Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đào Thoát
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 60
N
hìn thấy cô nói chuyện giấu đầu hở đuôi, hắn vô cùng đố kị, toàn bộ lồng ngực hắn như bị lửa nóng thiêu đốt, hắn hô hấp ồ ồ, cố gắng đè nén hỏa khí đang sắp bạo phát.
Hắn không muốn thả cô đi, để cho cô đi hẹn hò cùng với người người đàn ông mà từ thời thiếu nữ cô đã yêu thích, đi với người mà bọn họ không có cách nào can thiệp vào, mà người đàn ông kia đối với cô cũng đã sớm mơ ước từ lâu, huống hồ người người đàn ông kia lại là người cha cường thế mà lại có sức quyến rũ vô biên của bọn hắn.
Thế nhưng, điều làm cho hắn tức giận nhất chính là, hắn còn phải trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông này mang đi mà ‘thúc thủ vô sách’, hơn nữa còn phải giả vờ thờ ơ không quan tâm tới.
“Lời cô nói ngay cả chính cô cũng không tin nổi đi… Tôi mặc kệ cô đã từng cùng người đàn ông này có quá khứ như thế nào, nói chung hiện tại cô là của tôi, nếu như cô làm ra chuyện phản bội tôi… Tôi sẽ làm cho cô có hối hận cũng không kịp, vì thế, mỗi giờ mỗi phút cũng đừng bao giờ quên rằng mình là hoa đã có chủ, ở trước mặt người đàn ông khác phải biết giữ mình, ngoại trừ tôi và Luật ra, ở trước mặt bất kỳ động vật khác phái cũng phải kẹp chặt đùi của cô lại biết không?”
Lam Tĩnh Nghi khẽ nhếch miệng nhẹ thở gấp, cơ hồ bị vẻ mặt của hắn dọa sợ.
“Nhanh đi đổi trang phục đi, phải mặc quần tây và áo sơ mi dài tay, hiện tại sợ rằng Nạp Lan tổng giám đốc đã ở dưới lầu đợi lâu rồi, nói không chừng bây giờ đã đợi không nổi nữa sắp lên lầu tìm cô rồi đấy” Nạp Lan Địch buông cô ra, nhéo nhéo mặt cô, nhẹ cười, “Nhớ kỹ lời của tôi” nói xong, hắn xoay người đi ra.
Cô vỗ ngực mình thở dài một hơi, chạy vào phòng ngủ thay quần áo.
Nạp Lan Tư Ý nhìn cô mặc quần dài đen, cả người kín cổng cao tường không khỏi sửng sốt một chút, sau đó trên gò má nổi lên một tia cười khẽ, hắn cũng không vạch trần, rất lịch sự mở cửa xe cho cô.
Đây là một quán cà phê rất nổi tiếng, là nơi ra vào thường xuyên của đám thục nữ danh viện, cô trang điểm rất bình thường, bất quá cô vẫn như trước rất mỹ lệ, cùng trước đây dường như không mấy thay đổi, chỉ là cô bé ngây thơ hay ngượng ngùng trước kia đã trưởng thành trở thành một người phụ nữ làm hắn phải kinh diễm.
Nhưng, phụ nữ… Ánh mắt của hắn mờ đi một chút, đêm đầu tiên trân quý của cô đã dành cho ai, là ai đã cướp đi trinh tiết của cô… trước khi hắn tìm được cô người phụ nữ vẫn luôn sống trong tim hắn, thì cô lại đã sớm trở thành người phụ nữ của hai đứa con sinh đôi của hắn rồi…
Sự ghen tỵ tràn ngập trong lòng hắn, mười mấy năm qua đây cơ hồ là lần đầu tiên hắn nếm được tư vị ghen ghét, hơn nữa lại còn hung mãnh như vậy, cảm giác như vậy làm cho hắn rất không thích…
Mà hắn thiếu chút nữa trở thành người giết chết cô… May mà Jack thất thủ, nếu không hắn sẽ không bao giờ còn được gặp lại cô nữa… Nghĩ đến cô thiếu chút nữa bởi vì hắn mà rời khỏi thế giới này, tay hắn ức chế không được khẽ run, sâu trong ánh mắt xẹt qua một tia sợ hãi…
“Thầy… thầy giáo…” Vì sao hắn lại nhìn chằm chằm vào cô mà không mở miệng, làm hại cô không chịu nổi ánh nhìn của hắn mà phải gục đầu xuống, mà khi cô lại lần nữa thẹn thùng ngẩng đầu lên, lại phát hiện trên mặt thầy có vẻ khác thường.
Hắn vì cô khẽ gọi mà giật mình tỉnh giấc, “A, xin lỗi, tôi thất lễ, sao có thể nhìn chằm chằm vào phụ nữ chứ, nhưng mà, Tĩnh Nghi em thật sự đã trưởng thành “
Gò má Lam Tĩnh Nghi ửng đỏ, “Thế nhưng thầy lại một chút cũng không thay đổi “
“Thật vậy ư, có phải em đang gạt tôi hay không, so với trước đây thì tôi bây giờ đã quá già rồi “
“Không phải” Lam Tĩnh Nghi sốt ruột, “Thầy tuyệt không già, hơn nữa, hơn nữa… em cảm thấy thầy so với trước đây còn anh tuấn hơn…”
Trên mặt Nạp Lan Tư Ý tràn đầy ý cười, ” Tiểu Tĩnh Nghi của chúng ta vẫn luôn biết nói những lời tôi thích nghe như vậy “
Hai người rất ăn ý cùng nhau cười rộ lên, bầu không khí trên bàn ăn trở nên ấm áp, mang theo một chút hoài niệm.
“Tĩnh Nghi, mấy năm nay tôi vẫn một mực tìm em… cô nhi viện Thanh Dục bị cháy biến thành một mảnh phế tích… Khi đó tôi lo lắng muốn chết, phát điên đi tìm em, vẫn luôn tin rằng em còn trên thế giới này, thế nhưng về sau tôi lại chậm rãi tuyệt vọng… Không nghĩ rằng có thể được gặp mặt em một lần nữa, tôi liền biết thượng đế sẽ lại một lần nữa đem em đưa đến trước mặt tôi…”
“Đúng vậy, em cũng không ngờ có thể gặp lại thầy… sau khi thầy giáo đi không lâu, cô nhi viện Thanh Dục cháy, may mà mọi người đều tránh được đại nạn, nhưng cô nhi viện tổn thất rất lớn căn bản không có năng lực tiếp tục nuôi nấng cô nhi, may mà được tổ chức Blue ribbon* đồng ý giúp đỡ, vì thế cô nhi viện mới được chuyển tới thành phố này, cũng đổi tên thanh cô nhi viện Blue ribbon…”
Convert là: lam dải lụa => nhung = dải lụa, nhưng mà để cô nhi viện lam nhung nghe quá ư kinh dị mà mình ko biết lấy chữ gì khác nên lấy chữ này J
“Nhất định là em đã chịu khổ không ít…”
“Không có đâu, sau khi tốt nghiệp em vẫn làm cô giáo, em rất thích nghề nghiệp giáo viên…” Nói đến đây, Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, cô chịu ảnh hưởng của hắn rất sâu sắc, bởi vì hắn, mười mấy tuổi cô liền lập chí sau này sẽ trở thành một giáo viên.
“Em vẫn đơn thuần như vậy, cho dù không gặp mặt, cũng vẫn giống như trong tưởng tượng của tôi có cuộc sống rất nghiêm túc… Tĩnh Nghi, em không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Lam Tĩnh Nghi lắc lắc đầu, có thể được gặp lại thầy cô đã cảm thấy rất may mắn. Cô tin tưởng hắn trước đây làm như vậy nhất định là có nỗi khổ trong lòng.
Khi đó cô vẫn là một học sinh trung học mười bốn tuổi, hắn là mối tình đầu thời niên thiếu của cô, mà cô từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện lúc nào cũng hướng nội ngượng ngùng, nội tâm không có cảm giác an toàn.
Thầy giáo chủ nhiệm mới chuyển tới trường lần đầu tiên bước lên bục giảng, nữ sinh cả lớp đều nhìn ngây người, mà Lam Tĩnh Nghi cũng bưng gò má lặng lẽ nhìn hắn trên bục giảng.
