Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
[12 Chòm Sao] Học Viện Danh Giá
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chap 58: Cao Thượng Hay Ngu Ngốc...?
X
ử Nữ vừa mời bác sĩ đến khám cho Sư Tử. Khi vị bác sĩ bảo cô do vừa phải nhớ lại những chuyện kinh khủng trong quá khứ nên mới ngất đi, có lẽ vài ngày sau sẽ tỉnh, tụi nó mới cảm ơn ông rồi tiễn ông về.
Khi Sư Tử vừa ngất đi, thay vì đưa đến bệnh viện, tụi nó lại để cô ở lại nhà Song Ngư. Hàn Vinh và Quế Trâm cũng phải đi công tác nên cũng chẳng ở nhà. Đương nhiên, đã có sự đồng ý của Nhật Nam, dù hơi miễn cưỡng một chút. Còn Kỷ Sơn, ông không nói gì mà cứ ra về, không quên nhờ tụi nó chăm sóc cho cô con gái.
Sư Tử hiện đang nằm trong một căn phòng thuộc dinh thự nhà Pisces. Cô nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền và làn da hơi xanh xao.
Song Ngư ngồi ghế cạnh giường nơi Sư Tử nằm. Cậu từ đầu chưa hề rời khỏi cô lấy một giây. Song Ngư nắm chặt tay Sư Tử, áp vào má mình.
- Làm ơn, hãy tỉnh lại đi mà.
Lúc này, Song Ngư chợt nghĩ đến một chuyện. Hành động của cậu khi ôm lấy Sư Tử hoàn toàn là bất ngờ. Và vì cái sự ích kỉ của bản thân, Song Ngư đã quên đi mất một người. Là Thiên Yết.
Cậu cắn mạnh môi dưới. Cậu, phải chăng đã quá tàn nhẫn với tình cảm mà Thiên Yết dành cho Sư Tử. Khi một lần nữa, Song Ngư lại cướp đi người mà bạn thân của cậu yêu, dù cho họ là cùng một người đi nữa. Nếu bây giờ à gặp Thiên Yết, cậu thật không biết phải đối diện thế nào.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng được mở ra từ bên ngoài. Là người mà Song Ngư không muốn gặp vào lúc này nhất.
Thiên Yết nhìn Song Ngư, rồi lại hướng mắt sang Sư Tử đang nằm trên giường. Cậu biết chắc Song Ngư đã nhận thấy người vào là cậu, nhưng Song Ngư chỉ không muốn quay lại.
Vẫn đứng chỗ cửa phòng, tay vẫn cầm chốt cửa, Thiên Yết chợt lên tiếng.
- Sư Tử sao rồi?
- Vẻ mặt đã thoải mái hơn, có lẽ cần một thời gian để tỉnh lại.
Đoạn đối thoại ngắn kết thúc. Bầu không khí lại trở nên im lặng. Thiên Yết cứ mấp máy không biết nên hỏi hay không, điều đang khiến cậu khó chịu. Nhưng vừa định lên tiếng, cậu đã bị Song Ngư chặn lại.
- Tao xin lỗi.
Thiên Yết hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Dù đã biết lí do, cậu vẫn hỏi.
- Về chuyện gì?
- Mày biết mà.
Im lặng. Thiên Yết đảo đôi mắt màu khói của mình, một cách bình thản đến lạnh lùng khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở Sư Tử. Thở dài một cái, Thiên Yết chợt nói.
- Bỏ đi. Tao chỉ muốn hỏi mày một câu thôi.
Theo phản xạ, Song Ngư ngoảnh lại. Nhưng chỉ quay nửa khuôn mặt như để nghe rõ hơn lời của Thiên Yết. Mặc kệ điều đó, Thiên Yết hỏi một câu không liên quan.
- Mày có yêu Sư Tử thật lòng không? Hay mà yêu chỉ vì cô ấy là Tử Nhi?
Giọng nói lãnh đạm của Thiên Yết khiến Song Ngư ngoảnh hẳn người lại, nhìn cậu bạn thân. Song Ngư chợt tránh ánh mắt của Thiên Yết, mím chặt môi. Câu hỏi của Thiên Yết, cậu đương nhiên hiểu được.
- Để làm gì?
- Tao muốn biết. Bởi vì tao, yêu Sư Tử vì Sư Tử là Sư Tử, chứ không phải vì Sư Tử là Tử Nhi. Tao muốn biết, mày có thật lòng với cô ấy hay không. Có đáng, để tao giao Sư Tử ày.
Song Ngư không nhìn thẳng vào mắt Thiên Yết, nhưng cậu lại gật đầu ngay một cách dứt khoát.
- Bởi vì yêu, nên tao đã rất khó xử vì tội lỗi với mày và cả Tử Nhi.
Thiên Yết nhìn Song Ngư bằng đôi mắt hơi ngạc nhiên. Chợt, Thiên Yết phì cười.
- Nếu vậy, tao yên tâm rồi.
Nói đoạn, Thiên Yết xoay người bước ra khỏi phòng. Song Ngư còn chưa kịp nói gì, cánh cửa đã đóng lại.
Song Ngư di mắt từ cánh cửa về lại Sư Tử. Cậu gối đầu lên hai tay khoanh trên giường, đôi mắt màu cafe sẫm ngước nhìn khuôn mặt của Sư Tử, bất giác thở dài một cái.
oOo
Dù đã tối, dù tụi nó hầu như đã đi ngủ hết thảy, Kim Ngưu vẫn còn ngồi trong phòng khách, mắt cứ đăm đăm nhìn ra phía cửa mà dường như đứng ngồi không yên.
Ban nãy, Thiên Yết không hề về cùng với tụi nó, cậu bảo muốn đi đâu đó một chút. Thấy tâm trạng Thiên Yết có vẻ không tốt, nên tụi nó cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ bảo cậu nhớ về sớm. Dù vậy, lúc này đã là mười giờ tối, Thiên Yết vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Tụi nó chỉ vừa đi ngủ vài phút trước. Nếu không phải vì mai có bài kiểm tra, tụi nó sẽ đợi đến khi anh chàng kia chịu lết xác về rồi nhảy vào mà mắng ột trận vì cái tội làm cho người khác lo lắng. Nhưng Kim Ngưu lại không ngủ được, cô không thể ngừng nghĩ đến và lo lắng cho Thiên Yết.
Tay Kim Ngưu cầm chặt cái điện thoại. Cô không có số của Thiên Yết, nói đúng hơn là có mà đã làm mất. Cũng tại cái tính đãng trí nên khi đổi điện thoại, Kim Ngưu quên mất việc lưu mấy số vào điện thoại mới. Thế là mất toi một đống số, trong đó có số của Thiên Yết. Nghĩ đến lại khiến Kim Ngưu thấy bực mình. Cô chẳng còn cách nào khâc ngoài đợi điện thoại của Thiên Yết hết, mà càng nghĩ lại càng vớ vẩn, cậu việc gì phải gọi cho cô chứ!
Đúng lúc đó, điện thoại trong tay Kim Ngưu đổ chuông khiến cô nàng giật mình mà mém làm rơi nó xuống đất. Số lạ. Cô cũng không để ý lắm.
- A lô.
Không có tiếng trả lời. Thay vào đó, một loạt những thanh âm ồn ào của những bài nhạc sôi động đến chói tai. Chẳng biết nghĩ thế nào, Kim Ngưu chợt hỏi.
- Thiên Yết? Nè, là cậu phải không, Thiên Yết? Cậu đang ở đâu đấy? Này!
Vẫn chỉ có tiếng nhạc ồn ào. Chợt, cuộc gọi bị ngắt. Có vẻ như đầu dây bên kia là người cúp máy.
Kim Ngưu nhìn điện thoại, trong đầu không khỏi lo lắng. Không nghĩ nhiều, cô lên lầu thay đồ rồi lập tức ra khỏi nhà chung.
Ồn ào như vậy, chỉ có thể là bar. Bắt một chiếc taxi, Kim Ngưu bảo bác tài chạy theo vị trí mà điện thoại cô định vị được thông qua cái số gọi đến.
Chiếc taxi dừng lại trước một bar trong thành phố. Cô đoán quả không sai mà.
Trước giờ Kim Ngưu chưa từng lui tới những nơi nhộn nhịp thế này, nên có hơi lo sợ. Nhưng nếu cô nhớ không nhầm, hình như bar này cũng thuộc quyền quản lí của nhà Song Tử.
Bước vào trong, Kim Ngưu không khỏi choáng ngộp trước sự nhộn nhịp nơi đây. Âm nhạc ồn ào đến lùng bùng cả tai, ánh đèn chóp tắt chóp tắt nhức mắt.
Không quá khó để Tiểu Ngưu tìm thấy dáng người cao lớn và khuôn mặt điển trai của Thiên Yết, kèm theo cái bộ dạng mượn rượu giải sầu kia, cả mấy cô gái õng ẹo ăn mặc hở hang cứ ép sát vào cậu. Nhưng hình như có gì đó không đúng. Thiên Yết đang, vừa cười vừa hát linh tinh sao???
Lắc mạnh đầu một cái, Kim Ngưu hùng hồn bước tới chỗ Thiên Yết. Nhìn cái bộ dạng thảm hại của cậu, quần áo xộc xệch, người đầy hơi men, đầu tóc bù xù, cô thực không biết nên buồn hay nên thương. Giựt ly rượu khỏi tay Thiên Yết, cô lớn tiếng để không bị tiếng nhạc át lấy.
- Cậu đùa tớ đấy hả? Giờ này còn lang thang ở bar, biết mọi người lo lắng cho cậu thế nào không?!
Thiên Yết dường như không nghe thấy. Cậu dùng hai tay quơ quơ nhằm lấy lại ly rượu khỏi tay Kim Ngưu nhưng không được, đâm ra bực bội. Nhưng không phải kiểu bực bội lạnh lùng, mà có gì đó... phụng phịu (?)
- Tôi không nghe cô nói gì hết á! Trả rượu cho tôi, bà cô già!
~- B-Bà cô già á?! Cậu rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi đấy hả?! Về! Về ngay!!!
- Không chịu! Buông ra coi! Tôi chưa muốn về mà!!!
oOo
Khó khăn lắm, Kim Ngưu mới kéo được Thiên Yết ra khỏi bar sau sự chống cự quyết liệt của cậu và đẩy Thiên Yết vào một chiếc taxi. Giờ thì anh chàng đã ngủ say đi rồi.
Kim Ngưu thật chẳng biết nên khóc hay cười. Biết là không nên, nhưng có đánh chết cô cũng không ngờ rằng, Thiên Yết khi say lại như vậy. Bình thường lạnh lùng điềm đạm bao nhiêu, lúc say khướt lại nghịch ngợm bốc đồng chẳng khác nào một đứa trẻ con.
Kim Ngưu nhìn qua Thiên Yết. Ý nghĩ tích cực ban nãy biến đâu mất, cô không nén được tiếng thở dài.
- Đồ ngốc!!Rõ ràng là rất ngốc!!! Dù cố thế nào, cậu cũng chỉ là vai phụ mà thôi!... Giống như tớ...
Thực ra, Kim Ngưu đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Song Ngư và Thiên Yết. Cô đương nhiên cũng hiểu được, lí do cậu lại lang thang ở bar mà mượn rượu giải sầu như thế này. Cô thực không muốn lo lắng chi Thiên Yết chút nào, thậm chí cô còn muốn hận cậu vì đã làm tổn thương mình quá nhiều, nhưng mà, cô không làm được.
Thiên Yết và Kim Ngưu chỉ là vai phụ, đơn giản chỉ là một vai phụ trong hai câu chuyện tưởng chừng riêng biệt nhưng lại rất tương đồng. Vai phụ sẽ không bao giờ có được tình cảm của vai chính, chỉ mãi mãi mà một con người si tình trong cuộc đời của vai chính mà thôi.
Kim Ngưu quay sang Thiên Yết. Đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc mềm của cậu, cô khẽ cười buồn.
- Nếu đã yêu đến mức như vậy, một lời tỏ tình cậu còn tiếc gì cơ chứ? Biết đâu, cậu sẽ từ vai phụ trở thành vai chính thì sao...? Ngốc, ngốc lắm...!
Mùi rượu luôn khiến Kim Ngưu ghét đến mức buồn nôn nay chẳng hiểu sao, hoà với mùi hương bạc hà từ Thiên Yết lại khiến cô thích đến vậy. Đây không phải lần đầu, Kim Ngưu nhìn thấy Thiên Yết lúc ngủ, nhưng dù là lần thứ mấy đi chăng nữa, cô cũng rất thích khuôn mặt lạnh lùng thiangs nét trẻ con của Thiên Yết.
- Tớ nghĩ, chắc có lẽ... mãi mãi tớ chỉ là, một vai phụ mà thôi...
Nói ra câu này, cô ghét đến hận. Kim Ngưu thừa biết sẽ không bao giờ, cô thay thế được hình bóng của Sư Tử sâu đậm trong trái tim Thiên Yết, càng không bao giờ là quan trọng nhất đối với cậu. Vậy mà, cô không tài nào từ bỏ được. Cô muốn ở cạnh Thiên Yết những lúc cậu đau khổ suy sụp thế này. Không phải động viên, chỉ là muốn ở cạnh. Không phải cao thượng, chỉ là ích kỷ và ngu ngốc...
- Đến bao giờ... cậu mới nhận ra rằng... còn có một đứa con gái ngu ngốc luôn thích cậu, dõi theo cậu... là tớ cơ chứ...?
Mệt mỏi, Kim Ngưu đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe. Cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt nóng hổi trên khoé mi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
[12 Chòm Sao] Học Viện Danh Giá
YuuaKirigaya
[12 Chòm Sao] Học Viện Danh Giá - YuuaKirigaya
https://isach.info/story.php?story=12_chom_sao_hoc_vien_danh_gia__yuuakirigaya