Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Linh Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 60
- K
hi nhảy anh đừng lơ mơ nghĩ đến cái gì khác.
Mi vừa làm quen với nàng, nhảy bài đầu tiên với nàng và nàng đã bảo như thế.
- Sao vậy? Mi hỏi.
- Nhảy là nhảy, đừng cố làm ra thâm trầm.
Mi bật cười.
- Đừng cười, ôm em nào.
- Được.
Nàng phì cười.
- Em cười gì thế?
- Anh không biết ôm chặt hơn hay sao?
- Biết quá đi chứ, dĩ nhiên mà.
Mi ôm chặt nàng. Mi cảm thấy ngực nàng mềm mại và mi ngửi thấy mùi thơm dìu dịu dâng lên ở cổ chiếc áo váy khoét rộng của nàng. Trong phòng, ánh đèn rất tối, chiếc ô đen đặt trước cây đèn đứng trong góc. Mặt những cặp đang nhảy nhòa vào trong bóng tối. Từ chiếc cát-xét phát ra thứ âm nhạc dịu dàng.
- Như thế này rất hay, nàng nói khẽ.
Hơi thở của mi làm đám tóc tơ ở thái dương nàng lòa xòa và mơn man vào má của mi.
- Em rất hấp dẫn.
- Nghĩa là thế nào?
- Anh thích em nhưng chưa phải tình yêu.
- Thế tốt: yêu mệt lắm.
Mi nói mi cũng đồng ý thế.
- Chúng ta sinh ra là để cho nhau.
- Em không thể lấy anh.
- Tại sao lại phải lấy nhau cơ chứ?
- Vậy mà em sắp cưới đấy.
- Bao giờ?
- Năm sau, có thể.
- Thế thì còn sớm.
- Cứ cho là năm sau đi nữa thì cũng không phải là với anh.
- Chả cần nói, anh cũng biết. Vấn đề là lấy ai?
- Muốn gì thì cũng là phải lấy một người đàn ông.
- Bất cứ ai?
- Không nhất thiết. Nhưng muốn gì em cũng sẽ phải qua bước đó.
- Rồi sau đó em li hôn.
- Có thể.
- Lúc ấy, anh sẽ lại có cơ may nhảy với em.
- Nhưng vẫn cứ không thể lấy anh.
- Tại sao cứ tuyệt đối phải lấy nhỉ?
- Anh ấy, anh cảm nhận sự việc rất giỏi.
Nàng có vẻ chân tình.
Mi cảm ơn một tiếng.
Bên ngoài cửa sổ hàng nghìn ánh đèn nhấp nháy: đèn của các tòa nhà hình khối, đèn pha xe hơi chạy thành luồng bất tận. Một cặp nhảy một vòng tròn trong gian phòng nhỏ và huých vào lưng mi. Mi dừng lại để giữ nàng.
- Đừng nghĩ rằng em sẽ khen anh là nhảy giỏi.
Nàng lợi dụng dịp này trở lại công kích.
- Anh không nhảy để biểu diễn.
- Vậy tại sao nhảy? Để gần đàn bà ư?
- Có những cách còn gần được hơn thế.
- Cái miệng anh cũng không rộng lượng nhỉ.
- Vì em không bao giờ tha anh.
- Đồng ý, em không nói gì nữa.
Nàng nép vào mi, mi nhắm mắt lại. Nhảy với nàng quả là sung sướng.
Mi thấy lại nàng, một đêm thu muộn, gió tây bắc lạnh buốt thổi. Mi đạp xe, vật lộn với gió. Trên đường, lá rụng và giấy bẩn quay cuồng. Thình lình mi muốn gặp người bạn họa sĩ và mi có thể chờ ngớt gió ở nhà anh ta rồi lại đi. Mi rẽ vào cái phố nhỏ ánh đèn vàng vọt và chỉ thấy một hình bóng lẻ loi, đầu rụt vào giữa hai vai; có một chút thê lương.
Trong sân tối như mực, nơi anh bạn ở, chỉ một đốm lửa sáng ở cửa sổ. Mi gõ cửa. Tiếng nói âm ấm đáp lại. Anh bạn mở cửa và dặn mi cẩn thận cầu thang tối. Căn phòng được chiếu sáng bằng ngọn đèn đang nhấp nháy trong vỏ quả dừa cưa đôi.
- Vừa đủ thú vị. Mi thích cái ấm cúng của chốn này. Cậu làm gì?
- Chả làm gì, người bạn đáp.
Gian phòng ấm nóng. Anh ta chỉ mặc áo len chui cổ rộng, tóc rối bù. Mùa đông, lò sưởi bầy ra đã móc thêm ống khói.
- Cậu ốm à?
- Không.
Mi thoáng thấy một cử động ở gần cây nến. Lò xo cỗ đi văng cũ nghiến kêu và lúc đó mi phát hiện ra một người đàn bà tựa vào một góc đi văng.
- Có khách? Mi nói như xin lỗi.
- Không hề gì. Ngồi đi. Anh ta chỉ cho mi cái đi văng.
Và ở đấy, cuối cùng mi mới nhận ra nàng. Nàng lười nhác chìa tay ra, một bàn tay yếu và mềm. Tóc dài rủ xuống trước mắt. Nàng thổi vào một lọn để gạt chúng đi. Mi pha trò:
- Nếu tôi nhớ lâu thì tóc em xưa không dài như bây giờ.
- Lúc thì em buộc lại, lúc thì để xõa. Anh không dể ý đấy thôi.
Nàng cười và bĩu môi.
- Hai người biết nhau? Anh bạn họa sĩ hỏi.
- Bọn mình đã nhảy với nhau ở nhà một người bạn.
- Đó, trái lại, cái đó thì anh nhớ đấy, nàng nói, giọng hơi chế giễu.
- Khi đã nhảy với một người nào rồi, người ta có thể quên được sao?
Mi nữa, mi cũng vào cuộc.
Anh bạn cời lửa. Những ngọn lửa đỏ sậm hắt lên trần nhà.
- Cậu uống gì?
Mi noi mi chỉ rẽ ngang qua, ngồi chơi ít phút rồi đi.
- Mình chả có gì đặc biệt phải làm, anh bạn nói.
- Không hề sao mà...nàng cũng nói, rất khẽ.
Rồi họ im.
- Các bạn cứ chuyện tiếp đi, tôi đến để sưởi ấm, gió lạnh nổi lên. Gió ngớt là tôi đi.
- Không, anh đến đúng lúc, nàng nói, rồi nàng im.
- Tốt hơn là nói tôi như sợi tóc ngã vào bát canh vậy.
Mi toan đứng lên nhưng anh bạn đã dúi vào vai mi trước khi mi có thì giờ động đậy.
- Cậu đến vừa lúc chúng mình có thể sang chuyện khác. Bọn mình xong cái cần nói rồi.
- Nói đi, nói đi, tôi nghe các bạn.
Nàng ngồi rúm người trên đi văng. Mi chi phân biệt ra đường viền trắng của mặt nàng. Mũi, miệng nàng đều rất nhỏ xinh.
Không bao giờ mi nghĩ rằng rất lâu sau đó một hôm đúng trưa tình lình nàng đến nhà mi. Mi ra mở cửa và hỏi:
- Sao em biết nhà anh ở đây?
- Chẳng lẽ không vui mừng đón tiếp ư?
- Không, trái lại, vào đi.
Mi đưa nàng vào, hỏi có phải anh bạn họa sĩ cho địa chỉ không. Trước kia mi đều nhìn nàng dưới ánh đèn trong bóng tối, mi không chắc là nhận được ra nàng.
- Có thể là anh ấy, có thể là người khác. Địa chỉ của anh bí mật ư?
Mi nói mi không nghĩ rằng cuối cùng nàng đến, mi rất lấy làm vinh dự.
- Anh quên là anh đã mời em?
