Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 58
ọ hạ cánh ở gần một thành phố nhỏ ở phía bắc Utah.
”Mercy, Utah,” Lancaster nói, khi họ rời khỏi máy bay dưới trời tuyết dày và nhìn thấy tín hiệu thông báo trong kho đỗ máy bay.
“Được rồi, châm biếm đấy1,” Jamison nhận xét.
1 Mery, Utah là địa danh, song có thể hiểu là Cảm ơn, Utah. Mercy đồng âm với Merci (Cảm ơn) trong tiếng Pháp.
Bogart rùng mình và kéo sát chiếc áo parka quấn quanh người. “Rồi, lí do là gì mà đáng để tiêu tốn tận một bình nhiên liệu máy bay đây?” anh hỏi Decker.
Decker nhìn theo ba chiếc SUV đang đậu trên con đường rải nhựa, chúng đang nổ máy với máy sưởi, anh hi vọng, đã được mở hét cỡ.
“Tôi sẽ cho anh thấy.”
Họ lái xe tới địa chỉ căn nhà cũ của Belinda Wyatt. Nó nằm trong một cộng đồng nhỏ gồm các căn nhà xây từ thời hậu Chiến tranh Thế giới thứ hai, mỗi ngôi nhà lại gần như là một bản sao y của căn nhà hàng xóm. Các con phố ngập tuyết. Căn nhà đó tối đen. Không thấy có ô tô đậu trên đường dẫn.
Decker ngồi ở ghế sau của chiếc SUV thứ hai cùng với Lancaster và Jamison ngồi bên cạnh. Bogart ngồi phía trước.
Decker nhìn ra ngoài cửa sổ và nói, “Vậy là nó mới được bán gần đây à?”
Bogart gật đầu. “Hai mươi tháng trước. Người mua là một công ty.”
“Khoảng bốn tháng trước khi gia đình tôi bị sát hại. Chúng sẽ cần một nơi để ở và lên kế hoạch cho tất cả.”
“Anh thực sự nghĩ Wyatt đã mua lại ngôi nhà cũ của cô ta sao?” Lancaster nói. “Cùng tất cả những kí ức kinh khủng đó?”
“Đây là tổ ấm của cô ta. Không phải căn nhà đồ sộ nơi cô ta sát hại cha mẹ mình và bọc họ trong ni-lông. Dù đã có những chuyện không hay xảy ra, có lẽ cô ta vẫn coi nơi này là một nơi an ủi, một nơi an toàn. Và có thể cô ta đã dùng một ít trong khoản tiền lấp miệng đó để mua nó. Tôi dám chắc cô ta hẳn đã nghĩ dùng những đồng tiền xương máu của họ để mua lại thứ mà họ liều mạng muốn bán đi là rất xứng đáng.”
Jamison nhìn anh. “Và anh nghĩ chúng ta sẽ tìm được gì bên trong?”
“Những câu trả lời,” Decker nói, “Tôi hi vọng vậy.”
Họ đi vào trong từ cửa trước và cửa sau trong lúc các đặc vụ khác canh giữ xung quanh, để đảm bảo không một kẻ nào ở trong có thể trốn thoát. Họ kiểm tra từng căn phòng để đảm bảo không có người bên trong và rồi sau đó tập trung lại ở tầng hầm.
“Chết tiệt!” Bogart cảm thán, mắt liếc xung quanh. “Tôi cứ ngỡ là sẽ trông thấy các bức tường phủ đầy các mẩu giấy ghi thông tin cùng với dây nhợ móc nối với nhau từ mẩu này sang mẩu kia, rối rắm giống như một hệ thống kiểm soát giao thông hàng không phiên bản thủ công vậy.”
Nhưng ở dưới này chẳng có thứ nào giống thế cả. Trên thực tế, chẳng có gì khác ngoài những thứ mà mọi người đều biết sẽ nhìn thấy ở dưới tầng hầm: rác.
“Tôi cũng ngỡ sẽ thấy điều tương tự,” Decker nói. Anh nhìn xung quanh tất cả các phía, quan sát mọi thứ, và bắt đầu gật gù như thể đã có một câu trả lời nảy ra trong đầu anh.
“Thật nực cười, tôi đã bỏ qua một điểm rất rõ ràng nhưng vô cùng quan trọng. Wyatt có trí nhớ siêu phàm. Cô ta đâu có cần những mẩu giấy ghi thông tin đó. Tất cả đều nằm trong đầu cô ta, từng chi tiết. Và chúng ta chưa biết Leopold là kẻ như thế nào, ngoài việc hắn ta kì quặc và là một diễn viên cừ khôi. Hắn đóng vai một thằng ngốc vô tri giỏi hơn bất kì ai mà tôi từng gặp. Nhưng còn một điều gì đó nữa ở hắn mà tôi vẫn chưa xác định được.”
Bogart nói, “Anh nói với chúng tôi hắn là người khôg thể lí giải được.”
