Chương 61: Liễu Thiên Nguyệt
iểu điểu, sao này ngươi tính sao?” sau khi chôn cất xong thi thể của mụ mụ, Văn Chính Hoằng hỏi, nhoẻn môi cười nhạt “Thiên hạ rộng lớn tất có chỗ cho ta đi”
Rồi vỗ nhẹ lên lưng ông “Yên tâm đi, ta không sao”
Cười nhạt “Điều đó thì ta biết” ở làng này có ai mà không biết tới năng lực kiếm tiền của ‘tiểu điểu’ chứ, một ngày ba bữa không sợ đói.
Rồi quay lại nhìn bóng dáng của nam nhân phía sau “Hoàng bá đại ân công, vì sao người lại đi tới nơi hẻo lánh này?”
Đảo mắt, hắn nói “Vì phụ thân”
“Nguyên lai phụ thân ân công mắc nan y!” tiểu nữ nhân nhướn mày hỏi, hắn gật đầu
“Văn Chính Hoằng là một nhân tuyển tốt đó”
“Này, tiểu điểu nhà ngươi đừng lôi ta vào cuộc” người Văn Chính Hoằng như gắn lò xò tức tốc phăng ra xa ‘tiểu điểu’ trăm vạn thước.
“Văn đại phu chẳng trách Liên tỷ không bằng lòng gả cho ngươi!” khẽ lắc đầu, tiểu nữ nhân tỏ vẻ khiển trách “Tiểu điểu này, ngươi có thôi hay đi không” đỏ mặt, ông quát.
Đứng trước mặt một nam nhân tuấn mỹ vô trù mà nói xấu ông, đúng là quá đáng mà, bất giác hai người đều cười lên, Văn Chính Hoằng phồng mũi thở phì phò vì tức giận, liền rống “Ta mặc kệ hai người đó”
Văn Chính Hoằng liền đi mất dạng, bỏ lại hai người, bấy giờ nàng ta hỏi “Phụ thân đại ân công mắc bệnh gì?”, cười chua xót “Là do ta bất hiếu đã liên lụy phụ thân”
Đôi mắt to tròn đen nhánh liền hé lộ nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, trong một phút giây nào đó, Hoàng Bá Thuần liền giật mình, vội ho khan, nói “Là bị tâm bệnh”
Thấy hành động của Hoàng Bá Thuần có chút kỳ quoặc, nhưng nữ nhân cũng không nói nhiều, chỉ nói “Yên tâm đi, đại ân công, tướng ngài cát nhân thiên tướng”
Tự nhìn lên bầu trời, thở dài “Hẹn ngày tái ngộ, đại ân công” Hoàng Bá Thuần muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng kia đi mất dạng.
…..
“Cung nghênh chủ nhân đã về” một cầu thang rộng lớn ngoằn ngòe hướng lên đỉnh núi, chính xác đây là bên trong lòng núi.
Một thân bạch bào, lộ ra áo yếm màu đỏ, trên trán lưu giữa ấn ký màu đỏ đậm, mái tóc đen nhánh chải dài xuống tận thắt lưng, đôi mắt đen huyền, cả người tỏa ra khí chất nữ vương lẫm liệt.
Từng bước một bước lên từng bậc cầu thang để tiến lên nơi phát ra ánh sáng.
“Cung nghênh chủ nhân đã về” khi bước qua từng bậc cầu thang liền vang lên thanh âm cung kính của lính canh gác.
Hai nữ nhân đứng trước hang khẩu, kẻ đỏ thẫm, người xanh lục, vừa nhìn là biết bào thai song sinh, người thì mang vẻ đẹp chững trạc, người thì mang nét đẹp ngây ngô “Cung nghênh chủ nhân, chủ nhân vạn phúc”
“Aiz nha, các người thực hảo phiền, từ khi nào lại trở nên khéo nịnh nót như vậy hử?” thanh âm thanh tao, nhẹ nhàng, nhưng lại mang đầy hàm ý mỉa.
Cười che miệng, hai nữ nhân không ai dám vượt quá phận, xoay đầu lại, nàng hỏi “Tuyết Hoa Liên đã khai chưa” (Khai = nở)
“Khải bẩm, vẫn chưa” nhún người xuống, lục y nữ đáp, nhăn mày nàng quở trách “Ta chỉ mới đi hết một tháng ngươi liền trở thành như vậy sao, Quyên nhi, ngươi khiến lão lão hảo buồn!”
Cười khanh khách lên, Tố Lạc Quyên không ngại nói “Ai bảo ngài làm mặt lạnh trước” rõ ràng người khởi xướng nên phụ này chính là lão lão nha, Tố Lạc Hiểu ở kế bên cũng nhịn không được phì cười.
Khẽ nhéo mũi Lạc Tố Quyên, nàng nói “Nha đầu này thật là không chừa cho ta chút mặt mũi”
Xoa xoa mũi, Lạc Tố Quyên lè lưỡi bất đắc dĩ cười.
“Thôi được rồi ta muốn đi thăm cô cô”
“Ân” hai người vội đáp, rồi tiến lên mở đường cho vị chủ nhân của mình.
Tuyết Sơn quanh năm đều có tuyết rơi, nhiệt độ có khi hạ tới cực thấp, có khi lại lên tới cực cao, thế nào cũng lạnh lẽo cả.
Vì vậy người ngụ tại Tuyết Sơn kẻ nào không có nội công hộ thể thì căn bản không thể lên tới Tuyết Sơn, nếu không lạnh chết, cũng bị nhiệt độ làm tổn thương nội thể mà chết.
Tuyết Sơn là đỉnh núi của một đại băng sơn, cũng là miệng khẩu của một đại núi lửa, cho nên sống tại đây căn bản không cần phải nấu nước mục dục canh y, mà có hồ lộ thiên, hay ôn tuyền.
Lính canh cửa thấy được bóng dáng đang tiến tới liền thanh tỉnh, vội cúi người xuống hành lễ “Cung nghênh chủ nhân”
Áo báo phất lên, họ liền nghe lệnh, cửa được mở ra, một khí trắng xộc tới, mang theo sự lãnh lẽo của nơi này vươn ra, bước chân vào căn phòng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra muộn phiền.
Gường băng hình vuông hiện lên giữa phòng, một nữ nhân xinh đẹp nằm ngổn ngang trên gường băng, cả người đều bị một lớp tuyết mỏng phủ lấy, khuôn mặt thanh tú theo đó cũng bị tuyết trắng bao lấy.
Khẽ đi quanh nữ nhân xinh đẹp, nàng liền ngồi sát mép gường vươn tay sờ lấy khuôn mặt thanh lệ mỹ miều đã sớm lạnh ngắt vì bị băng phủ lấy “Cô cô, người nhớ không được xảy ra chuyện gì nha”
Thanh âm khàn khàn có chút xúc động, đồng lão – Liễu Thiên Nguyệt lại nói thêm “Người nói vẫn chưa một lần nào ghé thăm Tây Vực, chỉ cần cô cô thanh tỉnh, Nguyệt nhi sẽ cùng cô cô tới Tây Vực du ngoạn một chuyến”
Vội lau đi nước mắt trên khuôn mặt, một tiểu thuộc hạ đứng tại cửa “Khải bẩm chủ nhân, Dương tả xứ cầu kiến”
“Truyền hắn tới tẩm phòng của ta” Liễu Thiên Nguyệt giấu đi nét u sầu liền cất giọng
“Ân”
“Chủ nhân, người yên tâm đi nhất định Thủy Mẫu sẽ mau chóng khỏi thôi” Tố Lạc Hiểu ở kế bên khẽ an ủi.
“Ân, nhất định là thế” Liễu Thiên Nguyệt tự tin khẳng định, nàng tin nàng sẽ có cách giúp cho cô cô của mình thức tỉnh, nhất định là thế.
Cánh cửa liên tiếp được mở ra, ba người liên tiếp tiến vào trong, thượng tọa, mắt đẹp khẽ liếc bóng dáng cao to cường tráng liền hỏi “Thế nào rồi?”
“Khải bẩm, họ vẫn không ngừng tác oái, còn giết đi hơn trăm người của Tuyết Sơn” Dương Tả xứ chấp tay mà bẩm, thấu hận không thể giết chết những tiện nữ dám náo loạn địa phận của Tuyết Sơn, rõ không xem Tuyết Sơn ra cái gì cả.
Nhoẻn môi cười nhạt “Đến Thiên Cơ Các mua tin, xem họ đi đến đâu, ta liền truy đuổi tới đó” nàng không tin là không tìm được kẻ đầu đàn, chỉ cần giết chết đi người đó, vậy thì sẽ không ai dám hồ nháo ở đây nữa, vả lại, nàng cũng muốn lợi dụng điều này để trả thù cho cô cô của mình.
“Ân” Dương tả xứ lĩnh mệnh “Tiểu Quyên, phái Lãnh Huyết đi dò la tung tích của Di Hoa Cung”
“Ân” Tố Lạc Quyên liền gật đầu cả hai cùng lui ra, trong phòng chỉ còn hai người, đỉnh lưu hương tỏa ra mùi thơm nhạt, nàng liền nằm bậc xuống tháp nhuyễn một cách mệt mỏi.
“Chủ nhân, để Lạc Hiểu giúp người xoa lưng” Tố Lạc Hiểu liền lên tiếng.
“Vậy thì làm phiền ngươi” nàng cũng đồng tình, bôn ba mấy ngày nay, có cả giác như xương đều rã rời ra.
“Đó là bổn phận nên làm của Lạc Hiểu” nói xong Tố Lạc Hiểu liền khai triển ‘nghề’ của mình, hưởng thụ bàn tay mềm mại xoa nắn lưng mình thì Liễu Thiên Nguyệt cảm thấy khoan khoái cả người.
“Kỳ trăng sắp lên, chủ nhân có cần xuống núi” nghe xong nàng chỉ cười gượng “Không cần nữa” người đã ra đi, nơi đó chỉ còn một mảnh lạnh lẽo, nàng chính là khắc tinh tái thế.
Bất giác Tố Lạc Hiểu cảm thấy mình hỏi sai, nàng vội nói “Không phải lỗi của ngươi”
“Chủ nhân” gọi tên nàng bất đắc dĩ, Liễu Thiên Nguyệt liền cười nhạt “Tiểu hài kia không sao chứ”
Thấy chủ nhân không muốn nhắc thì Tố Lạc Hiểu liền biết điều nói “Ân, nghe Hắc cô nương nói chờ khi Tuyết Sơn bớt se lạnh sẽ tới bái phỏng”
“Ừm…” khẽ đáp, bất giác đôi mắt nhắm nghiền lại, Tố Lạc Hiểu nghe thấy tiếng thở đều đặn, liền bước ra ngoài.
Trong giấc mơ của nàng đêm nay cũng không thay đổi, vẫn là hình ảnh của một đôi lữ tình nhân ân ân ái ái trong một căn phòng.
Muốn bước tới gần để xem rõ mặt thì đột nhiên giẫm phải hố băng, liền rớt xuống hồ >
Nước……rất lạnh….rất lạnh….lạnh thấu xương….lạnh tới tâm can cũng đau nhói….
Một bóng dáng lụy tàn, quần áo càu nhàu rách rưới liền bị lòng biển chôn nuốt vào bụng…nơi đó rất lạnh….lạnh tới nước mắt của nàng bất tri bất giác tuôn trào…
“Hư” giật mình thức tỉnh thì thấy xung quanh đều như cũ, ngoài phòng sáng trưng luôn có người thay đèn, bên ngoài đã tối đi, liền lau đi mồ hôi trên trán.
Bất giác lại sờ thấy một dòng nước ươn ướt bên gò má thì nàng cười nhạt “Cuối cùng ta là ai?” bao năm nay nàng hỏi đi hỏi lại câu ‘Ta là ai’ nhưng cũng không ai tìm ra đáp án.
Ác mộng vĩnh viễn siết chặt lấy nàng nhưng là nàng lại không thể tự nhìn rõ sự việc trong giấc mộng, dùng vạt áo lau đi nước mặt, tiến tới gương đồng, nàng liền sờ lấy mặt mình rồi thở dài.
Bất giác mái tóc đen nhánh từ từ bị một màu trắng bao lấy, nàng vội nhìn ra ngoài thì đêm nay trăng rất tròn rất vàng, khẽ vuốt nhẹ mái tóc bạc phơ của mình thì nàng không khỏi đau lòng cười khổ.
Nàng không biết bản thân mình đã đắc tội gì với mà lại bị trúng độc của Phỉ lão lão, lại còn làm hại bản thân xém bị ‘hương tiêu ngọc vẫn’.
Nếu không phải có nội công hộ thể, kháng được chất độc, thì giờ này nàng biến thành xác khô hoặc là mất xác nơi đáy biển chứ không thể cải trang thành sư phụ của mình, đứng tại đỉnh Tuyết Sơn, làm chủ của một vùng.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ cùng người khác sinh sự hay thống nhất ngũ đại phái, hoặc là xưng bá giang hồ gì cả, cũng chưa từng nghĩ sẽ trả thù, vì đơn giản nàng không muốn ‘đả thảo động xà’, cũng không muốn nhớ về chuyện lúc trước.
Vì trong mỗi một giấc mơ của nàng, đều là cảnh đẫm máu, hoặc là bị người khác quăng xuống đáy biển, nhớ lại khiến cho cõi lòng nàng tan nát, trái tim như bị bóp chẹt lại, không thể thở nổi……..nhưng cô lại cười khổ, hiện tại có gì mà không tốt? Võ công cao cường, một người trên trăm người, không lo ăn lo nghĩ, thích đến chỗ nào ‘ngoạn’ cũng được, không nhất thiết phải tìm lại ký ức.
Nhắm mắt lại vùng đất của Tây Vực lại mở ra, những người nơi đó ai cũng thân thiện, phong cảnh hữu tĩnh, nhất là bình minh lên, thật là đẹp, nàng thật thích Tây Vực.
Huyền Vũ Dạ Nguyệt Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Tiểu Mạc Tử