Trái Tim Hoàng Gia epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 59
ọi người lấy nhạc cụ ra, vì thế tôi cũng lấy guitar ra, nghĩ rằng đằng nào tới đây rồi thì mình sẽ chơi thôi. Ít nhất thì nó cũng giúp tôi không nghĩ tới cái việc tối nay tôi suýt thực hiện. Ai đó tắt iPod đi. Bọn tôi chơi nhạc của Beatles. Stones. Những bài mà ai cũng biết. Khadija hát và cô hát rất hay.
Bọn tôi chơi “Alison”, “Hallelujah”, “Better Than.” Thỉnh thoảng có bài tôi không biết thì tôi ngừng chơi. Mọi người rất khoái bọn tôi. Họ nhảy nhót, hát hò, cổ vũ và vỗ tay. Bọn lập dị đang nhảy điệu giống như vũ điệu minuet – cúi đầu, chạm tay, xoay người. Một trong số họ, một anh chàng nhìn hấp dẫn dã man, đứng cách ra, chỉ nghe nhạc thôi.
Trên mặt anh ta có vẻ rất kỳ lạ – như thể anh ta chưa bao giờ nghe nhạc vậy. Có gì đó ở anh ta thực sự quen thuộc với tôi, nhưng tôi không hình dung nổi mình đã gặp anh ta ở đâu rồi. Khuôn mặt đó thì không. Hay bộ quần áo đó. Chúng tôi chơi chừng một tiếng rồi nghỉ giải lao.
Ai đó đưa cho tôi một cái cốc đầy rượu. Tôi cố tìm nước nhưng rồi chẳng có nên đành phải tu hết. Trộn thuốc an thần với rượu không phải là ý tưởng hay, chứ đừng nói gì đến trộn số thuốc tôi đã uống với rượu. Virgil và Constantine ngồi cạnh tôi. Constantine hỏi bên kia bãi biển có gì.
Virgil chỉ cho chúng tôi trên một bản đồ cậu đã vẽ hầm mộ. Nó cực kỳ chi tiết, với các chỗ đánh dấu lối vào, những chỗ cụt, các phòng, và những nơi nguy hiểm. “Sao cậu lại thích ở dưới này?” Tôi hỏi cậu. “Nó yên tĩnh. Không có khách du lịch. Và nó là cách duy nhất để một đứa như tớ có thể có được một chỗ tử tế ở thành phố này,” cậu vừa nói vừa mỉm cười.
Cậu không nhìn vào tôi, ngay cả khi nói chuyện với tôi. Có lẽ cậu đang gặp rắc rối với Khadija. Đúng là đểu cáng. Tôi vẫn không thể tin nổi chuyện đã xảy ra ở Sacré-Coeur. Tất cả những điều cậu nói. Và làm. Tôi không biết ai là đứa khốn hơn – là cậu vì đã thực hiện tất cả những trò vớ vẩn đó hay là tôi vì đã lăn vào nó.
Một nhóm khác mới tới và mọi người muốn nghe nhạc tiếp. Bọn tôi nhìn quanh tìm những người trong ban nhạc. Constatine đã đi về. Charon thì chả thấy đâu. Khadija tiến lại, cầm cái chai trên nền đất gần Virgil rót vào đầy cốc của mình, và quay người đi. “Em đi đâu thế?” Virgil hỏi cô.
Cô nháy mắt với anh. “Mẹ có biết là em vẫn hẹn hò với Jules không?” Cậu hỏi cô. “Mẹ có biết là anh vẫn xuống dưới này không?” Cô hỏi cậu. Và rồi cô bỏ đi. “Mẹ?” tôi bối rối nói. Không thể thế được. “Ừa,” Virgil nói. “Gượm đã… Khadija là em gái cậu?” Cậu gật đầu.
“Nhưng tớ tưởng…” “Gì cơ?” “Tưởng cô ấy là… Tưởng là…” “Cậu tưởng nó là bạn gái tớ?” “Ừa.” “Đó là lý do vì sao cậu bỏ đi đêm hôm trước? Ở quán Rémy?” “Cậu nhìn thấy tớ hả?” “Ừ, tớ thấy cậu. Cậu vào rồi lại bỏ đi. Tớ không hiểu tại sao.
Tớ gọi điện cho cậu nhưng cậu không nhấc máy.” Cậu im lặng vài giây rồi nói, “Andi, cậu nghĩ tớ là loại người nào.” Tôi không nặn ra nổi một lời giải thích nào. Tôi đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Bởi vì tôi luôn làm thế. Về mọi thứ và mọi người. Hầu hết mọi lần tôi đều đúng, nhưng lần này thì không.
Lần này tôi đã sai. Thật sự sai. “Không phải chuyện cậu là loại người nào, Virgil ạ. Mà tớ là loại người nào,” tôi bảo cậu. Ai đó hét bảo chúng tôi chơi. Rồi nhiều người tham gia hơn. Một nhóm người bắt đầu rì rầm thúc giục. Nhìn mặt Virgil tôi biết là cậu không muốn chơi vào lúc này, nhưng như cậu nói lúc trước, đây là một buổi diễn được trả tiền.
“Cậu sẵn sàng chơi tiếp chưa?” cậu hỏi tôi, nhìn quanh. “Chỉ có hai đứa mình thôi. Những người khác té hết rồi.” Tôi gật đầu và chúng tôi bắt đầu chơi hiệp hai. Một vài bài của Nirvana. Một bài của John Butler. “Fearless” của Floyd. “Beautiful” của G. Love. Hầu như là Virgil hát.
Thỉnh thoảng tôi hát cùng. Giọng tôi không hay bằng Khadija, nó quá khan, nhưng vài bài thì nghe ổn. Chúng tôi chơi một bản “Breaking the Girl” và “Snow”, rồi tôi cần nghỉ vì tôi trở nên khản giọng nhưng Virgil bảo cậu muốn chơi thêm một bài của Chili Peppers. Tôi chỉ việc gảy đàn thôi.
Cậu sẽ hát. Cậu chơi vài nốt. Tôi biết bài này. Rất rõ. Và tôi không muốn chơi. Vì thế tôi dừng lại. Nhưng Virgil thì không. Cậu vẫn tiếp tục chơi. Lần đầu tiên kể từ lúc cậu hôn tôi, cậu đang thực sự nhìn tôi. Và cậu liên tục nhìn tôi khi cậu hát. Bạn tôi đang quá buồn Tôi cảm thấy nỗi cô đơn của bạn Giãi bày đi… bởi tôi sẽ luôn ở bên bạn Bạn biết tôi sẽ luôn ở bên bạn, bạn biết điều đó mà Và tôi nhìn đi chỗ khác, bởi sự quan tâm mà cậu dành cho tôi, dù vào lúc này, dù sau khi tôi đã đẩy cậu ra và nghĩ những điều xấu xa về cậu.
Tôi không xứng đáng được hưởng và tôi không muốn cậu nhìn thấy mắt tôi ầng ậng nước khi cậu hát: “Tưởng tượng tôi, được thảm kịch dạy dỗ/ Giải thoát là hòa bình.” Cậu chơi hay tuyệt và khi cậu chơi xong, mọi người hoan hô nhiệt liệt. Cậu cúi đầu cảm ơn và đặt guitar xuống.
Cậu lại nhìn tôi khi tiếng ồn dịu xuống. “Cậu không nói là hay,” Virgil nói. “Xin lỗi. Đúng thế mà. Cậu chơi rất tuyệt.” “Tớ biết ý cậu nói gì. Khi tớ nói tớ cứu mạng cậu và cậu nợ tớ, và cậu nói hai, không phải hay.” Giờ thì tôi chẳng nói gì cả. “Cậu định làm gì ở trên tháp thế?” Tôi muốn nói dối.
Nhưng khi nhìn vào mắt cậu, tôi không thể. “Tớ biết mà,” cậu nói, giọng cậu nhỏ và gằn. “Mẹ nó chứ. Mẹ khỉ cậu. Tại sao?” “Tớ không muốn nói về chuyện đó,” tôi giận dữ nói. Nhưng tôi không giận dữ. Tôi sợ hãi. Tôi hoảng loạn. “Quá tệ. Tớ đã nói là cậu nợ tớ và tớ nói thực lòng.
Cậu nợ tớ một lời giải thích.” Tôi đã không đụng đến chỗ rượu ai đó rót cho tôi. Lúc này tôi cầm lên và uống ực. “Cậu nên nói về chuyện đó. Cậu cần phải nói về nó. Dù nó là chuyện gì thì nó cũng đang giết cậu. Thật đấy.” “Tớ đã nói về chuyện đó. Với cảnh sát.
