Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cực Phẩm Thái Tử Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 59
C
hương 59: Không có chân tướng sự thật nào là vĩnh viễn
Phỉ Nhi nhất thời nghẹn lời, nàng bất lực nhìn Tề Diệc Bắc. Tề Diệc Bắc không ngờ trong chuyện này còn có kẻ ở giữa đứng ra làm chứng, hơn nữa lại còn đã chết, nếu người đã chết thì e rằng kết quả sẽ lành ít dữ nhiều. Nguyệt Hoa nghe hoàng hậu nói xong cũng cảm thấy giật mình, hiển nhiên là nàng không biết chuyện này. Nhưng hoàng hậu làm sao buông tha cho nàng được, bà lạnh lùng nói: “Nguyệt Hoa, ngươi là do bản cung ban cho thái tử nên bản cung cũng có phần chiếu cố cho ngươi, nhưng xem ra con ưng nhỏ còn chưa mọc lông đã nghĩ đến chuyện sẽ giương cánh bay cao rồi.”
Nguyệt Hoa sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu, nàng vội vàng quỳ xuống: “Nguyệt Hoa không biết hết sự tình uẩn khúc trong đó, nghe lầm tin tức nên đã vô tình làm chuyện quá phận, thỉnh nương nương tha tội.”
Cung đấu vốn là chuyện rất bình thường, tin tức này sớm muộn gì thái tử cũng sẽ biết, nàng đến nói trước với thái tử chỉ là thuận theo thời thế mà thôi. Huống hồ gì khi Phỉ Nhi tiến cung cũng đối đãi với nàng rất tốt, nếu nàng làm như vậy sau này còn có tiếng thơm ở trước mặt Phỉ Nhi nữa ấy chứ. Nhưng nàng lại không biết rằng lần này hoàng hậu đã đóng đinh Phỉ Nhi rồi, cho nên bây giờ nàng chỉ có thể đặt sự an nguy của bản thân lên hàng đầu, tẩu vi thượng sách, còn hơi đâu mà nghĩ đến tỷ muội tình thân gì nữa.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng cũng không thèm để ý đến nàng. Tề Diệc Bắc âm thầm lắc đầu, lão nương mượn hắn làm cớ để trấn áp Nguyệt Hoa, công lực thật thâm hậu, rõ ràng là thừa cơ chèn ép muốn cảnh cáo Nguyệt Hoa nhìn cho rõ thân phận của mình đi, đừng tưởng được sủng ái mà muốn làm gì cũng được.
Quả nhiên hoàng hậu chính là muốn dọa Nguyệt Hoa nên không truy cứu vấn đề này nữa, Phỉ Nhi thấy minh hữu duy nhất của mình cũng đã bị hoàng hậu thu phục một cách dễ dàng, liền quay sang hy vọng cuối cùng là Phó Du Nhiên. Nàng lết thân quỳ ở trước mặt Phó Du Nhiên, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, khóc không thành tiếng, miệng mồm luôn hô oan uổng.
Phó Du Nhiên không rõ Phỉ Nhi có thật sự oan uổng hay không, nhưng nàng biết rất rõ ở trong này nàng không phải là lão đại nên không thể tùy tiện mở miệng. Nàng quay sang nhìn Tề Diệc Bắc cầu cứu, Tề Diệc Bắc trừng mắt với nàng, ý nói: Cô ngồi im đi, đừng có mà nhúng tay vào!
Tất cả ánh mắt ở trong điện nhất thời đều tụ hết lên người Phó Du Nhiên, ngay cả hoàng hậu cũng rất muốn biết nàng sẽ ứng phó như thế nào, nhưng đúng lúc này, Tiết Huyên Trữ lại bước lên phía trước, lần thứ hai giúp Phó Du Nhiên giải vây.
Nàng tiến lên nâng Phỉ Nhi dậy, nhẹ nhàng nói một câu ở cạnh tai của Phỉ Nhi. Âm thanh không lớn, Phó Du Nhiên chỉ nghe thấy hai chữ; “Hoài vương”. Sắc mặt của Phỉ Nhi tái xám, không tự chủ mà liếc nhìn Tề Diệc Bắc một cái.
Tề Diệc Bắc cũng nghe thấy hai từ đó, hắn nhìn phản ứng của hoàng hậu rồi đột nhiên hiểu ra. Thì ra hoàng hậu đã biết kẻ đứng sau lưng Phỉ Nhi là ai, cho nên mới không thể để nàng ấy ở lại Đông cung được nữa, mặc kệ là ai đã bày ra bố cục này thì kẻ thua cuộc cuối cùng cũng chỉ có một mình Phỉ Nhi mà thôi.
Phỉ Nhi ngã xuống đất khóc ròng, nhưng miệng vẫn hô to oan uổng. Tề Diệc Bắc đứng dậy kéo Phó Du Nhiên rời khỏi điện. Lúc hắn bước ra cửa còn quay đầu lại nhìn Tiết Huyên Trữ, trên mặt Tiết Huyên Trữ mang ý cười phảng phất nhẹ nhàng, “Huyên Trữ cung tiễn thái tử, thái tử phi điện hạ.”
Ra khỏi Vân Lang Các, Phó Du Nhiên mới hỏi: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Ta cũng đâu có biết.” – Tề Diệc Bắc như đang nghĩ đến chuyện gì đó nên trả lời có chút không yên.
Phó Du Nhiên giữ chặt tay hắn, trong mắt tràn đầy tò mò, “Huynh có nghĩ Phỉ Nhi thật sự oan uổng không?”
Tề Diệc Bắc cảm thấy kì quái: “Cô vui vẻ cái gì vậy?”
“Ta có vui vẻ đâu.” – Phó Du Nhiên sờ mặt mình, – “Chỉ là ta rất tò mò muốn biết, rốt cuộc thì ai mới là người đúng?”
Tề Diệc Bắc nghiêm mặt nói: “Chuyện trong cung không có đúng sai, chỉ có thắng bại. Hôm nay cô đã chứng kiến rồi đấy, cho dù không có chuyện Phỉ Nhi rơi xuống nước thì nàng ấy vẫn sẽ có kết cục như ngày hôm nay, bởi vì ngay từ đầu nàng ấy đã thua rồi.”
Phó Du Nhiên nghĩ tới câu nói của Tiết Huyên Trữ, khẽ hỏi: “Là vì Hoài vương à?”
Tề Diệc Bắc gật đầu, “Chỉ là không hiểu tại sao Tiết Huyên Trữ lại biết.”
Vẻ mặt của Phó Du Nhiên bỗng nhiên trở nên cổ quái, “Huynh không thích Tiết Lương đệ?”
Tề Diệc Bắc sửng sốt, – “Sao cô lại hỏi như vậy?”
“Nàng ấy là tiểu thiếp của huynh, vậy mà cho tới bây giờ huynh vẫn gọi cả họ cả tên của nàng ấy.”
Tề Diệc Bắc bật cười: “Cái gì mà tiểu thiếp, ở trước mặt người khác cô không được nói như thế đâu đấy.”
Phó Du Nhiên nhún vai, một lúc sau mới cười nói: “Ở trong hoàng cung này, ta chỉ có thể nói năng thoải mái như thế ở trước mặt huynh mà thôi.”
Sự tín nhiệm bất ngờ này làm cho Tề Diệc Bắc trầm mặc rất lâu, lát sau hắn mới nói: “Ta cũng vậy.”
Ánh mắt của Phó Du Nhiên đầy vẻ vui mừng, dường như nàng chỉ vì điều nhỏ bé này mà nhảy nhót mãi không thôi, thực ra nàng cũng không rõ thứ cảm xúc phấn khởi này từ đâu mà có.
“Nói vậy thì Phỉ Nhi thực sự là người do Hoài vương phái đến?” – Hai hàng lông mày của Phó Du Nhiên cùng nhăn lại một chỗ, Tề Diệc Bắc cười cười: “Điều này có gì đáng để tò mò? Đây là chuyện rất bình thường, nếu có trách thì chỉ có thể trách ta đã quá lơ là mà thôi.”
Phỉ Nhi là người có duyên gặp gỡ với Tề Diệc Bắc, hai năm trước, lúc đó nàng theo người nhà vào cung tham gia yến hội, cả hai người vừa gặp đã thương, Tề Diệc Bắc rất thích nàng chân thật đáng yêu nên đã đưa nàng tiến cung phong làm Lương viện. Giờ ngẫm lại mới thấy, cơ duyên gặp mặt kia tất cả chỉ là sự sắp đặt vô cùng tỉ mỉ mà thôi. Sau khi Phỉ Nhi vào cung cũng rất hòa hợp với các phi tần, cung nhân khác nên càng khiến cho hắn thêm yêu thích, sủng ái, có ai ngờ… Tề Diệc Bắc cười tự giễu, tuy rằng hắn đã hiểu rõ hết mọi chuyện nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Phó Du Nhiên cảm nhận được tâm tư của Tề Diệc Bắc, nàng dùng bả vai huých vào vai hắn, “Hậm hực làm gì? Nữ nhân chỉ như quần áo mà thôi, mặc lâu rồi là muốn thay đổi.”
Tề Diệc Bắc phì cười, Phó Du Nhiên lại nói: “Nhưng mà ta vẫn muốn biết chân tướng của chuyện này, nếu thật sự là Phỉ Nhi hãm hại Tiết Lương đệ, thì mục đích của nàng ấy là gì?”
Tề Diệc Bắc lắc đầu, Phó Du Nhiên tức giận: “Huynh không tò mò sao?”
Tề Diệc Bắc cười cười: “Chân tướng thì chỉ có đương sự là biết rõ nhất, cô có thể đi hỏi các nàng ấy.”
Phó Du Nhiên nhăn mặt: “Các nàng ấy sẽ nói cho ta biết thật sao?”
“Có lẽ cô nên đi hỏi người cung nữ đã chết kia, nàng ta cũng biết đấy.”
Phó Du Nhiên sợ hãi, cả người run rẩy, nàng nhìn trái nhìn phải, nói: “Huynh đừng nói chuyện dọa người như vậy chứ.”
“Cô sợ sao?”
“Không… không sợ.”
Tề Diệc Bắc cũng không muốn dọa nàng nên nắm tay nàng thật chặt, nhưng hắn lại phát hiện ra trong lòng bàn tay của Phó Du Nhiên đang đổ một tầng mồ hôi trộm, hắn cảm thấy rất buồn cười, đại trại chủ của chúng ta không sợ trời, không sợ đất lại đi sợ quỷ.
“Ở trong cung không có sự thật nào là vĩnh viễn, ai thắng thì lời nói của người đó chính là sự thật. Mẫu hậu thắng thì Phỉ Nhi chính là kẻ vu an giá họa cho Tiết Huyên Trữ, còn Phỉ Nhi thắng thì Tiết Huyên Trữ chính là kẻ có tâm địa độc ác.”
Suy ngẫm ý tứ trong lời nói của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên chỉ đành thở dài một tiếng, sau đó liền trầm tư không nói gì nữa. Nàng đột nhiên yên lặng khiến Tề Diệc Bắc có chút không quen, “Cô đang suy nghĩ gì vậy?”
Phó Du Nhiên vẫn không nói chuyện, nàng chỉ cúi đầu đi theo Tề Diệc Bắc. Nàng ngắm đôi bàn tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau, không dễ tách rời, nàng khẽ nói: “Ở trong cung, bất luận là kẻ nào cũng không thể tin tưởng được, phải không?”
Tề Diệc Bắc nhẹ cười, – “Đại khái là thế.”
“Vậy còn huynh?” – Phó Du Nhiên bất ngờ hỏi, – “Ta có thể tin tưởng huynh được không?”
“Có thể!”
Phó Du Nhiên cười hài lòng, “Huynh cũng có thể tin tưởng ta.”
Tề Diệc Bắc trầm mặc một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Ta sẽ như vậy.”
“Ta nhớ đám huynh đệ của ta.”
Câu nói của Phó Du Nhiên khiến bước chân của Tề Diệc Bắc hơi dừng lại, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục như bình thường, “Chắc chắn bọn họ cũng rất nhớ cô.”
Bỗng dưng cái mũi của Phó Du Nhiên hơi cay cay, nàng vội vàng làm bộ mặt nghiêm nghị để xua đi cảm giác này. Tề Diệc Bắc nghi hoặc: “Cô làm cái gì vậy?”
Phó Du Nhiên lắc đầu cười, rồi chuyển sang đề tài khác: “Hình như một thời gian rồi huynh chưa ra khỏi cung?”
Tề Diệc Bắc cười, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn nói: “Ngày mai ta ra cung. Cô yên tâm, ta sẽ chuyển lời giúp cô.”
Phó Du Nhiên cười gượng, đáy mắt bỗng lướt qua một bóng người.
“Bội Nhược!”
Tề Diệc Bắc đột nhiên gọi một cái tên khiến Phó Du Nhiên phải ngẩng đầu lên, nàng thấy Yến Bội Nhược đang đứng gần đó.
Ánh mắt của Yến Bội Nhược hơi sáng lên, nhưng khi vừa nhìn thấy Phó Du Nhiên cùng đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người họ khiến vẻ mặt của nàng trở nên ảm đạm hơn nhiều. Không biết vì sao mà Phó Du Nhiên lại cảm thấy hơi hơi chột dạ, nàng cố ý rút tay về rồi giả vờ như đang ngắm trời ngắm đất, trốn tránh ánh mắt dò hỏi của Tề Diệc Bắc.
Tề Diệc Bắc tiến lên nói vài câu với Yến Bội Nhược, Phó Du Nhiên đứng ở phía sau nhìn bóng dáng của hai người họ mà thầm cảm thán, thật sự là một đôi trai tài gái sắc. Hai người ấy đứng cạnh nhau như một bức tranh vô cùng hài hòa, nhưng trong bức tranh ấy hình như có một vật không nên tồn tại, suy nghĩ nửa ngày trời nàng mới phát hiện ra vật không nên tồn tại đó chính là nàng.
Nhìn bóng dáng của hai người, lần đầu tiên Phó Du Nhiên cảm thấy chính mình dường như có chút… cô đơn…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cực Phẩm Thái Tử Phi
Viên Bất Phá
Cực Phẩm Thái Tử Phi - Viên Bất Phá
https://isach.info/story.php?story=cuc_pham_thai_tu_phi__vien_bat_pha