Chương 62: Chương 54.2
ố Tố không muốn nghỉ ngơi, nhưng Sở Lăng Xuyên lại ra lệnh cô phải đi nghỉ ngơi cho nên cô đành phải về phòng ngủ nằm.
Sở Lăng Xuyên vậy mà lại ngồi cạnh cô, nắm tay cô mà lo lắng dặn: "Bảo bối, anh đi rồi, thật sự đi rồi, em phải ở nhà ngoan ngoan, không được quấy phá, biết chưa?!"
Làm như cô thật sự là người quậy phá ấy, cô luôn vô cùng nghiêm chỉnh có được không.
Nói xong, anh cúi đầu nhẹ nhàng áp lên bụng cô, dặn "Bảo bối nhỏ, con cùng với Bảo bối lớn phải nghĩ đến ba, đừng quên mất ba đấy. Cũng nên đi rồi." Sau khi nói vài câu nửa dịu dàng nửa cứng rắn xong, tùy tiện hôn lên môi cô vài cái rồi liền không do dự mà đứng dậy đi.
Tố Tố muốn nói gì cũng không kịp. Nhìn cánh cửa khép lại, cô xuống giường, mở cửa ra một khe nhỏ mà nhìn Sở Lăng Xuyên chào tạm biệt ba mẹ cô, tiếp theo liền đi luôn. Cô cúi đầu quay lại trên giường, lần đầu tiên cảm nhận được tạm chia tay cũng là một loại đau đớn.
Cô nằm trên giường mà ngủ mê man, lại có thể ngủ thẳng đến tầm sáu giờ, thật sự có thể ngủ mà, cô không khỏi xấu hổ cho bản thân, ba mẹ đã làm xong cơm tối đang chờ cô rồi, cô liền vội vàng rửa mặt ăn cơm.
Ăn xong cơm tối thì Tố Tố liền theo thói quen định đi rửa bất, lại bị ba cùng mẹ đuổi ra, còn nói về sau việc này không cần cô làm. Bỗng chốc cô trở thành người rảnh rỗi, thậm chí cô còn có chút không thích ứng được.
Xong việc ở phòng bếp thì ba người liền ngồi ở phòng khách xem ti vi... Còn Soái Ca thì lăn chơi trên mặt đất, hiện giờ Soái Ca đã cao lớn hơn rồi, hơn nữa còn càng đẹp trai. Tố Tố rất muốn đùa chơi cùng Soái Ca nhưng vì liên quan tới việc mình đang mang thai mà ba mẹ cũng đã không cho phép cô gần gũi quá với Soái Ca rồi.
Khi mới vừa biết tin cô có thai thì vẫn thương lượng muốn tạm thời đưa Soái Ca ra ngoài, Tố Tố không đồng ý nên ba mẹ An cũng chỉ tạm thời bỏ đi ý nghĩ này, dù sao Lý Nguyệt Hương cũng không nỡ đưa Soái Ca đi, cố gắng đừng để cho Tố Tố gần gũi quá là được rồi.
Lúc đang xem ti vi thì trong phòng đột nhiên truyền tới âm thanh của Sở Lăng Xuyên, âm lượng vừa phải, giọng điệu cứng răn vừa phải mà hô lên: "Bảo bối nghe điện thoại này, vợ nghe điện thoại đi, vợ nghe điện thoại đi!"
Tố Tố cùng ba mẹ đều bối rối, ba người đưa mắt nhìn nhau mà không rõ sao lại như vậy, âm thanh là từ nơi nào chứ, vẫn là Soái Ca phản ứng nhanh mà "Vù" một tiếng đã chạy vào phòng ngủ của Tố Tố, chỉ sau chốc lát đã ngậm điện thoại của cô đi ra.
Chuông điện thoại đang mạnh mẽ hô, bảo bối nghe điện thoại này, vợ nghe điện thoại đi. An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương đều nở nụ cười, Tố Tố cũng cảm thấy buồn cười, lại giống xưa, cầm điện thoại ở trong miệng Soái Ca mà kết nối, đỏ mặt đứng dậy đi vào phòng ngủ.
"Bảo bối, cảm thấy chuông điện thoại mới như thế nào?"