- Rất có thể.
- Và địa chỉ, cũng chính là anh đưa cho em, anh đã quên hết tất cả sao?
- Chắc là như thế, mi nói, tóm lại, anh rất hài lòng là em đến.
- Khi một model đến nhà, dao lại không thích?
- Em là người mẫu?
Mi không giấu nổi ngạc nhiên.
- Đã là, thậm chí khỏa thân.
Mi nói mi tiếc không là họa sĩ nhưng mi chơi ảnh nghiệp dư.
- Khách đến đây cứ phải đứng à? Nàng hỏi.
Mi vội chỉ gian phòng:
- Ở đây coi như nhà em, em làm gì tùy em. Nhìn cái phòng này, em có thể thấy ngay lập tức là chủ của nó không tuân theo một quy tắc nào hết.
Nàng ngồi lên góc bàn giấy của mi, đưa mắt nhìn quanh.
- Có thể thấy ở đây cần một người đàn bà.
- Nếu em muốn, nhưng với điều kiện không trở thành chủ của chủ nơi này vì lẽ quyền sở hữu căn phòng này không thuộc về hắn ta.
Mỗi lần gặp nàng mi đều đấu khẩu với nàng, mi không thể thua nàng.
- Cảm ơn, nàng nói, cầm lấy tách trà mi pha. Rồi vừa cười vừa nói thêm: Hãy nói cái gì nghiêm một tí.
Nàng đương đầu với mi. Mi chỉ kịp đối lại:
- Được, đồng ý.
Đến lượt mi rót trà vào tách mình rồi ngồi xuống ghế bành trước bàn giấy. Ở đấy mi thấy thoải mái hơn và quay về phía nàng.
- Chúng ta có thể thảo luận. Nói một chút đi. Em là người mẫu thật ư? Anh cũng là hỏi vô thưởng vô phạt thôi.
- Bây giờ thôi rồi. Ngày xưa em từng làm mẫu cho họa sĩ.
Nàng nói thật. Mi phải tránh đề tài này.
- Em đúng là người mẫu rồi! Anh muốn nói đến nghề nghiệp của em, em dĩ nhiên có việc làm, đúng không?
- Câu hỏi này rất quan trọng à? Nàng vừa cười vừa hỏi. Nàng láu lỉnh, luôn muốn chống lại mi.
- Không nhất định, nhưng hỏi để biết đường chuyện trò với em, để nói những gì cả em và anh đều thích thú.
- Em là thầy thuốc, nàng hất đầu nói.
Trước khi mi kịp hiểu ra điều nàng nói, nàng đã hỏi.
- Em hút được chứ?
- Dĩ nhiên, anh cũng hút.
Lập tức mi đẩy thuốc lá và cái gạt tàn lại gần nàng.
Nàng châm một điếu thuốc, nuốt một hơi khói dài.
- Trông không nhận ra được, mi nói, bắt đầu tìm hiểu lý do nàng đến.
- Cho nên em nói nghề nghiệp không quan trọng. Anh có tin là em nói thật khi em bảo em là người mẫu không?
Nàng nhè nhẹ thở khói thuốc ra, ngẩng đầu lên.
Và nói là thầy thuốc thì có thật là thấy thuốc không? Nhưng câu này mi không nói ra.
- Anh tưởng người mẫu đều là thứ đàn bà nhẹ dạ nông nổi cả hay sao? Nàng hỏi.
- Không nhất định - Người mẫu cũng là một công việc rất nghiêm túc. Anh muốn nói đến người mẫu khỏa thân để cơ thể trần truồng, cái đó chẳng có gì là xấu. Tất cả cái gì là tự nhiên đều đẹp. Cho thấy cái đẹp tự nhiên, đó là lòng hào hiệp, không phải sự nhẹ dạ nông nổi. Vả lại, thân thể người đẹp hơn bất cứ tác phẩm nghệ thuật nào. Bên cạnh tự nhiên, nghệ thuật là mờ nhạt và nghèo nàn. Chỉ bọn điên mới cho rằng nghệ thuật cao hơn tự nhiên.
Mi nói với đầy lòng tin vững vàng.
- Thế tại sao anh làm văn nghệ? Nàng hỏi.
Mi muốn nói mi không làm được văn nghệ, chỉ là viết, viết cái mi muốn nói và tùy hứng mà viết.
- Nhưng viết cũng là nghệ thuật.
Mi nghĩ dứt khoát rằng viết chỉ là một món kỹ thuật.
- Chỉ cần có một kỹ thuật; chẳng hạn em có kỹ thuật mổ xẻ dù anh không biết em là đa khoa hay hay phẫu thuật, cái đó chả hề gì, có kỹ thuật là đủ. Mọi nguời đều có thể viết, cũng như mọi người đều có thể học mổ.
Nàng cười khanh khách.
Sau đó mi nói mi nghĩ rằng nghệ thuật không hề thiêng liêng, nghệ thuật chẳng qua là một cách sống. Người ta có các cách sống khác nhau, nghệ thuật không thể thay cho tất cả.
- Anh rất thông minh, nàng nói.
- Em, em cũng chẳng ngốc.
- Nhưng có người ngốc đấy.
- Ai?
- Họa sĩ, họ chỉ biết dùng mắt để nhìn.
- Họa sĩ họ có cách cảm nhận riêng của họ, so với nhà văn, họ ưu tiên cái nhìn.
- Cái nhìn cho phép hiểu được giá trị nội tại của một cá nhân không?
- Có vẻ là không, nhưng vấn đề ở chỗ giá trị nó là cái gì? Cái này tùy mỗi người mà có khác, ai cũng có cách nhìn sự vật của riêng mình. Một giá trị khác chỉ có ý nghĩa với những người có chung một quan điểm giá trị. Anh không muốn làm cái việc chúc tụng sắc đẹp của em, anh không biết sắc đẹp của em có phải là nội tâm hay không, nhưng cái mà anh muốn nói là nói chuyện với em thật dễ chịu. Chẳng phải con người ta luôn đi tìm một cái gì đó dễ chịu ở trong đời đấy thôi? Chỉ nhứng đứa ngu mới chuyên tìm cái không vui.
- Có anh ở bên, em rất vui.
Vừa nói nàng vừa bất giác cầm lấy chùm chìa khóa trên bàn nghịch đùa với nó. Mi có cảm tưởng nàng không vui chút nào. Mi bèn nói với nàng về chiếc chìa khóa.
- Chiếc chìa khóa nào? Nàng hỏi.
- Ở trong tay em.
- À, nó sao?
Mi nói rằng mi đã đánh mất nó.
- Nó chẳng đang ở đây đấy thôi? Nàng cho thấy cái chìa khóa trong lòng bàn tay nàng.
Mi nói mi tưởng đã mất nó nhưng đúng là hiện nó đang ở trong tay nàng thật.
Nàng đặt chiếc chìa xuống bàn rồi thình lình đứng dậy nói nàng phải đi.
- Có gì gấp?
- Vâng, em có việc, nàng nói. Rồi nói thêm: em đã lấy chồng.
- Chúc mừng. Mi hơi cụt hứng.
- Em sẽ lại đến. Câu này là một an ủi.
- Bao giờ em lại đến?
- Khi nào em vui. Em sẽ không đến khi em buồn, để tránh chuyển sang anh cái buồn của em, nhưng khi em quá vui thì cũng không được...
- Tùy em, anh hiểu.
Mi còn nói mi muốn thật yên trí rằng nàng sẽ lại đến.
- Em sẽ đến nói với anh về cái chìa khóa mà anh đã đánh mất!
Hất đầu, nàng gạt xõa tóc xuống vai, cười láu lỉnh rồi ra cửa xuống thang.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Linh Sơn
Cao Hành Kiện
Linh Sơn - Cao Hành Kiện
https://isach.info/story.php?story=linh_son__cao_hanh_kien