Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phong Mang
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 60: Bộ Dáng Đáng Thương
H
ôm nay trong công ty có tổ chức hoạt động, đa phần nhân viên đều tham gia, đại sảnh khác hẳn với ngày thường thanh tĩnh, trong thang máy lại chỉ có hai người Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh.
Vừa đứng lại, Hàn Đông vội vã mở hộp đồ ăn ra.
Nếu hôm nay thang máy không bị trục trặc, vậy Hàn Đông chỉ có mười mấy giây. Vậy làm sao trong thời gian ngắn ngủi này mới có thể tạo ra hiệu quả thị giác đủ khiến người ta ghê tởm, đây là thử thách mang độ khó cao đối với một diễn viên.
Mà một trong những tiêu chuẩn quan trọng nhất của diễn xuất lại dựa vào ánh mắt.
Lực chú ý của Hàn Đông trước sau như một luôn tập trung vào hộp đồ ăn, loại tập trung này không quá ngượng gạo hay miễn cưỡng, mà là nhìn một cách tự nhiên. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là: Lúc Vương Trung Đỉnh đưa tay ấn phím tầng, Hàn Đông tuy liếc nhìn anh một cái, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua, sau đó lại tiếp tục dán lên hộp đồ ăn, hiệu quả tạo ra càng tự nhiên hơn nữa.
Diễn trò cũng phải có đầu óc.
Tựa như lúc Hàn Đông cầm đũa, rõ ràng đũa gắp là hương xuân xào trứng gà, lại gắp bằng hai cái đầu đũa tròn tròn! Biết ‘khán giả xem kịch’ là một tên mắc chứng yêu con số, cho nên chọn một góc độ hết sức rõ ràng, vận dụng lực tay vô cùng chính xác, làm lực ma sát tăng lên đến cực đại, gắp lấy đồ ăn trong hộp với tốc độ nhanh nhất, thể hiện cho người ta xem mình đói khát tới cỡ nào.
Cuối cùng, với tài nghệ xuất sắc ấy đã khiến bản thân trở nên rực rỡ, tỏa sáng.
Hàn Đông tự nghĩ ra một bộ pháp thưởng thức thức ăn tên gọi là: “Dây chuyền sản xuất “
Miệng, răng, lưỡi, yết hầu phải phối hợp chặt chẽ với nhau, không được gián đoạn. Cũng chính là khi hắn há mồm, trong nháy mắt đã có răng nhai trứng gà, lại có thêm lưỡi đảo miếng hương xuân trong miệng, sau đó chuyển hỗn hợp vừa nhai trộn xong đến yết hầu… cứ như thế sáu lần, cảnh tượng cực kỳ tươi cmn mát!
Nếu không phải Vương Trung Đỉnh đã lấy cây hương xuân đi thử hắn, giờ phút này chắc chắn không nhìn ra Hàn Đông đang diễn trò.
Hàn Đông diễn thì xuất sắc, nhưng phải chịu thống khổ, làm diễn viên thật không dễ dàng mà! Nhất là diễn nhân vật phản diện, chọc cho người khác ghê tởm xong còn nhân tiện làm chính mình ghê tởm luôn, cái thể loại gì đây chứ?
‘Đinh’ một tiếng, kèn thắng lợi rốt cục được thổi lên.
Ngay khi Hàn Đông chuẩn bị bước ra ngoài, tin dữ lần thứ hai truyền đến, cửa thang máy không mở ra!
Kỳ quái, hôm nay mình đâu có động đậy tay chân với thang máy, sao nó không mở?
Hơn nữa sớm không hư muộn không hư, cố tình hư ngay lúc đến tầng văn phòng của Vương Trung Đỉnh! Có khác gì đi trong sa mạc khi uống ngụm nước cuối cùng lại đổ nhầm vào lỗ mũi chứ, quá đắng lòng!
Cùng lúc đó, Vương Trung Đỉnh dời tầm mắt qua người Hàn Đông.
Hàn Đông đột nhiên ý thức được cái gì đó, tầm mắt chuyển vào trong hộp hương xuân, tựa như thấy cảnh mình bị Hitler phán án tử.
Ngay khi hắn còn đang chần chừ có nên động đũa nữa hay không thì Vương Trung Đỉnh lại phá lệ một lần, mở hộp thức ăn của mình ra ngay trong thang máy tràn ngập mùi hương xuân, đó là một miếng bánh nướng cỡ lớn với lớp vỏ khô vàng giòn tan được rưới nước sốt và thịt hộp bên trong. Sau đó bắt chước thái độ của Hàn Đông lúc mộng du, lấy bánh quết một ít nước sốt và kẹp một khối thịt lên, bắt đầu không coi ai ra gì mà ăn.
Hàn Đông giương cặp mắt đầy tha thiết nhìn qua, nước miếng chảy đến mức có thể tưới úng hai mẫu ruộng.
Cho nên nói cái tên nào đó dù kỹ năng diễn xuất có trâu bò tới đâu, ánh mắt tập trung cỡ nào, đũa linh hoạt cỡ nào, thì bộ pháp ‘dây chuyền sản xuất’ có ảo diệu cỡ nào cũng vô dụng, người ta chỉ một miếng bánh nướng + mấy khối thịt cũng đủ để xử lý hắn!
Là một thằng đàn ông cứng rắn, lẽ nào lại chịu thua nhanh như vậy? Cho dù ăn đồ thiu cũng có thể ăn… Hàn Đông một bên nuốt nước miếng một bên dùng ánh mắt như con trùng chết đói bị ngược đến vô cùng thê thảm mà nhìn Vương Trung Đỉnh.
Lúc cửa thang máy mở ra, Hàn Đông còn đuổi theo sau Vương Trung Đỉnh không buông, rõ ràng muốn chạy theo chọc cho anh buồn nôn lại bị anh kéo vào văn phòng một phen.
“Ăn đi, tôi bảo phòng bếp làm đấy, không có hương xuân đâu.” Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông nhìn bánh nướng loại lớn và thịt hộp trên bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy tình cảnh trước mặt này rất quen thuộc, rất thân thiết, hơn nữa loại cảm giác chết tiệt này sao lại đuổi mãi không đi.
“Anh không ăn sao?” Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Tôi no rồi.”
Hàn Đông không thể chờ nổi nữa, khẩn cấp cầm bánh nướng cuốn thịt hộp lên, hung hăng cắn một miếng to, nhai nhuồm nhoàm rồi nuốt, thích lắm mà còn ra vẻ rằng mình không vui lòng chút nào: “Này, tôi nói này… ăn bánh nướng của anh chỉ là cho anh mặt mũi thôi đấy nhá, không có nghĩa là ngày mai tôi sẽ không tiếp tục ăn hương xuân!”
“Tùy cậu.” Vương Trung Đỉnh thản nhiên đáp lời.
Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh ngay cả một câu phản bác cũng không nói, trong lòng cố gắng chống chế, hừ một tiếng: Nhìn coi bộ dáng đáng thương của anh kìa, thật khiến người khác chịu không nổi…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phong Mang
Sài Kê Đản
Phong Mang - Sài Kê Đản
https://isach.info/story.php?story=phong_mang__sai_ke_dan