Vô Sắc Vô Hoan epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 59: Ngu Ngốc
ất cả tiểu thuyết ngôn tình ta từng xem đều là đồng dạng tình tiết: Hạ xuân dược –> dục hỏa đốt người, phải tìm người phát tiết –> nữ chủ OR nữ xứng cởi áo tháo thắt lưng, hiến thân giải dược –> nam chủ OR nam xứng biến thân nhất dạ thất thứ* lang –> buổi sáng ngày hôm sau……
(nhất dạ thất thứ*: một đêm bảy lần…… >_Kết luận: Không tìm nữ nhân không được.
Thạch Thạch cũng bị xuân dược làm choáng váng, trong đầu toàn là: Trúng xuân dược –> nhẫn nại –> nhẫn nại –> nhẫn nại –> nhẫn nại –> không đành lòng, tìm nữ nhân –> nữ nhân rất TMD vô liêm sỉ –> không thể nhịn được nữa……
Kết luận: đánh chết tên nào đó đi tìm nữ nhân.
Cuối cùng, hai người thế nhưng cũng chưa nghĩ đến có thể DIY giải quyết!
(DIY: Do it yourself – Còn ‘do’ cái giề thì bạn biết rồi đấy >_Sau khi vội vàng đuổi đi ba lão “Cô nương”, Thạch Thạch ướt sũng từ dưới giếng leo lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thở phì phì nhảy vào phòng, hung hăng đóng cửa lại, mặc cho ta ở bên ngoài đập cửa như thế nào cũng không chịu để ta đi vào.
“Bên ngoài rất nhiều người, ngươi không cần như vậy, trước để cho ta đi vào, chúng ta có chuyện hảo hảo nói, muốn đánh muốn phạt tùy ý……” Mắt thấy có mấy cái người nhiều chuyện đang vây xem, ta e sợ cho thân phận hai người chúng ta bị vạch trần, khẩn trương đòi mạng.
Thạch Thạch trả lời ta một tiếng:“Cút!”
“Cáp ~” Lại là cái gã người giang hồ áo lam kia, từ trong căn phòng kế bên đi ra, hướng ta lắc đầu nói,“Hành động của cô nương thật sự rất không đúng.”
Hắn bộ dạng không tính phi thường soái, nhưng mày kiếm mắt sáng, đều có một cỗ anh khí, thoạt nhìn thực chính phái.
Ta vội vàng giải thích nói:“Ta là phu nhân của hắn.”
Người mặc áo lam hiển nhiên không tin, nhưng không có vạch trần, hảo tâm khuyên nhủ:“Ngươi đợi chút nữa hẵng đi vào.”
“ Chút nữa? A……” Ta hoảng hốt một lát, nghe thấy trong phòng có tiếng thở dốc rất nhỏ, bỗng nhiên hiểu ra, quẫn đến mức cũng muốn đi nhảy giếng.
Đứng ở cửa nghe hắn làm việc, thực kỳ cục, ngồi ở thang lầu đợi hắn xong việc, cũng thực kỳ cục, vọt vào nhìn hắn làm việc, lại càng không cần phải nói.
Ta chân tay luống cuống.
Người mặc áo lam ôm cánh tay ở bên cạnh nhìn ta, cười dài:“Cô nương…… Không, phu nhân, không bằng đi xuống sảnh ngồi một chút rồi trở về.”
Ta đối người xa lạ cũng không có tin tưởng, theo bản năng lắc đầu cự tuyệt hảo ý của hắn. Không nghĩ tới người mặc áo lam bị từ chối sau lại thực sảng khoái tự ly khai, ta liền yên lòng, lén lút tiếp tục ngồi xổm ngoài cửa lại đợi một hồi, thấy bí dược hiệu lực kinh người, nhất thời không thể xong việc, rõ ràng chạy tới căn phòng vốn dĩ an bài cho các cô nương thanh lâu tiếp tục chờ.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Thạch Thạch cầm tấm ván gỗ nhỏ, hấp tấp vọt vào.
Ta còn chưa kịp đứng dậy giải thích, đã bị bắt lấy, sau đó đặt tại trên giường, hắn giơ cao tấm ván gỗ, hướng về phía mông liền hung hăng đánh một chút.
