Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhất Kiếm Động Giang Hồ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 59 - Tình Ái
C
hiêu kiếm của Tư Mã Thường cực kỳ thần tốc và ảo diệu, kiếm quang tự chớp giật lưng trời, chỉa thẳng vào chưởng tâm Lỗ Thiếu Hoa.
Lỗ Thiếu Hoa không dám dùng bàn tay bằng xương bằng thịt đối chọi thẳng với mũi kiếm thép tinh vi bách luyện, nên vội thu chưởng lại, biến chiêu ứng phó.
Nhưng Tư Mã Thường đâu để cho y dễ dàng biến chiêu, bèn khoa trường kiếm phóng ra ba chiêu liền, bức bách y phải lùi lại mấy bước.
Tư Mã Thường băng lãnh lên tiếng:
- Lỗ Thiếu Hoa, hãy nói cho rõ chuyện cái đã, rồi tái đấu cũng chưa muộn.
Lỗ Thiếu Hoa cười gằn:
- Còn gì đáng nói nữa mà nói cho phí lời. Sự thể đã quá rõ ràng rồi, ngươi muốn thừa cơ hội này tỉa bớt đối thủ để dể bề tranh đoạt kho tàng Hoàng Kim Thành, bộ ta không biết sao?
Nói dứt, hữu thủ đã đàn xuất một dây chỉ phong, bắn ngay bàn tay cầm kiếm của Tư Mã Thường, đồng thời tả chưởng nhã kình khí cuồn cuộn, đập vào ngực đối phương.
Đôi mắt Tư Mã Thường chớp ngời ánh phẫn nộ, trường kiếm lại vung lên, kiếm khí ào ạt, tiết giải ngay chỉ phong, lại phong tỏa cả chưởng thế của Lỗ Thiếu Hoa, vừa hằn học hỏi:
- Họ Lỗ, tại sao ngươi không nghĩ là do kẻ khác mà cứ đề quyết là ta?
Lỗ Thiếu Hoa nói:
- Ta không hồ đồ đâu. Ta biết Văn Nhân Tuấn đã hạ sát một thuộc hạ của ta, nhưng thêm hai người nữa đã tử thương vì đao kiếm, thì chính ngươi với Nam Cung Thu Lãnh đã hạ độc thủ chớ còn ai, vì Văn Nhân Tuấn với Tiếu Bao Tự đâu có mang binh khí?
Y lại huy chưởng tấn công tiếp.
Tư Mã Thường quát:
- Gã họ Lỗ! Ta hiểu rồi, ngươi kiếm cớ gây sự. Hay lắm ngươi đã tự tìm cái chết, thì xem đây!
Hắn đảo thanh trường kiếm một vòng, hàn quang rợn người, bức bách Lỗ Thiếu Hoa lùi lại hai bước.
Bỗng dưng, trong nhãn tuyết hắn lấp loáng tia khác lạ, hắn chợt thu kiếm, nhảy lui, lại quát:
- Hãy khoan!
Lỗ Thiếu Hoa lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn trăn trối lời gì nữa?
Tư Mã Thường hỏi lại:
- Ngươi có nghĩ đến bọn Kim Thiếu Thu không? Họ cũng mang đao kiếm vậy, nếu họ đã âm thầm ám toán người của ngươi thì sao?
Lỗ Thiếu Hoa cười lạt, còn chưa kịp nói gì thì, thình lình có tiếng thét vang lên từ phía đằng kia.
Cả Lỗ Thiếu Hoa, Hậu Đắt Kỷ, Hoàng Thanh lẫn Tư Mã Thường đều sửng sốt, đưa mắt nhìn.
Lại bất thần có một bóng người phi thân xẹt lại, chính là một trong bốn hán tử hắc y vệ sứ của Kim Thiếu Thu Vân Mộng thế gia.
Hữu thủ của hắn ôm lấy mé sườn bên tả, dáng điệu cho thấy đã thọ thương.
Lỗ Thiếu Hoa liền cất tiếng dõng dạc:
- Lỗ Thiếu Hoa đang ở đây, vị huynh đệ kia có chuyện gì vậy?
Hắc y hán tử vừa nghe như thế, lập tức gắng sức lạng người đến trước mặt Lỗ Thiếu Hoa, bàn tay hữu đang bụm vết thương bên sườn của hắn đang đầm đìa máu, chứng tỏ thương thế của hắn không nhẹ. Hắn đứng hơi loạng choạng cất giọng yếu ớt:
- Thưa Lỗ Thiếu Chủ, tại hạ vừa bị người chém lén một đao.
Lỗ Thiếu Hoa giương mày hỏi:
- Ai?
Hắc y hán tử đáp:
- Tại hạ không thấy rõ là ai, mà chỉ biết kẻ ấy sử dụng đao, xuất thủ cực nhanh, tại hạ vừa kêu lên thì hắn đã lánh đi ngay rồi, khuất dạng trong sương mù chớp mắt.
Lỗ Thiếu Hoa quay phắt sang Tư Mã Thường hỏi:
- Tư Mã Thường, ngươi co nghe rõ không? Kim Thiếu Thu chẳng lẽ lại đả thương người nhà?
Tư Mã Thường hỏi lại:
- Ngươi muốn nói là Nam Cung Thu Lãnh vừa động thủ chớ gì?
Lỗ Thiếu Hoa lạnh lùng:
- Ngươi đã ở đây thì kẻ đó chính là hắn chớ còn ai nữa. Hai ngươi rõ ràng đã âm mưu với nhau, kẻ đi một phía, mai phục ám toán người.
Tư Mã Thường nạt ngang:
- Chớ có nói càng. Ai thèm làm chuyện lén lút đê tiện như thế! Ngươi đừng có ngậm máu phun người.
Lỗ Thiếu Hoa "hừ" lạnh lùng:
- Đừng quanh co chối cãi!
Y liền đưa tay ra hiệu với hắc y hán tử và bảo:
- Chúng ta cùng ra tay, hạ phứt tên thất phu lai căng hai giòng máu này cho rảnh.
Hắc y hán tử lẹ làng tuốt kiếm ra.
Tư Mã Thường chớp ngời nhãn tuyết xanh biếc, nghiến răng thốt sang sảng:
- Được! Tốt lắm! Gã họ Lỗ, ta đã vì lẽ phải mà phân giải chớ đâu vì sợ ngươi. Ta chấp cả bọn cả lũ các ngươi đấy. Nhưng ta cũng chẳng dại gì mắc mưu bọn ngươi, hãy để ta kiếm gặp Nam Cung Thu Lãnh rồi sẽ hay.
Thình lình hắn chuyển động thân lướt vèo đi.
Lỗ Thiếu Hoa chưng hửng quát to:
- Thất phu! Ngươi chạy đâu. Nạp mạng đây!
Y lẹ làng phi thân đuổi theo.
Hoàng Thanh vội vàng bám sát ngay.
Hắc y hán tử không chậm hơn chút nào, vọt đi liền.
Người chậm nhứt còn đứng lại là Hậu Đắt Kỷ.
Nàng cũng phi thân tiến lên, nhưng vì sương mù quá dầy đặc, chẳng còn thấy bóng dáng Lỗ Thiếu Hoa với bọn ngươi kia đâu nữa.
Nàng nhận ra, chỉ có một mình trơ trọi.
Nàng quính quáng hoang mang, vừa tiếp tục lướt tới, vừa cất tiếng gọi Lỗ Thiếu Hoa.
Một chập sau, bất chợt nàng trông thấy trong màn sương mù trước mặt lờ mờ có một bóng người dong dỏng cao. Mừng rỡ, nàng kêu lớn:
- Lỗ Thiếu Hoa!
Và nàng chạy a đến.
Người này thoắt tạt sang trái một bước, vừa quay thoắt lại.
Diện đối diện, trong khoảnh khắc, Hậu Đắt Kỷ liền nhìn rõ ra; không phải là Lỗ Thiếu Hoa mà là Bá Đao Nam Cung Thu Lãnh.
Nàng kinh hãi, toan tháo lui.
Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến nàng không dám chuyển động, vì Nam Cung Thu Lãnh đã ngăn lối. Có điều, hắn chẳng ngăn nàng bằng tay chân hay thanh đao mà chỉ bằng lời nói. Đúng ra, hắn cũng chẳng quát tháo bởi nàng đứng yên, song tiếng nói của hắn như có uy lực đã làm cho đôi chân nàng tự động nhũn ra, không lùi được.
Hắn xạ nhãn tuyến lạnh lẽo hỏi:
- Tại sao ngươi lạc lõng có một mình thế này? Lỗ Thiếu Hoa đâu?
Hậu Đắt Kỷ quả đang sợ thật sự. Nàng tự hiểu, không phải là đối thủ của Nam Cung Thu Lãnh. Nếu hắn mà tuốt đao xông tới thì cầm bằng nàng khó mà thoát chết. Nàng gắn gượng đè nén cơn sợ hãi, cười nói:
- Tiện thiếp không ngờ lại là tôn giá...
Nam Cung Thu Lãnh lại hỏi:
- Nếu biết là ta, thì ngươi không đến gần, phải không?
Hậu Đắt Kỷ lẹ lẹ cải chính:
- Không phải vậy đâu. Không phải vậy đâu. Nếu sớm biết là tôn giá thì tiện thiếp chạy lại càng mau hơn.
Nam Cung Thu Lãnh "ủa" một tiếng, ngó nàng chằm chặp, hỏi gặng:
- Thật không? Tại sao thế?
Hậu Đắt Kỷ cố nhoẽn một nụ cười kiều mỵ, đáp khẽ:
- Tại vì tiểu muội ưa thích đại ca.
Bỗng nhiên nàng thay đổi cách xưng hô đầy thân thiện.
Nam Cung Thu Lãnh cười khảy, gằn giọng rợn người:
- Đừng giở thói như vậy với ta, ta không phải là cái thứ nam nhân như Lỗ Thiếu Hoa, ta không mê nổi cái thói như vậy của ngươi đâu.
Hậu Đắt Kỷ chợt nghe một cảm giác phức tạp trong lòng, vừa hoang mang, vừa e thẹn, lại vừa nể nang. Nàng thỏ thẻ:
- Tiểu muội thực tình. Đại ca có thể không tin, nhưng tiểu muội cứ nói thật, ngay từ lúc đầu thấy đại ca, mặc nhiên tiểu muội đã ngấm ngầm thấy ưa thích ngay. Tiểu muội cũng chẳng hiểu tại sao lại nảy sinh thiện cảm như thế, có lẽ do ở đại ca biểu hiện cả một vẻ lạnh lùng tột độ.
Nam Cung Thu Lãnh nói:
- Ta vốn là hạng người như thế, đối với ai ta cũng như thế. Ta không ưa nữ nhân, mà từ bao giờ cho tới bây giờ cũng chả có một nữ nhân nào ưa thích ta.
Hậu Đắt Kỷ thầm cảm thấy dễ chịu, vì cho là Nam Cung Thu Lãnh đã hoàn toàn nói thật. Nàng bớt hẳn sự lo sợ, giọng nói càng trở nên nhiệt thành.
- Đại ca không ưa thích nữ nhân e đó chỉ là một thiên kiến bên ngoài chớ không hẳn là sự thực trong đáy con tim. Ngoại diện tuy dáng vẻ và lời nói của đại ca lạnh nhạt, nhưng thực ra, tâm của đại ca không lạnh nhạt, mà còn trái lại. Từ xưa đến nay, bất luận là nam hay nữ, chẳng một ai là không rung động vì ái tình...
Nàng ngừng một chút, ngước đôi mắt nhìn Nam Cung Thu Lãnh, lại tiếp lời:
- Đại ca bảo rằng chưa từng có một nữ nhân nào ưa thích đại ca, ấy là do đại ca có cái bề ngoài quá ư băng giá, quá ư lầm lì, che lấp hẳn đi phần tình cảm của đại ca, khiến chẳng ai dám gần, chớ thật ra, theo tiểu muội hiểu, một con người như đại ca tình cảm rất phong phú, tựa một lò lửa than ầm ĩ cực mạnh, nếu có người khêu dậy, lửa sẽ bừng lên và vĩnh viễn sẽ không tắt. Tiểu muội nói thế, đại ca thấy có đúng không?
Nam Cung Thu Lãnh cười lạt:
- Toàn là những sáo ngữ, hồ đồ. Giữa ta và cô nương ừm... bất quá chỉ mới gặp nhau lần đầu...
Tự dưng hắn bỏ đi tiếng "ngươi", mà gọi nàng bằng "cô nương".
Hậu Đắt Kỷ hăm hở lý luận:
- Có câu:
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng". Kể chung về sự giao dịch giữa mọi người với nhau còn như thế, huống chi trong lãnh vực tình cảm nam nữ, càng có điểm ảo diệu, chỉ cần thấy nhau một lần, thậm chí, chỉ cần giao chạm nhau một ánh mắt thôi, nếu là đôi tâm hồn thích hạp nhau, tự nhiên sẽ yêu mến nhau ngay và cảm thông như như đã từng biết nhau từ lâu...
Nam Cung Thu Lãnh chưa kịp nói gì, Hậu Đắt Kỷ lại nối lời:
- Nói không phải khoe khoan, chứ tiểu muội vốn bẩm sinh có đôi nhãn quang đặc biệt, lại từng có kinh nghiệm khá nhiều về việc nhận xét con người, nên chỉ một hai lần nhìn qua là tiểu muội hiểu ngay về con người đó...
Nam Cung Thu Lãnh ngắt ngang:
- Thôi, nói đã nhiều rồi, dầu có cố thuyết thêm gấp vạn lần nữa cũng không lung lạc nổi ta đâu. Ta không thích, ta ghét cái lối dài dòng hoa ngôn mỹ ngữ ấy lắm, đừng khiến ta phải cáu lên. Chấm dứt câu chuyện và lẹ lẹ rút đi, dang ta ra cho xa kẻo ta nổi giận thì chạy không kịp đấy.
Lạ thay, cho đến bây giờ thì Hậu Đắt Kỷ chẳng những không còn mảy may úy kỵ, hoang mang nữa, mà tâm tình nàng đã trở nên am tường, cởi mở và tươi vui...
Nàng không đi đâu cả. Nàng cứ ở lại. Nàng nhận thấy Nam Cung Thu Lãnh không chỉ có cái bề ngoài lạnh lùng đáng sợ mà càng nhìn lâu, càng nảy sinh thiện cảm, nếu so với Lỗ Thiếu Hoa thì Nam Cung Thu Lãnh chân thực, khẳng khái, "dễ coi" hơn nhiều.
Nàng thản nhiên nói:
- Tiểu muội tự nguyện làm kẻ khêu dậy lò lửa trong nội tâm đại cạ..
Nam Cung Thu Lãnh xạ ánh mắt rợn người, dặt tay lên chuôi đao, băng giá cất tiếng:
- Đừng đợi ta rút đao khỏi vỏ!
Hậu Đắt Kỷ khẩn thiết:
- Nếu đại ca đã nhứt định xua đuổi, thì tiểu muội đành đi, nhưng tiểu muội muốn nói thêm với đại ca một lời.. Một con người, nếu đúng là con người, không thể vĩnh viễn không biết đến ái tình, cũng không nên suốt đời chẳng có một bằng hữu nào. Như thế là thiếu hẳn tình người. Mà con người thiếu tình người thì cho dù thành tựu phi thường về mặt võ công đi nữa, cũng chẳng hơn gì một chữ hư không, vì nó sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dứt lời, nàng uyển chuyển xoay người, toan cất bước.
Bỗng nghe Nam Cung Thu Lãnh quát:
- Đứng lại!
Hậu Đắt Kỷ nghe cả một luồng giá buốt thấm vào gáy, chạy dài xuống xương sống.
Nàng liền quay lại và cảnh trạng trước mắt khiến quả tim nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, huyết mạch cơ hồ đông đặc...
Thanh bảo đao lạnh toát, lấp loáng của Nam Cung Thu Lãnh đã tuốt khỏi vỏ tự lúc nào rồi, đang chìa vào cổ nàng.
Bất thần, đao quang dừng lại, chỉ còn cách thịt da nàng trongđường tơ kẻ tóc.
Nam Cung Thu Lãnh mặt như tảng băng, nhãn tuyết chớp ngời, âm thầm hỏi:
- Ngươi thực sự muốn làm một cuộc thử thách với ta.
Hậu Đắt Kỷ đã trấn tĩnh, đáp:
- Nếu hai chữ thử thách của đại ca hàm nghĩa là muốn cho tiểu muội khêu dậy lò lửa nội tâm của đại ca, thì tiểu muội sẵn sàng chấp nhận cuộc thử thách.
Nam Cung Thu Lãnh lại hỏi:
- Ngươi không sợ chết?
Hậu Đắt Kỷ thản nhiên trả lời:
- Đại ca không thể hạ sát tiểu muội, vì lẽ đại ca không hẳn là con người khát máu vô tình.
Nam Cung Thu Lãnh bỗng đổi cách xưng hô, gặn hỏi tiếp:
- Cô nương bảo rằng thật tâm yêu thích ta?
Một ngọn lửa nhiệt tình chợt dâng trào trong tâm khảm khiến nàng gật đầu quả quyết:
- Đúng vậy!
Nam Cung Thu Lãnh buông lững từng tiếng:
- Ta không tin!
Hậu Đắt Kỷ nói:
- Nếu cần mổ tim để xem lời nói là chân hay giả, thì xin đại ca cứ mổ tim tiểu muội mà xem.
Nam Cung Thu Lãnh cười lạt:
- Được!
Chợt thấy thanh bảo đao trên tay hắn lóe rực hào quang, rồi tắt ngấm.
Hậu Đắt Kỷ thỏ thẻ:
- Ủa! Sao đại ca không mổ tim tiểu muội đi!
Thì ra, Nam Cung Thu Lãnh đã tra đao vào vỏ, hắn hít vào một hơi chân khí nói:
- Không hiểu tại sao tự dưng ta tin tưởng cô nương, chưa bao giờ ta tin một ai...
Hậu Đắt Kỷ nghe rộn rã con tim, giọng tha thiết:
- Như vậy là phải! Tiểu muội cũng không hiểu tại sao bỗng nhiên nảy sinh mối tình cảm mãnh liệt với đại ca, tự thấy y như đã là người của đại ca, đã hoà hợp thành một khối với đại ca vậy.
Nam Cung Thu Lãnh ngưng thần nhìn sâu vào mắt nàng một lúc, thình lình chụp tay nàng, kéo vào lòng, ghì chặt.
Hậu Đắt Kỷ thoạt tiên lấy làm lạ, nhưng liền đó, nghe rung động sâu xa, và tự nhiên đôi bàn tay ngà ngọc đã vòng qua lưng Nam Cung Thu Lãnh.
Cả hai như đếm được từng nhịp trong tim của nhau.
Trãi qua một lúc thật lâu, thật lâu...
Nam Cung Thu Lãnh từ từ nới lõng vòng tay và lại nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt vời của nàng, cất giọng ôn nhu đôi phần:
- Phi Dao! Nàng thật lòng chứ?
Hậu Đắt Kỷ nũng nịu đáp:
- Vừa rồi, đã chẳng chịu mổ tim tiểu muội mà coi, bây giờ lại hỏi.
Nam Cung Thu Lãnh nghiêm chỉnh sắc diện, gằn rõ từng tiếng:
- Phi Dao, nghe đây, từ lúc này trở đi, nàng là của Nam Cung Thu Lãnh ta rồi, ta không chấp nhận bất cứ kẻ nào tiếp cận nàng cũng không bằng lòng cho nàng tiếp cận với bất cứ kẻ nào hết, nếu trái lời, ta sẽ không dung mạng.
Hậu Đắt Kỷ nở nụ cười sung sướng trên đôi môi anh đào, đùa yêu:
- Ghen ơi là ghen!
Nam Cung Thu Lãnh gật gù:
- Ta vốn là như vậy. Trên đời, chẳng một thứ tư hữu nào quí giá bằng tư hữu tình ái.
nếu nàng không nguyện ý tuân theo như thế, thì ngay bây giờ cứ ly khai ta vẫn còn kịp.
Hậu Đắt Kỷ thỏ thẻ:
- Tại sao tiểu muôi lại không nguyện ý! Dù đại ca có băm nát tiểu muội ra, tiểu muội vẫn không rời đại ca.
Nam Cung Thu Lãnh chẳng nói gì thêm, đôi mắt vốn băng giá của y chợt biến thành hai luồng sóng nhiệt tình.
Hậu Đắt Kỷ nhắm nghiền mỹ mục, ngoan ngoãn rút càng sát vào lòng Nam Cung Thu Lãnh và như kẻ đang say giấc mộng thần tiên, cất giọng ngọt ngào:
- Miễn là đại ca trọn dạ yêu thương thì bất luận như thế nào tiểu muội cũng tự nguyện chìu theo đại ca và dẫu có chết vì nhau, tiểu muội vẫn sung sướng.
Nam Cung Thu Lãnh cài bảo đao lên lưng, âu yếm dìu nàng cùng tiến vào một đám cỏ gần đấy.
Không biết có phải do gió thổi hay bởi lý do gì khác, mà giữa đám cỏ cứ chẳng ngớt lay động.
Một lúc sau, cảnh trạng hoàn toàn yên tĩnh.
Trải qua một hồi yên tịnh như thế, bỗng nghe từ trong đám cỏ rậm trổi lên giọng oanh khe khẽ của Hậu Đắt Kỷ:
- Tiểu muội đã như thế là thực tâm hay không thực tâm?
Lại có tiếng Nam Cung Thu Lãnh, không còn một chút hơi hướm băng giá nào như trước nữa, mà hết sức nồng nàn:
- Dao muội! Thật là diễm phúc cho ta. Không ngờ hiền muội vẫn là một.. hảo cô nương!
Hậu Đắt Kỷ thỏ thẻ:
- Bất quá tiểu muội chỉ tùy cơ ứng biến, vờ làm thân với Lỗ Thiếu Hoa cốt lợi dụng hắn mà dự phần vào kho tàng Hoàng Kim Thành, chớ phẩm cách hắn có đáng gì.
Nam Cung Thu Lãnh nói:
- Hiện tại, kho tàng Hoàng Kim Thành không còn có nghĩa gì đối với tiểu huynh nữa, từ nay trở đi tiểu huynh sẽ không tái dự vào cuộc tranh đoạt...
Hậu Đắt Kỷ vui mừng nối lời:
- Tiểu muội cũng vậy. Mà đôi ta chỉ ước mong sẽ có một gian nhà tranh, một khoảnh hoa viên, một thửa ruộng... là quá đủ, là tốt đẹp nhất đời rồi.
Nam Cung Thu Lãnh nhiệt thành:
- Không khó, rồi đôi ta sẽ có tất cả những thứ ấy, sau khi rời khỏi nơi đây.
Hậu Đắt Kỷ nói:
- Nói giả tỷ, dù chẳng thoát khỏi nơi đây cũng chẳng hề chi, miễn có đại ca kế cận, là hay nhất rồi, kể cả có chết luôn trong kỳ trận trúc lâm này tiểu muội cũng cam tâm.
Nam Cung Thu Lãnh dịu dàng:
- Tiểu huynh không muốn chết, tiểu huynh muốn sống mãi sống hoài, cũng như hiền muội phải sống sống mãi.
Hậu Đắt Kỷ cười khúc khích:
- Nói nghe ghét quá đi thôi. Người chớ bộ thiên tiên hay sao mà trường sinh bất tử.
Nam Cung Thu Lãnh cũng cười:
- Bất luận sống hay chết, cũng chẳng đáng kể, điều thiết yếu là đôi ta phải luôn luôn bên nhau. Từ nay, cuộc sống của tiểu huynh đương nhiên có nghĩa là phải có hiền muội cận kề, nếu không, tất cả không gian đều vô nghĩa.
Hậu Đắt Kỷ nói:
- Phải rồi! Tiểu muội cũng vậy. Đôi ta, đúng ra không chỉ cận kề, mà đã hoà lẫn vào nhau, sẽ mãi mãi có nhau, đời đời kiếp kiếp...
Không nghe Nam Cung Thu Lãnh nói gì thêm, nhưng bỗng nghe Hậu Đắt Kỷ khẽ kêu "oái" một tiếng và cười khúc khích.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhất Kiếm Động Giang Hồ
Độc Cô Hồng
Nhất Kiếm Động Giang Hồ - Độc Cô Hồng
https://isach.info/story.php?story=nhat_kiem_dong_giang_ho__doc_co_hong