Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phù Vân Hoa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 60: Vĩnh Biệt Thanh Nhi
T
hái Hành ôm Tú Thanh đáp xuống Kim Tinh môn. Thật là không biết chọn ngày, lúc này tiên môn vắng vẻ, lác đác có người chạy qua chạy lại, có kẻ bị thương đưa về cứu chữa, cũng có người băng bó tiếp tục xuống núi. Hắn tự nhiên đi vào bên trong, thậm chí không có ai phát hiện. Thật ra Thái Hành đã có hẹn, Gia Lăng bà bà đợi họ ở bên trong nội điện. Ngài đặt Tú Thanh xuống đất, kéo áo mũ trùm đầu để khuôn mặt xinh xắn của con bé lộ ra. Nó sợ sệt tròn mắt nhìn, tay không chịu rời vạc áo của Thái Hành.
- Lão quân đến rồi!
Gia Lăng từ trên ghế đứng dậy, áo quần vẫn dính vết máu, nét mặt mệt mỏi hình như già đi nhiều tuổi.
- Ta đến không đúng lúc.
- Không sao, ngài thấy đó, bây giờ có ra ngoài cũng là chém loạn. Ta thực không biết cứ đổ xô vào trong ấy thì đạt kết quả gì. Chỉ có lão già Thiền Thị cứ như con nít đem muối bỏ biển… Haizzz… kiếp nạn này bao giờ mới qua đây?
Thái Hành cười cười không ý kiến, hắn đem Tú Thanh kéo ra trước mặt
- Gia Lăng tiên tử, trước giờ bổn tọa chưa từng tỉnh cầu ngươi điều gì. Bây giờ chỉ có một ước nguyện là hãy chăm sóc Tú Thanh giúp ta. Ta biết tiên tử nghĩ gì! Con bé không phải người, chỉ là một linh tinh, tiên tắc không cho nhập môn. Nhưng tiên tử suy nghĩ kĩ đi, nó không làm hại ai, nó vốn hút tiên khí mà sống, bản thân đã tự tu luyện. Không cần phải học pháp thuật cao siêu, chỉ cần được sống bình an, có người quan tâm, có người trò chuyện, được bào vệ và có nơi để ở… Hãy cho con bé bái sư, để nó làm minh chứng đầu tiên cho thứ tiên tắc lỗi thời này!
Gia Lăng hoàn toàn đờ đẫn với những điều hắn nói. Từ lúc nào Thái Hành lão quân đã thành người chuyên đi phá luật rồi? Không dừng lại ở đó, hắn tiếp tục trình bày:
- Tiên tử có nhớ bổn tọa từng kể về Ma Thần và Thần giới chứ? Chúng ta đang tiếp tục giẫm lên vết xe đỗ đó. Thần giới xem thường bán thần, xem thường các thế hệ con cái không thuần huyết. Họ quá tự mãn về xuất thân, tự ình là tối cao, là vĩ đại. Kết quá chính là làm Thần mạch cạn kiệt, biến mất khỏi lục giới. Bây giờ chúng ta chỉ nhận phàm nhân tu tiên, khiến các chủng loài khác chọn ma đạo tu hành, làm lợi a tộc. Nhìn xem bọn họ không phải đều là hồ ly, rắn rết đó sao? Chính vì tiên môn đóng cửa mà các linh tinh trong trời đất phải nương nhờ ma đạo. Phàm giới không chỉ có phàm nhân, còn có cả phàm vật! Thanhnhi ở với ta mấy trăm năm nay, ta hiểu bản chất con bé thánh thiện thế nào… Cầu xin ngươi, hãy nhận lời ta chăm sóc con bé, đây chính là ước nguyện cuối cùng, lưu luyến cuối cùng, hãy để ta bình thản ra đi!
Gia Lăng bà bà ngẩn ngơ nghe Thái Hành nói một tràng. Hôm nay hắn làm sao vậy? Hôm nay thế gian làm sao vậy? Hôm nay mọi người làm sao thế? Gia Lăng thực sự hổ thẹn tuổi thọ gần vạn năm. Bà có cảm giác mình bị lú lẫn rồi, hình như cũng hết thời rồi, bây giờ thế giới đều điên loạn, bà thật là rối trí!
Gia Lăng nhìn đôi mắt thành khẩn của lão quân, nhìn đứa trẻ mang nguyên thân con chuột bạch lo lắng nép vào người hắn. Bà cũng mơ hồ đưa bàn tay ra. Bà muốn nhận nó, không vì lý do nào cụ thể, nguyên nhân cứ từ từ mà suy xét. Trước hết là bà không thể từ chối lão quân. Ngài có ơn quá lớn với Tiên môn, là bậc trưởng bối đáng kính trọng. Hôm nay ngài hạ mình, dù có tan xương nát thịt Gia Lăng cũng không từ chối.
Thái Hành biết bà chấp nhận, thở phài nhẹ nhõm đẩy Tú Thanh về phía trước. Con bé lắc đầu ôm chân hắn, đôi mắt đỏ hoe. Thái Hành cũng đau lòng, ngài nửa quỳ xuống, ân cần dỗ dành, rất giống phụ huynh đem hài tử đi gửi thầy đồ.
- Thanh nhi ngoan, con phải nhớ, mình tên là Tú Thanh. Tú mỹ như tạo hóa, Thanh sạch như đạo lý. Tên con là do Thái Hành lão quân đặt. Sau này con phải sống đúng như cái tên đó, trung thành với tiên môn, dũng cảm và kiên cường. Phải học cách tự lập, hiên ngang mà sống. Con là một linh tinh không phải hổ thẹn xuất thân, đừng cho phép kẻ nào dùng hai chữ “súc sinh” mà gọi mình. Chuột con ngoan, hứa với ta, sống thật tốt, sống thật mạnh mẽ, có biết không?
Thái Hành không nhận thấy lệ đã chảy dài trên má hắn, chỉ chăm chăm nhìn con bé, muốn ghi tạc hết hình ảnh của nàng vào tim. Tú Thanh – người bạn nhỏ duy nhất gắn bó với cuộc đời đơn độc và tẻ nhạt này…
Thanh nhi cũng không giống ngày thường, nó khóc không ồn ào, chỉ im lặng rơi lệ. Lão quân, ngài không biết, Thanh nhi lớn rồi, Thanh nhi là một thiếu nữ chỉ vì thân thể hơi chậm chạp, Thanh nhi đúng là khờ nhưng không phải ngu dốt. Nàng ôm cổ Thái Hành, tiếng nấc nghẹn làm đau lòng hắn
- Thanh nhi hứa… Thanh nhi sẽ đợi lão quân, ngài phải đến đón ta về!
Thái Hành vỗ lưng con bé, nhẹ lắc đầu
- Đừng đợi…
- Ta sẽ đợi!
- Không cho đợi.
- Ta vẫn đợi!
Thái Hành bất lực kéo con bé ra
- Đừng đợi… sẽ đợi rất lâu, có thể là vĩnh viễn.
Cô bé nở nụ cười
- Vậy thì đợi vĩnh viễn!
Thái Hành câm lặng nhìn nàng, tự nhiên không có cảm giác nàng là đứa trẻ. Bỏ quên sự có mặt của Gia Lăng, hắn nhẹ hôn lên đôi môi bướng bĩnh, lần đầu hắn hôn chỗ đó.
- Thanh nhi, ta từng nghĩ sẽ chờ con lớn lên…
Tú Thanh không có bất ngờ, bàn tay nhỏ ôm cả mặt hắn, trịnh trọng nói:
- Thanh nhi thích lão quân, Thanh nhi yêu người!
Chương cuối. Mỗi sự ra đi luôn có sự chờ đợi
Tâm Sai kiếm cứa vào Ma đao, âm thanh ken két rung chuyển trời đất. Họ tựa như hai cổ máy không có tri giác, bản năng lao vào nhau hủy diệt. Ma Vương xoay cổ tay, chuyển hướng đem lưỡi sắt chém vào cánh tay Minh Bảo. Bảo Bảo không lùi kịp liền đổ máu. Xung quanh họ mù mịt những gốc rễ căn mạch, chẳng rõ là ai với ai, đơn thuần uốn éo rối vào nhau, vật lộn vồn vã. Khói bụi mịt mù, lưỡi kiếm váy máu, hơi thở tử thần…
- Tam đệ, đệ không đánh lại ta đây. Bỏ cuộc đi!
Minh Bảo nhìn vết thương mới nằm cạnh vết thương cũ, tay đưa lên quẹt vệt máu khô bên mép, mong lung trả lời
- Không thể. Trừ khi ngươi giết ta!
Ma Vương hừ một tiếng, không khách khí xuất chiêu, đem Minh Bảo chưởng văng ra, đập vào vách núi như quả tạ triệu cân, nửa hòn núi sụp đỗ. Minh Bảo từ hoang tàn đứng dậy, hình như cơ thể không còn cảm giác đau đớn.
- Ta không muốn giết đệ, dù sao cũng là cùng một cha!
Minh Bảo từ xa lắc đầu
- Huynh không có lựa chọn!
Ma Vương thực nổi đóa, lòng kiên nhẫn của hắn với đứa em này đã cạn đáy từ lâu. Ba ngày đêm rồi, lục giới bị họ phá nát rồi, còn chưa chịu nhận thua? Ma Vương quan sát đôi mắt quật cường, hạ quyết tâm nâng đại đạo lên
- Đây là đệ chọn, đừng kể tội ta với phụ thân, chỉ nên trách số ngươi là như vậy!
Ma Vương như cơn lốc xoáy ập đến, cuồn cuộn lôi phong. Ma đao lần này quả thật không nương tình, thẳng tấp hướng ngực Minh Bảo đâm tới. Hắn quyết tâm, hắn thật sẽ giết, giết, giết…
Ma Vương đột nhiên dừng lại khi mũi kiếm còn cách Minh Bảo không quá một phân
- Tại sao?
Ma Vương tay run run nhìn lưỡi đao của mình, ánh mắt bàng hoàng và dường như đã hiểu ra điều gì. Tố Minh Bảo bấy giờ mới cười
- Thái tử ẩn của huynh, ân huệ nguyên thần của đệ. Đại ca, huynh cũng biết mà, chúng ta là một, sinh ra vốn dĩ là một. Năm xưa phụ thân và bá bá chết thế nào, bây giờ đệ cùng huynh lại chết như vậy. Đừng sợ, chúng ta đi cùng nhau, sẽ không ai thấy cô đơn!
Lời vừa vứt, Tố Minh Bảo giơ tay lên, một ngôi sao lạc từ dãi Ngân Hà đột nhiên hiện ra. Ma Vực này nhị ca đã sửa lại, không cần khoa trương, không cần màu mè, vừa đủ lớn cho hai người là được rồi. Ma giới sẽ có Tiên giới trị, hắn không muốn phá hỏng cân bằng. Ma Vương ngửa đầu nhìn lên, có chút không tin vào mắt mình
- Đệ dám?
- Sao không dám?
Minh Bảo lạnh nhạt nói. Chết thôi mà, hắn trải qua nhiều lần rồi, không có gì to tác cả… Minh Bảo không có may mắn sống dài, sống hạnh phúc. Hắn không tìm ra kỳ tích của mình, không tìm ra!
Khép lại đôi mắt, ánh sáng của ngôi sao chói lòa rồi nó phát nổ! Trong ánh hào quang mang hơi thở cái chết, một bóng áo lam từ đâu bay vào. Hàng trăm vạn dặm phàm giới, tiên giới, ma giới, minh giới đều thấy được ánh sáng đó. Đẹp như thánh thần, hùng vĩ đến đáng sợ.
- Đây là…
Ma tộc và tiên môn đều đình chỉ, cùng quay mặt nhìn về nguồn sáng. Họ không biết lịch sử, cũng chưa từng chứng kiến nên chẳng hiểu ý nghĩa của nó là gì. Tố Linh đang đứng trên một ngọn đồi phương xa, tay bất giác ôm lấy bụng, mắt lệ trông đi. Có phải Minh Bảo không? Có phải chàng không? Thiếp vẫn chưa kịp nói chúng ta có một hài tử, vẫn chưa kịp nói ta yêu chàng, vẫn chưa kịp nói…
Trên đỉnh Kim Tinh, Tú Thanh ôm cây cột nhìn về cùng một hướng, con bé dụi mắt, đem lệ bội lên gò má đỏ ửng. Thanh nhi nói rồi, ta sẽ đợi lão quân! Ngài phải trở về đấy!
Ở Ma cung đỗ nát, Vân Ti Thiên cũng thấy ánh sáng trên đầu. Nàng từ ghế phượng đứng dậy, nhẹ nhàng ngâm đôi câu thơ:
- “Một ngày mỏi bước, quay đầu lại…Vàng tựa đá, tình tựa lá, héo rụng rơi cành…”
Có rất nhiều phiên bản được ghi chép về sự kiện năm đó. Có cái nói Tam điện hạ triệu hồi Ma vực, cùng Ma Vương đồng vu quy tận, Thái Hành lão quân không may bị hút chung vào. Có cái lại ghi Thái Hành lão quân đem chính sinh mệnh làm tế vật, triệu hồi Ma Vực tiêu diệt hai đại ma đầu nguy hiểm nhất lục giới. Một bản khác lại ghi Ma Vương bị Thái Hành lão quân và Tố Minh Bảo vây đánh, trước khi kiệt sức đem cả ba nhảy vào Ma vực.
Dù là phiên bản nào thì cái kết chung chính là ba người con cuối cùng của Ma Thần, đều biến mất ngày hôm đó.
Ma đế băng hà, Minh Bảo đoạn mệnh, Thái Hành cũng ra đi.
Ba cái kết tuy có phủ phàng nhưng đây là sự thật!
.
.
Nhiều năm sau đại chiến lịch sử, Tiên môn cùng Ma giới đều khôi phục, lại đối đầu nhau như xưa, lại trường kỳ tranh chấp…
Ngày và đêm vẫn luân chuyển
Xuân, hạ, thu, đông không sai lệch
Tháng tháng năm năm rồi cùng như nước chảy mây trôi…
Một hôm nọ Tố Linh có khách viếng thăm, là một tiểu tiên nga rất xinh đẹp của Kim Tinh môn. Nàng đem tới một cái rương to, đôi mắt trong veo nói với Tố Linh
- Tỷ tỷ, đây là kỳ tích. Có một người dặn dò muội sau khi hắn chết phải đưa nó cho tỷ!
Cô bé mỉm cười, cúi đầu rồi cứ vậy ra về. Tố Linh ngơ ngác đem cái rương mở ra. Vật nằm bên trong được gói vào vải lụa ấm áp. Nàng đưa tay sờ, thấy nó khẽ động
- Đây là trứng chim phượng.
Phong Trạch ngồi kế bên nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn tiếp tục im lặng nhìn cô gái nhỏ năm nào nay đã hoàn toàn lớn, nàng ôm quả trứng vào lòng, lệ nhiều năm vốn khô giờ lại chảy…
.
.
Rồi một ngày khác, Phong Trạch có việc xuống phàm giới. Hắn tình cờ gặp được một thiếu nữ váy vàng sáng rực, nét mặt thanh thoát, nụ cười ung dung. Trong biển người mênh mông, hắn hoang mang đuổi theo bóng nàng, bắt được bàn tay cô gái ấy
- Thiên Thiên!
Cô gái nhìn hắn, nhẹ nhàng cười
- Công tử lầm người.
Phong Trạch lắc đầu. Hắn biết là nàng, thân xác không phải nhưng linh hồn là nàng.
- Tại sao nàng có Ma khí?
Cô gái mị mị cười
- Công tử muốn giết ta? Tu ma hay tu tiên thì có gì khác biệt? Công tử thỉnh tự trọng, ta là Lệ Lệ. Ngài nhầm người rồi!
Nàng khéo léo thu tay về, mất hút giữa biển người. Một ma đầu hộ vệ theo sau thấp thỏm hỏi
- Hoàng hậu, có cần xử lý tên kia không?
Ma Hậu khẽ cười, lắc lắc đầu
- Cố nhân, tuy duyên cạn nhưng còn chút nghĩa!
.
.
Nghe đồn trong lục giới nổi tiếng ba vị tài nữ.
Tố tiên tử ở Hoa Đông danh chấn thiên hạ, pháp thuật cao cường, lạnh lùng tôn quý. Nàng từng bước đi lên địa vị Minh tôn, trở thành bậc trưởng lão được trọng vọng của Tiên phái
Tú Thanh cô nương ở Kim Tinh là linh tinh đầu tiên được bái sư và nhập đạo. Từ đó tiên tắc thay đổi, có không ít phàm vật khác được bước vào hàng ngũ tiên nhân. Dáng người nàng nhỏ nhắn đáng yêu. Rất giỏi kiếm pháp và độc dược. Mặc dù bị dèm pha là một con chuột từ xó xĩnh chui ra nhưng Tú Thanh tiên nữ không bao giờ cúi đầu tự ti, nàng chứng minh cho họ thấy mình không hề thua kém bất cứ kẻ nào. Gia Lăng bà bà rất hài lòng, xem nàng là đồ đệ trân bảo.
Người cuối cùng chính là Ma Hậu đứng đầu Ma giới, chưởng quản Ma tộc thay cho chồng đã băng hà. Nàng thích mặc váy vàng, luôn rực rỡ như tiên nữ. Hành động sắc sảo, ứng xử khôn ngoan. Nhờ có Ma Hậu mà cuộc chiến Ma- Tiên trở nên ôn hòa chưa từng có.
Trùng hợp là ba nữ tử này đều không lấy chồng hay tái giá. Các nàng đều nói đang đợi một người. Cho dù đợi mãi mãi vẫn không bỏ cuộc. Ba cô gái đều có ba câu chuyện không tiếc lộ, họ giống đóa huệ trắng tinh khiết và trung tirnh. Chờ đợi một tình yêu, chờ đợi không cần biết là tuyệt vọng, vô vọng hay hy vọng…
.
.
Thiền gia gia đặt cuộn giấy xuống bàn, tấm tắc nói với Gia Lăng bà bà.
- Lão Ô lẩm cẩm mà không lục nghề. Hôm qua ta tìm được hắn, nhờ tiên đoán vận mệnh của mình. Nàng biết hắn nói sao không?
Gia Lăng lơ đễnh hỏi:
- Sao?
- E hèm, lão phán rằng “Tuổi già, xuân vẫn chưa qua. Tình còn dang dở với nàng Lăng Lăng”
Gia Lăng bà bà một phát giơ chân đạp Thiền thị xuống đất, phe phẩy bỏ đi. Lão chật vật vuốt râu bò dậy, xoa xoa cái mông đau. Í ới chạy đuổi theo. Trên bàn, cuộn giấy vẫn để mở, là bút tích năm đó của Ô Vân:
“Thiên mệnh một đường duyên lắc léo
Vừa kéo mạch Thần phụ sinh ra
Băng hà, đoạn mệnh, chia xa
Tam cục, tam kết, tam ngả
Hoa Sơn buồn bã khúc cầu hoàng
Đến nay chim phượng hết lang thang
Cố nhân còn đó mà duyên cạn
Xuôi cùng năm tháng, thiếp đợi chàng.”
[HẾT]
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phù Vân Hoa
Hoa Ban
Phù Vân Hoa - Hoa Ban
https://isach.info/story.php?story=phu_van_hoa__hoa_ban