Hắn thực sự rất trẻ, hình như bộ dáng so với các cô không lớn hơn bao nhiêu, vóc dáng cao ráo, gò má tuấn mỹ có một đôi mắt hẹp dài làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
Hắn tự giới thiệu mình là Quản Tu Văn, là thầy giáo chủ nhiệm mới của các cô giọng nói hắn cực kỳ dễ nghe, rất nhiều nữ sinh thầy cơ hồ đều chảy nước miếng.
Đến phiên cô tự giới thiệu bản thân, cô đứng lên lại bởi vì quá khẩn trương mà làm cái ghế bị đụng ngã, Quản Tu Văn đi tới, đem ghế tựa lên giúp cô, cũng nhẹ giọng nói bên tai cô, “Không cần khẩn trương “
Bốn chữ kia như rót vào trong cơ thể cô một sức mạnh thần kì, lòng của cô thoáng cái bình tĩnh trở lại. Mỗi lần đi học cô đều có ảo giác là ánh mắt của thầy giáo trong lúc lơ đãng sẽ dừng lại trên người cô, làm cho cô không dám nhìn ánh mắt của hắn, thầy giáo Quản sẽ kiên nhẫn chờ cô là người cuối cùng nộp bài, bởi vì cô viết chữ quá chậm trong phòng học thậm chí chỉ còn lại mình cô và hắn, hắn sẽ cẩn thận giúp cô giảng giải những đề khó, khi ngón tay thon dài của hắn trượt trên sách giáo khoa, tâm hồn thiếu nữ luôn luôn không khống chế được mà động tâm…
Về sau thầy giáo Quản đối với cô mà nói càng ngày càng thân thuộc, vừa giống như anh trai cũng vừa giống nhu cha, hắn sẽ mang cô đi ăn đại tiệc mà cô chưa từng ăn, tổ chức cho bạn học cả lớp đi du ngoạn, chỉ vì cô lơ đãng nói qua muốn đi đâu đó …
Sau đó Quản Tu Văn liên tiếp mấy ngày không đến dạy học, bị trường học nhận định là đã mất tích, cô phát điên chạy ra cổng trường, trong miệng kêu, thầy giáo, thầy giáo! Thầy đang ở đâu? Nước mắt tuôn như mưa.
Thầy giáo Quản thực sự mất tích, cuộc sống của cô lại khôi phục thành hai màu đen trắng, không còn màu sắc nào khác.
Nghe có bạn học nói thầy giáo Quản làm cho con gái của một nhà giàu có bị lớn bụng, gạo nấu thành cơm rốt cuộc cũng làm cho nhà giàu có kia đồng ý để bọn họ thành hôn, Lam Tĩnh Nghi luôn luôn nhỏ gầy nhu thuận không biết lấy khí lực ở đâu ra, xông lên đẩy bạn học kia ngã chổng vó.
Các học sinh khác đều đến xem náo nhiệt, nhìn thấy Lam Tĩnh Nghi luôn ngoan ngoãn bây giờ như một con mèo đen cưỡi lên người bạn học kia điên cuồng cấu xé, cũng làm cho tất cả mọi người sửng sốt, bởi vì bọn họ không biết Lam Tĩnh Nghi cũng sẽ đánh nhau!
Cô đương nhiên không tin lời nói của bạn học kia, thầy giáo ở trong cảm nhận của cô hình tượng vĩnh viễn là tốt đẹp!
Cô thật không ngờ Quản Tu Văn đã thay tên đổi họ, Nạp Lan Tư Ý, cái tên rất xứng với thân phận và khí chất của hăn.
“Đang suy nghĩ gì vậy, cà phê cũng sắp lạnh rồi” Nạp Lan Tư Ý nhẹ giọng nói.
“A” cô giật mình cầm lấy chén cà phê “A ~” tay run lên, cà phê hắt lên áo sơmi trắng.
“Không sao chứ” Nạp Lan Tư Ý liền vội vàng đứng lên, cầm lấy khăn tay giấy giúp cô chà lau, “Ai, sao vẫn cứ hấp ta hấp tấp như vậy?”
Ngực của cô đều ướt đẫm, Nạp Lan Tư Ý dường như cũng không để ý tới vẫn giúp cô xoa.
“Thầy giáo” lòng cô kinh hoàng, đè bàn tay to của hắn lại.
Bàn tay ấm áp nhỏ bé kia cầm lấy tay hắn, mu bàn tay hắn có một loại xúc cảm kỳ diệu, hắn ngẩng đầu nhìn cô, gò má cô ửng đỏ, ánh mắt ngượng ngùng xấu hổ né tránh hăn.
Hai người nhìn nhau, cơ hồ quên mất bản thân đang ở trong quán cà phê.
Nạp Lan Tư Ý lần đầu tiên cách cô gần như vậy, ngũ quan tuấn tú cứ như vậy hiện ra rõ ràng trước mắt cô, mỗi một góc cạnh cùng độ cung trên gương mặt đều hoàn hảo, đây là một người đàn ông tuấn mỹ đến không hề tì vết!
Mặt Nạp Lan Tư Ý chậm rãi tới gần cô, Lam Tĩnh Nghi ngơ ngẩn nhìn hắn, môi của hắn chậm rãi tới gần cánh hoa cô.
“Đáng chết, ông ta đang làm cái gì vậy!” máy tính trong phòng ngủ xa hoa hiển thị lên hình ảnh giống như đúc tình cảnh đang diễn ra trong quán cà phê, Nạp Lan Luật đứng lên trước màn ảnh, nắm tay “Phanh!” đấm trên bàn.
Nạp Lan Địch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, lông mày nhăn càng ngày càng chặt, trong tròng mắt đen lóe ra ngọn lửa nguy hiểm, ngọn lửa đố kị phát sinh giữa ngực hắn, làm cho hai tay của hắn chặt nắm thành quyền.
“Thầy giáo” ngay lúc môi của hắn muốn hôn lên cô, Lam Tĩnh Nghi kêu lên một tiếng, cấp tốc né tránh, Nạp Lan Tư Ý rơi vào khoảng không, hắn chậm rãi đứng lên, ngón tay lướt qua bên tai cô, giúp cô vướt lại mái tóc rối bời, “Không cần khẩn trương, tôi chỉ là muốn giúp em sửa lại tóc” hắn cẩn thận đem mái tóc dài của cô vén ra sau tai.
Giọng nói của hắn không vội vã mà ưu nhã từ tính, ngược lại gò má cô lại đỏ bừng, bởi vì mình luống cuống mà xấu hổ bất an.
“Đi thôi, tôi mời em khiêu vũ” hắn nhẹ nhàng nắm tay cô.
“Không… Thầy giáo, em muốn về nhà “
Nạp Lan Tư Ý nhìn cô, ánh mắt lộ ra thất vọng, “Trước đây… em sẽ không bao giờ cự tuyệt tôi…”
“Thật …. Xin lỗi thầy, em, em thực sự có chút mệt mỏi” kỳ thực cô cũng không đành lòng cự tuyệt hắn như vậy, thế nhưng nếu về nhà quá muộn sẽ khiến cho hai anh em sinh đôi kia bất mãn, không phải cô không muốn đi, mà là cô không dám đi.
Nạp Lan Tư Ý mặc dù ở trong thương giới hô phong hoán vũ, làm cho người ta kính nể, mà cô đối với hắn chỉ là kính trọng mà không sợ hãi, cô tin thầy giáo là sẽ không làm gì thương tổn đến cô, nhưng đối với Nạp Lan Địch cùng Nạp Lan Luật, cô là sợ, hơn nữa còn là rất kinh sợ.
Mắt thấy cha sắp hôn lên môi người phụ nữ của mình, hai chàng trai đều ghen ghét dữ dội, may mà Lam Tĩnh Nghi thức thời né tránh, tránh khỏi trình diễn một màn làm cho bọn họ phát điên.
Nạp Lan Luật bỗng nhiên nằm ngã xuống giường, hai tay che mắt lại, “Anh, em không chịu nổi “
Nạp Lan Địch khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị chuyển động xoay về hướng Nạp Lan Luật, “Phải tìm biện pháp khác, cô căn bản không nhịn được một chút xíu dụ hoặc” nói xong, hắn cắn chặt răng, hình ảnh Lam Tĩnh Nghi say mê nhìn Nạp Lan Tư Ý lại hiện lên ở trước mắt, ngực cứng lại, gò má tuấn mỹ hiện lên vẻ lo lắng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đào Thoát
Dạ Sắc Vô Biên
Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên
https://isach.info/story.php?story=dao_thoat__da_sac_vo_bien