Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nghịch Thiên Tu Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 59: Trở Về
Đ
ứng trên một ngọn đồi cao, nhìn về thôn nhỏ phía dưới chân đồi. Trong lòng Diệp Khôn tràn đầy cảm xúc, cảm khái không thôi.
Đã gần ba năm rồi, hôm nay hắn mới trở về quê nhà. Nhìn vùng đất thân quen, trong đầu Diệp Khôn ùa về biết bao nhiêu là kỷ niệm của thời thơ ấu. Với rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ và khó quên.
Cầm miếng ngọc giản trên tay, Diệp Khôn lâm vào trạng thái trầm mặc rất lâu.
Ngọc giản này, chính là tín vật Mộc Chính Đoàn đưa cho hắn trước khi đi. Như đã hứa, chỗ tốt Mộc Chính Đoàn sẽ đem lại cho Diệp Khôn chính là một cơ hội, có thể gia nhập vào Ngũ Hành Phái làm môn nhân đệ tử. Điều mà rất nhiều tán tu như hắn, hằng mong muốn.
Theo như Mộc Chính Đoàn nói, chỉ cần đem ngọc giản này, tới Đại Hội Thăng Thiên diễn ra ở Linh Sơn, gặp người của Ngũ Hành Phái, giao cho họ, thì sẽ có cơ hội rất lớn có thể gia nhập vào Ngũ Hành Phái.
Trước khi đi, Mộc Chính Đoàn còn phát hiện ra, Diệp Khôn đối với trần duyên thế tục vẫn còn sâu đậm. Vì vậy lão đã khuyên nhủ hắn, nên trở về quê nhà, dứt khoát chặt đứt phàm trần. Như vậy, sau này bước trên con đường tu tiên, mới thuận lợi được, sẽ không bị tâm ma làm ảnh hưởng.
Điều này khiến cho Diệp Khôn, cứ canh cánh mãi trong lòng. Hắn từ trước tới nay, là người trọng tình trọng nghĩa. Tình cảm với gia đình và người thân rất sâu đậm. Bảo hắn chặt đứt quan hệ với họ, việc này đối với hắn đúng là khó, rất khó.
Cất miếng ngọc giản đi, Diệp Khôn thở dài một tiếng.
“Không biết bây giờ cậu mợ thế nào rồi, mình đã đi lâu như vậy, chắc là bọn họ lo lắng lắm đây.”
Trên mặt y toát lên vẻ nghiêm nghị, nhìn về phía Hà Gia Thôn. Hai mắt hắn lóe lên, thay vào đó là vẻ mặt kiên định. Toàn thân hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng một bên lao về Hà Gia Thôn. Nhìn kỹ thì hướng hắn tới, là một ngôi nhà tranh nhỏ nằm ở phía cuối thôn.
Bên trong ngồi nhà tranh, một trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, nước da hơi ngăm đen, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Trên trán trung niên còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, vẫn chưa lau khô. Đang ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ bằng gỗ, cầm cốc nước trong tay, thi thoảng đưa lên miệng uống một hụm.
Bên cạnh trung niên, là một thiếu phụ chạc tuổi ba mươi, dáng người nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi. Trên tay cũng đang cầm một cốc nước, thi thoảng cũng đưa lên miệng uống một ngụm. Dường như hai người này, vừa làm công việc gì đó nặng nhọc, hiện tại họ đang ngồi ở đây nghỉ ngơi.
Hai người này không phải ai khác, chính là cậu mợ của Diệp Khôn. Dương Cảnh và Tạ Mẫn Nhu
Dương Cảnh đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn thiếu phụ bên cạnh ôn hòa nói: “Mẫn Nhu, để nàng làm cùng ta, khiến nàng phải chịu khổ rồi.”
“Sao huynh lại nói vậy? Việc này tuy có vất vả một chút, nhưng cũng đâu thấm gì. Phải be bờ cho xớm thì mới có đất để gieo trồng. Để một mình huynh làm, thì khi nào mới xong” Tạ Mẫn Nhu nghe trượng phu nói vậy, khẽ cười nói.
“Tuy vậy, nhưng ta vẫn...” Dương Cảnh còn chưa nói hết câu, thì đột nhiên nhìn thấy trước cửa nhà xuất hiện một thiếu niên, đang đứng nhìn mình.
Dương Cảnh giật mình kinh hãi, đứng dậy ôm lấy Tạ Mẫn Nhu lùi lại phía sau, đứng sát vào vách tường, tỏ vẻ đề phòng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước cửa lắp bắp nói:
“Ngươi...ngươi là ai? Tại...tại sao đột nhiên xuất hiện trước của nhà ta?”
Đột nhiên bị trượng phu ôm lấy mình kéo về phía sau, Tạ Mẫn Nhu giật mình, không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên trước cửa nhà, thì cũng đầy kinh ngạc lẫn sợ hãi. Có điều khi nhìn kỹ qua dung mạo của thiếu niên, Tạ Mẫn Nhu đột nhiên kích động, như nhớ tới điều gì, đang định lên tiếng. Nhưng còn chưa kịp nói gì, thì thiếu niên trước mặt đã lên tiếng.
“Cậu, mợ! Là con đây! Hai người không nhận ra con ư?”
“Ngươi là...Diệp Khôn? Có đúng là Diệp Khôn không?” nghe câu nói của thiếu niên, Tạ Mẫn Nhu thất thanh hô lên.
“Diệp Khôn? Chẳng phải nó đã chết cách đây một năm rồi sao? người này là...” Dương Cảnh nghe vậy, trong lòng đầy kinh ngạc, như không tin vào tai mình nói.
Diệp Khôn thấy vậy, liền đi tới trước mặt hai người quỳ xuống kích động nói: “Cậu, mợ! Hài nhi bất hiếu, đã để cho hai người phải lo lắng. Con đúng là Diệp Khôn đây, con vẫn chưa chết.”
Dương Cảnh toàn thân chấn động, y lấy lại bình tĩnh, đi lại trước mặt Diệp Khôn quan sát thật kỹ, một lúc lâu sau, hai tay y túm lấy bả vai Diệp Khôn kích động nói:
“Diệp Khôn, đúng là con rồi. Ông trời thật có mắt, con vẫn chưa chết. Nào, mau đứng dậy, lại ghế ngồi.”
Diệp Khôn xúc động, nhưng cũng không nói gì, theo Dương Cảnh đứng dậy đến bên bàn gỗ kéo lấy một cái ghế ra ngồi xuống.
“Mẫn Nhu, đúng là Diệp Khôn rồi. Nàng mau lại đây, xem cháu nó” Đỡ Diệp Khôn đứng dậy, ngồi vào ghế. Dương Cảnh quay sang Tạ Mẫn Nhu tươi cười nói.
Tạ Mẫn Nhu vừa rồi nhận ra Diệp Khôn, nhưng nàng chưa chắc chắn lắm. Bây giờ thấy trượng phu và thiếu niên nhận nhau, nàng đã chắc chắn hắn đúng là Diệp Khôn. Trong lòng mừng rỡ, đi lại bên cạnh, ngắm nhìn Diệp Khôn thật lâu rồi ngồi xuống.
“Diệp Khôn, ruốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì? Mà hơn một năm trước Hà đại phu nói với chúng ta là con bị mất tích, rất có thể bị kẻ xấu sát hại. Lúc đó ta và mợ con rất đau khổ. Chúng ta đã hứa với tỷ phu và đại tỷ, là sẽ chăm sóc con thật tốt. Ấy vậy mà con lại sảy ra chuyện, khiến cho chúng ta rất buồn.” Dương Cảnh nhìn chăm chú Diệp Khôn hỏi.
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, tốt nhất con không nói ra thì hơn. Với lại lần này con về thăm cậu mợ một chút, sau đó sẽ rời đi. Biết được hai người vẫn mạnh khỏe là con mừng rồi.” Diệp Khôn thở dài một tiếng, chậm dãi nói.
“Cái gì? Con vừa về mà đã muốn đi luôn sao?” Dương Cảnh sửng sốt trước câu nói của Diệp Khôn, thất thanh la lên. Bên cạnh Tạ Mẫn Nhu cũng cùng một bộ dạng, không ngờ Diệp Khôn lại nói như vậy.
“Cậu, mợ! Hài nhi bất hiếu, không thể chăm sóc cho cậu mợ được. Nhưng mong hai người hãy hiểu cho con. Thân là nam nhi, trí ở bốn phương, nay con đã có mục tiêu của mình rồi. Con không muốn cứ ở đây mãi. Con muốn ra ngoài phát triển sự nghiệp riêng của mình. Mong hai người hiểu và thành toàn cho con.” Diệp Khôn kiên định, nói.
Dương Cảnh và Tạ Mẫn Nhu thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Một lúc lâu sau, Dương Cảnh mói nói.
“Diệp Khôn, nếu con đã nói như vậy thì ta cũng không cưỡng ép con làm gì. Con hãy theo đuổi lý tưởng của mình. Nếu sau này thành tài, thì hãy thay cha con, phát dương Diệp gia. Có điều, đường đời gập ghềnh khó đi, con hãy thận trong.”
“Điều này con biết, cậu cứ yên tâm. À phải rồi, A Ngưu với Tiểu Hoàn đâu? Sao không thấy hai chúng nó.” Diệp Khôn gật đầu ghi nhận lời dặn dò của Dương Cảnh, sau đó hỏi một câu.
“Hai anh em nó dắt nhau qua nhà Lý đại bá chơi rồi, chắc đến tối mới về.” Tạ Mẫn Nhu nhìn Diệp Khôn ánh mắt đầy phức tạp, thở dài nói.
Diệp Khôn từ nhỏ mồ côi cha mẹ, được một tay Tạ Mẫn Nhu nuôi dậy lớn khôn, từ lâu nàng đã coi hắn như là con đẻ của mình rồi. Trước kia khi nhận được tin xấu về hắn, nàng rất đau khổ, nhưng một thời gian cũng nguôi qua. Nay hắn không chết, mà còn quay lại, khiến cho nàng rất vui mừng không sao tả hết. Nhưng đột nhiên hắn đòi ra đi, khiến cho nàng thấy không thoải mái, không đành lòng chút nào.
Nhìn ánh mắt của Tạ Mẫn Nhu, Diệp Khôn định nói cái gì, nhưng lời nói vừa ra đến của miệng lại bị hắn nuốt vào. Không hiểu tại sao, hắn không thể nói lên lời, cuối cùng chỉ biết cười khổ trong lòng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nghịch Thiên Tu Tiên
Xuân Trường
Nghịch Thiên Tu Tiên - Xuân Trường
https://isach.info/story.php?story=nghich_thien_tu_tien__xuan_truong