Bên kia có giọng nói thấp trầm, lại mang theo đắc ý làm Tố Tố nhịn không được cười "Không thể không nói đồng chí thủ trưởng rất sáng tạo, vừa rồi quả thật em đã nghĩ là anh đang ở đây, hóa ra là tiếng chuông ầm ĩ hồi lâu, khi nào thì anh làm cho em vậy, tại sao em lại không biết?"
"Khi em đang ngủ. An Nhược Tố, em có ăn cơm ngon làng không đó?"
"Đương nhiên là có, anh thì sao, đã ăn chưa?"
"Anh ăn xong lâu rồi, được rồi, anh cúp máy đây, em tùy ý làm việc đi."
"Hả?"
"Hả cái gì, cúp máy."
Tố Tố còn chưa kịp nói gì thì bên kia Sở Lăng Xuyên đã cúp điện thoại, cảm thấy có lẽ là muốn cho cô thử nghiệm một chút về sức mạnh tiếng chuông mới đi. Không thể không nói rất là mạnh mẽ nha, đều làm tất cả mọi người bối rối.
Dù sao thời gian vui vẻ cũng có chút ngắn ngủi, mấy ngày nghỉ trong nháy mắt đã đi qua, Tố Tố lại bắt đầu cuộc sống đi làm, không có sự tồn tại của anh cũng không quá tệ, cô còn có tiểu Xuyên nhỏ, còn có ba mẹ, có bạn bè, cũng không phải một mình. Cuộc sống cũng không có vẻ quá cô quạnh hay cô đơn.
Nhueng mà có một vị trí trống không, vì không có ai có thể thay thế.
Vốn không biết khi mang thai không chỉ cảm thấy không thoải mái, và ngay đầu tuần thì cô đã bắt đầu nôn nghén, may là cũng không quá nghiêm trọng, mặc dù có chút giày vò nhưng vẫn còn chịu được.
Anh mới đi được hai ngày, mỗi ngày đều gọi điện cho cô, nghe giọng nói quen thuộc mà tràn đầy cưng chiều của anh mà trong đầu sẽ nhịn không được nghĩ tới khuôn mặt anh, nghiêm nghị hay dịu dàng, cười giỡn, tóm lại là có rất hiều vẻ mặt, có chút muốn gặp anh.
Chiều hôm đó, sau khi hết tiết học, chỗ gác cổng có gọi điện tới nói có hai người bộ đội tìm cô, tỏng lòng Tố Tố nhịn vui vẻ không được, ngày lúc đầu đã nghĩ tới chuyện Sở Lăng Xuyên trở về, cô liền vứt điện thoại xuống mà lòng tràn đấy vui mừng đi ra ngoài.
Khi Tố Tố tới cửa thì liền thấy hai chiến sĩ đang mặc quần áo bình thường, không phải Sở Lăng Xuyên, Tố Tố nhìn kỹ một hồi, là chiến sĩ trẻ thuộc ban nấu nướng cùng ban thông tin, cô có chút tò mò, là hai chú bộ đội trẻ này muốn tham cô sao?
Bây giờ với Tố Tố, thinht thoảng ở trên đường nhỉn thấy người mặc quân trang thì đều cảm thấy thân thiết, huống chi nhìn thấy binh lính thuộc Sở Lăng Xuyên, cô càng cảm thấy thân thiết cùng vui vẻ.
"Chào chị dâu!"
Hai chiến sĩ trẻ cùng nhau hô lên.
Tố Tố cười nhẹ, nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy thân thiết "Tiểu Vương, Tiểu Lưu, là hai người nha. Tại sao hai cậu lại đến đây. Hôm nay không phải chủ nhật, a...không phải lén chạy đến đây chứ?"
Tiểu Vương chỉ mới mười bảy tuổi, nghe Tố Tố nói như vậy thì liền vội vội vàng vàng giải thích "Chị dâu, hai chúng ta chúng ta là người tốt làm việc tốt, doanh trưởng đặc biệt để hai bọn em đến đây, để chúng em tới mở mang kiến thức."
Tố Tố nhịn không được nở nụ cười: "Tôi nói đùa thôi, cậu lại tưởng là thật đấy."
Tiểu Lưu Hàm cười cười, đưa cho Tố Tố cái hộp đang cầm: "Chị dâu, hôm nay hai chúng em có thời gian rảnh, vừa lúc đi dạo qua nên doanh trưởng để chúng em mang tới một thứ cho chị dâu."
Tố Tố giơ tay nhận lấy, trong lòng bị lấp đầy vởi kinh ngạc cùng vui sướng, sau khi nói cảm ơn với hai chiến sĩ trẻ thì Tiểu Vương cùng Tiểu Lưu cũng chào tạm biệt Tố Tố liền đi "Chị dâu, chị cũng bận việc nên chúng em cũng nên đi rồi."
"Cám ơn các cậu. Này, đúng rồi, các cậu định chuyển đến đâu?"
Tiểu Vương gãi đầu, nở nụ cười "Chúng em vẫn là lần đầu tiên tới đây nên không biết chỗ nào tốt cả."
"Các cậu đợi một chút." Tố Tố nói xong liền chạy tới chỗ gác cổng, sau mấy phút đồng hồ liền trở lại, nói với hai chiến sĩ: "Đáng tiếc là buổi chiều không trống lịch, nếu không tôi có thể đưa hai người đi rất nhiều nơi chơi rất vui."
Tiểu Lưu cười hì hì nói: "Đúng rồi, chị đâu, doanh trưởng còn nói, chị có em bé nên phải để chị chú ý nghỉ ngơi, không thể quá mệt nhọc. Chúng em cũng là đi dạo vớ vẩn thôi, tùy tiện đi một chút."
Mặt Tố Tố nhịn không được đỏ, người đàn ông này, sao có thể nói được những lời này chú, lời nào cũng nói được. Dễ sợ quá dễ sợ. Cô vội càng đưa cho Tiểu Lưu tấm giấy trong tay: "Trên giấy này viết địa điểm cùng tuyến đường, ngồi xe nào tôi cũng đã viết trên đó, còn có số di động của tôi, buổi tối nếu không kịp trở về có thể gọi điện cho tôi, có thể ở chỗ bạn tôi cũng được."
"Cảm ơn chị dâu, chúng em nên đi."
Sau khi hai chiến sĩ trẻ nói cám ơn rồi rời đi, Tố Tố cũng đỏ mặt quay về phòng làm việc, đồng nghiệp Tiểu Chu vỗ nhẹ lên vai cô một cái "Có việc gì vui sao, mặt đầy hoa đào kia. Chồng cậu đưa tới sao?"
Tố Tố liếc mắt nhìn Tiểu Chu một cái, không nói chuyện coi như ngầm thừa nhận, Tiểu Chu đoán được đúng liền hô lên: "Mở ra nhìn đi, để cho chúng mình mở mang kiến thức một chút xem quà của quân nhân thì có gì khác biệt."
Mọi người cũng đùa giỡn theo, cơ bản chỉ muốn nháo để cô mở ra nhìn thôi, nếu Tố Tố lại ngượng ngùng thì sẽ giống như làm kiêu, mọi người không rảnh mà có thói quen chơi đùa, coi như không thấy gì, cô đành phải cười nói: "Được rồi, không phải chỉ cho các cậu xem thôi sao? Các cậu cũng đừng nói mình khoe khoang."
Tiểu Chu tính hấp tấp, cười nói: "Được được, khoe khoang một chút thì thế nào, nếu là mình, mình liền khoe khoang. Cho các cậu hâm mộ ghen tỵ đi."
Mọi người cười một trận. Tố Tố cũng giơ tay mở hộp ra, trước tiên là mình nhìn kỹ đã, không nhìn ra là cái gì, lúc này mới yên tâm mở hẳn ra liền thấy đó là mô hình xe tăng được dán từ những vỏ đạn.
"Oa, quả nhiên là không giống người thường."
"Thật là đẹp mắt, lại rát khác biệt, không lẽ là tự làm sao?"
Tố Tố cũng không nghĩ tới là quà tặng như vậy, không cần phải nói, chắc chắn là chính anh làm, tay vẫn thẳng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui rạo tực, cô nhịn không được mà đưa tay chạm vào chiếc xe tăng bằng vỏ đạn kia.