Với bố mẹ tớ. Đó là tất cả những gì tớ cần phải làm.” “Cậu chưa kể cho tớ.” “Chà, nói lại cho cậu biết… cậu là thằng của nợ nào?” Cậu lắc đầu và nhìn đi chỗ khác. Giờ cậu sẽ bỏ đi. Dĩ nhiên là thế rồi. Chẳng phải thế sao? Nhưng cậu không bỏ đi. Cậu cầm lấy tay tôi, giữ chặt và không nói gì.
Chúng tôi cứ ngồi đó. Cùng nhau. Thật là ngu xuẩn và ngượng ngập và tôi không hiểu tại sao cậu lại làm thế, nhưng đột nhiên tôi hiểu ra. Cậu sẽ đợi tôi nói cho cậu biết và cho đến lúc đó sẽ không chịu buông tôi ra. Tôi lại băn khoăn, làm thế nào để kể cho cậu đây. Tôi không thể.
Đơn giản là tôi không thể. Cậu không nhúc nhích. Không nói năng. Tay cậu siết chặt. Có cảm giác như đây là cơ hội cuối cùng. “Em trai tớ chết,” đột nhiên tôi nói, bằng một giọng vỡ òa. “Nó bị giết. Hai năm trước. Đó hoàn toàn là lỗi của tớ.” 65. Em trai tớ tên là Truman và nó đang trên đường tới trường.
Em đi qua cái tòa nhà xập xệ George dành cho người nghèo. Nó sắp được sửa thành chung cư nhưng những người thuê vẫn sống ở đó. Những gia đình nghèo, người già, và một gã tên là Max. Hắn gầy giơ xương, răng lợi rụng gần hết. Hắn mặc những bộ vest cũ nhàu và đeo cà vạt nơ. Sáng nào gã cũng ngồi bên ngoài tòa nhà trên một cái ghế gỗ cũ.” “Truman và tớ, cả hai đều học ở trường gần đó.
Sáng nào tớ cũng phải đưa em đi học. Năm đó, vào ngày đầu tiên bọn tớ đến trường, Max xuất hiện. Hắn đã bị thành phố tống cổ ra khỏi tòa nhà. Hắn thấy bọn tớ và chạy đuổi theo, nhảy xổ ra trước mặt hai chị em. “Maximilien R. Peters! Liêm khiết, tất lẽ dĩ ngẫu và bất biến!” Hắn hét lên.
“Đây là lúc để bắt đầu cuộc cách mạng, bé con ạ!” Tôi tóm lấy tay Truman và kéo em đi. “Không nói chuyện hả? Sao thế? Nghĩ mình là quý tộc sống trong tòa nhà gạch nâu hả?” gã nói. “Truman sợ hắn, nhưng em vẫn bình tĩnh. ‘Đừng có gào lên. Nếu gào lên người ta sẽ nghe thấy,’ em nói.
Chuyện này làm Max sững lại. Rồi Truman giới thiệu bản thân. Em đưa tay ra cho hắn bắt. Hắn cầm lấy. Rồi hắn gầm lên với Truman. Hắn cau có mặt mũi lại và gầm lên như một con chó. Truman nhăn mặt nhưng em không lùi lại. Max phá lên cười ngặt nghẽo. Kể từ ngày hôm đó, hắn gọi Truman là Hoàng tử Dũng cảm.” “Sáng nào trên đường tới trường bọn tớ cũng gặp Max.
Thường là hắn gào thét về cuộc cách mạng mà hắn sắp thực thi, bảo mọi người giết người giàu và trả thành phố về lại cho nhân dân. Hắn chửi rủa thị trưởng, những người trong ủy ban nhà đất, và Donald Trump. Có người bảo hắn từng là luật sư bào chữa cho công chúng. Ai cũng bảo là hắn vô hại và rồi hắn sẽ nhanh chóng biến mất thôi.
Thành phố sẽ phân nhà cho những người trong tòa nhà George để những người chủ đã mua đất có thể tiến hành xây dựng.” “Nhưng Max không vô hại. Hắn là kẻ bị tâm thần phân liệt. Hắn nổi điên lên vào cái ngày cảnh sát đến tống cổ hắn đi. Đó là vào buổi sáng. Truman đang trên đường đi học.
Một mình. Lẽ ra tớ phải đi với em, nhưng tớ thích một thằng. Nó tên là Nick. Nó bảo nó thành lập ban nhạc và muốn tớ gia nhập. Nó hút thuốc. Nó bảo nó đã uống ít thuốc và ở nhà còn nhiều nữa. Nó muốn tớ đến nhà nó. Vì thế tớ bảo sẽ qua và rồi tớ bảo Truman đi một mình.
Trường chỉ cách nhà có vài tòa nhà. Hai chị em đã đi nhiều lần rồi. Em biết đường. Truman không thích Nick; tớ biết. Em không tin thằng kia. Và tớ cáu vì sâu thẳm bên trong tớ cũng không thích thằng kia. ‘Chị Andi, đi nào,’ em bảo. ‘Em đi đi, Tru,’ tớ nói. ‘Chị sẽ trông cho em đi xuống phố Henry.
Em đi một mình được mà.’ Em vẫy tay tạm biệt. Và tớ vẫy tay lại. Tớ… tớ vẫy tay tạm biệt em. Tớ…” Tôi phải dừng ở đó. Và gục đầu vào hai tay. Virgil không nói gì. Cậu chỉ đợi cho đến khi tôi cất tiếng trở lại. Vài phút sau, tôi ngẩng đầu lên, chùi mặt, và tiếp tục.
“Bọn tớ quyết định nghỉ học buổi sáng, tớ và Nick, và về nhà nó,” tôi nói. “Bọn tớ vừa đi qua phố Henry tới phố nhà nó – phố Pineapple – thì nó bảo nó đói. Ở góc đó có một cửa hàng đồ ăn. Nó vào trong còn tớ đợi bên ngoài. Sau đó nó không gọi cho tớ. Không gọi một lần nào trong suốt một tháng tớ nghỉ học.
Khi tớ gặp lại nó, nó đang đi chơi. Ngồi trên ghế với một đứa con gái trên đùi. Nó chẳng nhớ gì. Không gì cả. Nó ôm tớ, bảo với tớ rằng nó đã nghe chuyện xảy ra và rằng nó rất buồn. Suốt quãng thời gian qua nó đã hoàn toàn rối trí.” “Sau đó tớ đọc báo cáo của cảnh sát.
Người ta viết rằng Truman đã đi qua tòa nhà George. Em đã thấy cảnh sát. Chắc hẳn là thế. Đã có rất nhiều cảnh sát. Em không biết cách qua đường. Để thoát khỏi chỗ đó. Cảnh sát tống cổ những người không chịu dọn đi. Báo cáo viết rằng cảnh tượng đã rất khủng khiếp. Một bà già khóc lóc.
Bà cho hết đồ đạc của mình vào hai cái túi D’Agostino. Bà ấy bảo đã sống ở đó hai mươi năm qua và không muốn chuyển đi. Một bà mẹ thì gào lên bằng tiếng Tây Ban Nha rằng bà ta không muốn vào ở khu nhà tạm của thành phố với năm đứa con. Max cũng gào thét. Hắn đứng trên vỉa hè cãi nhau với cảnh sát.
“Đúng lúc đó có một bà đi qua. Bà ta mặc áo lông thú, đeo rất nhiều trang sức và đang ăn một cái bánh muffin. Chuyện đó khiến Max điên lên. ‘Vẫn còn ăn bánh được sao?’ hắn hét lên với bà. Bà ta hoảng sợ và đánh rơi cái bánh. Hắn nhặt lên và ném vào người bà. ‘Bọn tao thì không có bánh ngọt! Không bánh mì.
Không gì cả. Mày có hiểu không? Bọn tao chỉ có chuột bọ và nước lạnh. Thế mà mày cũng tước đi của bọn tao ư?’” “Một cảnh sát tóm lấy hắn và bảo hắn thôi đi. Đúng lúc đó Truman đi qua. Đúng là cảnh sát bảo Max đi lấy đồ của mình. Nhưng Max không chịu đi. Hắn gào hét. Hắn đẩy một cảnh sát.
Anh cảnh sát kia cố bắt hắn và đúng lúc đó hắn bắt đầu cắn loạn xạ. “Hắn tóm lấy Truman. Rồi hắn lấy dao từ trong túi ra và giơ lên dí vào cổ họng của em. Hắn kéo em trai tớ xuống vỉa hè, hét bảo cảnh sát lùi lại. Họ lùi lại và Max bắt đầu đưa ra các đòi hỏi. Một số khá vô lý – chẳng hạn dừng việc tống cổ hắn ra ngoài.
Một số thì điên loạn – chẳng hạn như trả Manhattan lại cho người da đỏ. Thêm nhiều cảnh sát tới. Họ cố khuyên Max bình tĩnh lại. Họ yêu cầu hắn thả Truman ra. Max bảo không. Hắn bảo sẽ mang hoàng tử đi. Hắn sẽ dạy cho em. Ai đó cần học cách cai trị thế giới đúng đắn. “Tớ vẫn ở bên ngoài cửa hàng và tớ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Tớ đi bộ về phía phố Henry và thấy chuyện đang xảy ra. Tớ thấy em trai tớ ở trong tay Max, rồi tớ bắt đầu thét lên và chạy về phía họ. Truman đang khóc. Khi em thấy tớ, em cố thoát ra. Em giằng co với Max và con dao đã cứa vào em. Không sâu lắm, nhưng cũng đủ chảy máu. Một viên cảnh sát trẻ tuổi phát hoảng.
Anh ta rút súng ra. Max nhìn thấy anh ta. Hắn hoảng loạn và lao xuống phố cùng Truman. Tay lái xe tải đưa hàng đang cãi nhau với người gửi hàng. Hắn không nhìn thấy họ. Hắn chỉ biết là đã đâm vào họ khi nghe thấy một tiếng uỵch. Khi nhìn thấy việc mình đã làm, hắn ngất xỉu. Mẹ tớ cũng ngất đi khi cảnh sát đến nhà thông báo.
Tớ thì ở đó. Sau đó cảnh sát đưa tớ về nhà. Bố tớ cũng ở đó. Ông vẫn chưa đi làm. Thoạt tiên, tất cả những gì ông có thể làm, là hét lên ‘Con đã đi đâu?’ với tớ. Sau đó ông xin lỗi, nhưng tớ bảo ông không phải làm thế. Ý tớ là, ông đã nói đúng. Tớ đã ở đâu? Tớ đã ở chỗ mẹ nào chứ?” Tôi ngừng nói và nện tay lên trán.
“Này… thôi nào,” Virgil nói, kéo tay tôi ra. Tôi lắc đầu. “Tớ liên tục thấy em tớ, Virgil ạ. Tớ thấy em vẫy tay tạm biệt tớ. Không muốn nhưng vẫn đi vì tớ bảo em đi. Tớ thấy em trong tay Max. Em rất sợ. Em giơ tay về phía tớ. Giá như tớ đi cùng em. Giá như tớ không đi gặp Nick và bỏ học.
Giá như…” “Tất cả những cái giá như đó không quan trọng. Max giết em trai cậu.” “Giá như tớ…” “Andi, cậu có nghe tớ nói không? Max giết em trai cậu. Không phải cậu. Hắn giết em trai cậu hai năm trước. Giờ thì hắn đang giết cậu. Đừng để hắn làm vậy.” “Tớ không biết làm thế nào,” tôi yếu ớt nói.
“Tớ cố tìm ra câu trả lời – bằng cách co mình lại, bằng thuốc, nhưng không được. Thường thì âm nhạc giúp tớ sống tiếp, nhưng giờ cả âm nhạc cũng chả ích gì. Tớ có cảm giác như đã quá muộn rồi. Như thể việc rơi khỏi tháp Eiffel sẽ chỉ là một sự chính thức hóa. Như thể tớ đã chết từ lâu rồi.” Cậu định nói gì đó nhưng có người quẳng một khúc xương vào phòng.
Nó suýt nữa đập vào đầu cậu. Cậu chửi gã kia. “Thảo nào,” cậu nói. “Dọn đồ đi, mình ra khỏi đây. Tớ sẽ bảo những người khác. Chỉ mất một phút thôi nên cứ ngồi yên đó. Tớ quay lại ngay.” Cậu đi còn tôi cho guitar vào thùng. Mọi người lại hò hét đòi chơi nhạc. Một gã bật iPod lên lại.
Mọi người bắt đầu nhảy. Họ nhảy như điên như dại. Thuốc được truyền đi quanh. Một gã đưa thuốc cho tôi nhưng tôi từ chối. Tôi thấy ân hận vì uống chỗ rượu kia rồi. Giờ nó đang đánh nhau với thuốc Qwell, khiến tôi thực sự đảo điên. Tôi ước gì Virgil quay lại. Ngay lúc này.
Tôi nhìn quanh tìm cậu, nhưng không thấy cậu đâu cả. Tôi dọn đồ của cậu để chúng tôi có thể ra khỏi đây nhanh hơn. Tôi cho guitar của cậu vào lại thùng, gấp tấm bản đồ lại, và nhét nó vào túi tôi. Tôi nhìn đồng hồ. Các con số mờ tịt đi, khiến tôi hơi hoảng. Khi chúng rõ trở lại, tôi thấy là đã gần nửa đêm rồi.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia