Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Có Ai Yêu Em Như Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 63: Người Này Là Nhân Vật Lợi Hại Cỡ Nào Nhỉ?
N
gười có công trong việc mang tới bước đột phá to lớn này trên con đường “tình duyên” của cô con gái rượu gia đình họ Đặng không ai khác, lại chính là vị “con rể hờ” của bà Hoa. Ngay khi cuộc “xem mắt” bất ngờ nọ kết thúc, Quốc Vinh đã rút ngay điện thoại ra gọi cho Thế Phong, vẫn là một câu hỏi phủ đầu quen thuộc:
- Này, đoán xem tôi vừa gặp ai?
- Obama? Hay là Celine Dion? – Vị sếp tổng hôm nay lại có tâm trạng nói đùa. Quốc Vinh sốt ruột ngắt lời:
- Nếu anh không đoán được, anh sẽ phải hối hận.
- Chà, sao nghiêm trọng vậy. Thôi được rồi, anh lại gặp Thảo Nguyên và Trường Giang ở đâu đó à?
Quốc Vinh nghe ra mùi vị chua chát đáng thất vọng của đối phương, đột nhiên muốn cười thật to.
- Ha ha ha… Anh, chính anh đấy Nguyễn Thế Phong, kể từ giờ phút này, hãy nhớ anh đã nợ tôi một món nợ tình. Nghe cho rõ đây, tôi vừa mới đi coi mắt về và đối tượng chính là… cô ấy!
Đầu bên kia ngớ ra. Vinh nhấn mạnh:
- Đúng, chính là Đặng Thảo Nguyên!
- Khoan đã. Có phải anh đang âm mưu lừa tôi chuyện gì đó đúng không, phó tổng?
- Không phải! – Vinh nóng nảy phản đối. – Anh đừng có mất lý trí mỗi khi nhắc tới Đặng Thảo Nguyên như thế được không? Cô ấy thực sự bị mẹ dắt đi coi mắt đấy! Từ đó, có thể thấy là mối quan hệ của cô ấy với em họ anh…
Điện thoại bị ngắt. Quốc Vinh gọi lại, khi điện thoại thông, đột nhiên nghe một tiếng gầm giận dữ:
- Hai người giỏi lắm, dám lén đi coi mắt sau lưng tôi!
Anh ta lạnh sống lưng, vội tắt ngay nguồn điện thoại di động, cả ngày hôm đó cũng không dám mở lên lại.
Nhưng đó đã là chuyện của ngày hôm qua. Lúc này, hai lớn một nhỏ đang tung tăng ở Hội hoa xuân. Thế Phong đã tận dụng triệt để cháu mình để mưu cầu chuyện cá nhân. Thằng nhóc một tay nắm tay Thảo Nguyên, một tay nắm tay Thế Phong, hí hửng kéo họ đi giữa một rừng hoa rực rỡ đủ loại, hòa vào đám người du xuân rộn rã. Cậu chàng không biết mệt, lúc nào cũng muốn ngó bên này một tí, chạy qua chỗ kia một tí, đang ở gian hàng hoa lan, thoắt cái đã chạy tới chỗ trưng bonsai, mà cái tay múp míp luôn chờ chực để bứt lá bẻ cành khiến cho người lớn luôn phải đề cao cảnh giác.
- Mẹ ơi mẹ, mẹ xem này. Cây hoa này xinh giống mẹ này.
Cậu ta đứng ở giữa một gian hàng trưng bày… xương rồng, hai má phúng phính đỏ au, cặp mắt sáng rỡ nhìn Thảo Nguyên, vui sướng khoe như thể tìm ra một bí mật to lớn. Những người đứng xung quanh đó cười ồ vì thấy ngộ nghĩnh. Một phụ nữ nói với Nguyên và Phong:
- Thằng con nhà anh chị kháu quá!
Cô chưa kịp phản bác, đột nhiên nghe tiếng cậu nhóc khóc ré lên:
- Á mẹ ơi, cây cắn con này.
Hóa ra có đứa muốn vặt hoa xương rồng nhưng lại bị gai đâm vào tay. Nguyên kiểm tra tay Nhóc Con, thấy không việc gì bèn vỗ vỗ vào vai anh chàng:
- Ngoan, nín đi cưng. Cây này là xương rồng, nhớ nhé, xương rồng có gai đâm rất đau nên không thể chạm tay vào được.
Trẻ con mau nước mắt nhưng cũng nhanh nín. Nó từ lòng Nguyên chui đầu ra, nhìn ông chú đang trừng mắt đứng gần đó, nói ra vẻ phân trần:
- Cây này dữ quá, không giống mẹ chút nào cả.