Mọi người được thấy đủ rồi, cũng vui đùa đủ rồi nên làm gì thì đi làm, Tố Tố lật lại xe tăng một chút, quả nhiên thấy phía dưới xe tăng có một lá thư trong phong bì được gấp vương vức thẳng tướm, cô có chút vội vã lấy ra, mở ra, trên đó viết: Bảo bối thân yêu:
Vô cùng nhớ em cùng tiểu Xuyên nhỏ. Đây là anh quà tặng anh đưa cho tiểu Xuyên nhỏ, mong em cất giữ ổn thỏa để khi tiểu Xuyên nhỏ lớn lên, cho con biết, anh thân là ba nó, đồng chí Xuyên lớn, tuy chưa từng có thể làm bạn cùng con lớn dần nhưng trong lòng luôn luôn lo cho con.
Bảo bối, thay anh ân cần hỏi thăm tiểu Xuyên nhỏ trong bụng em, thuận tiện hỏi con có vui vẻ vì quà tặng này không. Hôn em bảo bối. Tháng 6 quay trở lại, Xuyên.
Tố Tố vừa nhìn vừa cười, cười đến dịu dàng, cười đến ngọt ngào, thế nhưng khi cô xem xong đến lần thứ hai thì lại cau mày, nghĩ thầm, được đó Sở Lăng Xuyên, tổng cộng viết được mấy câu thì đều là tiểu Xuyên nhỏ, hoàn toàn bỏ quên em rồi, hừ hừ, tiểu Xuyên nhỏ, có nhìn cho tốt đi.
Mang theo tâm tình sung sướng, rốt cuộc cũng đền thời gian tan giờ, Tố Tố cất xong quà tặng của Sở Lăng Xuyên cho tiểu Xuyên nhỏ mà cầm về nhà, hôm nay cô không về chỗ ba mẹ bên kia.
Gọi điện thoại cho biết hôm nay không vể, sau đó đi mua một chút nguyên liệu để nấu ăn rồi về nhà. Thay xong quần áo mặc nhà, còn đi thêm đôi dép lê Sở Lăng Xuyên mua cho rồi liền đi bày món quà dành cho tiểu Xuyên nhỏ trong cái tủ vuông ở phòng làm việc.
Tố Tố còn dùng băng dính dán một cái nhẵn ở trên, viết rõ ngày mấy tháng mấy, Sở Lăng Xuyên tặng cho tiểu Xuyên nhỏ quà tặng tuyệt nhất, như vậy thì dù thời gian có trôi qua bao lâu thì cũng sẽ nhớ rõ mọi chuyện về phần quà tặng này.
Mới vừa chuẩn bị xong thì liền nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Xuyên. bảo bối nghe điện thoại này, vợ nghe điện thoại đi. Vừa nghe liền biết là anh đang gọi tới, Tố Tố rời khỏi phòng làm việc đi tới phòng khách, chuông điện thoại di động vẫn đang kêu...Cô lấy điện thoại từ trong túi, cố ý không ấn, sau khi chặt đứt cuộc gọi điện gửi cho người nào đó tin nhắn: Đang ghen, gọi điện nhất định không tiếp.
Bên kia Sở Lăng Xuyên nhận được tin nhắn mà có chút khoog hiểu, ghen cái gì đây? Chẳng lẽ hiểu lầm anh cùng người đàn bà nào đó ngoại tình? Làm sao có thể, nơi này đều là các ông, lập tức liền gọi điện thoại, Tố Tố lại vẫn không nhận.
Sở Lăng Xuyên bất đắc dĩ, đành phải gửi qua một tin nhắn: Bảo bối, dấm chua từ đâu tới chứ, anh vẫn luôn thật thà theo khuôn phép, thủ thân như ngọc. Không cho phép nghĩ linh tinh, nếu không thì anh cũng chẳng nhận em!
Tố Tố nhìn tin nhắn của anh mà nhịn không được bật cười, bấm một hồi rồi gửi qua một tin nhắn: Con chào ba, con là tiểu Xuyên nhỏ, quà tặng con vô cùng thích, mẹ đã cất quà tặng thỏa đáng. Nhưng mà vì sao mẹ lại không có quà?
Cô Dâu Của Trung Tá Cô Dâu Của Trung Tá - Hồ Ly