Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 64 (Kết): Quần Hùng Tụ Tập Núi Hằng Sơn - Hiếu Tử Lợp Nhà Bên Thảo Nguyên
ãy nói Thiên Tứ ở trên tháp cổ, sào huyệt bí mật của Thiết Diện Điểu Trảo, diệt trừ hết các đồng đảng của tên ma đầu ấy xong, tên tuổi của chàng lại càng lừng lẫy hơn trước nhiều.
Tin đồn bao giờ cũng thất thiệt nên người ta đồn đại, bảo chàng như một vị thần tiên sống vậy.
Thiết Diện Điểu Trảo, một tên ác ma, mấy chục năm nay đi đây đi đó, hành tung rất bí mật, nay y bỗng tuyên bố cho giới võ lâm một việc khiến ai cũng không thể tưởng tượng được. Đó là tin y báo cho người trong võ lâm hay, đến ngày Trung thu, y đã ước chiến với Thiên Tứ ở trên đỉnh núi cao chót vót của Nam Nhạc.
Nam Nhạc Hằng Sơn ở phía Bắc Hồ Động Đình, thế núi hiểm trở, đỉnh núi bị mây bao bọc quanh năm, xung quanh lại có những ngọn núi khác bao vây.
Hôm đó là ngày mồng mười tháng tám, còn năm ngày nữa mới Tết Trung thu, nhưng tất cả khách sạn và nhà bỏ trống ở dưới chân núi Hằng Sơn đã bị những người trong võ lâm thuê mướn hết.
Những người đó muốn đến để được xem trận đấu giữa Thiết Diện Điểu Trảo với La Thiên Tứ, một vị kỳ nhân đương thời tiếng tăm đang lừng lẫy nhất võ lâm. Đồng thời, những người đó cũng biết trận quyết chiến này sẽ có ảnh hưởng rất lớn cho cả võ lâm, sáng sủa hay tối tăm đều quyết định bởi trận đấu này.
Vì thủ hạ của mình bị Thiên Tứ giết sạch, sào huyệt bị phá tan, Thiết Diện Điểu Trảo mới hẹn ước Thiên Tứ lên đỉnh núi Hằng Sơn quyết chiến như vậy. Đồng thời, tên ma đầu ấy cũng thị có pho Nhất Nguyên Chính Khí, thần công mới luyện thành công để khôi phục lại thanh danh của mình và như vậy mới hòng thu hút được đồng đảng để tiếp tục hoàn thành kế hoạch thống nhất võ lâm.
Nhưng cuộc hẹn ước ấy lại rất hợp ý Thiên Tứ. Lúc nào, chàng cũng mong được đấu thẳng tay với Thiết Diện Điểu Trảo.
Ngày hôm đó chỉ còn ba ngày nữa là tới Tết Trung thu, có một đám người chừng mười mấy, hai mươi người tới Hằng Sơn. Trong đó có già, trẻ, lớn, bé, có nam, nữ, lão, ấu, người nào người ấy đều tươi cười, nhưng riêng có hai thiếu nữ là hơi lo âu thôi.
Đám người ấy chính là bọn Thiên Tứ, Hoa Thiến Thiến, Hàn Thiến Thiến, vợ chồng Bại Sự Lão Nhân, Hoa Thượng Nguyên, Thùy Can Lão Nhân, Thiên Hà Ngư Phủ, Thạch Tuấn Minh, Lục Như Cư Sĩ, Tôn Mộng Công, Khổng Nghi và Đổng Kỳ v.v…
Những người này vốn đi khắp nơi tìm kiếm Thiết Diện Điểu Trảo, nay bỗng nghe thấy giang hồ đồn đại, Thiết Diện Điểu Trảo hẹn Thiên Tứ đấu ở trên núi Hằng Sơn, nên người nào người ấy, không hẹn mà nên, đều đến Hằng Sơn.
Họ ở giữa đường gặp gỡ nhau nên mới kết thành bọn và cùng tới Hằng Sơn một lúc như vậy.
Khi Thiên Tứ vừa tới thành Hằng Sơn đã có người nhận ra được chàng, liền về khách sạn rủ các anh em ra xem mặt chàng.
Chỉ trong chốc lát, những người đổ ra xem mặt như trẩy hội vậy, đứng chật cả hai bên đường.
Thiên Tứ là người rất khiêm tốn, đi tới đâu cũng tủm tỉm cười, gật đầu chào các người luôn luôn.
Trong đám người xem, bỗng có người lên tiếng nói:
- La thiếu hiệp, võ lâm hắc bạch hai đạo chúng tôi đều ủng hộ tiểu hiệp. Mong lần này thiếu hiệp đánh chết tên ác ma để diệt trừ tai ách cho giang hồ, khiến cho người trong võ lâm mới được hô hấp nhẹ nhàng.
Một người hô, trăm người hô theo. Tiếng hoan hô vang động cả trời đất. Trong lúc tiếng hoan hô chưa dứt thì đã có tiếng kêu la thảm khốc nổi lên ở trong đám đông, trật tự bị hỗn loạn ngay. Tiếp theo đó, có tiếng người kêu la:
- Thiết Diện Điểu Trảo!
Không khác gì tiếng sấm nổi lên trong lúc trời quang, và cũng như địa lôi nổ trong đám đông vậy. Mọi người đều chạy tán loạn và đứng ra ngoài xa để xem chuyện gì vừa xẩy ra.
Thiên Tứ nhanh như điện chớp, phi tới chỗ có tiếng người vừa kêu la thảm khốc. Khi tới gần, chàng mới hay người hoan hô mình đầu tiên đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, vẻ mặt hơi kinh hãi và không cử động gì hết. Chàng ngồi xuống thăm mạch và khám xem người ấy bị ám khí gì giết chết.
Mọi người chỉ thấy mặt chàng lộ vẻ kinh ngạc, và thấy mắt chàng chăm chú nhìn vào một cái lỗ châm kim nho nhỏ ở trên trán người kia.
Hoa Thiến Thiến đứng cạnh đó liền lên tiếng hỏi:
- Đại ca, người này bị ám khí gì giết chết thế?
Thiên Tứ ngẩng đầu lên nhìn, thấy các người đang nhìn vào mặt mình, có vẻ hỏi han, chàng vội nói cho các người hay rằng:
- Thoa La Thần Trâm.
Thấy chàng nói như vậy, ai nấy đều ngẩn người ra. Không cần nói rõ, ai cũng biết Thiết Diện Điểu Trảo đã tới Hằng Sơn rồi.
Hành động của tên ma đầu ấy thực là thần xuất quỷ mạt, nên ai nấy đều lo âu khôn tả. Trong tất cả các người trong võ lâm, chỉ có hai người biết rõ công lực hiện tại của Thiết Diện Điểu Trảo khác hẳn xưa kia nhiều thôi.
Hai người đó là La Thiên Tứ với Thùy Can Lão Nhân, vì hai người gần đây đã đấu với Thiết Diện Điểu Trảo, nên mới biết rõ như thế.
Vì có bài học vừa xảy ra, những người hoan nghênh Thiên Tứ không dám công nhiên hoan hô như trước nữa. Ai nấy đều sợ tên ma đầu xuất hiện ở cạnh mình và ám hại như người vừa rồi.
Thiên Tứ cũng thương hại người đó và quyết tâm phải trả thù, nên chàng lẳng lặng khấn thầm:
- Tôi sẽ trả thù cho bạn, tuy tôi biết chuyện này không phải là dễ nhưng tôi thế nào cũng xin tận lực.
Cũng vì câu chuyện trên, có một số người nhát gan đã lẳng lặng rời khỏi thành Hằng Sơn đi về luôn, để khỏi bị vạ lây.
Thiên Tứ với mười mấy người đi tới khách sạn. Như đã dự định trước, chàng móc túi lấy một thoi vàng đưa cho phổ kị, bảo người đó chôn cất hộ tên đại hán kia.
Bọn Thiên Tứ bao hết khách sạn ấy ở để đợi chờ Tết Trung thu tới, lên trên đỉnh núi đấu với Thiết Diện Điểu Trảo.
oOo
Ánh nắng chiều tà chiếu xuống con đường cái quan ở Hằng Sơn, đột nhiên có năm người cưỡi năm con ngựa phi qua, tiến thẳng tới thành Hằng Sơn. Năm người đó đều là đại hán mặc võ trang, tuổi trạc trung niên, vẻ mặt trông rất uất hận, nhất là người lớn tuổi hơn hết, mặt càng thêm vẻ rầu rĩ và phẫn nộ thêm.
Năm người ấy cắm đầu phóng ngựa, roi ở trong tay cứ quất luôn luôn vào người con thú của họ đang cưỡi, phía sau họ cát bụi bay mù mịt.
