ cái gì như thế này trong gia đình anh. Đây chỉ đơn giản là một tai nạn".
"Trong gia đình em cũng không" cô trả lời như đặt dấu chấm dứt. "Dù sao thì em cũng không muốn có đứa con nào nữa".
Một sự tĩnh lặng đầy gượng gạo trùm xuống họ.
Anh đứng trước lò sưởi nhìn xuống ngọn lửa. Cô đến bên anh "Chúng ta làm hỏng bét cả rồi, phải không?" Anh không trả lời. Cô lại nói "Có lẽ…em lên phòng ngủ đây". Anh vẫn không nói gì. Đến chân cầu thang, cô ngoái lại "Lên không?"
"Lát nữa".
Anh đứng cho đến khi các khúc củi cháy rụi. Khi anh vào phòng ngủ, cô đang trên giường của anh, chờ. Nhưng không còn như xưa nữa. Giữa họ không bao giờ như xưa nữa. Biết bao những bức tường vô hình chợt dựng hết cả lên.
Cô nhận ra điều đó cũng sớm như anh. Bỗng sự mong muốn trở lại bình thường, trở lại như cũ, của cô tan biến. Cô quẳng các đồ ăn kiêng đi và không tập tành nữa, và mỡ như cứ bám lấy cô. Có lần, anh thậm chí đã phải gợi ý rằng đi làm đầu và mua vài bộ đồ mới thì cũng chẳng hại đến ai.
"Để làm gì? chúng ta chẳng bao giờ đi đâu cả".
Đúng vậy, chiến tranh đã giới hạn vận động của họ. Đi lại ở Âu châu là chuyện của quá khứ. Họ không thể chạy xuống Riviera để tắm biển hay nhào lên Paris để vui chơi được nữa. Cứ như thể bị nhốt trên một hòn đảo.
Từng tí một, từng người một, người ta như sa xuống vùng vô vọng. Họ như bị hút vào cơn lốc của xung đột và ai nấy trở về đất nước mình. Chẳng bao lâu, chẳng còn ai ngoài dân Thuỵ Sĩ. Mà họ thì rất nản. Hầu như toàn bộ mối quan tâm của họ là tiền và chủ đề duy nhất trong đối thoại của họ bao giờ cũng là ai trong lứa lãnh đạo này đã ướp muối được nhiều tiền nhất ở Thuỵ sĩ.
Bằng vào lối nói độc quyền của họ, người ta hiểu rằng Thuỵ Sĩ không hề có ý định trả lại tiền. Sau khi chiến tranh chấm dứt, hầu hết các khoản tiền gửi sẽ nằm lại, bởi vì số đông những người gửi đã không còn sống sót, và không ai kịp làm chuyển nhượng ngân khoản của mình. Vậy là chúng nghiễm nhiên trở thành tài sản của Thuỵ Sĩ. Khi quân Đức đè bẹp chiến tuyến Maginot và chiếm nước Pháp thì hầu như người Thuỵ Sĩ đúng. Cứ như thể một bức rèm bỗng buông xuống chắn ngang Tây Âu vậy.
Chưa đầy một tháng sau đó Sergei xuất hiện trong văn phòng của các ngân hàng. Bernstein nhìn anh và nói "Cha anh là một đại tá trong quân đội Đức?"
Sergei lấy làm lạ. Họ biết chuyện ấy hệt như anh. "Thì sao?"
"Chúng tôi liên hệ với từng khách hàng" tay quản lý nhà băng nói "và bây giờ thì không có cách nào làm được chuyện này".
Sergei bỗng nhận ra ý nghĩa câu trả lời. Khách hàng của họ là người Do Thái. Anh lặng thinh.
"Nếu cha anh kiếm cho anh một giấy phép" Kastele nói "Tôi chắc chúng tôi có thể thu xếp một hộ chiếu Thuỵ Sĩ".
Trí tò mò của Sergei bị kích thích. "Có nghĩa là tôi có thể trở thành công dân Thuỵ Sĩ?"
Hai quản lý nhà băng trao đổi những cái liếc. "Cả chuyện đó nữa, cũng có thể thu xếp".
Sergei suy ngẫm. Như thực tế thì anh đang không Pháp cũng chẳng phải Nga. Anh chỉ là một trong rất nhiều người trôi nổi quanh Âu châu trong chiến tranh, được gọi là những người không tổ quốc. Nhưng họ cũng được công nhận rằng có quyền định cư ở đâu đó, mà phần lớn dân Bạch Nga đã làm như vậy ở Pháp. Quốc tịch Thuỵ Sĩ, đến một lúc nào đó, có thể rất có ích cho anh.
"Các ông muốn tôi làm gì?"
"Chỉ tìm các khách hàng của chúng tôi và lấy yêu cầu của họ về ngân khoản của chính họ mà thôi".
"Còn nếu không tìm thấy họ?"
"Thì phải cố xác định, nếu họ còn sống. Chúng tôi cần thông tin đó để giải quyết các tài khoản của họ".
Sergei không hiểu điều mà anh nghe được - có đúng là những số dư vô thừa nhận sẽ được chia đôi giữa ngân hàng và chính phủ Thuỵ Sĩ không? nếu đúng thì anh có thể hiểu vì sao các chủ ngân hàng lại có quyền lợi khổng lồ trong những sự cố với khách hàng của họ. "Thế nếu tôi không nhận?"
"Tôi chắc chúng tôi có thể thu xếp một cách hợp tình hợp lý" Bernstein nói "Chúng tôi chưa bao giờ là những kẻ tồi tệ để không làm ăn chung được, phải không?"
Khi rời văn phòng, Sergei thoả thuận sẽ viết thư cho cha xem ông có thể thu xếp gì được không. Đấy là mấy tháng trước. Thư trả lời của cha cuối cùng đã đến vào sáng hôm ấy. Hôm Sue Ann bỏ đi.
Cha anh đang ở Paris, trong một căn hộ sang trọng tại chính khách sạn mà ông từng được thuê làm người gác cửa. Có thể làm được một cái gì đó. Cha anh sẽ rất mừng được gặp lại anh.
Sergei đặt ly whisky đã cạn xuống, quyết định nhận công việc của các tay nhà băng. Nhưng trước hết, còn vài việc nữa phải hoàn tất. Anh nhấc máy và đọc cho tổng đài số điện thoại. Giọng phụ nữ đáp "Peggy" anh vội nói "Sergei đây".
"Vâng" giọng bên kia vui vẻ.
"Sue Ann đi rồi. Em mất bao lâu để sẵn sàng cho bé?"
Thoảng chút sung sướng trong giọng nói. "Sẵn sàng từ sáng rồi. Em đang đợi anh gọi đây ".
"Anh sẽ đến sau mười phút".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu