Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Huyền Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 51: Về Nhà
K
hông bao lâu sau, mọi người chú ý thấy, các đệ tử cao cấp bài danh trước hai mươi của Học viện Cực Dương cùng với một vài thanh niên nam nữ Hoàng thất cũng nhao nhao đứng ở hai bên đại môn.
Trong số học viên của Học viện Cực Dương, Lôi Hoành đứng đầu tiên, Trương Tử Hàm xếp hạng thứ sáu, hiển nhiên là dựa theo thứ tự bài danh mà đứng. Mà một bên khác, đứng ở trước nhất chính là một thiếu nữ áo tím.
Trương Tử Hàm liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ kia, chính là mỹ nữ ngày hôm qua bị Dương Thiên Lôi ăn củ cải trắng. Rất hiển nhiên, trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi của Hoàng gia, thiếu nữ áo tím này bài danh đệ nhất. Đã biết điểm ấy, Trương Tử Hàm nhất thời nhận ra thiếu nữ này là ai. Nàng chính là tiểu công chúa được Hoàng đế Sở Kinh Hồn sủng ái nhất, Sở Hương Hương, không chỉ có trí tuệ và thiên phú tu luyện kinh người, còn là thiếu nữ xinh đẹp, mỹ lệ vô song.
Thân phận, địa vị, dung mạo, thiên phú… Không có gì của nàng là không khiến người người đố kỵ. Từ trong con người nàng tản mát ra khí thế quý phái, bức nhân. Dù là đứng giữa những người ưu tú nhất Đế quốc Cát Ương, nàng vẫn là người chói lói, rực rỡ nhất. Tất cả ánh mắt của các đệ tử trẻ tuổi đều vô ý, hũu ý tập trung trên người nàng. Tại giờ khắc này, nàng chính là trung tâm của thế giới. Nàng cao quý, đồng thời cũng cao ngạo, không tận lực che giấu, cũng vẫn giữ được vẻ rụt rè cần thiết. Nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ, không chút gợn sóng, không chút sợ hãi của nàng lại khiến người ta kìm lòng không được mà sinh ra cảm giác tự ti, mặc cảm. Trước mặt nàng, dường như bất luận khuyết điểm gì đều bị phóng đại vô hạn, bất luận ưu điểm gì cũng đều mờ nhạt thất sắc. Nàng không cố ý cự người ngàn dặm nhưng bản chất lãnh ngạo từ trong xương cốt của nàng lại khiến người khác có cảm giác như vậy. Nàng dường như không thuộc về phàm trần.
Ngay khi Trương Tử Hàm nhìn Sở Hương Hương, ánh mắt Sở Hương Hương cũng nhìn về phía nàng, dung nhan tuyệt sắc không gợn chút sợ hãi kia khẽ nở một nụ cười mỉm, hơi gật đầu.
Đối với Trương Tử Hàm, người vinh dự được gọi là Thuỷ Tiên Tử, đệ nhất mỹ nữ của Học viện Cực Dương, nữ tử vô cùng thuần khiết, Sở Hương Hương cũng không xa lạ gì, nhất là hai tháng gần đây, nghe danh càng nhiều. Mà trong lần vô ý gặp mặt ngày hôm qua, tuy rằng phát sinh “xung đột”, nhưng lại khiến nàng càng thêm có hảo cảm với Trương Tử Hàm.
Trương Tử Hàm hơi sửng sốt, vội vàng hoàn lễ cười. Nụ cười hàm súc ngượng ngùng lại khiến người ta có cảm giác ôn nhu như nước, thấm vào tận trong ruột gan.
Mai lan thu cúc, mỗi người một vẻ.
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Dương lão, Sở Kinh Hồn và một vài người cá biệt, còn lại tựa hồ đều căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Rất nhiều người đều là vừa mới nhận được thông báo, chỉ là muốn đón tiếp đại nhân vật nào đó, nhưng đến tột cùng nhân vật này có bao nhiêu lớn, bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, khi thấy trận thế đón tiếp này, trong lòng mọi người đều không khỏi khiếp sợ. Bọn họ không nghĩ ra, người nào lại có thể khiến Dương lão và Hoàng đế Sở Kinh Hồn tự thân xuất mã, chờ đợi ở chỗ này từ sớm như vậy.
…
“Giá! Giá!...”
Theo từng tiếng hò hét của người lái ngựa, Dương Thiên Lôi ngồi trong xe, trong lòng tràn đầy cảm xúc khác thường. Dương gia, vậy là rất nhanh sẽ đến Dương gia rồi! Hắn lần đầu tiên thực sự nhìn thấy mẫu thân mình, lần đầu tiên đối mặt với những thân nhân đồng tộc hèn mọn dám cười nhạo mẫu tử hắn. Hắn không thể nói rõ tâm trạng của mình bây giờ là kích động hay là thấp thỏm, hắn chỉ biết, mình làm còn chưa đủ tốt, ít nhất cũng chưa đạt tới mục tiêu cao nhất trong lòng hắn.
Hắn vốn định, khi lần thứ hai về nhà, muốn giống như cái tên của mình, sấm sét ầm ầm, đánh cho cháy sém những kẻ dám khinh thường, khi dễ mâu tử mình. Hắn muốn chứng minh thực lực của chính mình. Hắn muốn cho tất cả mọi người thấy, hắn chính là thiên tài, là niềm kiêu ngạo của mẫu thân hắn.
Xuyên qua cửa sổ xe ngựa, Dương Thiên Lôi thấy được khí thế hùng tráng của Dương gia. Trên tưòng vây, cứ cách mấy thước lại có một lá cờ phấp phới tung bay, lá cờ thêu màu vàng hùng hồn, hữu lực. Cổng và sân thật lớn, biển hiệu cũng màu vàng, thoạt nhìn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đây chính là nhà của mình.
Dương gia, một trong năm đại gia tộc Đế quốc Cát Ương, tại Đế quốc Cát Ương có được địa vị và quyền lực tuyệt đối. Có thể trở thành thành viên Dương gia là mộng tưởng của rất nhiều người. Trở thành dòng chính Dương gia, lại càng là đối tượng để người người đố kỵ.
Nhưng mà, tại giờ khắc thực sự trở về nhà này, trong lòng Dương Thiên Lôi ngược lại đối với chuyện này lại nảy sinh một tia chán ghét cùng phản cảm.
Trên Địa Cầu hắn là cô nhi, khát khao tình thân của hắn mãnh liệt hơn bất luận kẻ nào. Có lẽ chính bởi khát khao quá mức mãnh liệt này, khiến hắn đối với việc kết tình thân vô cùng coi trọng. Thế nhưng nghĩ tới sắc mặt những người trong gia tộc đối với chính mình và mẫu thân, còn nói gì tới chuyện thân tình?
Thế giới này có quá nhiều bất đồng. Chỉ có thực lực chân chính mới quyết định thân phận và địa vị. Muốn được người khác tôn trọng, vậy cần phải có thực lực tương xứng. Mặc dù là thân tình cũng không cách nào thay đổi được quy luật này, nhất là trong các đại gia tộc, loại tình huống này cơ hồ là trần trụi bày ra trước mắt mọi người.
Cũng bởi vì như vậy, Dương Thiên Lôi mới cảm thấy phản cảm. Nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện làm một thiếu niên bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường, không có ngươi lấn, ta lừa, không có lục đục với nhau, chỉ có tình thân ấm áp.
Thế nhưng hắn không có lựa chọn, chỉ có thể đối mặt. Có lẽ chỉ có hiện thực tàn khốc như thế mới có thể tạo nên một đại gia tộc. Hết thảy mọi thứ đều dùng thực lực để nói chuyện.
Theo xe ngựa tới gần, từ xa xa Dương Thiên Lôi đã thấy một thân ảnh gầy gò đang kiễng chân mong ngóng nhin xung quanh.
Thân ảnh ấy vẫn như trước, là một bộ quần áo trắng như tuyết, nhưng màu trắng ấy lại khiến người khác nhìn thấy mà giật mình, nhất là mái tóc dài bạc trắng kia, khiến Dương Thiên Lôi vừa nhìn, trong lòng đau như dao cắt.
Tuy rằng lúc này hắn không còn là một thiếu niên ngây thơ đơn thuần, nhưng nước mắt vẫn không thể khống chế được mà trào ra. Hắn không nhớ lầm, năm nay mẫu thân mới hai mươi chín tuổi. Người nguyên bản có một mái tóc dài đen mượt, nhưng lại vì chính mình, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, mái tóc đen ấy hoá thành bạc trắng.
- Tiểu Lôi!
Một thanh âm run rẩy từ thân ảnh mềm mại ấy truyền ra. Nàng không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, liền lao tới trước xe ngựa. Thanh âm của nàng tuy mang theo tiếng nức nở, nhưng lại bao hàm trong đó một nỗi vui mừng không che giấu được. Thân hình nàng gầy gò, khuôn mặt tuyệt mĩ tái nhợt vì bệnh trạng giờ đây đang bừng sáng lên với một tia mỉm cười ấm áp.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Huyền Thiên
Ô Sơn
Huyền Thiên - Ô Sơn
https://isach.info/story.php?story=huyen_thien__o_son