Màn đêm đã kéo xuống, bốn bề tối om dần, người ta thấy năm cái bóng người ấy không cưỡi ngựa nữa mà đang vượt qua dãy nhà này đến mái nhà khác, cứ lướt đi ở trên nóc các nhà ở trong thành phố Hằng Sơn. Không bao lâu, họ ngừng chân ở phía sau của khách sạn.
Ngờ đâu, năm đại hán ấy chưa đứng vững, thì đã nghe thấy có giọng vừa già vừa lớn lên tiếng hỏi:
- Các vị là cao nhân ở phương nào, đêm khuya giá lâm nơi đây, không biết có việc gì chỉ giáo thế?
Bọn người nọ nghe thấy tiếng hỏi ấy đều giật mình kinh hãi, ai nấy đều nghĩ bụng:
- Năm chúng ta tới đây bí mật như thế, mà sao vừa tới đây họ đã biết rồi? Chả lẽ chủ nhân…
Tiếng khàn khàn vừa rồi lại hỏi tiếp:
- Có phải các bạn không thèm trả lời lão phu hay sao?
Tiếng hỏi ấy chưa dứt, đã thấy bóng người thấp thoáng. Chỉ trong nháy mắt đã có mười mấy anh hùng già có trẻ có đứng bao vây chặt năm người ấy liền.
Lại có tiếng người lạnh lùng quát hỏi tiếp:
- Mỗ tưởng là ai, mà lại dám táo gan đến đây một cách đường hoàng như thế. Thì ra quý vị là Tô Châu Ngũ Hổ đã lừng danh trên giang hồ.
Tô Châu Ngũ Hổ xông pha trên giang hồ lâu năm, trông thấy tình hình như vậy, mới biết lần này vì nóng trả thù cho con mà tới một cách đường đột như thế này. Nay thấy đối phương lên tiếng hỏi một cách đột ngột như vậy, một tên trong bọn đành phải đánh liều đáp:
- Năm anh em mỗ may mắn được quen biết các vị đại hiệp ở nơi đây, xin các vị thông cảm cho. Anh em mỗ tới đây chỉ kiếm có một mình tiểu tử họ La thôi!
Lão đại của nhóm Ngũ Hổ nóng lòng trả thù cho con, tuy biết nói như thế là thừa nhưng y vẫn phải gượng cất tiếng trả lời như trên.
Ngờ đâu những người đó không nói năng gì hết, vội lui ngay ra ngoài xa hơn mười trượng, khoanh tay đứng yên hình như họ định đứng yên ở đó để xem bọn Ngũ Hổ làm gì?
Bọn người đó tuy lui về phía sau, nhưng vẫn còn lại một nam hai nữ đứng yên tại chỗ như ba khoảng núi vậy. Rồi người đàn ông lạnh lùng cất tiếng nói:
- Các ngươi dung túng cho con hành hung, hoành hành bá đạo ở chốn thôn quê, ta trông thấy nên mới ra tay bắt giữ, và đã trao cho người làng của các ngươi xử trí rồi. Các ngươi không tự kiểm điểm lại mình thì chớ, lại còn không biết phải trái, đến đây kiếm ta để báo thù. Vì việc nơi đây cần thiết hơn, nên ta mới phải tới đây phó ước trước và cũng định công việc ở nơi đây xong xuôi, sẽ đi Tô Châu kiếm các ngươi. Vì ta có một việc muốn hỏi.
Bỗng có tiếng quát lớn:
- Tiểu tử họ La kia, đừng có nói nhiều như thế nữa, mau đền mạng cho cháu ta đi!
Tiếng quát ấy dứt thì một đại hán đã cầm thanh trường kiếm màu vàng, nhảy xổ tới đâm Thiên Tứ ngay.
Bọn Ngũ Hổ thấy người em út đã ra tay tấn công rồi, bốn tên kia cũng vội múa trường kiếm xông lại đâm vợ chồng Thiên Tứ.
Hoa Thiến Thiến cũng vội rút thanh bảo kiếm Bích Huyết Hàn Mang ra chống đỡ.
Năm người nọ đồng thanh quát lớn:
- Bích Huyết Hàn Mang của chúng ta…
Hoa Thiến Thiến liền quát mắng:
- Thực các ngươi không biết xấu hổ, Bích Huyết Hàn Mang này là của các ngươi ư?
Nàng vừa nói vừa xông lên đâm luôn lão Tam đang đứng ở phía bên trái một kiếm. Lão Tam thấy thế giật mình đến thót một cái, vội lui ngay về phía sau.
Thế là đại chiến bùng nổ ngay. Thiên Tứ đấu với lão Đại và lão Ngũ, Hoa Thiến Thiến đấu với lão Tam và lão Tứ, còn Hàn Thiến Thiến thì đấu với lão Nhị.
Các người lớn tuổi đứng ở ngoài xem, đều biết võ công của Tô Châu Ngũ Hổ địch không nổi vợ chồng Thiên Tứ, nên các người cứ ung dung đứng ngoài xem thôi.
Đang đấu được vài hiệp, Thiên Tứ đã nghe thấy có giọng khàn khàn rót vào tai rằng:
- Thiếu hiệp phải tốc chiến tốc quyết diệt trừ bốn tên đi, chỉ để lại một tên thôi, vì chúng có thể biết rõ thân thế của thiếu hiệp đấy.
Chàng nhận ra đó là tiếng nói của Thùy Can Lão Nhân và ông ta dùng phương pháp “Truyền Âm Nhập Mật” để dặn bảo mình. Chàng liền nghĩ bụng:
- Sao cụ ấy lại bảo ta phải tốc chiến tốc quyết? Chả lẽ có chuyện gì muốn bàn với ta chăng?
Hình như Thùy Can Lão Nhân đã biết tâm sự của chàng, nên ông ta lại nói tiếp:
- Chưa biết chừng Thiết Diện Điểu Trảo đã tới gần đây rồi, thiếu hiệp đừng kéo dài để nảy nở thêm chuyện khác nữa.
Thiên Tứ là người thông minh tuyệt đỉnh, biết Thùy Can Lão Nhân nói như thế là sợ Thiết Diện Điểu Trảo xuất hiện một cách đột ngột. Chàng biết Tô Châu Ngũ Hổ có liên hệ với thân thế của mình, nếu chúng bị diệt khẩu thì có lẽ mình không sao biết được thân thế và lai lịch nữa, nên chàng nghiêm nghị nói với hai nàng Thiến Thiến rằng:
- Hai vị hiền muội mau tiêu diệt kẻ địch đi, đừng có để mất thì giờ nữa!
Quả nhiên, Hoa Thiến Thiến đã thành công trước. Sau một tiếng kêu la thảm khốc, lão Tam trong nhóm Ngũ Hổ đã bị nàng chém trúng một nhát ngang lưng. Tiếp theo đó, Hàn Thiến Thiến cũng đâm thủng ngực lão Nhị, máu tươi chảy ra như suối. Nàng thất kinh la lớn:
- Đại ca, tiểu muội lại giết người nữa rồi!
Nói xong, nàng run lẩy bẩy, trường kiếm cũng rớt ngay xuống dưới đất. Lúc ấy, bỗng có một cái bóng đen như một con chim phi tới trước mặt Hàn Thiến Thiến, giơ hai tay ra ôm chặt nàng vào lòng.
Hình như đã gặp được cứu tính, Hàn Thiến Thiến vừa khóc vừa nói:
- Mẹ nuôi, con lại giết người rồi!
Âm Bà Bà vỗ về, an ủi nàng rằng:
- Con gái cưng của mẹ đừng có sợ! Con giúp đại ca con hành hiệp giang hồ, dù có giết chết tên khốn nạn này thì có sao đâu, việc gì phải sợ hãi cơ chứ? Thôi, chúng ta tiếp tục đứng xem trận đấu đi, hôm nay con đã hoàn thành xong trách nhiệm của con rồi!
Lúc ấy, Hàn Thiến Thiến mới nín khóc và đỡ sợ hãi, liền cùng Âm Bà Bà đứng xem trận đấu.
Thiên Tứ đấu với lão Đại và lão Ngũ của bọn Ngũ Hổ. Đấu được mấy hiệp thì chàng đã quay lưng về phía lão Ngũ, giơ tay trảo ra chộp trường kiếm của lão Đại, tay phải thì nhằm ngực của y chộp tới, một thế hai thức thần tốc vô cùng.
Lão Ngũ thấy Thiên Tứ chìa lưng về phía mình, mừng rỡ khôn tả liền chửi thầm:
- Đây là ngươi tự mang cái chết vào thân, đừng có trách Ngũ gia của ngươi nhé!
Nói xong y giơ kiếm ngang ngực, nhằm giữa lưng của Thiên Tứ đâm luôn. Chỉ nghe thấy “phập” một tiếng máu tươi bắn tung tóe, nhưng khi lão Ngũ nhìn kỹ, thì bỗng thất kinh la lớn:
- Đại ca!
