Nơi Trú Ẩn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 60
GÀY NAY THÌ CHẲNG CÒN NGÔI LÀNG NÀO BÊN Cạnh con sông này, nhưng vào một ngàn năm trước thì đã từng có. Khi mụ trườn mình về phía những mái lều tròn của ngôi làng, Grandmother đẩy về phía sau cơn giận mà mụ đã ấp ủ trước đó và tập trung vào rất nhiều những thời khắc tươi đẹp mà mụ đã cùng chung hưởng với con gái. A, mụ nghĩ với chính mình, rồi chúng ta sẽ lại sớm có với nhau những giờ phút vui vẻ đó. Ý nghĩ đó làm cho mụ chuyển động nhanh hơn, nhanh như một con rắn khổng lồ và cổ xưa có thể chuyển động. Sớm thôi, mụ rít lên. Và những hàng cây đang đứng nhìn chợt run lên lo sợ.
Cũng cùng lúc đó tại ngôi làng, khi Night Song đang khắc hình lên mặt bình, hình dạng của Grandmother Moccasin, lòng nàng chợt dâng đầy một khát khao muốn gặp mẹ, người đã chăm sóc và nuôi dưỡng nàng. Làm sao nàng biết được là người mẹ đó cũng đang trên đường đi tìm nàng?
Buổi sáng hôm sau, nàng trao tặng chiếc bình cho con gái. Đó là một cái bình thật to, lớn hơn bất cứ cái bình nào mà nàng đã làm ra. Nó lớn gần bằng con gái nàng. Thật
vậy, khi cô bé bước vào bên trong thì cái bình cao gần đến cằm của cô.
Con gái nàng choàng tay ôm lấy chiếc bình và phải còn một chút xíu nữa thì hai cánh tay cô bé mới giáp vòng chu vi chỗ rộng nhất, ngay chính giữa thân bình.
“Ôi,” cô kêu lên, “con chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì đẹp như thế này.” Rồi cô xoay vòng quanh và dùng hai bàn tay xoa dọc theo bề mặt nhẵn nhụi bên ngoài chiếc bình. Night Song đứng yên lặng khi con gái nàng dùng đầu ngón tay cẩn thận lần theo một trăm hình trăng lưỡi liềm trên vành bình. Sau đó, nàng nín thở khi cô bé sờ theo hình dáng của Grandmother Moccasin. Night Song có thể nhìn thấy rõ là con gái mình đang bắt đầu phát ra ánh sáng lờ mờ khi những đầu ngón tay con bé lần theo những đường lượn và những chiếc vảy trên thân người bà con xa xưa của mình. Rồi bất chợt cô đứng bật dậy và hỏi, “Đâu rồi? Bà ngoại đâu rồi?”
Cô chỉ từng được nghe kể đôi chút về Grandmother Moccasin. Có vẻ như mẹ cô buồn khi nghe nói về Bà ngoại. Thế nhưng vào ngày hôm nay, ngày sinh nhật lần thứ mười, cô muốn được biết nhiều hơn nữa.
Night Song ngập ngừng. Nàng tìm cách trì hoãn câu trả lời; rồi nàng nói với đứa con gái đang chập chờn sáng lên, “Bà ngoại biết tất cả các bí mật của những dòng sông, của cây cối và các con sông nhánh. Bà đã từng sống ở đây rất lâu".
Cô bé chăm chú lắng nghe. Rồi cô hỏi, “Nhưng bây giờ thì bà đâu rồi? Bà ngoại Moccasin đang ở đâu?”
Night Song ngần ngừ rồi bảo con, “Hãy băng qua con sông này đến bờ bên kia và đi mãi cho đến khi con tới một nơi có nền đất rất mềm, nơi mà những dấu chân của con sũng đầy nước. Cứ tiếp tục đi thêm một lát nữa. Khi con thấy nơi mà những cây bách mọc lên ngay giữa dòng nước, nơi có những đám rêu rủ xuống như những tấm rèm dày đến nỗi chúng che hẳn ánh mặt trời, nơi mà đất dừng lại và hạ thấp xuống, ở đó con sẽ tìm thấy Bà ngoại." Nàng nhìn đứa con đang vỗ nhẹ vào hình dáng của con rắn cổ xưa khắc trên chiếc bình.
Tiếp theo, vì một lí do nào đó mà nàng không giải thích được, nàng nói tiếp với đứa con gái đang sáng lấp lánh, “Không ai biết rõ khu rừng này bằng bà ngoại. Nếu có lúc nào đó con bị lạc hay cần đến bà, bà sẽ giúp đỡ con,” từ sâu trong tim mình, nàng cũng tin như thế. Nàng ngắm nhìn con gái đang đưa chiếc bình ra xa để chăm chú nhìn vào những hình khắc trên mặt bình.
Đây là đứa con gái của chính nàng. Niềm mơ ước của trái tim nàng. Đứa con được sinh ra từ một tình yêu thật sâu đậm giữa nàng và Hawk Man, sâu đậm đến nỗi vì nó mà nàng đã lìa bỏ Grandmother Moccasin, người đã dạy cho nàng biết các đường đi lối lại trong khu rừng, đã chỉ cho nàng biết những thời điểm biến đổi của các mùa trong năm và đã kể cho nàng nghe rất nhiều câu chuyện.
Vào lúc này, với con gái đang ngôi kề bên, lòng Night Song chợt dâng lên một niềm biết ơn. “Cảm ơn, mẹ,” nàng thì thầm. Và lúc đó, cây cối, những ngôi sao và dòng nước, toàn thế giới cùng tỏa lên một ánh sáng mờ mờ.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn