D
à TỪNG CÓ THỜI GAR FACE SỐNG VUI VẺ VỚI Con chó vốn được hắn trộm lấy từ một nông trại đâu đó ở phía đông khu này, gần con sông Sabine. Hắn vui sướng vì có một kẻ để bầu bạn và con chó săn đã tỏ ra xứng đáng là một người bạn, một trợ thủ khi đi săn. Nó trung thành với chủ, sung sướng khi được ra ngoài khoảng trống, lang thang qua khu rừng đầm lầy, vương quốc lầy lội của cả hai. Cả hai đều trơ trọi trong cánh rừng, một người đàn ông cô đơn cùng với con chó trung thành của gã.
Nhưng rồi cái đêm đó xảy đến, khi cả hai cùng vây bắt một con linh miêu. Con chó lấy hết sức để sủa vang trong khi Gar Face vội vã tìm cách giết con vật. Nhưng ngay trước khi hắn kịp bóp cò súng thì con chó ngu ngốc lại lao tới trước nòng súng của gã, để cho con linh miêu sổng ra khỏi tầm bắn. Gar Face hãy còn nhớ rõ cái đêm đó, đôi mắt con mèo sáng lập lòe trong đêm tối, tất cả hai hàm răng nhọn và bộ móng sắc của nó, những cái móng cứa vào chân Gar Face khi nó phóng vụt qua, để lại một vết cắt dài và sâu nhức nhối trên bắp chân gã. Gar Face gầm lên. Hắn không quan tâm tới con chó đã lãnh trọn viên đạn vào cẳng chân trước.
Với bất cứ một người nào khác thì hẳn là đã cảm thấy hối hận, rất buồn vì một tai nạn như thế. Nhưng Gar Face thì chẳng phải là loại người như bất cứ ai khác. Đối với hắn thì con chó đã phản bội chủ khi bước vào ngay giữa cây súng trường và con linh miêu. Vì vậy hắn đã xiềng con chó săn ngu xuẩn này vào cái cọc và bỏ mặc nó ở đó, ở cái sân dơ bẩn để tự nhắc nhở mình.
Đừng tin tưởng vào bất cứ ai.
Chớ bao giờ.