Chương 58 - Nghĩa Trang Quốc Gia Fort Sam Houston Thành Phố San Antonio, Tiểu Bang Texas Thứ Ba, 11 Tháng 2, 13:45 Giờ Địa Phương
at Silva bước đi dọc theo dãy bia mộ dài dằn dặt cho đến khi nàng đến trước một mộ bia rõ ràng là mới hơn phần đông các bia khác. Bia đá hoa màu trắng tinh và sạch bóng vì chỉ mới bị phơi ngoài trời vài tuần thôi. Dòng chữ trên bia ghi: SAMUEL HARLAND BOWIE, Đại Tá, Hải Quân Hoa Kỳ; sau đó là ngày sinh và ngày mất.
Silva thở dài và hướng mộ bia gật đầu. “Xin lỗi đã mất bấy lâu nay tôi mới đến thăm anh, Jim à. Nhưng anh cũng biết là khi tàu của mình nằm trong xưởng thì mọi chuyện là như thế nào. Mà cũng phải nói là chiếc Towers sẽ ổn thôi. Khi đám công nhân trong xưởng chăm sóc nó xong, anh cũng không thể nào biết được là quả phi đạn ấy đánh trúng vào đâu nữa đó.”
Silva cảm thấy muốn ngáp và vội che miệng lại. “Xin lỗi anh. 14 tiếng trên không, chưa kể những trạm phải ghé lại, mà tôi thì chẳng bao giờ có thể ngủ được trên máy bay cả.”
Nàng nhìn suốt dãy bia trắng. “Tôi thấy là có một số binh sĩ từng chiến đấu với người da đỏ khi xưa được chôn cất ở đây. Trinh sát, kỵ binh, và không chừng còn có một số người từ Alamo (*) nữa. Anh nên tìm gặp họ nhé. Tôi dám cá là có một số trong nhóm ấy là bà con của anh đó. Tính cách anh hùng của anh sâu đậm lắm, nên có lẽ nó nằm trong dòng máu của anh đó.”
(* Alamo: xem chú thích về Jim Bowie)
Silva cho tay vào túi và lôi ra một tờ giấy được xếp lại. “Tôi hi vọng anh không phiền hà gì khi mà tôi không mang theo bông hoa cho anh. Tôi thấy anh có vẻ không giống như loại người thích vòng hoa. Nhưng nếu tôi đoán sai, anh cho tôi biết nhé, tôi sẽ mua cho anh vài cụm thu hải đường hay gì đó.”
Nàng mở tờ giấy ra và vuốt thẳng nó suốt nhiều giây. “Tôi có mang cho anh một cái này. Có lẽ anh sẽ thích nó hơn là một chùm thủy tiên đó! Để tôi đọc cho anh nghe và anh tự quyết định nhé.”
Nàng nhẹ giọng tằng hắng. “Người gởi: Phòng Công Vụ Bộ Quốc Phòng, Washington DC. Tin tức Hải quân. Bộ Trưởng Hải Quân, ông Alexander Fields hôm nay loan báo rằng chiếc khu trục hạm tên lửa dẫn đường lớp Arleigh Burke kế tới của Hải quân sẽ mang tên USS Bowie, để kỷ niệm Hải Quân Đại Tá Samuel Harland Bowie đã hi sinh trong lần hoạt động ở Vịnh Bengal năm ngoái. Chiếc USS Bowie sẽ là chiến hạm đầu tiên mang tên…”
Silva gấp tờ giấy lại. “Có thêm 4-5 đoạn văn nữa, nhưng mà phần còn lại chỉ nói về các khả năng mới của lớp Arleigh Burke được cải tiến, mà anh thì đã biết về những thứ ấy hơn bất cứ ai khác rồi. Còn có một đoạn về quân nghiệp của anh và các hành động anh hùng của chiếc Towers trong ba lần triển khai gần đây nhất của nó, nhưng mà những thứ ấy cũng không mới lạ gì đối với anh rồi.”
Tờ giấy đã được gấp lại quay trở về túi nàng. “Buổi lễ đóng sống thuyền sẽ được cử hành vào tháng Năm ở xưởng Bath Iron Works. Bộ Hải quân đang mời mọi người đã từng phục vụ dưới quyền anh, do đó lần này sẽ rầm rộ hơn thường khi. Tôi không tin họ sẽ gửi thiệp mời cho anh đâu. Tôi nghĩ tôi phải đích thân cho anh hay, để lỡ anh có muốn ghé qua và xem các trò vui.”
Âm thanh của Silva bỗng chuyển thành nghiêm trang hơn. “Tôi cũng không biết anh có thể nghe được lời của tôi hay không, Jim ơi. Tôi không biết anh đang ở trên thiên đường, hay đang trôi nổi ở một địa phương nào đó ở kiếp sau, hay có thật sự có kiếp sau hay không nữa. Có lẽ anh chỉ đơn giản là biến mất và tôi đang tự nói cho mình nghe mà thôi. Nhưng cho dù anh có thể nghe tôi nói hay không, có một điều tôi phải nói với anh.”
“Thế giới có lẽ sẽ không bao giờ biết được nó đã nợ anh và các chiến hữu nam và nữ đã chiến đấu dưới quyền anh bao nhiêu đâu. Người dân thường trên đường phố không biết được rằng chính anh đã đem nước Mỹ và không chừng cả địa cầu trở về từ bờ vực thẳm tai họa ít nhất là ba lần. Phần đông người ta sẽ không bao giờ biết được anh đã cống hiến bao nhiêu cho đất nước này và anh đã hi sinh bao nhiêu để cho mọi người chúng ta được thêm một lần cơ hội nữa.”
Nàng ngạc nhiên nhận ra đôi mắt nàng đã dâng lên một làn sương nước. “Nhưng mà một số người chúng tôi đã biết được. Chúng tôi vẫn ghi nhớ những gì anh đã làm và chúng tôi biết cái giá mà anh đã phải trả. Và chúng tôi biết ơn anh, Jim ơi. Tôi không thể nào bày tỏ cho anh hiểu là chúng tôi biết ơn anh bao nhiêu.”
Silva cố gắng nói tiếp, nhưng âm thanh của nàng đã khàn đi vì mối cảm xúc bất ngờ. “Có lẽ đó là tất cả những gì tôi đến đây để nói.”
Nàng thẳng người đứng nghiêm và bàn tay phải của nàng chậm rãi đưa lên thành một cái chào đúng theo quân lễ. “Cám ơn anh.”
Tay nàng hạ xuống bên cạnh người. Nàng thi hành một cái quay người ngang và bước đi, để lại cái mộ bia lặng yên giữa hàng dãy anh chị của nó dưới bầu trời xám xịt của Texas.
HẾT
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva