Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tâm Hữu Bất Cam
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 59
C
hương 59 - Tô Dần Chính nhún nhún vai: “Tôi là một dân cờ bạc, bởi vì tham lam, vợ cũng giận chạy đi.”
Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa lẫn tuyết, Chu Thương Thương có chút mong đợi, kết quả chỉ có mưa không có tuyết.
Buổi tối mẹ Hàn cùng mấy người dì đan quần áo len cho em bé. Chu Thương Thương ngồi ở một bên xem, một bên học, học một hồi, cũng có thể có mô có dạng làm một món đơn giản.
Hàn Tranh đi tới, liên tục gật đầu: "Không tệ không tệ, có phong phạm của hiền thê lương mẫu."
"Em là thiên phú dị bẩm mà..." Chu Thương Thương đắc ý sờ sờ bán thành phẩm hình chữ nhật mình vừa móc ra, quần áo em bé thì làm không được, nhưng thật ra có thể đan cho Hàn Tranh một cái khăn quàng cổ.
Mẹ Hàn vui tươi hớn hở nói chen vào: "Đa bào thai không thể đủ tháng như đơn bào thai, tháng 3 tháng 4 sang năm, bọn nhỏ đại khái sẽ đi ra, mẹ vốn định đan cho bọn nó mỗi đứa mấy bộ, vẫn cảm thấy không kịp, cho nên chỉ có thể lôi kéo a Thể cùng các dì đây hỗ trợ."
Chu Thương Thương mắc cỡ mở miệng: "Mẹ, thật không cần khổ cực như vậy, quần áo mua về là có thể mặc được."
"Vậy không được, cháu của mẹ nhất định phải mặc vào vài món bà nội tự tay làm." Mẹ Hàn mang một chiếc áo gần thành hình đưa cho cô xem, "Con mèo nhỏ này đáng yêu không."
Chu Thương Thương nhìn nhìn, con hổ hay con mèo nhỏ ngây ngốc phân không rõ ràng lắm.
Hàn Tranh đưa người qua: "Đây không phải con hổ sao?"
Mẹ Hàn tức giận: "Gặp qua con hổ nghe lời như vậy sao?"
Hàn Tranh gác lên vai Chu Thương Thương, mỗi một món quần áo trên mặt đều có hình động vật, chó nhỏ mèo nhỏ vịt nhỏ... Hàn Tranh giơ tay vuốt hình mấy con thú trên quần áo em bé, cười hì hì nói: "Chờ bọn trẻ sinh ra, phải dựa vào quần áo bọn chúng mặc để nhận, mặc vịt con kêu tiểu Áp, mặc mèo con kêu tiểu miêu..."
Hàn Tranh còn không có mang ý nghĩ của mình nói xong, đã bị mẹ mình cùng với mấy dì khinh bỉ: "Có cái kiểu làm ba như con vậy sao?"
Chu Thương Thương ngồi ở một bên yên lặng cúi đầu, kỳ thực vừa rồi cô cũng là nghĩ như vậy -
Trời mưa cả một ngày đêm vẫn chưa tạnh, kỳ nghỉ của Hàn Tranh đã kết thúc, lúc đi làm sờ sờ bụng cô: "Đại bảo, nhị bảo, tam bảo, ba phải đi làm rồi, ngoan ngoãn ở trong bụng chơi với mẹ nha, ba buổi chiều trở về, tạm biệt a." Nói xong, cúi thắt lưng ở trên bụng Chu Thương Thương hôn một cái.
Sau đó đứng lên, đối xử bình đẳng hôn mẹ tụi nhỏ: "Thương Thương, tạm biệt."
Chu Thương Thương còn nằm ở trên giường, híp nửa mắt, miễn cưỡng nói: "Lái xe cẩn thận một chút." -
Chu Thương Thương dự định đan cho Hàn Tranh một cái khăn quàng cổ, đan được phân nửa, vẫn thấy không đẹp. Buổi chiều Triệu Tiểu Nhu hẹn cô uống trà, Chu Thương Thương đồng ý đi, thuận tiện muốn đi dạo trung tâm thương mại, xem quầy hàng chuyên doanh khăn quàng cổ nam tìm cảm giác.
Buổi chiều Chu Thương Thương đi tới quán trà Hồng Phấn đã hẹn ở khu trung tâm, lúc Triệu Tiểu Nhu thấy cô thì vẫy tay với cô, Chu Thương Thương bước chân đi qua, còn không có ngồi yên ổn, Triệu Tiểu Nhu đã bắt đầu pha trò.
Chu Thương Thương cười nghe mấy chuyện cười của Triệu Tiểu Nhu.
Triệu Tiểu Nhu nghiêng đầu nhìn chiếc xe màu đen có rèm che dưới lầu, lại tấm tắc hai tiếng: "Hiện tại quý giá ghê a, có chuyên xe đặc biệt đưa đón nha."
Chu Thương Thương cười nhìn Triệu Tiểu Nhu: "Nói một chút về chị đi, hiện tại như thế nào?"
Triệu Tiểu Nhu đảo đảo mắt, nói đến bản thân thì có chút hữu khí vô lực: "Mùa xuân thứ hai chậm chạp không đến, chồng thì tiếp tục không biết kiềm chế, có thể như thế nào nữa đây?"
Chu Thương Thương chần chờ một lúc: "Nếu như thực sự không được, qua không xong thì cứ ly hôn đi."
"Ly?" Triệu Tiểu Nhu buông chén trà, "Thương Thương, chị với em tình huống không giống, chị là hai nhà liên kết, nếu như chị ly hôn, nhà bên chị không ai ủng hộ chị, nhà mẹ đẻ không có chỗ dựa, ly dị càng thêm đau khổ trong lòng."
Chu Thương Thương nhìn Triệu Tiểu Nhu, trong đầu cũng có chút khó chịu.
Triệu Tiểu Nhu nhẹ mím môi, không hề gì kéo khóe miệng, sau đó tìm một đề tài vui vẻ: "Bọn nhỏ sinh ra nhất định phải nhận chị làm mẹ nuôi a, ba đứa ha, Thương Thương, mấy ngày hôm trước chị cùng bọn Bạch Quyên nhắc tới em, mỗi người đều bội phục sát đất."
Các cô ấy bội phục làm cho Chu Thương Thương mặt đỏ lên.
Triệu Tiểu Nhu dò xét nhìn Chu Thương Thương: "Tụi chị vẫn rất tò mò một cái vấn đề, ngày hôm nay hỏi em, em nhất định phải trả lời chị a."
Chu Thương Thương: "Cái vấn đề gì..."
Triệu Tiểu Nhu bỡn cợt nở nụ cười: "Mang thai lần đó bọn em tổng cộng làm mấy lần hả? Hàn Thập Nhất phương diện đó có phải rất lợi hại hay không? Tụi em từ lúc nào thì bắt đầu..."
Chu Thương Thương xoay xoay mặt: "Không phải là một vấn đề thôi sao?"
Triệu Tiểu Nhu: "Mỗi người có một vấn đề, tụ chung một chỗ vấn đề nhiều lên."
Chu Thương Thương: "..." -
Buổi tối Chu Thương Thương trở về, Hàn Tranh còn chưa về, nhưng mà lúc chạng vạng có gọi điện thoại cho cô, nói có việc, tối nay mới về.
Chu Thương Thương ngồi ở trên sô pha đan khăn quàng cổ, ngày hôm nay dạo trung tâm thương mại thấy một cái khăn quàng cổ hoa văn sọc màu tím, cô rất thích, mới mua về, dự định đan theo như vậy.
Triệu Tiểu Nhu nói cô lắm chuyện, đan một cái giống như đúc làm cái gì, lãng phí thời gian.
Nói đến chỗ này, phụ nữ mang thai nhiều nhất là cái gì, nhiều nhất là thời gian ——
Tô Dần Chính mười mấy ngày nay, từ Anh quốc đến Hà Lan đến Provence, lại đến Las Vegas, hắn mang tất cả các chỗ Chu Thương Thương trước kia muốn đi toàn bộ đi một lần, ngày đêm luân chuyển, ngồi ở trên máy bay múi giờ thay đổi liên tục.
Cô với hắn không có hôn lễ, không có tuần trăng mật, hắn nợ cô nhiều lắm, làm thế nào cũng bù đắp không được.
Hắn ở một trấn nhỏ của Hà Lan một mình uống rượu, cùng ông chủ quán nói chuyện phiếm, ông chủ hỏi hắn kết hôn hay chưa, hắn nói: "Kết hôn rồi, nhưng mà cũng ly hôn rồi."
Chủ quán rượu: "Rất xin lỗi."
Tô Dần Chính cười cười.
Chủ quán rượu rất thành thực: "Có phải cậu không có quý trọng vợ mình cho tốt hay không?"
Tô Dần Chính vuốt mặt, một lúc lâu, gật đầu xuống: "Đúng vậy, tôi không có quý trọng tốt cô ấy."
Chủ quán rượu sảng khoái cười: "Nếu như còn yêu cô ấy, theo đuổi mang cô ấy trở về."
Tô Dần Chính uống rượu, lắc đầu, lắc lắc lư lư ra khỏi quán bar, bên ngoài trăng sáng sao thưa, Tô Dần Chính như là dân lang thang lung lay lảo đảo trên đường cái trống vắng.
"Dần Chính, đợi một lát nữa, là có thể ăn rồi."
"Dần Chính, anh nghĩ em mặc quần đẹp, hay là váy ngắn?"
"Ông xã, anh là giỏi nhất!"
"Ông xã, em yêu anh..."
"..."
Tô Dần Chính lắc lư trên con đường tha hương, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chân trái bị một cái thùng gỗ ven đường vướng lấy, cả người ngã về trước, cằm dưới cùng đầu gối đều đụng đất, đầu của hắn húc vào một cái thùng rác.
Hắn giống hệt một con tửu quỷ, một người dân lưu lạc, đầu gối đau đến hắn không đứng dậy nổi, một đôi tình nhân người nước ngoài từ bên cạnh hắn đi ngang qua, hỏi một câu: "Are you ok?"
... -
Hắn còn ở Las Vegas đánh bạc, đầu hôm vận khí tốt kinh khủng, sau nửa đêm, vận khí kém đến ghê gớm, đừng nói gỡ vốn, kéo tay áo đứng ở trước chiếu bạc ném tiền từng xấp từng xấp.
Cái thành thị say mê tiền vàng, thành thị cuồng hoan không có ban đêm này, các thân sĩ tây trang giày da, các tiểu thư mặc lễ phục dạ hội, mỗi dạng này nọ đều là niêm yết giá công khái, bán ra thứ dục vọng cùng sung sướng nguyên thủy nhất.
Lúc Tô Dần Chính chơi đến 21 giờ vận khí còn tốt, chip rất nhiều, thắng không ít, sau đó lúc chơi Baccarat, chồng chip xẹp xuống, thua liên tục sáu bàn.
Người thua đều muốn gỡ vốn, đáng tiếc trong một đêm này, nữ thần may mắn không có đứng về phía Tô Dần Chính, hắn thua đến rối tinh rối mù.
Sáng sớm, nhà cái tối hôm qua mời hắn đến Bách Lệ Cung ăn cơm, nhà cái là một vị người châu Á, cười nâng ly: "Kỳ thực cậu không phải là một dân cờ bạc."
Tô Dần Chính nhún nhún vai: "Tôi là một dân cờ bạc, bởi vì tham lam, vợ cũng giận chạy đi."
Nhà cái cười ha ha: "Dường như chuyện tình của mỗi dân cờ bạc đều na ná nhau."
Thời điểm Tô Dần Chính về nước, thành phố S nổi lên bão tuyết, hắn trực tiếp quay về công ty, thư ký nói có một phụ nữ tìm hắn vài lần, Tô Dần Chính nói đã biết.
Rời khỏi thành phố S hơn mười ngày, trên bàn làm việc chất đầy một bàn văn kiện chưa có ký.
Buổi tối tăng ca thêm giờ dự họp hai cuộc hội nghị cấp cao, sản phẩm mới đưa ra thị trường, thuyền to thì sóng lớn, bất động sản bắt đầu bão hòa... Chuyện sứt đầu mẻ trán thật đúng là nhiều -
Chu Thương Thương ngồi xếp bằng trên sô pha phòng khách nhỏ, nhìn một chút đồng hồ trên tường, đã 10 giờ 15 phút, lời Triệu Tiểu Nhu nói buổi chiều rõ mồn một bên tai.
"Đàn ông không có ai là tốt, nhất là em hiện tại đang mang thai, có chút tình huống em vẫn là phải đề phòng chút."
Chu Thương Thương trước khi trở về vốn định thỉnh giáo Triệu Tiểu Nhu một chút làm sao để đề phòng mấy vấn đề này của đàn ông, tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, cảm thấy Triệu Tiểu Nhu đối với việc chiến đấu với tiểu tam là có kinh nghiệm, về phần phương diện quản lý đàn ông, hẳn là cũng không mạnh hơn cô bao nhiêu.
Chu Thương Thương cầm điện thoại di động, gọi một cuộc video call cho Hàn Tranh.
Kết quả điện thoại cư nhiên bị Hàn Tranh ấn ngắt.
Hàn Tranh ngắt điện thoại của cô, đối với Chu Thương Thương mà nói là một đả kích rất lớn. Phụ nữ có thai dễ miên man suy nghĩ, trong khoảng thời gian từ lúc điện thoại bị ngắt đến khi Hàn Tranh rốt cục về nhà bước vào cửa phòng thì tế bào não của Chu Thương Thương sinh động dị thường, không tới nửa giờ, đã nghĩ ra vài loại khả năng.
Hàn Tranh trở về, đóng cửa cửa phòng, xông về phía Chu Thương Thương dương dương tự đắc: "Thương Thương, anh ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về rồi."
Chu Thương Thương dù bận vẫn ung dung ngồi ngay ngắn trên sô pha, giương giương mí mắt: "Đi đâu vậy?"
Hàn Tranh bắt đầu ôm cô một cái "... Có một bữa tiệc..."
Nói thầm thầm thì thì, ánh mắt dao động bất định. Khi Hàn Tranh tới gần cô thì, Chu Thương Thương ngửi ngửi, không có mùi rượu, trái lại có mùi nước hoa.
Chu Thương Thương gật đầu: "Có uống nhiều hay không?"
Hàn Tranh: "Kha khá kha khá..."
Chu Thương Thương chịu đựng nội tâm phiên giang đảo hải, nói với Hàn Tranh: "Anh trước đi tắm rửa."
Hàn Tranh: "Cùng nhau?"
Chu Thương Thương lắc đầu: "Em tắm rồi."
Hàn Tranh thuận theo gật đầu, qua một lúc, sờ sờ mặt của cô: "Về sau đừng chờ anh trễ như vậy, phải đi ngủ sớm một chút."
Về sau đừng chờ trễ như vậy, về sau, còn có về sau?
Chu Thương Thương khóe miệng chứa ý cười, "Trước đi tắm đi." -
Lịch sử luôn luôn tương tự kinh người.
Lúc Chu Thương Thương từ trong di động của Hàn Tranh lật đến ghi nhớ cuộc gọi của anh cùng với Tống Thiến thì, gân xanh trên ót bắt đầu nhảy a nhảy a.
Lúc Hàn Tranh tắm thập phần tâm thần không yên, khi nước trong vòi hoa sen chảy lên đỉnh đầu thì giật mình một cái, cảm giác của anh không sai, Chu Thương Thương hoài nghi.
Vậy còn có tâm tình tắm sao, Hàn Tranh lập tức tắt nước, nửa người dưới tùy tiện bọc một cái khăn tắm màu trắng, lập tức từ trong toilet vọt ra -
Khi Hàn Tranh quấn khăn tắm từ trong toilet lao ra, một cái điện thoại di động liền đập đến, là di động của Hàn Tranh, Hàn Tranh tiếp được điện thoại của mình, nhìn Chu Thương Thương vẻ mặt nặng nề, đại não liền trống rỗng.
"Thương Thương, anh không có..."
Không đánh đã khai, trước nói ra "Anh không có", Chu Thương Thương trừng trừng mắt, lại ném một cái gối nằm qua: "Hàn Tranh, anh khốn nạn!"
"Thương Thương, đừng nóng giận, em bé em bé..."
Hàn Tranh kia nóng ruột nóng óc a, thiếu chút nữa quỳ xuống với Chu Thương Thương, gối đầu Chu Thương Thương ném ra không cẩn thận nện ở trên khăn tắm đang quấn trên người Hàn Tranh, sau đó khăn tắm đáng thương liền rớt xuống đất.
Hàn Tranh luống cuống tay chân khom lưng mang khăn tắm thắt lên.
Qua một lúc, lại một cái gối đầu bay qua.
Chu Thương Thương thực sự tức giận rồi, trong ngực cô tuy rằng biết rõ Hàn Tranh không có khả năng thực sự cùng Tống Thiến có cái gì, thế nhưng anh nói dối với cô, một đoàn lửa từ dưới đáy lòng thiêu cháy lên.
"Thương Thương, anh ngày hôm nay là cùng Tống Thiến gặp mặt." Hàn Tranh khổ tâm, bắt đầu ăn nói.
Chu Thương Thương vẫn không nhúc nhích nhìn Hàn Tranh, nước mắt ào ào chảy xuống.
Hàn Tranh lo sợ bất an nhìn Chu Thương Thương: "Thương Thương, đừng nóng giận, anh có thể giải thích, Tống Thiến..."
Còn không chờ Hàn Tranh giải thích xong, lại thứ gì đó như cũ hướng về phía Hàn Tranh đập tới, là phân nửa cái khăn quàng cổ Chu Thương Thương đan cho anh, Hàn Tranh triệt để luống cuống: "Thương Thương, anh..."
Chu Thương Thương nức nở lên.
Hàn Tranh khẩn trương đến lau lau nước mắt cho Chu Thương Thương: "Thương Thương, em hãy nghe anh nói, Tống Thiến cô ấy... Trước đây anh cùng cô ấy một chỗ, nghĩ không ra cô ấy vậy mà chụp ảnh..."
Hàn Tranh có chút khó có thể mở miệng, trong đầu sớm đã hối hận y như cái gì gì.
Chu Thương Thương hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Tranh.
Hàn Tranh xoay mặt qua.
Chu Thương Thương lại hít một hơi: "Cái ảnh chụp gì?"
Hàn Tranh không lên tiếng.
Chu Thương Thương nặng nề mà cho Hàn Tranh một quyền: "Anh là tên khốn kiếp!"
Hàn Tranh mặt xám như tro tàn: "Anh là tên khốn kiếp."
Chu Thương Thương lại cho Hàn Tranh một quyền: "Anh vậy mà vì cái chuyện rắm thúi này mà nói dối với em..."
Hàn Tranh xoay mặt qua....
"Hàn Tranh, anh thực ghê tởm!" Chu Thương Thương hung ác nhìn anh, "Quá ghê tởm, anh có phải vẫn nghĩ em đem anh coi thành nam sĩ ngây thơ hay không, mấy chuyện phong hoa tuyết dạ này của anh ai mà không biết hả? Anh trước kia chơi song phi em đều biết, không phải chỉ là ảnh chụp thôi sao..."
"Song phương? Song phi..." Hàn Tranh đột nhiên mở to hai mắt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tâm Hữu Bất Cam
Tùy Hầu Châu
Tâm Hữu Bất Cam - Tùy Hầu Châu
https://isach.info/story.php?story=tam_huu_bat_cam__tuy_hau_chau