Thế Phong chán nản cúi đầu. Đem cái thằng nhóc này theo đúng là thất sách. Mang tiếng đi chơi chung mà chỉ có mình nó quấn lấy Thảo Nguyên, biến anh thành người thừa.
Đi chưa hết một nửa công viên hoa, cậu nhóc bắt đầu thấm mệt, nó kéo tay Nguyên nịnh nọt:
- Mẹ ơi mẹ, bụng con đang đòi ăn, mẹ nghe xem.
Giờ vẫn chưa tới 6 giờ, thằng bé rõ ràng đã ăn bữa xế, lúc đến nhà Nguyên nó còn xơi hai miếng bánh tét vậy mà giờ đã đói bụng rồi. Phong hộ tống hai “mẹ con” sang nhà hàng phía đối diện với cổng chính của công viên, gọi súp và mấy món ăn nhẹ cho cả ba người. Ăn xong chén súp cua, chừng như lấy lại sức lực, Nhóc Con lại xông pha ra khu trò chơi của nhà hàng, nhiệt tình quậy phá cùng các bạn nhỏ khác. Do có nhân viên của cửa hàng coi bọn trẻ nên người lớn có thể thảnh thơi ngồi nói chuyện. Lúc này, Thế Phong đang ngồi đối diện với Thảo Nguyên, chỉ cẩn ngước mắt lên là có thể nhìn ngắm gương mặt cô, thấy được rõ cả những giọt mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương do lúc nãy vất vả với cậu nhóc. Tay anh vô thức đưa lên định lau giúp cô, nhưng sau đó ngừng lại giữa chừng. Khi nghe Quốc Vinh nói cô đi xem mắt, cảm giác của anh lúc đó rất hỗn loạn. Một mặt anh cảm thấy mừng vì như Vinh nói, điều đó chứng tỏ cô vẫn là một phụ nữ tự do, nhưng một mặt, anh thấy giận, rất giận. Tại sao cô lại dám đi xem mắt, trong khi rõ ràng là anh vẫn ở đây. Như vậy, có phải là cô coi thường sự tồn tại của anh hay không?
- Lần sau, đừng đi coi mắt nữa.
Câu nói đột ngột như quả bom thả ra trên bàn ăn. Thảo Nguyên buột miệng hỏi:
- Làm sao anh biết?
Nhưng sau đó cô vỡ lẽ ngay: à, không phải là Quốc Vinh về tâu lại thì còn ai vào đây nữa.
- Không phải như vậy đâu. Nhưng mà… cũng chẳng có gì quan trọng.
Mắt Phong nheo lại đầy nguy hiểm:
- Thế nào mới là quan trọng? Lời nói của em làm tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy!
- Xin lỗi! Nhưng em đã làm gì sai sao? Mối quan hệ của chúng ta vốn đã chấm dứt từ lâu. Anh đang có vị hôn thê chuẩn bị làm lễ đính hôn, em đã rời Sài Gòn. Chúng ta hiện chẳng có bất cứ sự liên hệ nào cả.
- Ai nói? – Bàn tay đặt trên bàn của Phong nắm chặt. – Em hay tôi? Ai đã nói lời chia tay? Khi nào? Ở đâu?
Nguyên tắt tiếng.
- Tôi đã tỏ tình với em và em đồng ý. Chúng ta chưa ai nói chia tay, vậy em xem mối quan hệ này có thể nói chấm dứt một cách dễ dàng như vậy à? Về tình về lý mà nói, đó là chưa chấm dứt!
Giọng Phong hơi gắt, nhưng anh nói về tình về lý với một vẻ tỉnh rụi khiến người ta không thể phản bác.
Nhóc Con từ chỗ chơi quay lại, tò mò nhìn hai người lớn. Cậu bé còn nhỏ nhưng rất nhạy cảm, lập tức nép đến bên người Thảo Nguyên, buồn rầu nói với chú họ của nó:
- Chú không được bắt nạt mẹ!
Thế Phong:
- Chú không bắt nạt.
Thảo Nguyên:
- Chú ấy không bắt nạt cô.
Thằng bé thấy bọn họ nói vậy, híp mắt cười.
***
Qua tết, Thảo Nguyên lại gói ghém hành lý đi thành phố Đ, tiếp tục công việc ở Sun Media. Thế Phong không tới gặp cô, nhưng cách hai ba ngày lại gọi một cuộc điện thoại, cũng chẳng nói nhiều hơn hai câu, chỉ bảo Nhóc Con nhớ cô, sau đó để cho hai cô cháu tỉ tê. Thời điểm này không phải là mùa chính của ngành quảng cáo nên công việc cũng không mấy bận rộn như dịp cuối năm. Ngoài một vài hợp đồng nhỏ đang ở giai đoạn báo giá thì chỉ có case quảng cáo cho gạch men của Hoàng Quân là có giá trị. Lần này, tác phong cùa Hoàng Quân rất đàng hoàng. Anh ta hẹn cô tới văn phòng công ty để thương lượng, đưa ra nhiều ý kiến phong phú, mức giá thương lượng cũng vừa phải, không quá cao nhưng cũng không ép giá xuống quá thấp. Tóm lại là một case triển vọng.
Về hợp đồng với Thành Tín, bản kế hoạch gồm các nội dung liên quan đến sự kiện ra mắt căn hộ mẫu và lễ chào bán chính thức đã hoàn tất. Thảo Nguyên như thoát được cục nợ, bắt đầu hăng hái liên hệ với các đối tác truyền thông để chuẩn bị khởi động chương trình quảng bá. Trong khi tất cả đang trên đà thuận lợi, đột nhiên Thành “râu” bảo cô mang theo bản kế hoạch, đi cùng anh tới gặp một người.
Nơi họ tới là khách sạn 5 sao Golden Lotus xây theo lối kiến trúc thuộc địa. Thành “râu” gọi một cú điện thoại, sau khi gọi xong thông báo với Thảo Nguyên:
- Mình đợi dưới sảnh này một chút. Trên đó vẫn chưa xong việc.
Thảo Nguyên gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế nhung đỏ ở khu vực đợi. Ban nãy, Thành đã giải thích với cô rằng người mà họ gặp hôm nay là sếp lớn của Sun Media.
- Mọi người cứ nghĩ anh là chủ của Sun Media nhưng thực ra cũng chỉ là người điều hành thôi. Ông chủ lớn thực sự đứng đằng sau công ty là một người khác. Sếp lớn không muốn lộ diện. Nhưng lần này, có lẽ Thành Tín là một khách hàng trọng điểm nên ông ấy muốn nghe báo cáo từ người phụ trách.
- Vậy à? Em thấy đúng là lạ! Có người chỉ sợ không ai biết mình đã mở công ty, có người thì lại muốn giấu. Người này là nhân vật lợi hại cỡ nào nhỉ? Sao em cứ tưởng tượng ra ông ấy sẽ là một vị cao thủ võ lâm đắc đạo, đang ngồi ở chóp nhọn trên cùng của tháp nhu cầu Maslow rồi ấy.
Thành cười bí hiểm:
- Lát nữa cô gặp là biết thôi!
- Thần bí quá! – Nguyên lườm anh ta. – Anh khiến em thấy chột dạ.
- Hề hề. Cao thủ võ lâm đắc đạo sao? Liên tưởng của cô độc đáo quá đi mất!
Một lát sau, cô lễ tân xinh đẹp từ quầy bước tới chỗ bọn họ, cười tươi như hoa thông báo người trên phòng hội nghị nhắn mời họ lên. Thảo Nguyên ôm tập tài liệu, đi theo giám đốc Thành về phía thang máy. Phía trong thang máy lắp gương, ánh sáng từ đèn huỳnh quang trên trần thang phát ra màu trắng có phần gay gắt, rọi thẳng xuống cái đầu trọc lóc sáng bóng của Thành.. Nguyên chăm chú nhìn hình ảnh đó phản chiếu trong gương đến xuất thần, tự nhiên cảm thấy cuộc hẹn gặp này có điều gì đó vô cùng bất thường. Nhưng bất thường ở điểm nào thì cô lại không chỉ ra được. Còn đang ngẩn người suy nghĩ, thang máy chợt “đinh đoong” hai tiếng báo hiệu họ đã tới tầng năm. Khu vực này tập trung các phòng hội nghị và hai dãy phòng họp lớn nhỏ nhằm phục vụ cho khách hàng doanh nhân thuê khi cần thiết. Giám đốc Thành kiểm tra tên phòng, quay người gật đầu với Nguyên ý bảo “đúng là phòng này rồi”. Anh ta lịch sự gõ hai tiếng lên cánh cửa gỗ, sau đó đẩy cửa, đứng qua một bên nhường chỗ cho Thảo Nguyên bước vào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Có Ai Yêu Em Như Anh
Minh Moon
Có Ai Yêu Em Như Anh - Minh Moon
https://isach.info/story.php?story=co_ai_yeu_em_nhu_anh__minh_moon