“A! Mông ta mấy ngày hôm trước mới bị gấu đạp lên, Còn chưa hết sưng a!” Ta giãy dụa kêu còn thảm hơn heo bị chọc tiết.
Thạch Thạch đánh cái thứ hai tựa hồ nhẹ hơn một chút.
Lòng ta áy náy, biết hắn tức giận thật sự, không dám cầu xin tha thứ, chỉ có thể đáng thương hề hề nhìn hắn.
Thạch Thạch giơ tay ở giữa không trung nửa ngày, cuối cùng bỏ tấm ván gỗ xuống, nổi giận đùng đùng lại chạy về phòng, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Ta chạy nhanh đuổi theo, tiếp tục đập cửa, không ngừng giải thích, còn mắng chính mình là heo, năn nỉ hết lời.
Thạch Thạch chết sống chính là không đi ra, không để ý tới ta, không nói lời nào.
Người mặc áo lam không biết khi nào thì đã trở lại, bưng bầu rượu, đứng ở ngoài cửa nhìn xem ta, cười nói:“Cô nương, ngươi trước để cho hắn bớt giận đi.”
Ta sờ sờ bụng, lại cường điệu trả lời:“Ta là phu nhân của hắn!”
Người mặc áo lam lắc đầu:“Nếu ngươi thật sự là phu nhân của hắn, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Ta đang muốn phản bác, cửa bỗng nhiên lại mở, Thạch Thạch hung hăng dùng một tay kéo ta vào, đẩy lên trên giường, chính mình ngoảnh mặt đi. Ta ngoan ngoãn thu dọn giường chiếu, ngồi ở mặt trên, không yên bất an chờ hắn trở về. Đến khi đèn đuốc rực rỡ mới lên, hắn thế nhưng ở dưới lầu uống rượu, không hiểu tại sao lại cùng cái người mặc áo lam kia trở về.
Thạch Thạch cáo biệt Người mặc áo lam, đóng cửa, ta có chút lo lắng đi đỡ hắn, thân thiết hỏi:“Cái tên kia không biết lai lịch, ngươi có khỏe không?”
Thạch Thạch lẳng lặng nhìn ta một hồi, hùng hổ hỏi:“Ta khỏe lắm, ngươi đây là lần thứ hai xô ta đến trong lòng nữ nhân khác. Ngươi cái tên này thích tự cho là đúng, ngươi TMD đem ta làm người nào?!”
“Lần thứ hai?” Ta hoang mang một hồi lâu, rốt cục nhớ tới chuyện cũ, luống cuống tay chân giải thích,“Cái lần hà bao của Tiểu Vưu? Thực xin lỗi, ta lúc ấy……”
Hắn không có chờ ta giải thích xong, liền khom người, ngốc mà thô lỗ khóa lại môi ta.
Mùi rượu mang theo hô hấp cuồng loạn đột nhiên đánh úp lại, khi hai cái mềm mại va chạm, ta theo bản năng co rụt ra sau, rất nhanh lại biết chính mình làm sai, bối rối giải thích:“Thực xin lỗi, chúng ta làm lại.”
Hắn dừng động tác, lăng lăng nhìn ta. Dưới ánh đèn leo lét, trong mắt thất vọng, khiến người nhìn trong lòng phát đau.
Ta đại khái là toàn thế giới không có tình người nhất đi?
Ta cảm thấy phải làm một sự tình chứng minh quyết tâm. Vì thế tháo đai lưng, lấy hết vải bố quấn lưng xuống, tao nhã buông lỏng, rớt ở dưới chân, vạt áo mở ra, da thịt lỏa lộ ra ở cuối mùa thu khiến ta lạnh run. Ta chủ động kéo hắn xuống, ngồi ở trên đùi, gian nan nở nụ cười một chút, sau đó dùng hết dũng khí toàn thân, một lần nữa hôn lên môi hắn, ngốc ngốc tách ra môi hắn, cố gắng triền miên.
Thạch Thạch bắt lấy tay ta đáng ôm hông hắn, đặt ở bên môi hôn hôn đầu ngón tay, cúi đầu cười nói:“Tay ngươi rất lạnh.”
Ta rút tay về, khẩn trương trả lời:“Thời tiết rất lạnh.”
“Không cần miễn cưỡng chính mình,” Thạch Thạch nhẹ nhàng đẩy ta ra, bình tĩnh nói,“Ngươi đang sợ hãi.”
“Không có việc gì!” Ta cởi bỏ búi tóc, dùng hai tay một lần nữa quấn lên cổ hắn, cực dũng cảm tuyên bố,“Đến đây đi! Chỉ cần ngươi muốn, ta cái gì đều có thể!”
Thạch Thạch lại đẩy ta ra:“Ngươi đang phát run.”
“……”
Trong nháy mắt kia, ta vô cùng thống hận bản thân mình, vì sao rõ ràng trước mắt là nam nhân mình thích, rõ ràng trong lòng có tin tưởng, vì cái gì ở thời khắc mấu chốt run run không ngừng? Loại sợ hãi này với cự tuyệt có cái gì khác nhau?
Hắn sẽ chán ghét ta.
Ta sống chết lắc đầu phủ nhận:“Nói bậy, là thời tiết rất lạnh mà thôi.”
Thạch Thạch chậm rãi đưa tay đến trước ngực ta, thử thăm dò ôn nhu mơn trớn xương quai xanh.
Loại tiếp xúc mang theo hương vị tình dục này, làm cho ta run rẩy nhiều hơn. Tựa hồ có một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, tự phát chống lại tất cả nam nhân muốn xâm phạm thân mình ta. Nam Cung Minh ôm, Long Chiêu Đường âu yếm, Thác Bạt Tuyệt Mệnh hôn, tất cả chuyện sẽ tạo thành phản ứng mẫn cảm của thân thể Lâm Lạc Nhi, mỗi một dạng đều làm cho ta sợ hãi.
Đây là vì cái gì?
Thanh âm khàn khàn khó nghe của Thạch Thạch ở trong bóng tối càng phát ra rõ ràng:“Vì cái gì, ngươi ngay cả ta đều sợ hãi?”
“Không……” Ta sợ hãi không phải Thạch Thạch, mà là tình cảm trong lòng của chính mình.
Đi qua hơn bảy năm, mỗi một ngày ta đều lặp đi lặp lại nói cho chính mình, thế giới này là ghê tởm, cầm thú là ghê tởm, thân thể Lâm Lạc Nhi là ghê tởm, ta chán ghét chính mình, chán ghét không thể tự kềm chế, nghĩ đến chỉ có tránh thật sâu ở chỗ an toàn, mới sẽ không bị thương.
Ta thề phải giống nữ chủ bình tĩnh nhất trong tiểu thuyết chủng điền, manh hôn ách gả, không đi tìm tình yêu, chỉ cần đối phương là người tốt, sẽ không thương tổn bản thân, nạp thiếp cái gì đều không sao cả, vợ chồng hai bên bất quá là trách nhiệm, mọi người tận tụy làm hết phận sự, tương kính như tân, bình an sống với nhau là được.
Trốn tránh thành thói quen, sợ hãi thành thói quen, hàng năm, hàng ngày tích lũy, mỗi một dạng đều xâm nhập cốt tủy.
Cuối cùng, ta giống một con bạch tuộc điên cuồng, tìm được cái bình không tiến vào, ở bên trong sống cuộc sống an nhàn, nghĩ đến như vậy sẽ không bị thương. Kết quả trốn thật lâu, đến lúc muốn rời đi, lại phát hiện thân mình trở nên quá lớn, đã không có cách nào đi ra.
Cho rằng không thương sẽ không bị thương.
Đến lúc muốn yêu, đã không hiểu làm thế nào đi yêu.
“Có lẽ, ta là có một chút sợ hãi, ta cũng không biết như thế nào biểu đạt cảm tình……” Ta sống chết nắm góc áo Thạch Thạch, sống mũi ê ẩm, có cảm giác muốn khóc, cảm thấy mỗi một chữ thẳng thắn đều phải hao hết toàn thân khí lực, ta vẫn bỏ lại tất cả tôn nghiêm, gian nan nói,“Không cần chán ghét ta, ta sẽ thực cố gắng thích ngươi……”
Thạch Thạch cương một chút.
“Thích” Có thể nào dùng “Cố gắng” Làm từ đứng trước? Ta biết mình nói lỡ lời ……
Không khí trở nên thực ngưng trọng, thời gian yên lặng, giống như sẽ không lưu động. Bức màn hơi cũ phất phơ, che khuất cảnh tượng không hề hương diễm.
“Ta biết đến,” Thạch Thạch rốt cục chậm rãi mở miệng, mỗi một lời đều đâm vào lòng áy náy của ta,“Ta từ nhỏ đã biết ngươi là người có lòng cảnh giác rất mạnh, chỉ coi ta là bằng hữu…… Có lẽ là thân nhân, dù sao không có tình cảm đặc biệt, ngươi cùng ta cùng một chỗ, phá lệ chiếu cố, bất quá là vì chúng ta đồng bệnh tương liên, đều là người không có ai để dựa vào.”
Ta cảm thấy mình nhận được bản án tử hình.
“Nhưng mà không sao, ta từ rất sớm trước kia đã không để ý ……” Thạch Thạch hôn lên cái trán của ta, thanh âm của hắn thật sự thấp rất thấp, giống như ở bên tai quay quanh,“Ngươi đúng là vẫn còn chỉ tin tưởng ta, để ý ta. Trên đời này rất hiếm có sau khi kết hôn mới ghét nhau, cũng nhiều là tiền hôn hậu ái. Ngươi có thể mỗi ngày nhìn ta, chậm rãi thích……”
Ta thích nụ hôn hạnh phúc này, bên trong có ấm áp quan tâm, mang đến dũng khí.
Thạch Thạch cúi xuống khẽ chạm vào môi của ta.
Ta mặc dù không trốn tránh, lại vẫn là có chút câu nệ.
Thạch Thạch buông lỏng ta ra, cười nói:“Tốt xấu gì ngươi cũng là con dâu do cha ta lựa chọn. Cho dù ngốc một chút, xấu một chút, kém cỏi một chút, cũng là không có cách nào thay đổi. Ngươi đã đều cô nam quả nữ không danh dự, ta sẽ phụ trách cưới ngươi.”
Ta cảm động thích đáng giơ tay thề:“Ta nhất định sẽ biết lạnh biết nóng, làm công việc quản gia, nấu cơm thêu hoa quét tước nuôi heo chăm con mọi thứ đều làm!”
Thạch Thạch hỏi:“Còn gì nữa?”
Ta suy nghĩ, tiếp tục thề:“Tận lực tam tòng tứ đức, lấy phu vì cương……”
Thạch Thạch lại hỏi:“Tận lực? Quên đi, còn có gì nữa?”
Ta lắp bắp nói:“Phải…… Phải nghe lời.”
Thạch Thạch mất hứng gõ đầu của ta hỏi:“ Trọng yếu nhất là cái gì?”
Ta ngây ngô không hiểu.
Thạch Thạch cả giận nói:“Là không thể thủy tính dương hoa! Đứng núi này trông núi nọ! Hồng hạnh xuất tường!”
Ta chạy nhanh phủ nhận:“Loại chuyện này ta ngay cả tưởng cũng chưa dám tưởng.”
“Xem ngươi cũng không dám,” Thạch Thạch lạnh lùng “Hừ” một tiếng, mệnh lệnh,“Ngươi thề, về sau chỉ cố gắng thích một mình ta!”
“Ta thề, đời này trừ ngươi ra ai cũng không cần.”
Hắn nói cái gì ta liền đáp ứng cái đó, đều sắp biến thành kẻ ba phải. Sau lại ta cảm thấy có điểm không đúng, tỉnh ngộ nói:“Còn ngươi?”
Thạch Thạch đại gia đang kiều chân bắt chéo, hưởng thụ đãi ngộ của nông nô mới xoay người, sai ta làm này làm kia, nghe vậy do dự hồi lâu, mới chậm rãi trả lời:“Này thôi, ta……”
Hắn bỗng nhiên dừng lại lời nói, thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tay nhanh chóng cầm lấy đao chẻ củi.
Ta theo tầm mắt hắn nhìn qua, sợ tới mức thiếu chút nữa hét rầm lên.
Có một bóng người đen sì sì, đang đứng ở cửa sổ rách nát, xuyên thấu qua khe hở, nhìn vào bên trong.
Vô Sắc Vô Hoan Vô Sắc Vô Hoan - Quất Hoa Tán Lý Vô Sắc Vô Hoan