“Đúng là hắn rất khó lí giải. Tất cả mọi người đều có một mô tuýp nhất đinh, bất luận là người vị tha hay tư lợi. Thế nên hắn cũng thế. Tôi chỉ chưa biết đó là gì”
Bogart nói, “Chúng ta nên báo cảnh sát địa phương không?”
Decker lắc đầu. “Không.”
“Tại sao không? Họ sẽ không vui đâu khi chúng ta thậm chí còn không thông báo cho họ biết mình đang làm gì.”
“Bởi vì có thể chính những người ‘địa phương’đó là lí do đằng sau cho tất cả những sự việc này. Thế nên chúng ta sẽ xử lý những thứ ít ỏi còn lại ở đây.”
Anh bắt đầu ngó nghiêng quanh cái giá bằng nhựa, phía trên có để một vài thùng chứa đồ bỏ đi. Jamison bắt đầu xem xét các đồ đạc từ một góc khác. Lancaster và Bogart nhìn nhau và rồi cũng làm việc tương tự.
☆☆☆
Hai giờ sau, Bogart nói, “Được rồi, ở đây không có gì cả. Không có gì hết.”
“Không, có đấy,” Jamison nói. Cô giơ lên một tờ báo đã được cắt ra.
“Cô tìm được cái đó ở đâu vậy?” Lancaster hỏi.
“Nó được nhét trong một cái hộp và cất bên dưới cái bàn đó, có phủ vài tấm giẻ bên trên.”
“Rồi sao?” Bogart nói. ”Nó là rác thôi mà, cũng giống như các thứ khác ở đây.”
“Không. Khi người ta lưu giữ báo, người ta luôn luôn xếp chúng thành chồng. Đây là một tờ báo duy nhất trong cả căn phòng này. Với một trí óc như của Wyatt, tôi dám cá nó là một biểu hiện của rối loạn. Điều đó khiến tôi tự hỏi tại sao nó lại ở đây. Chắc hẳn phải có lí do nào đó.”
Decker quan sát cô với vẻ hiếu kì. “Đó là một suy luận rất hay, Jamison ạ.”
“Này, có thể tôi không phải là một người có cái trí nhớ hyper gì gì đó, nhưng tôi cũng có lúc xuất thần. Và tôi ngửi được mùi giấy in báo từ cách xa cả dặm.”
“Tờ báo viết gì vậy?” Lancaster hỏi.
Cô giờ trang đầu tiên của tờ báo và chỉ tay vào dòng tiêu đề in to.
Lancaster đọc, “Giles Evers Mất Tích.”
“Giles Evers là người quái nào vậy?” Bogart nói.
Jamison nói, “Anh ta là một sĩ quan cảnh sát. Bài viết cũng nói rằng anh ta là con trai của Clyde Evers, công dân ưu tú nhất của Mercy. Nguyên thị trưởng, kiếm được rất nhiều tiền từ nghề khai thác mỏ, hiến tặng rất nhiều trong số đó cho quê hương. Một con cá lớn trong cái ao nhỏ.”
“Vì sao Wyatt lại giữ bài báo đó?” Bogart hỏi.
Deckker trả lời. “Bởi vì Giles Evers cưỡng hiếp cô ta. Và cô ta làm cho anh ta mất tích.”
“Ô này, chết tiệt, kết luận vội vàng quá rồi đấy, Amos,” Lancaster nói.
“Không, không hề. Đó sẽ là lí do duy nhất mà bài báo xuất hiện ở đây.”
“Bài viết đó từ đâu ra vậy?” Lancaster hỏi.
Jamison nói, “Mười chín tháng trước. Ngay gần thời điểm căn nhà được bán cho công ty mà chúng ta nghĩ Wyatt là kẻ đứng đằng sau.”
Bogart và Lancaster nhìn chằm chằm vào Decker. “Được rồi, vậy anh đang muốn nói là cô ta bị cảnh sát tấn công sao?” Bogart nói bằng giọng hồ nghi.
“Bị nhiều cảnh sát tấn công,” Decker nói. “Đó là một vụ cưỡng hiếp tập thể. Và bọn chúng làm vậy là do tình trạng liên giới tính của cô ta, và ông già nhà Evers đã mua chuộc gia đình Wyatt để giữ kín chuyện này. Ông ta rũ tội cho con mình và cứu phòng cảnh sát khỏi hàng đống nhục nhã và có những người khỏi phải chịu liên đới. Tôi không nghĩ Phòng Cảnh sát Mercy lại lớn lắm. Như thế có nghĩa là rất có thể tất cả đám cảnh sát tuần tra đều tham gia vào vụ cưỡng hiếp. Bọn họ sẽ bị chửi rủa kinh khủng lắm khi những kẻ mặc cảnh phục lại làm việc đó. Và còn thị trấn này nữa. Một thị trấn có thể sẽ không có sự cảm thông dành cho người như Belinda Wyatt.”
“Nhưng chúng ta không thể dám chắc được,” Lancaster nói. “Anh chỉ đang suy luận thôi.”
“Chúng ta có thể xác minh,” Decker nói. “Đi hỏi thăm một vài người ở quanh đây hồi đó thôi.”
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu