Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Dracula
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 60
"K
hi Stoichev đọc xong, Helen và cha ngồi lặng yên một lúclâu. Stoichev cũng lắc đầu và đưa tay lên che mặt tựa như để đánh thức bản thânra khỏi một giấc mơ. Sau cùng Helen cũng lên tiếng. ‘Cùng một hành trình đó...chắc chắn cùng một hành trình đó.’
"Stoichev quay sang Helen. ‘Tôi tin là vậy. Và chắc chắn cáctu sĩ trong nhóm của Sư huynh Kiril đã vận chuyển thi hài của Vlad Ţepeş.’
" ‘Và như thế có nghĩa là, ngoại trừ hai người đã bị ngườiThổ giết, bọn họ đã đến được một tu viện Bungari an toàn. Sveti Georgi... tuviện đó ở đâu nhỉ?’
"Đó là câu hỏi mà cha muốn nêu ra nhất trong số những thắcmắc đang đè nặng trong cha. Stoichev bóp trán. ‘Ước gì tôi biết được,’ ông lẩmbẩm. ‘Chẳng ai biết cả. Không có tu viện nào có tên là Sveti Georgi trong vùngBachkhôngvo, và cũng chẳng có chứng cứ nào chứng tỏ đã từng có một tu viện như vậyở đó. Sveti Georgi là một trong vài tu viện thời Trung cổ ở Bungari mà chúngtôi biết là từng tồn tại nhưng đã biến mất trong những thế kỷ đầu tiên dướigông cùm của đế chế Ottoman. Có thể nó đã bị phóng hỏa, đá của nó phân tán khắpnơi hoặc được sử dụng cho những công trình xây dựng khác.’ Ông nhìn chúng tabằng ánh mắt buồn bã. ‘Nếu người Thổ có lý do nào đó để căm ghét hoặc sợ hãi tuviện này thì có lẽ nó đã bị phá hủy hoàn toàn rồi. Chắc chắn là, cũng như tuviện Rila, họ không cho phép xây dựng lại nó. Đã có lúc tôi rất quan tâm tìmkiếm vị trí của tu viện Sveti Georgi.’ Ông chợt dừng lại một lát. ‘Sau khi ôngbạn Angelov qua đời, tôi đã cố tiếp tục nghiên cứu của ông ấy một thời gian.Tôi đã tìm đến Bachkhôngvski manastir 1 _, trò chuyện với các tu sĩ cũng như hỏihan nhiều người ở xứ đó, nhưng chẳng ai biết gì về tu viện mang tên SvetiGeorgi. Tôi cũng chưa bao giờ tìm thấy cái tên đó trên bất kỳ tấm bản đồ cổnào. Tôi đã tự hỏi phải chăng Stefan cung cấp cho Zacharias một cái tên giả củatu viện. Tôi nghĩ, ít nhất phải có một truyền thuyết lưu truyền giữa nhữngngười dân trong vùng nếu di hài của một nhân vật quan trọng như Vlad Draculađược chôn cất ở đó. Trước khi chiến tranh bùng nổ, tôi đã muốn đến Snagov đểxem liệu có thể biết thêm được điều gì ở đó...’
" ‘Nếu đi, có thể ông đã gặp thầy Rossi, hoặc ít nhất là nhàkhảo cổ kia - ông Georgescu,’ cha gần như reo lên.
" ‘Có thể.’ Ông mỉm một nụ cười kỳ lạ. ‘Nếu ông Rossi và tôiquả thực gặp nhau ở đấy, có lẽ chúng tôi đã có thể kết nối những gì cả hai biếtlúc đó, trước khi quá trễ.’
"Cha băn khoăn không biết liệu có phải ý ông là, Trước cuộccách mạng ở Bungari, trước khi tôi bị lưu đày ở chốn này; cha không muốn hỏi.Tuy nhiên, chỉ một lát sau Stoichev tự giải thích. ‘Các bạn thấy đó, tôi đãdừng nghiên cứu một cách khá đột ngột. Ngày trở về từ vùng Bachkhôngvo, tâm trítôi nung nấu kế hoạch đi Rumani, nhưng tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợkhi trở về căn hộ của mình ở Sofia.’
"Ông lại ngưng nói, mắt nhắm nghiền. ‘Tôi đã cố không nghĩvề cái ngày đó. Trước tiên, tôi cần phải cho các bạn biết tôi có một căn hộ nhỏgần Rimskaya stena - bức tường do người La Mã xây ở Sofia, một địa điểm rất cổxưa - tôi rất ưa thích căn hộ này vì lịch sử của thành phố vây bọc xung quanhnó. Tôi ra ngoài để mua các vật dụng linh tinh, để mớ giấy tờ và sách vở vềBachkhôngvo cùng các tu viện khác trên bàn. Khi trở về tôi nhận ra có ai đó đã xáotrộn tất cả đồ đạc của mình, các cuốn sách bị kéo ra khỏi kệ, tủ tường bị lụcsoát. Trên bàn, rải khắp mớ giấy tờ, là một vệt máu nhỏ. Hẳn các bạn cũng biếtmực làm ố một trang giấy là như thế nào...’ Ông chợt dừng lại, nhìn như xuyênthấu chúng ta. ‘Nằm ngay giữa bàn là một cuốn sách mà tôi chưa bao giờ nhìnthấy...’ Ông đột ngột đứng dậy, lê bước vào một phòng khác, chúng ta nghe tiếngông bước quanh, dời chuyển các cuốn sách. Lẽ ra cha nên đứng dậy giúp ông mộttay, nhưng thay vì vậy, cha lại ngồi nhìn Helen chằm chằm, có vẻ như cô cũngđang chết lặng.
"Một lúc sau, Stoichev quay lại, trong tay là một cuốn sáchkhổ đôi lớn, bìa bọc da đã sờn rách. Ông đặt cuốn sách trước mặt chúng ta,chúng ta nhìn ông ngập ngừng lật từng trang bằng bàn tay già nua, và ông lẳnglặng cho chúng ta xem những trang giấy trắng, rồi một hình to tướng ở giữa cuốnsách. Con rồng ở đây trông có vẻ nhỏ hơn do khoảng trống đáng kể của khổ giấyđôi còn lại chung quanh, nhưng chắc chắn đó vẫn là bức tranh khắc gỗ kia, vẫnlà vết nhòe mà cha đã nhận ra trong cuốn sách của anh bạn Hugh James. Còn cómột vết nhòe khác nằm giữa đường viền màu vàng gần móng vuốt của con rồng.Stoichev trỏ vào đó, nhưng có vẻ như ông quá bị chi phối bởi một xúc cảm nào đó- có thể là ghê tởm, có thể là sợ hãi - đến độ dường như trong một thoáng ôngđã quên bẵng phải nói với chúng tôi bằng tiếng Anh. ‘Kr’v,’ ông nói. ‘Máu.’ Chacúi sát xuống. Vết dơ màu nâu rõ ràng là một dấu tay.
" ‘Lạy Chúa.’ Cha nhớ lại chú mèo tội nghiệp của mình, vàông bạn Hedges của thầy Rossi. ‘Liệu có còn ai khác hoặc cái gì khác trongphòng lúc đó không? Ông đã làm gì khi nhìn thấy dấu máu này?’
" ‘Không có ai trong phòng cả,’ ông nói nhỏ. ‘Cửa đã khóa vàvẫn còn khóa khi tôi trở về, bước vào nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó. Tôi đãgọi cảnh sát, họ xem xét khắp nơi và sau cùng đã - nói thế nào nhỉ? - đã phântích mẫu máu tươi đó và so sánh. Ít nhất họ cũng dễ dàng phát hiện ra mẫu máuđó là của ai.’
" ‘Của ai?’ Helen chồm tới.
"Giọng Stoichev thậm chí còn nhỏ hơn nữa, vì vậy cha cũngphải chồm tới mới nghe được những lời ông thì thào. Mồ hôi tứa ra trên khuônmặt nhăn nheo. ‘Của tôi,’ ông trả lời.
" ‘Nhưng...’
" ‘Không, dĩ nhiên là không phải rồi. Tôi đâu có mặt ở đó.Nhưng cảnh sát cho là tôi đã tự dàn dựng mọi chuyện. Điều duy nhất không bìnhthường là dấu tay này. Họ nói là chưa bao giờ nhìn thấy một dấu tay người giốngnhư vậy - quá ít đường vân. Họ trả lại tôi cuốn sách và mớ giấy tờ, cũng nhưbuộc tôi phải nộp một số tiền phạt vì tội giỡn mặt với pháp luật. Tôi còn suýtmất vị trí giảng viên.’
" ‘Và ông từ bỏ nghiên cứu?’ cha đoán.
"Stoichev nhún đôi vai gầy, vẻ bất lực. ‘Đó là dự án duynhất mà tôi không thể tiếp tục. Thậm chí lúc đó tôi vẫn có thể tiếp tục, nếukhông vì cái này.’ Ông chậm rãi lật đến trang thứ hai của cuốn sách khổ đôi.‘Đây, cái này,’ ông lặp lại, và trên trang giấy chúng ta nhìn thấy một chữ duynhất, nắn nót viết tay theo lối cổ bằng một thứ mực màu dịu và cũng xưa cũkhông kém. Lúc đó cha chỉ biết bảng chữ cái Kiril nổi tiếng kia đủ để đọc đượcchữ đó, dù ký tự đầu tiên làm cha băn khoăn mất một lát. Helen đọc thành tiếngchữ đó. ‘STOICHEV,’ cô thì thầm. ‘Ôi, ông thấy tên chính mình trong cuốn sách.Kinh khủng quá.’
" ‘Phải, chính tên tôi, mà bằng kiểu chữ viết tay và thứ mựcrõ ràng là thuộc thời Trung cổ. Tôi luôn hối tiếc rằng mình thật hèn nhát khikhông tiếp tục dự án này, nhưng quả thực tôi thấy sợ. Tôi đã nghĩ sẽ có chuyệnxảy đến với tôi - như chuyện đã xảy ra với cha cô.’
" ‘Ông sợ là đúng,’ cha an ủi vị học giả già. ‘Nhưng chúngtôi hy vọng mọi chuyện không quá trễ đối với giáo sư Rossi.’
"Ông ngồi thẳng người trên ghế. ‘Đúng vậy. Nếu bằng cách nàođó chúng ta tìm được Sveti Georgi. Trước tiên, chúng ta phải đến Rila để xemqua những lá thư khác của Sư huynh Kiril. Như tôi đã nói, tôi chưa bao giờ liênkết chúng với tập "Biên niên ký" của Zacharias. Tôi không có bản sao những láthư ấy ở đây, và chính quyền tại Rila cũng không cho phép công bố chúng, mặc dùnhiều sử gia - trong đó có cả bản thân tôi - đã yêu cầu điều này. Và tôi cũngmuốn các bạn nói chuyện với một người ở Rila. Dù có thể ông ta cũng không giúpđược gì.’
"Trông Stoichev có vẻ như còn muốn nói thêm một điều gì đó,nhưng ngay lúc ấy chúng ta nghe tiếng bước chân rầm rập trên cầu thang. Ông cốđứng dậy rồi liếc nhìn cha bằng ánh mắt khẩn cầu. Cha chộp lấy cuốn sách khổđôi và phóng vào phòng kế bên, giấu cuốn sách sau một chiếc hộp. Cha kịp quaytrở lại với Stoichev và Helen đúng lúc Ranov mở cánh cửa thư viện.
" ‘Chà,’ gã thốt lên. ‘Một hội nghị của các nhà sử học. Ôngđã bỏ lỡ buổi tiệc của chính mình rồi, thưa giáo sư.’ Không cần khách sáo cheđậy, gã xem lướt qua các cuốn sách và mớ giấy tờ trên bàn, sau cùng cầm lên tờtạp chí cũ mà có những đoạn "Biên niên ký" của Zacharias mà Stoichev đã đọc chochúng ta nghe. ‘Đây là thứ mà các bạn lưu tâm phải không?’ Gã gần như mỉm cườivới chúng ta. ‘Có lẽ tôi cũng nên đọc qua, để trau dồi kiến thức của mình ấymà. Tôi vẫn rất mù mờ về thời Trung cổ của Bungari. Cô cháu gái khó hiểu củagiáo sư không quan tâm đến tôi như tôi nghĩ. Tôi đã đưa ra một lời mời rấtnghiêm chỉnh nơi góc vườn đẹp nhất của ngài, nhưng cô ấy lại kháng cự.’
"Stoichev đỏ mặt giận dữ và có vẻ như sắp tuôn ra lời gì đó,nhưng cha ngạc nhiên khi Helen can thiệp. ‘Đừng có chạm bàn tay dơ dáy của anhvào cô ấy,’ cô cao giọng, nhìn thẳng vào mắt gã. ‘Anh có mặt ở đây là để quấyrầy chúng tôi chứ nào phải cô ấy.’ Cha chạm vào tay Helen, hy vọng bằng cáchnào đó cô sẽ không làm cho gã đàn ông kia nổi điên lên; không cần thêm một thảmhọa chính trị chúng ta cũng đủ khổ sở rồi. Nhưng cô và Ranov chỉ trừng trừngnhìn nhau một lúc lâu, vẻ cân nhắc đánh giá nhau, rồi quay đi.
"Trong lúc đó, Stoichev đã kịp trấn tĩnh lại. ‘Sẽ vô cùngích lợi cho công trình nghiên cứu của các vị khách này nếu anh có thể thu xếpcho họ đến Rila,’ ông nói với Ranov, vẻ điềm tĩnh. ‘Tôi cũng muốn cùng đi vớihọ, tôi sẽ rất lấy làm hân hạnh nếu được đích thân dẫn họ đi xem thư việnRila.’
" ‘Rila ư?’ Ranov như đang xem xét tờ tạp chí trong tay nặngnhẹ thế nào. ‘Được thôi. Đó sẽ là điểm tham quan kế tiếp của chúng ta. Có thểlà ngày mốt. Tôi sẽ nhắn tin cho ông, thưa giáo sư, để báo cho ông biết khi nàoông có thể gặp chúng tôi ở đó.’
" ‘Ngày mai không được hay sao?’ Cha cố làm ra vẻ tự nhiên.
"Stoichev gật đầu. ‘Phải kiên nhẫn chờ đợi thôi, trong thờigian đó các bạn có thể thưởng thức cảnh đẹp của Sofia. Nào, các bạn, đây làcuộc trao đổi ý kiến thú vị, nhưng chắc hẳn Kiril và Methodii cũng chẳng phiềnlòng nếu chúng ta còn ăn uống vui vẻ nữa. Cô Rossi...’ Ông đưa bàn tay yếu ớtvề phía Helen và cô giúp ông đứng dậy. ‘Quàng lấy tay tôi và chúng ta sẽ đi ănmừng ngày của việc dạy và học.’
"Những khách khứa khác đã bắt đầu tụ tập dưới giàn lưới mắtcáo, chúng ta nhận ra ngay lý do: ba chàng trai trẻ tuổi đang lôi từ trong túira các nhạc cụ và dựng chúng gần khu bàn ăn. Anh chàng cao lêu nghêu có mái tócđen bù xù đang thử phím một cây accordeon màu đen và bạc. Một người khác cầmkèn clarinet. Anh ta thử dạo một vài nốt trong khi người nhạc công thứ ba bàyra một trống da lớn và chiếc dùi dài đầu bọc vải. Họ ngồi xuống ba chiếc ghế kêsát và nhìn nhau cười toe toét, họ thử dạo một hai điệu nhạc, chỉnh lại tư thếngồi. Anh chàng chơi kèn clarinet cởi áo khoác ra.
"Rồi họ liếc nhìn nhau và bất chợt, thứ âm nhạc sôi nổi nhấtmà cha từng nghe tuôn chảy. Stoichev cười rạng rỡ trên ngai của mình, phía sauchú cừu nướng, và Helen ngồi sát bên cha, siết chặt cánh tay cha. Đó là một âmthanh quay cuồng bốc cao như lốc xoáy, rồi bật nảy theo một nhịp điệu tuy xa lạnhưng cha vẫn không thể cưỡng lại không nhịp chân theo. Cây accordeon dìu dặtkéo ra xếp vào, những nốt nhạc vút lên từ ngón tay anh chàng nhạc công. Chasững sờ trước tốc độ và sức lực họ dồn vào bản nhạc. Điệu nhạc làm dậy lêntrong đám đông những tiếng hò reo vui vẻ đầy phấn khích.
"Chỉ vài phút sau, một vài người bật dậy, người này nắm lấythắt lưng người kia, nối đuôi nhau bắt đầu một điệu nhảy sôi nổi không kém gìtiếng nhạc. Những đôi giày bóng láng nâng lên, giậm xuống trên mặt cỏ. Chẳngbao lâu, vài phụ nữ váy áo trang nhã cũng tham gia, họ nhảy với phần thân trênthẳng và bất động trong khi chân xoay tít quay cuồng. Gương mặt những ngườitham gia nhảy múa rạng rỡ; tất cả đều tựa như không thể nào ngăn được tiếngcười, anh chàng chơi đàn accordeon cũng nhe răng cười hưởng ứng. Người đàn ôngdẫn đầu hàng rồng rắn rút ra một khăn tay màu trắng, giơ cao và quay tròn chiếckhăn. Mắt Helen sáng bừng, cô nhịp tay lên cạnh bàn tựa như không thể ngồi yênđược. Các nhạc công chơi nhạc không ngừng trong lúc số người còn lại chúng tahò reo, nâng ly chúc mừng họ, và những người tham gia nhảy múa cũng chưa có dấuhiệu muốn ngừng. Cuối cùng, tiếng nhạc ngưng và hàng rồng rắn cũng rã đám,những người khiêu vũ vừa lau mồ hôi đầm đìa trên mặt vừa bật cười to. Các ônglại châm đầy ly rượu, các bà thì lục tìm khăn tay, vuốt lại mái tóc, cười khúckhích với nhau.
"Anh chàng accordeon lại bắt đầu trỗi nhạc, nhưng lần này lànhững nốt nhạc chậm, rung, ngân dài thành một âm điệu rền rĩ. Anh ta ngửa máiđầu bù xù ra sau và cất tiếng hát. Thực ra là nửa hát nửa rền rĩ, một giai điệucất lên bằng giọng nam trung quá thống thiết đến độ cha thấy quặn thắt tronglòng vì cảm giác mất mát, vì tất cả những mất mát trong cuộc đời mình. ‘Anh tahát gì vậy?’ cha hỏi Stoichev để che giấu nỗi xúc động.
" ‘Đó là một bài hát xưa, rất xưa - tôi nghĩ ít nhất là bahoặc bốn trăm năm tuổi. Bài hát kể chuyện một thôn nữ Bungari xinh đẹp bị nhữngkẻ xâm lăng Thổ Nhĩ Kỳ săn đuổi. Chúng muốn nàng về làm thiếp trong hậu cungcủa tên quan tổng trấn địa phương, nhưng nàng đã cự tuyệt. Chúng phi ngựa đuổitheo khi nàng chạy trốn lên một ngọn núi cao gần làng. Trên đỉnh núi đó là mộtvách đá. Nàng thét lên rằng thà chết chứ không thể trở thành thiếp của một kẻvô đạo, rồi gieo mình xuống vách đá. Sau đó, một dòng suối đã xuất hiện dướichân núi, đó là dòng nước tinh khiết, ngọt ngào nhất thung lũng.’
"Helen gật đầu. ‘Ở Rumani chúng tôi cũng có những bài hátnội dung tương tự.’
" ‘Tôi nghĩ chúng hiện diện ở bất kỳ nơi nào gông cùm của đếchế Ottoman rơi xuống đầu người dân vùng Balkan,’ Stoichev nói, vẻ mặt ảm đạm.‘Trong nền văn hóa dân gian Bungari có hàng ngàn bài hát như vậy, với các chủđề khác nhau - tất cả đều là tiếng thét phản kháng lại ách nô lệ áp đặt lên dântộc chúng tôi.’
"Dường như cảm thấy đã đủ làm trái tim chúng ta quặn thắt,anh chàng nhạc công accordeon nở nụ cười lém lỉnh khi bài hát kết thúc và bắtqua một bản khiêu vũ khác. Lần này, hầu hết đám khách khứa đều đứng dậy thamgia vào hàng rồng rắn quanh sân. Một vị khách thúc giục chúng ta cùng tham gia,chỉ một lát sau Helen đã hòa mình cùng họ, dù cha vẫn ngồi yên cạnh Stoichev,say sưa ngắm nhìn cô. Sau vài bước Helen đã hòa nhập với điệu nhảy. Khiêu vũdường như đã nằm trong máu cô; dáng cô tự nhiên, chân cô chuyển động vững vàngtheo nhịp điệu sôi nổi. Dõi theo thân hình mềm mại trong bộ áo cánh màu nhạt vàváy đen ấy, gương mặt tươi vui rạng rỡ lòa xòa những lọn tóc quăn đen ấy, chanhận ra mình đang nguyện cầu để đừng xảy ra chuyện gì làm tổn hại đến cô, và tựhỏi liệu cô có chịu để cha che chở cô hay không."
Chú thích
1 Tiếng Bungari trong nguyên bản, nghĩa là "tu việnBachkhôngvo".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Dracula
Elizabeth Kostova
Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_dracula__elizabeth_kostova