Thì ra thế kiếm ấy đâm trúng ngay vào ngực lão Đại, anh của y.
Đồng thời, Thiên Tứ đã không bỏ lỡ dịp may, nhân lúc lão Ngũ kinh hoảng, thì chàng đã nhẹ nhàng tới cạnh điểm vào huyệt mê của y luôn.
Hoa Thiến Thiến kịch chiến với lão Tứ. Thấy ba vị đại ca đã chết, Ngũ đệ thì bị bắt giữ, biết mình thế nào cũng bị nguy hiểm, nên y vội quay người định đào tẩu.
Hoa Thiến Thiến có phải là thường đâu, xưa nay đã khét tiếng về kiếm thuật, nên chỉ thấy nàng phi thân lên một cái và ánh sáng kiếm của nàng lấp lóe, lão Tứ đã bị nàng chém làm hai mảnh tức thì.
Thấy trận đấu đã kết liễu, mọi người vội chạy lại xem. Thùy Can Lão Nhân liền lên tiếng nói trước:
- Thiếu hiệp, mau xách tiểu tặc vào trong khách sảnh để tra hỏi đi!
Thiên Tứ liền vâng lời, xách lão Ngũ cùng mọi người đi vào trong nhà luôn. Chàng đặt lão Ngũ nằm xuống dưới đất.
Thùy Can Lão Nhân lại nói tiếp:
- Thiếu hiệp, giải huyệt cho y để lão phu hỏi y xem.
Thiên Tứ mỉm cười gật đầu, liền khẽ vỗ tay vào người lão Ngũ một cái. Không ngờ lão Ngũ vẫn nằm yên như thường không cử động chút nào.
Thiên Tứ ngạc nhiên, sợ ức lực của mình chưa đập tới nơi tới chốn, chàng lại dùng tay áo vỗ vào yếu huyệt của lão Ngũ lần nữa. Đồng thời, chàng kêu “ủa” một tiếng. Mọi người thấy thế đều giật mình kinh hãi, đứng ngay cả dậy.
Thiên Tứ vội ngồi sụp xuống, để tay vào lão Ngũ, thăm dò xem. Chàng càng kinh hãi thêm, liền nắm lấy cổ tay của lão Ngũ, buột miệng nói:
- Thiết Diện Điểu Trảo đã dùng Tý Ngọ Phù Cốt Thần trâm giết y rồi!
Mọi người nghe nói lại càng kinh hãi thêm, vì bấy nhiêu cao thủ thượng thặng đều có mặt quanh đó, mà lại để cho tên ma đầu giết tên lão Ngũ này như thế mà không hay. Như vậy, mọi người không hoảng sợ sao được?
Thiên Tứ bực mình vô cùng, vì manh mối duy nhất của mình đã bị Thiết Diện Điểu Trảo diệt khẩu rồi.
Đang lúc ấy, chàng bỗng nảy ra một ý nghĩ, bụng liền bảo dạ rằng:
- Chả lẽ thân thế của ta có liên qua với Thiết Diện Điểu Trảo chăng? Bằng không, y giết người diệt khẩu như vậy làm chi? Chưa biết chừng…
oOo
Lúc ấy mặt trời đã xế về tây, trên đỉnh núi chỉ có những đám mây lơ lửng bay ra thôi, còn thì rất tĩnh mịch. Nhưng không phải là trên đó không có một bóng người nào, mà sự thực chung quanh bãi đất trống ấy đã có hơn trăm cao thủ của võ lâm đang ngồi xếp bằng tròn hình như đang lẳng lặng đợi chờ sự gì giáng lâm vậy. Vì ngày hôm đó, vai chính là La Thiên Tứ đã ngồi ở giữa bãi đất, đang liễm thần tĩnh khí. Trước khi đại địch tới nơi, chàng đã chuẩn bị sẵn.
Phía sau chàng, chỗ cách hơn mười trượng, có mười mấy người cũng ngồi yên như vậy. Những người đó là hai nàng Thiến Thiến, vợ chồng Bại Sự Lão Nhân, Thùy Can Lão Nhân, Lục Như Cư Sĩ, Hoa Thương Nguyên, Thạch Tuấn Minh, v.v… Sau những người đó mới tới những nhân vật của võ lâm tới xem trận đấu. Tất cả mọi người đều ngồi yên để đợi chờ Thiết Diện Điểu Trảo, một tên ma đầu hung ác nhất võ lâm giáng lâm.
Các người đợi chờ mãi vẫn không thấy Thiết Diện Điểu Trảo tới đều ngạc nhiên vô cùng, nhưng ai nấy vẫn ngồi yên như cũ, chứ không ai lên tiếng nói nửa lời.
Đột nhiên, có một tiếng rú từ đằng xa vọng tới. Mọi người đều cả kinh, còn Thiên Tứ thì hơi hé mắt ra nhìn, rồi lại nhắm nghiền lại ngay.
Quả nhiên, giây phút sau, đã có một bóng người ở bên dưới phi lên, vượt qua bãi đất trống chừng mười trượng, như một con chim đại bàng, lượn một vòng rồi mới từ từ hạ thân xuống.
Mọi người nhìn kỹ người đó, và có một người buột miệng lên tiếng nói:
- Trường Bạch Công Chúa!
Quả nhiên, người đó chính là Trường Bạch Công Chúa Liễu Như Mỵ, tuy đã luống tuổi mà hãy còn tuyệt đẹp.
Như Mỵ vừa tới nơi, giận dữ chỉ tay vào mặt Thiên Tứ mà trách mắng:
- Tiểu bối kia, vì thấy ngươi là một thiếu niên anh hùng, nên bổn công chúa mới khách sáo với ngươi như vậy. Không ngờ, tiểu tử ngươi địch không nổi, lại giở trò đánh lừa! Ngươi đừng có hòng đấu với Thiết Diện Điểu Trảo nữa, bổn công chúa sẽ thay mặt y chém ngươi ra làm hai mảnh trước đã!
Vẻ mặt hung hăng, lời nói lanh lảnh, hình như nàng muốn giết được Thiên Tứ mới hả dạ.
Thiên Tứ biết nàng hiểu lầm, và cũng biết không phải chỉ dăm ba câu nói có thể giải thích nổi. Bây giờ kẻ thù số một của mình sắp tới, mà mình xung đột với bà ta thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Chàng đang ngẩn người ra suy nghĩ, thì Như Mỵ đã rút cây phất trần sợi vàng ra, cứ lăm le định tấn công.
Thiên Tứ vội trấn tĩnh tâm thần, nghiêm nghị giải thích:
- Thưa lão tiền bối, ngày nọ ở trước Thí Thạch Kiếm tại Hồ Khâu…
Như Mỵ không để cho chàng nói tiếp, đã vội quát lớn át giọng:
- Tiểu tử có mau rút khí giới ra ngay không, đừng có nói lôi thôi dài dòng nữa!
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã múa tít cây phất trần xông lại tấn công Thiên Tứ ngay.
Các người lớn tuổi thấy vậy rất ngạc nhiên, vì Như Mỵ đã năm mươi năm nay chưa bước chân vào Trung Nguyên, mà Thiên Tứ tuổi chưa đầy đôi mươi, như vậy giữa hai người làm gì có thù hằn với nhau. Nên ai nấy đều thắc mắc không hiểu.
Thương Nguyên là bạn cũ của Như Mỵ và cũng là người trong nhóm Ngũ Bá, đồng thời, ông ta cũng lo âu cho con rể cưng, nên ông ta vội phi thân tới, lên tiếng nói:
- Đại tỷ, chúng ta đã lâu năm không gặp nhau, đại tỷ vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Sao bỗng dưng đại tỷ lại nổi giận với điệt nữ tế (cháu rể) như thế? Chờ một lát, câu chuyện ở đây xong xuôi rồi, tiểu đệ sẽ bảo cháu xin lỗi đại tỷ.
Thiên Tứ vội lướt tới phía sau Thương Nguyên. Cử chỉ ấy không phải là chàng sợ Trường Bạch Công Chúa đâu, trái lại, chàng rất thông cảm người đang đau lòng ấy.
Như Mỵ trợn ngược đôi lông mày lên, vẻ mặt giận dữ, chỉ tay vào mặt Thương Nguyên, đáp:
- Giỏi lắm! Hoa Thương Nguyên, ngươi lựa được một con rể quý thực, cứ đi ra bên ngoài lừa dối người, lại còn liên kết với người ngoài lừa dối cả bổn công chúa nữa. Ngươi đã biết bảo kiếm Bích Huyết Hàn Mang là sở hữu của Trường Bạch Cung rồi.
Thương Nguyên vội đỡ lời, giải thích:
- Việc này chỉ trách cháu gái của đại tỷ động lòng tham và tinh nghịch mà nên. Cháu gái với cháu rể đều là bề con, bề cháu hết. Nếu chúng có điều gì không nên không phải, đại tỷ cứ việc đánh và mắng chửi chúng!
Gừng càng già càng cay có khác, mấy lời nói của Thương Nguyên rất hợp lý và cũng rất quang minh chính đại, không khác gì một mũi tên ngầm bắn trúng người đối phương.
Như Mỵ đang định lên tiếng nói tiếp, thì bên dưới núi lại có tiếng rú thực dài nổi lên. Mọi người đều yên chí kẻ đại địch Thiết Diện Điểu Trảo đã tới nơi, mà việc lôi thôi rắc rối với Như Mỵ lại chưa giải quyết xong…
Lúc ấy tiếng rú đã lên tới trên đỉnh núi và mọi người đã thấy một cái bóng người xuất hiện. Thì ra người đó lại là lão ăn mày Tiêu Thí Nhân, chứ không phải Thiết Diện Điểu Trảo.
Vừa lên tới trên đỉnh núi, Thí Nhân đã cười ha hả, chỉ tay vào mặt Như Mỵ mà nói:
- Ối chà! Hoa cô nương, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, làm cho lão già dơ dáy này cứ nhớ nhung hoài.
Thiên Tứ thấy ông ta nói như thế, lo âu khôn tả, vội nghĩ bụng:
- Tất cả mọi việc đều do ông ta gây nên hết, bây giờ ông ấy lại còn lên đây muốn gây thêm tai họa nữa! Ông ta nói như vậy, nếu Như Mỵ không nổi giận, thì thật là…
Ngờ đâu, sự thể lại trái hẳn với ý nghĩ của Thiên Tứ. Như Mỵ vừa thấy Thí Nhân đã cười hi hí đáp:
- Lão quỷ dơ dáy kia, bổn công chúa tưởng ngươi đã chết rồi. Không ngờ ngươi hãy còn sống mà tới đây khua môi múa mỏ!
Cứ xem lời nói và thái độ của hai người thì đủ thấy xưa kia, họ phải là bạn rất thân với nhau.
Thí Nhân lại cười hà hà đáp:
- Này, Hoa cô nương, câu chuyện ở Hồ Khâu ngày nọ đều do lão già dơ dáy này gây nên cả đấy. Hoa cô nương hãy đợi chờ lão tiểu tử Thiết Diện Điểu Trảo tới và chờ họ giải quyết với nhau xong, lúc ấy Hoa cô nương muốn làm gì lão già ăn mày cũng được.
Thái độ của Như Mỵ đã thay đổi hẳn, nàng vẫn tươi cười đáp:
- Thôi được, để chờ công việc nơi đây xong xuôi, bổn công chúa sẽ thanh toán với ngươi sau vậy.
Nàng vừa nói dứt, dưới chân núi lại có tiếng rú thực dài vọng lên. Lần này có đến tiếng của ba bốn người, chứ không phải một người như trước, nên ai nấy đều nghĩ bụng:
- Chả lẽ Thiết Diện Điểu Trảo đã mời được người đến giúp sức chăng?
Tiếng rú lần này vừa dài vừa kêu, không kém gì tiếng rú của Thí Nhân với Như Mỵ vừa rồi.
Mọi người đều không hiểu người tới đó là ai. Thiên Tứ thì hơi cau mày lại, lòng nóng như thiêu. Chàng chỉ muốn tốc chiến tốc quyết để cho xong công việc ngay thôi.
Tiếng rú kêu vừa lên tới trên đỉnh núi, thì mọi người đã thấy có bốn người xuất hiện. Bốn người đó là một hòa thượng, một đạo sĩ, một nam và một nữ.
Thiên Tứ vừa trông thấy một nam một nữ ăn mặc thường phục ấy đã mừng rỡ khôn tả, vội phi thân tới trước mặt vái chào và hỏi:
- Hai vị lão tiền bối vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Thì ra hai người đó là vợ chồng Cô Độc Quân ở Vạn Khiết Cốc. Cô Độc Quân Uất Trì Phi cười ha hả đáp:
- Lại đây, lão phu giới thiệu hai vị thế ngoại cao nhân cho! Hai vị này là Vô Ngã đại sư và Vạn Pháp chân nhân, mà người ta vẫn gọi là Song Hiệp đấy.
Thiên Tứ ngạc nhiên, liền nghĩ bụng:
- Thế ra hai vị này là Song Hiệp trong câu ca dao của võ lâm: Song Hiệp trấn tứ hải đây.
Chàng vội ngẩng đầu lên nhìn kỹ Song Hiệp, nhận thấy:
Vị hòa thượng thì mặt mũi hiền từ, đầu sói, không râu, gầy gò và cao mặc áo cà sa màu đỏ. Còn vị đạo sĩ thì đầu đội mão, mặc vũ y, thân hình to béo, râu đen, hai mắt lóng lánh như hai ngọn đèn lò.
Thiên Tứ là người rất khiêm tốn và tôn lão kính hiền, nên vừa nghe thấy Độc Cô Quân giới thiệu như vậy, chàng đã vội tiến lên hai bước, cung kính vái chào và nói:
- Tiểu bối La Thiên Tứ, bái kiến hai vị lão tiền bối. Hôm nay, tiểu bối được yết kiến tôn nhan như thế này thực là hân hạnh vô cùng!
Với giọng “ồ ồ”, Vô Ngã đại sư lớn tiếng niệm câu Phật hiệu rồi đáp:
- Thiếu hiệp là người dũng nghĩa song toàn, diệt gian trừ ác cho thiên hạ võ lâm đã lừng danh khắp giang hồ rồi. Anh em lão tăng hai người có tài đức gì đâu mà dám nhận lễ của thiếu hiệp như thế này?
Vạn Pháp chân nhân vừa ngắm nhìn Thiên Tứ vừa vuốt râu gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi vô cùng.
Lúc ấy, những người khác cũng tiến lên vái chào, người thì mới quen, kẻ thì biết đã lâu, hỏi han nhau vui vẻ và náo nhiệt vô cùng.
Độc Cô Nữ Tạ Mỹ Nga bỗng kéo tay Thiên Tứ và nói:
- Này, tiểu tử, Thiến Thiến đâu, sao không thấy mặt con nhỏ thế. Nó đi đầu rồi?
Khi vừa trông thấy đôi vợ chồng già này hiện thân, Thiên Tứ đã cảm thấy mọi hình ảnh trong Vạn Khiết cốc hiện lên trên đầu óc mình. Bây giờ, Trương Thiến Thiến đã chết, mà mình thì hãy còn ở nơi đây, liều sống liều chết để mong giết được kẻ thù. Bỗng thấy Độc Cô Nữ hỏi tới người vợ cưng, hai mắt của chàng đã đỏ ngầu nước mắt đã ứa ra, mồm lẩm bẩm đáp:
- Thiến muội… đã… qua đời… rồi…!
Hình như bị một mũi kim châm vào giữa trái tim, Độc Cô Nữ rùng mình đến thoắt một cái và vội hỏi tiếp:
- Tại sao thế?
Thiên Tứ đang định kể lại câu chuyện Thiến Thiến chết cho Độc Cô Nữ nghe, thì bỗng có tiếng rú lúc dài lúc ngắn, hoặc xa hoặc gần nổi lên, điều lạ nhất là sau những tiếng rú ấy lại còn một tiếng rú thực dài nữa.
Mọi người nghe thấy tiếng rú kỳ lạ như vậy đều ngẩn người ra và ai nấy đều đoán chắc, ngoài Thiết Diện Điểu Trảo ra không còn ai có thể rú được những tiếng kỳ dị và mạnh như thế.
Tiếng rú vừa dứt, trên đỉnh núi đã có hai người xuất hiện. Thì ra hai người ấy là Trương Vân Đạt với Âm Hồn Bất Tán Thạch Anh Nga, chứ không phải là tên ma đầu kia.
Trương Vân Đạt vừa xuất hiện đã lớn tiếng kêu la:
- Thiết Diện Điểu Trảo đã tới chưa?
Đột nhiên, ở phía sau mọi người bỗng có tiếng cười the thé quái dị và tiếng người trả lời rằng:
- Lão phu đợi chờ đã lâu rồi!
Lời nói đó không khác gì sét đánh ngang tai, khiến mọi người đều cả kinh, sắc mặt của ai nấy cũng rất khó coi. Vì bấy nhiêu cao thủ mà Thiết Diện Điểu Trảo xuất hiện như vậy, không ai hay biết cả.
Mọi người vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy một đại hán đeo mặt nạ sắt, đang ung dung đứng ở chỗ mép một tảng đá lớn.
Vừa trông thấy Thiết Diện Điểu Trảo, bệnh điên lại nổi lên ngay, Vân Đạt quát lớn:
- Thiết Diện Điểu Trảo, mau trả lại con gái cho ta đi!
Ông ta vừa nói, vừa nhảy xổ lại để tấn công Thiết Diện Điểu Trảo ngay. Nhưng Thiên Tứ đã vội ôm chặt lấy ngang lưng ông ta mà van lơn rằng:
- Thưa nhạc phụ, y tới đây là muốn đấu với tiểu tế đấy. Xin nhạc phụ cho phép tiểu tế được trả thù cho Thiến muội.
Tính rất kỳ lạ, Vân Đạt không chịu nghe ai hết, nhưng thấy Thiên Tứ nói như thế, bệnh điên lại khỏi liền và còn ân cần dặn dò:
- Hiền tế nên cẩn thận một chút!
Thiên Tứ vừa vâng lời vừa đưa mắt ra hiệu cho Thương Nguyên, nhờ ông ta chăm nom Vân Đạt giúp.
Thương Nguyên hiểu ý ngay, vội lại gần Vân Đạt tức thì.
Lúc này Thiên Tứ mới yên tâm bước ra nghênh chiến. Chàng định đưa mắt nhìn hai nàng Thiến Thiến, nhưng lại sợ vẻ mặt lo âu của hai nàng làm cho mình loạn trí, nên chàng cứ lẳng lặng tiến ra thôi.
Mọi người đều lui về phía sau, trong đấu trường chỉ còn lại Thiết Diện Điểu Trảo với Thiên Tứ hai người thôi.
Thiên Tứ vừa nhảy tới gần, Thiết Diện Điểu Trảo đã cười giọng đểu cáng và nói:
- Tiểu tử rủ được khá nhiều người giúp sức đấy. Nhưng còn thiếu mấy người nữa, như Huyết Diện Song Ma và Tứ Hải Thượng Nhân. Mấy người ấy đi đâu rồi?
Thiên Tứ rất thông minh, thấy đối phương nói như vậy đã hiểu ý ngay, liền lạnh lùng đáp:
- Lão ma đầu đừng có hãi sợ như thế. Tiểu gia đấu với ngươi quyết không nhờ ai giúp sức hết. Những vị có mặt tại đây, là tới xem thiếu gia này diệt trừ ác ma đấy!
Thiết Diện Điểu Trảo không tức giận chút nào, chỉ cười the thé và nói tiếp:
- Ngươi là du hồn dưới chưởng của lão phu, đừng có nói dóc như thế nữa! Muốn đấu bằng cách nào, ngươi nói ra đi? Ngươi muốn đấu theo lối văn hay lối võ?
Thiên Tứ không hiểu, vội hỏi lại:
- Lối văn đấu như thế nào và lối võ đấu thì đấu ra sao?
Thiết Diện Điểu Trảo đáp:
- Đấu theo lối văn là hai người giở toàn lực ra đấu với nhau ba thế. Còn đấu theo lối võ là tha hồ muốn giở võ công gì ra đấu cũng được.
Thiên Tứ bỗng quát lớn:
- Ta đấu cả văn lẫn võ, không đấu chí chết không thôi!
Thiết Diện Điểu Trảo cười khẩy, nói tiếp:
- Ngươi muốn chết thì đừng có oán trách lão phu. Đấu xong ba chưởng, hồn của ngươi đã sắp phải du địa phủ rồi thì còn hòng đấu gì nữa?
Thiên Tứ nghe nói liền nghênh ngang đáp:
- Được, tiểu gia sẽ đấu với ngươi ba chưởng trước!
Thiết Diện Điểu Trảo nhanh nhẩu nói tiếp:
- Hay lắm!
Thế rồi hai người vén tay áo và cũng trố mắt lên nhìn nhau không chớp, cả hai đều không cử động gì hết.
Đó là khi gió bão sắp tới, bao giờ hoàn cảnh cũng tịch mịch như vậy. Những người đứng ở ngoài xem đều im hơi lặng tiếng, họ cũng gay cấn hồi hộp không kém gì hai người đang đấu ở bên trong.
Thời giờ trôi qua từng giây từng phút một, máu ở trong huyết quản của hai người cũng sôi lên sùng sục theo.
Đột nhiên, Thiết Diện Điểu Trảo giơ song chưởng lên trước ngực đẩy mạnh ra một thế. Chỉ trong nháy mắt, đã có một luồng kình phong mạnh vô cùng nổi lên.
Lúc ấy Thiên Tứ cũng không dám trì hoãn, đã vận Đại Năng Thần Công lên đẩy mạnh ra một thế, một luồng kình phong mạnh khôn tả từ trong tay chàng đẩy ra.
Hai thứ kình lực hữu hình ấy ở trên không vừa va đụng nhau đã có tiếng kêu “bộp” Thiên Tứ bị đẩy lui ba bước. Chàng vận khí thử xem, cũng may không hề bị thương chút nào.
Thiết Diện Điểu Trảo cũng không hơn gì, y cũng bị đẩy lui ba bước như thế mới đứng vững được.
Y thất kinh và nghĩ bụng:
- Công lực của tiểu tử này đã tiến bộ nhiều lắm.
Nhưng y vẫn không phục, liền quát lớn:
- Tiểu tử, hãy tiếp một chưởng này của lão phu xem sao!
Nói xong, y lại giơ chưởng lên tấn công tiếp. Lần này kình phong của y mạnh như bài sơn đảo hải, nhằm người Thiên Tứ lấn át tới.
Thiên Tứ thấy thế, tức giận khôn tả, cũng vận hết mười thành kình lực lên phản công luôn.
Hai luồng kình lực mạnh vô cùng ấy ở trên không đụng vào nhau, phát ra tiếng kêu long trời lở đất, cả cát bụi ở trên mặt đất cũng bị ảnh hưởng bay mù mịt.
Cả hai người cũng không sao lấy tấn nổi để đứng vững được. Vì thế, cả hai đều bị kình lực của đối phương đẩy lui liền mười mấy bước và cùng ngã ngồi phịch xuống đất như nhau.
Hổ khẩu tay của hai người cũng đều bị nứt nẻ, trống ngực đập rất mạnh, hơi thở hổn hển và không đều, mép cũng đều rỉ ra máu tươi.
Khi hai người đã ngồi xuống đất rồi, cùng vận công điều tức để cố nén tạng phủ đang đảo lộn ở bên trong.
Lần này phải xem nội công của người nào thâm hậu hơn, công lực cao siêu hơn, thì người đó mới điều tức xong trước mà ra tay tấn công đối phương tiếp.
Trên đỉnh núi tuy có ngót trăm người, nhưng người nào người nấy đều im lặng tiếng để đợi chờ, trong lòng rất hồi hộp và cũng không ai có thể biết trước được Thiết Diện Điểu Trảo hay Thiên Tứ điều tức xong trước?
Hai nàng Thiến Thiến đều là người biết võ, nên cả hai biết rõ lúc này không thể làm cho Thiên Tứ phân thần rối trí được. Mặc dầu hai người đã định tiến lên an ủi chàng vài câu, nhưng biết hoàn cảnh không cho phép, nên cả hai đều phải đứng yên, vẻ mặt lo âu mà nhìn thẳng vào mặt Thiên Tứ thôi.
Lúc ấy mặt trời đã mọc lên cao, ánh nắng càng nóng bỏng hơn trước, nên mọi người càng cảm thấy oi bức khôn tả.
Đột nhiên, Thiết Diện Điểu Trảo đứng phắt dậy, tuy y còn lảo đảo chưa đứng vững ngay được, nhưng còn Thiên Tứ thì vẫn ngồi yên ở trên mặt đất, hai mắt vẫn nhắm nghiền, không sao cử động được, không khác gì lão hòa thượng đang nhập định vậy.
Thiết Diện Điểu Trảo thấy thế, mặt lộ vẻ khinh khỉnh và lộ một nụ cười rất ác độc và đểu cáng. Y chẳng nói chẳng rằng, cứ từ từ tiến tới gần Thiên Tứ.
Thiết Diện Điểu Trảo càng đi tới gần Thiên Tứ bao nhiêu, mọi người càng hồi hộp hãi sợ bấy nhiêu, và trống ngực của người nào người ấy đập mạnh đến nỗi như trái tim sắp nhẩy ra khỏi lồng ngực vậy. Tất nhiên, hai nàng Thiến Thiến lại càng hồi hộp và lo âu thêm, nước mắt của hai người đã bắt đầu nhỏ xuống hai má và rơi lã chã xuống mặt đất rồi.
Mọi người bỗng thấy Thiết Diện Điểu Trảo lớn bước tiến lên và giở thế “Ngọc Hoàng Cái Ân” nhằm đầu Thiên Tứ đánh xuống nhanh như điện chớp. Nói thì chậm, lúc ấy chuyện xẩy ra rất nhanh. Thiên Tứ cũng đột nhiên mở to đôi mắt ra và vội sử dụng thế “Bạt Vân Kiến Nhật” để phản công. Song chưởng của hai người đã va đụng vào nhau và dính chặt lại. Đồng thời, cả hai cùng vận nội công kinh người lên để đấu với nhau bằng nội lực.
Mọi người lại thấy Thiên Tứ thét lớn một tiếng, và hai tay của chàng đã đẩy được tay của Thiết Diện Điểu Trảo lên một chút, và người của chàng cũng vụt đứng dậy.
Lúc ấy, những người đứng xem ở quanh đó vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, ngay cả những tay cao thủ hạng nhất thấy thế cũng khen ngợi thầm nội lực của Thiên Tứ rất uyên thâm. Hai nàng Thiến Thiến càng mừng rỡ hơn, và sắc mặt cũng thay đổi luôn luôn.
Hai người ở giữa vòng đấu cứ đi vòng quanh hoài, cả hai đều dồn hết sức lực của mình ra để mong hạ đối phương. Chừng nửa tiếng sau, mép của hai người đã có nước miếng đỏ tươi rỉ ra. Lại thêm một lát nữa, máu tươi ở miệng của hai người tựa như nước suối cứ chảy ra liên tiếp…
Những người đứng xem ở bên ngoài lo âu khôn tả, vì biết nếu hai người cứ tiếp tục đấu như thế mãi thì có lẽ sẽ cùng chết hết. Lúc ấy, bước đi của hai người đã lảo đảo, nhưng bốn bàn tay vẫn dính chặt vào nhau.
Trong lúc rất nguy hiểm ấy, bỗng có một cái bóng người từ ở trên không giáng xuống, nhanh như điện chớp. Mọi người nhìn kỹ, mới hay người đó cao hơn trượng, mình khoác áo bào đen, đó chính là quái nhân hai đầu. Lưỡng Thủ Quái Nhân vừa tới nơi, không thèm để ý đến một người nào ở bên ngoài, mà chỉ chăm chú nhìn hai người đang đấu thôi.
Mọi người thấy cái đầu bên phải bỗng lên tiếng nói:
- Lão nhị, thằng nhỏ đấu bằng cách này như là không muốn sống nữa thì phải? Chúng ta có tốn công cứu chữa cho nó một chút cũng không sao. Nhưng hai con nhỏ mà chúng ta làm mai cho nó đến phải khóc chết mất thôi.
Cái đầu ở bên trái, mặt mũi đỏ như máu, đôi mắt lại có con ngươi kép, trông rất rùng rợn. Người đó là lão nhị, với giọng khàn khàn đáp:
- Lão đại, ai chả biết lão có lòng bồ tát. Hành vi của thằng nhỏ hai năm nay hợp ý mỗ lắm, diệt ác thì phải diệt cho tận mới thôi, chứ việc gì mà phải để ý đến giang hồ đạo nghĩa gì đó làm chi?
Cái đầu đó vừa nói xong, thì đã thấy tay bên trái của quái nhân giơ lên, cánh tay áo rộng bỗng nhằm Thiên Tứ phất luôn một thế.
Thấy quái nhân có cử chỉ như vậy, đã có mấy người đứng xem xông lại rất nhanh và bao vây chặt lấy quái nhân luôn.
Với giọng khàn khàn, lão nhị lại nói tiếp:
- Khi thằng nhỏ mới ra đời, mỗ đã bảo lão đại không nên nhiễu sự nhúng tay vào làm chi. Đấy, lão đại có trông thấy không? Người ta lại tưởng mỗ là người xấu bụng…
Cái đầu đó vừa nói tới câu chót, thì mọi người đã nghe thấy có tiếng kêu “bộp” thực lớn. Ai nấy cũng vội quay đầu nhìn về phía đó, thì đã thấy Thiết Diện Điểu Trảo nằm thẳng cẳng ở trên mặt đất rồi. Còn Thiên Tứ thì lảo đảo bước đi tới trước mặt quái nhân, quỳ ngay xuống kêu gọi:
- Sư phụ…
Chàng đã gọi được hai tiếng, rồi uể oải và mê man ngã lăn ra đất ngay.
Lúc ấy, mọi người mới như nằm mê mà thức tỉnh. Không hẹn mà nên, đồng thanh nói:
- Ủa? Thế ra, La thiếu hiệp là đồ đệ của Huyết Diện Song Ma?
Lão Nhị chỉ dùng mũi kêu “hừ” một tiếng, và vẫn có thói quen lắc lư cái đầu bên trái mấy cái, rồi mới nói với các người rằng:
- Khốn nạn thực! Các người chỉ biết căn cứ vào bộ mặt mà cho người ta là thiện ác thôi. Cũng vì vậy, các ngươi mới coi anh em ta như là quái vật hãn thế, sợ anh em ta như rắn rết. Các ngươi thử xem con người có bộ mặt hiền lành nhất, đáng yêu nhất kia lại là ai?
Nói xong, ông ta chỉ tay vào Thiết Diện Điểu Trảo đang nằm ở phía đằng xa kia.
Mọi người nghe thấy thế đều kinh hãi vô cùng, vì từ lúc Huyết Diện Song Ma xuất hiện đến giờ, hầu như họ đã quên bẵng mất Thiết Diện Điểu Trảo rồi.
Mọi người vội quay đầu lại nhìn Thiết Diện Điểu Trảo, ai nấy đều kinh ngạc và thở dài một tiếng, rồi đồng thanh nói:
- Tứ Hải Thượng Nhân!
Mọi người chỉ thấy một hòa thượng đứng cạnh Thiết Diện Điểu Trảo, chính là Tứ hải Thượng Nhân, mà khi ở Thành Đô đã bị mọi người tưởng là Thiết Diện Điểu Trảo.
Tứ Hải Thượng Nhân lạnh lùng nói:
- Lão tăng đã tỏ rõ thân phận rồi, không muốn ở lại đất Trung Nguyên này làm chi nữa. Thôi, chào quý vị!
Nói xong, chỉ thấy lão hòa thượng phất tay áo một cái, rồi bỏ đi ngay.
Tây Xuyên Nhất Kiếm Tôn Mộng Công là người tức hận Thiết Diện Điểu Trảo nhất. Ông ta vội nhảy lại cạnh Thiết Diện Điểu Trảo trước và vội ngồi xuống lật chiếc mặt nạ sắt ở trên mặt y ra xem, mồm bỗng quát lớn:
- Lục Như Cư Sĩ!
Ai nấy đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn, quả thấy Thiết Diện Điểu Trảo đang nằm ở trên mặt đất lại chính là Lục Như Cư Sĩ, người rất được tiếng là từ thiện và hiền lành hơn ai hết.
Uất Trì Phi thấy thế rầu rĩ, thở dài một tiếng và nói:
- Không ngờ y đã học lóm được Thoa La Thần Trâm của ta! Kết bạn không cẩn thận, rút cục hại người và hại cả mình.
Khổng Nghị cũng rầu rĩ thở dài nói:
- Tại Lan Châu ở trong nhà của tại hạ, lúc ấy y cũng ngồi ở cạnh Triệu Bội Kỳ, cục chủ của Kim Ưng Tiêu Cục. Không ai ngờ y đã ngấm ngầm bắn một mũi kim vào Triệu cục chủ, nên không ai dám nghi ngờ là chính y hạ độc thủ hết.
Mọi người đều lắc đầu thương tiếc, không ngờ y là một người có danh vọng ở trong võ lâm cao như thế, mà lại có dã tâm muốn xưng hùng xưng bá trên giang hồ, để rút cục lại mang vạ vào thân mà tự tiêu hủy như vậy, thật là tri nhân tri diện bất tri tâm có khác.
Trong lúc mọi người đang cảm khái, thì bỗng có hai tiếng gào thét rất thê thảm nổi lên. Mọi người đều kinh ngạc, vội ngẩng đầu lên nhìn, mới hay hai nàng Thiến Thiến đang định nhảy xổ lại chỗ cạnh Thiên Tứ để xem chồng mình sống chết ra sao. Vợ chồng Bại Sự Lão Nhân vội giữ lại và khuyên bảo rằng:
- Hai người không nên lỗ mãng như vậy! Bằng không y sẽ bị toi mạng oan, vì hiện giờ nội phủ của y đã bị nội thương rất nặng. Nếu hai người chạy lại khóc lóc, thì thế nào y cũng bị khích động, thế là ngũ tạng của y sẽ rời khỏi chỗ, tâm mạch sẽ đứt hết mà chết ngay tại chỗ chứ không sai.
Hai nàng đành phải trố mắt lên nhìn người chồng yêu quý đang nằm ở trên mặt đất. Hai nàng lòng đau như dao cắt, khóc lóc thảm thiết, khiến ai trông thấy cũng phải mủi lòng.
Lúc ấy Huyết Diện Song ma đã ngồi xổm xuống, đỡ Thiên Tứ ngồi dậy, mọi người chỉ nghe thấy đầu bên trái lên tiếng nói rằng:
- Lão đại, khi thằng nhỏ mới ra dời, lão cứ chửi mỗ hẹp lượng, bắt mỗ phải làm cho nó một viên linh đơn để cứu nó thoát chết. Nào có ngờ đâu, nó lại làm lắm chuyện lôi thôi rắc rối như thế này! Thôi, bây giờ muốn cứu nó tỉnh lại, thì lão đại phải tặng một viên linh đơn cho nó uống đi!
Cái đầu bên phải liền cười ha hả một hồi rồi đáp:
- Lão nhị, mỗ bảo lão nhỏ nhen quả thực không sai chút nào. Lão với mỗ thì còn phân biệt gì người này với người nọ nữa? Ngay người của chúng ta cũng liền thành một như thế này, làm sao mà chia được vật này của lão, vật nọ của mỗ cơ chứ?
Ngờ đâu cái đầu ở bên trái bỗng lắc lư mấy cái và đáp:
- Vẫn biết người của chúng ta không thể nào chia đôi được, nhưng vật của chúng ta vẫn phải phân biệt rõ ràng mới được. Cổ nhân đã nói, dù là anh em ruột thịt cũng phải phân minh cái nào của anh, cái nào của tôi.
Lão đại nghe thấy lão nhị như vạy, mặt có vẻ rầu rĩ thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Thôi được, thôi được! Để lão đại này tặng thuốc cho nó uống! Lão nhị không trông thấy sao? Hai con vợ của nó xinh đẹp như thế kia và đã đau lòng đến sắp đứt ruột đến nơi rồi, mỗ bảo lão nhị thực không có lòng thương hoa tiếc ngọc chút nào. Vì thế mà đến giờ, lão nhị vẫn trơ trọi một thân một mình,có ai thèm đếm xỉa tới đâu?
Lão nhị vội cười hềnh hệch, biện bạch lại:
- Nhưng lão đại chớ nên quên, mỗ chỉ trơ trọi một thân một mình, chả lẽ lão đại lại không trơ trọi hay sao? Mỗ không lấy được vợ thì lão đại cũng thế, có riêng gì mỗ đâu?
Lão đại cũng cười ha hả:
- Cho đến chuyện lấy vợ mà chúng ta cũng không sao phân biệt của mỗ hay của lão nhị được, thì lão nhị hà tất phải phân minh như thế? Thôi, lão nhị mau lấy viên thuốc ra cứu nó đi! Sau này chúng ta có lấy vợ, mỗ sẽ nhường hết cho lão nhị đấy, mỗ không lấy đâu!
Lão nhị cũng vội cãi lại:
- Không được! Không được! Nếu lấy vợ, mỗ cũng nhường hết cho lão đại đấy. Thôi, lão đại mau lấy linh đơn ra cho thằng nhỏ uống đi.
Mọi người thấy quái nhân hai đầu cãi nhau như vậy, ai ai cũng phải tức cười, nhưng không ai dám cười ra tiếng vì sợ Song Ma hiểu lầm.
Lão đại đành phải dùng tay phải thò vào túi, lấy một viên linh đơn to bằng trái long nhãn màu tía. Ông ta vừa rút viên thuốc ra khỏi túi đã có mùi thơm tỏa ra khắp mọi nơi, ai ngửi cũng thấy dễ chịu khôn tả, đủ thấy viên thuốc ấy thực là diệu dược của kỳ nhân có khác.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ chịu phục và cũng biết viên linh đơn ấy rất quý báu và thấy hai người có vẻ tiếc của như vậy chắc cũng khó chế luyện lắm.
Mọi người lại thấy lão nhị giơ bàn tay trái to kỳ lạ ra, xoa đi xoa lại trên người của Thiên Tứ, còn lão đại thì nhanh nhẹn nhét viên thuốc vào mồm chàng.
Trải qua một lần hợp tác ấy, quái nhân mới đặt Thiên Tứ nằm xuống đất. Rồi hai anh em giơ cả hai tay lên vẫy hai nàng Thiến Thiến có ý bảo hai nàng đến trông nom Thiên Tứ.
Hai nàng Thiến Thiến thấy thế vội nhẩy xổ lại. Thấy thái độ cấp bách của hai nàng như thế, lão nhị lại giở thói quen ra, lắc đầu mấy cái và nói:
- Lão đại, đời này kiếp này, anh em ta không sao có được diễm phúc này đâu, đành phải đời chờ kiếp sau xem chúng ta có còn xui xẻo như thế này nữa không?
Đang lúc ấy, bỗng có một tiếng niệm phật hiệu thực lớn nổi lên. Mọi người mới hay người đó là Vô Ngã Đại Sư, vị đương kim chưởng môn của phái Thiếu Lâm. Ông ta chắp tay vái chào Song Ma một lạy và hỏi:
- Lão tăng Vô Ngã của chùa Thiếu Lâm, nay xin thay mặt các anh em tại đây muốn nói mấy lời với hai vị thí chủ…
Lão nhị há to mồm định lên tiếng, thì đã bị lão đại vội giơ tay lên vỗ đầu lão nhị một cái và nghiêm nghị quát bảo:
- Lão nhị không được nói nhiều!
Rõ ràng là giọng của một người anh rất oai nghiêm chứ không như vừa rồi. Lão nhị cũng hoảng sợ, vội mím mồm lại luôn, không dám nói nữa.
Mọi người thấy Song Ma có hành động như vậy lại càng tỏ vẻ kính ngưỡng thêm. Vì thấy họ tuy chỉ có một cái thân, nhưng vẫn phân biệt rõ rệt anh ra anh, em ra em. Như vậy, thì làm gì có chuyện nguy hại cho giang hồ? Đủ thấy những nhân vật võ lâm trước kia cứ trông mặt mà bắt hình dong, cho anh em Song Ma là yêu quái thì thực là quá đáng.
Lúc ấy lão đại cũng giơ một tay lên trước ngực để đáp lễ và hỏi lại:
- Biệt danh của đại sư rất lừng lẫy và đại sư còn là một người đức cao vọng trọng trong võ lâm nữa. Không hiểu đại sư muốn chỉ giáo điều gì, anh em chúng tôi xin rửa tai lắng nghe?
Với bộ mặt rất hiền từ, Vô Ngã đại sư đưa mắt nhìn Song Ma một cái, rồi thở dài nói tiếp:
- A Di Đà Phật! Hai vị lão thí chủ nhịn nhục gánh nặng như vậy, người trong võ lâm đã hiểu lầm hai vị, mà hai vị không thèm đếm xỉa tới, chỉ nhất tâm nhất trí dạy bảo La thiếu hiệp ra cứu vãn tai kiếp cho võ lâm. Chúng tôi rất lấy làm hổ thẹn, không biết phân biệt thiện ác phải trái. Có ngờ đâu Lưu thí chủ, một người đã có tiếng là từ thiện nhất thiên hạ như thế, mà lại…
Đại sư là một vị đắc đạo cao tăng, lại là người chưởng môn của phái Thiếu Lâm, không muốn tự mất thân phận của mình, phê bình cái xấu của người. Cho nên ông ta nói đến câu “mà lại” thì mãi vẫn không sao nói tiếp được. Sau ông ta mới đổi giọng nói:
- Chúng tôi vừa rồi đã bàn tán với nhau, không biết lấy gì để cảm tạ hai vị, nên đã quyết tôn hai vị là Võ Lâm Đệ Nhất Nhân.
Chắc quý vị đã biết, trong võ lâm thường chỉ vì cái danh hiệu võ lâm đệ nhất nhân này mà đã không tiếc thân tranh đấu, để muốn cướp cho được chức vị ấy, nên đã hy sinh không biết bao nhiêu hào hiệp kỳ sĩ của giang hồ. Nhưng có ai ngờ Huyết Ma, người mà năm xưa đã bị thiên hạ gọi là ác nhân, nay lại biến thành người được kính ngưỡng nhất võ lâm như thế.
Anh em Huyết ma không ngờ cái tên mà người trong võ lâm ai ai cũng muốn giành được, dù có muôn vạn hoàng kim cũng không sao mua nổi, lại do mọi người vui lòng tặng cho anh em mình, kẻ xấu xí như thế này. Nên hai người vừa kinh ngạc, vừa cảm động, hồi hộp mãi mới bình tĩnh được, rồi lão đại lẩm bẩm đáp:
- Anh em chúng tôi có tài đức gì đâu mà được quý vị coi trong và quá khen như thế! Anh em chúng tôi rất lấy làm hổ thẹn…
Ông ta chưa nói dứt, thì tất cả mọi người có mặt tại đó đều vỗ tay kêu như sấm động và đồng thanh hoan hô:
- Võ lâm đệ nhất nhân là anh em họ Thích! Võ lâm đệ nhất nhân là anh em họ Thích!...
Nhất thời trên đỉnh núi Tỷ Kim, tiếng hoan hô đã làm chấn động cả một vòm trời, ai cũng nhận thấy những tiếng hoan hô đó không có một chút gì là giả dối bên trong. Vì người nào người ấy đều cảm thấy từ nay trở đi, giang hồ sẽ hết tai kiếp, và cũng như một chậu nước phẳng lặng, không có một gợn sóng nào cả.
Tiếng hoan hô vừa dứt, thì trong đám đông đã có một ôn già mặc áo xanh, râu dài đến tận ngực, tay cầm cần câu, cung kính vái một lạy và nói:
- Lão phu là Nghiêm Chính, có một việc này chưa được rõ lắm. Xin thỉnh giáo hai vị, mong hai vị chỉ bảo cho!
Lão đại hơi kinh ngạc, đáp:
- Nghiêm huynh khỏi cần khách sáo như thế, có chuyện gì xin huynh cứ việc hỏi thẳng? Nếu tiểu đệ biết, thế nào cũng xin trả lời ngay.
Ông già cầm cần câu lại vái một lạy rồi hỏi tiếp:
- Không biết Thích huynh cứu La thiếu hiệp thoát nạn ở đâu thế?
Lão đại đáp:
- Ở cánh đồng Lũng Tây, trên bờ sông Sơ Sắc.
Ông già họ Nghiêm nghe nói rất hồi hộp, vội hỏi tiếp:
- Lúc ấy có phải Tô Châu Ngũ Hổ đang đuổi theo một đôi vợ chồng trẻ tuổi đấy không?
Lão đại cũng kinh ngạc gật đầu đáp:
- Phải đấy, lúc ấy Nghiêm huynh cũng có mặt tại chỗ chăng?
Nghiêm Chính bỗng mừng rỡ như điên như khùng, nói tiếp:
- Nếu vậy thì đúng lắm. La thiếu hiệp chính là dòng dõi của Bát Phương Phong Vũ Truy Hồn Tiêu, bạn già của chúng tôi đấy.
Lão đại bỗng ngắt lời:
- Không đúng! Không đúng!
Nghiêm Chính ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao Thích huynh bảo là không đúng?
Lão đại ngẫm nghĩ giây lát và hỏi lại:
- Quý canh của Nghiêm huynh năm nay bao nhiêu rồi?
Ông già họ Nghiêm lại càng ngạc nhiên, vội hỏi tiếp:
- Thích huynh hỏi như thế là có ý nghĩa gì?
Lão đại đáp:
- Vì khi anh em lão phu cứu tiểu đồ, thì cha mẹ của y mới ngoài hai mươi, sao Nghiêm huynh lại bảo là…
Lúc này Nghiêm Chính mới hiểu rõ, vội đỡ lời:
- Thảo nào Thích huynh hoài nghi. Vì La thiếu hiệp là cháu của bạn già La Vĩnh, còn đôi vợ chồng tội nghiệp kia chính là con trai của La Vĩnh.
Nói tới đó, ông ta lại thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Cha mẹ của La thiếu hiệp là Ngân Tiêu La Ngọc Lân và Tô Thiến Nương.
Thế rồi, ông ta kể lại đầu đuôi câu chuyện của gia đình họ La cho mọi người nghe, ai nấy đều phẫn nộ và không khỏi lắc đầu thở dài.
Lúc ấy lão đại bỗng móc túi lấy một cuốn sách bìa da, giơ lên cho Nghiêm Chính xem và hỏi:
- Nghiêm huynh đã được trông thấy cuốn sách này chưa?
Nghiêm Chính vừa trông thấy cuốn sách, trợn to đôi mắt lên nhìn hồi lâu mới nói được:
- Cuốn sách này là Ẩn Tự Thiên Thư, vật báu gia truyền của nhà họ La.
Huyết Ma lão đại gật đầu đáp:
- Phải, đúng đấy! Trên sách này không có một chữ nào cả, mỗ với lão nhị đã tốn công hai mươi năm mà cũng không sao khiến cuốn sách hiện lên được một chữ nào hết, đang định thỉnh giáo Nghiêm huynh đấy.
Nghiêm Chính gật đầu đáp:
- Phải đấy, bạn già La Vĩnh đã đưa cho tại hạ xem cuốn sách này rồi. Y bảo sách này là của tổ tiên để lại, không ai có thể khiến cuốn sách hiện lên được chữ cả. Đời này truyền sang đời khác, cuốn sách vẫn toàn những giấy trắng như vậy thôi. Nhưng tổ tiên của nhà họ La có dặn lại, đành không lấy nghìn vạn gia tài, chứ cuốn Ẩn Tự Thiên Thư này thế nào cũng phải giữ cho kỳ được. Lúc ấy, tại hạ đã hỏi tại sao thì La Vĩnh không sao trả lời được.
Lão đại lại nói tiếp:
- Nếu vậy, chúng ta phải đưa cuốn Ẩn Tự Thiên Thư này cho thằng nhỏ Thiên Tứ để nó đoán, xem có đoán ra nổi không?
Đang lúc ấy, bỗng có một bóng người chạy tới trước mặt Nghiêm Chính quỳ ngay xuống, nức nở nói:
- Nghiêm gia gia, vì việc nhà cháu mà phải chịu đựng khổ sở bấy nhiêu lâu, cháu…
Khích động quá, Thiên Tứ chỉ nói được đến thế thôi và đã khóc sướt mướt rồi.
Ông già họ Nghiêm cũng không sao nhịn được, nước mắt ràn rụa, với giọng run run đáp:
- Tứ nhi, cháu có thành tựu như thế này, đích tay giết chết được lão ma. Chắc lão ca của ta cũng ngậm cười nơi chín suối.
Nói tới đó, ông ta bỗng nghĩ đến Tiêu Thí Nhân, liền lên tiếng hỏi:
- Này Hoa cô nương, sao lại bỏ đi thế? Chả lẽ không thanh toán nữa hay sao?
Mọi người liền nhìn theo về phía ông ta đang nhìn, mới hay Trường Bạch Công Chúa Liễu Như Mỵ đang nhanh như sao sa, chạy thẳng xuống dưới núi.
Mọi người lại nghe thấy tiếng nói của Âm Hồn Bất Tán Thạch Anh Nga nói rằng:
- Mụ ấy đã làm cho đàn bà con gái chúng ta xấu hổ vô cùng. Tên khốn nạn Triệu Canh Thạch đã làm cho y thị đau khổ suốt đời, thế mà nghe nói Canh Thạch chết, y thị đã khóc ra tiếng được! Tôi cũng không hiểu tại sao mà y thị còn khóc được như thế?
Thí Nhân bỗng ở đâu hiện ra, cười hi hí đỡ lời:
- Thế nào gọi là oan gia? Tuy người ta là oan gia với nhau nhưng lại là vợ chồng, chứ có như chúng ta đâu. Chồng là du côn, vợ là côn đồ, thì có ai thèm khóc chúng ta? Triệu Canh Thạch còn…
Ông ta chưa nói dứt lời, thì Thạch Anh Nga đã lớn tiếng ngắt lời:
- Già mày còn chưa chịu xuống lỗ có khác, lại còn muốn giở giọng ghen với mụ này!
Bà ta vừa nói tới đó, vừa giơ bàn tay hộ pháp ra, tát đến “vù” một tiếng, Thí Nhân hoảng sợ, vội chui ngay vào trong đám đông…
Thế là tấn kịch bi đát đã hạ màn bằng những tiếng cười vui vẻ của mọi người. Mây sầu trên trời cũng vừa tan hết, một vành trăng sáng chiếu xuống mặt đất, khiến đâu đâu cũng đều sáng tỏ.
Vĩ Thanh
Trên cánh đồng Lũng Tây, gió bắc thổi hiu hiu, trời u ám như muốn mưa tuyết. Vì tiết trời quá lạnh, nên không ai dám đi lại hết. Có hai ngôi mộ cũ xây sát nhau đã được người ta tu sửa lại, vừa mới mẻ, vừa hùng vĩ…
Trước mộ có một thiếu niên anh tuấn, mặc bộ đồ tang, lợp một căn nhà lá ở cạnh đó để ở, hàng ngày quét mộ hoặc ở trong căn nhà lá đó đọc Kim Cương Kinh. Thiếu niên ấy rất thành tâm làm những công việc của mình.
Thiếu niên đó chính là La Thiên Tứ, người đã oai trấn vũ nội, tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm. Từ khi chàng biết rõ thân thế của mình rồi, liền quyết tâm ra ngoài bãi cỏ Lũng Tây, lợp nhà để ở, thủ hiếu đúng ba năm.
Hai nàng Thiến Thiến cũng lợp một căn nhà lá ở gần đó, ngày ngày sửa soạn cơm nước và hương nhang cho chồng.
Sau ba năm thủ hiếu, ba vợ chồng Thiên Tứ mới lại tái xuất, hành hiệp giang hồ và ngao du thiên hạ.
- HẾT -
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu