Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 58
arah hát theo tiếng nhạc phát ra từ một chiếc đĩa Bruce Springsteen của Tracy. Cô gõ ngón tay lên vô lăng theo nhịp đàn của nhóm E Street. Tracy hâm mộ họ cuồng nhiệt, còn Sarah thì không. Cô còn chẳng thuộc hết lời bài hát. Cô chỉ thích ngắm nhìn mông của anh Boss trong bộ đồ jeans mà thôi.
Sarah hát theo lời bài Born to run, cố gắng gạt ra khỏi đầu ý nghĩ rằng Tracy đang rời bỏ cô. Không phải là rời bỏ vào tôi nay, mà là Tracy sẽ sớm kết hôn và mọi thứ sẽ thay đổi.
Chuyến đi về nhà từ Olympia rất dài và buồn tẻ. Sarah cảm thấy mừng thay cho Tracỵ, nhưng cô cũng biết mọi thứ sẽ không còn như trước. Giờ Tracy đã có Ben. Tracy vừa là một người bạn tốt, vừa giống như người mẹ thứ hai của cô. Điều mà Sarah sẽ nhớ nhất có lẽ chính là những đêm hai chị em thức khuya để kể cho nhau nghe đủ chuyện trên trời dưới đất, từ bắn súng cho tới những chàng trai ở trường. Sarah từng hỏi Tracy liệu chị cô và cô vẫn có thể sống cùng nhau sau khi Tracy kết hôn hay không. Cô mỉm cười nhớ lại những đêm trèo lên giường Tracy, chị cô đã vỗ về cô tới khi cô chìm vào giấc ngủ. Cô nghĩ về lời cầu nguyện của hai chị em. Cô sẽ không bao giờ quên lời cầu nguyện đó. Rất nhiều đêm, nó là thứ duy nhất có thể giúp cô ngủ ngon.
Cô nghe thấy tiếng Tracy văng vẳng trong đầu.
Tôi không…
“Tôi không…” Cô nói to.
Tôi không sợ…
“Tôi không sợ…”
Tôi không sợ bóng tối.
“Tôi không sợ bóng tối.”
Dù cô đã mười tám tuổi nhưng bóng tối vẫn luôn là nỗi sợ hãi của cô.
Sarah sẽ nhớ những lần hai chị em mượn đồ của nhau, thức dậy bên nhau vào mỗi buổi sáng ngày Giáng sinh. Cô sẽ nhớ những lần trượt xuống thành cầu thang rồi nấp sau một góc để dọa Tracy và những người bạn của chị cô một phen hú vía. Cô sẽ nhớ căn nhà của họ. Cô nhớ cả cây liễu trước sân cùng những lần đu từ cành này sang cành khác, tưởng tượng bên dưới là dòng sông Amazon đầy cá sấu. Cô sẽ nhớ tất cả mọi thứ.
Sarah đưa tay gạt nước mắt. Cô nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tinh thần cho cái ngày này. Nhưng đến khi nó xảy ra, cô mới biết mình chưa hề sẵn sàng. Cô cũng chẳng thể chấp nhận được nó một cách dễ dàng.
Năm tới, mày sẽ phải xa nhà để đi học ở U-Dub. Cô tự nhủ. Ít nhất thì giờ Tracy đã có Ben.
Sarah cười. Tracy đã tức điên lên lúc chị dúi vào tay cô chiếc khóa thắt lưng bằng bạc. Trông Tracy như thể bị một con ong chích vào mông. Chị ấy còn chẳng hiểu vì sao Sarah để cho chị ấy thắng. Chị ấy thậm chí còn tức tối đến mức chẳng thể nhận ra lúc đó Ben đang mặc bộ đồ mới. Sarah đã giúp anh ấy chọn chúng. Có Chúa chứng giám, anh ấy chẳng thể tự chọn đồ cho bản thân. Hai tuần trước khi giải đấu bắt đầu, Ben đã gọi điện cho Sarah, nói với Sarah rằng anh muốn cầu hôn Tracy tại nhà hàng ưa thích của họ ở Seattle. Nhưng anh chỉ có thể đặt được bàn lúc bảy rưỡi, có nghĩa là họ sẽ không thể tới đó kịp nếu như không đi thẳng từ chỗ thi đấu. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc Sarah sẽ phải lái xe về nhà một mình. Họ cũng biết rằng Tracy quản Sarah rất chặt với tư cách một người chị gái. Sarah cần phải làm gì đó để Tracy không muốn đi về cùng cô, và cô cũng chẳng mất nhiều thời gian để nghĩ ra cách. Tracy không hề thích sự thất bại, nhưng điều chị ấy thật sự ghét chính là việc Sarah để cho Tracy thắng.
Những hạt mưa nặng trĩu vẫn rơi lộp độp trên kính chắn gió, tuy nhiên chúng không hề giống với cơn đại hồng thủy mà Tracy tưởng tượng ra. Chị ấy làm như ở đây không bao giờ mưa vậy!
Sarah tiếp tục lẩm nhẩm lời bài hát theo giọng ca của Boss.
Chiếc xe bỗng tròng trành.
Sarah ngồi thẳng dậy. Cô kiểm tra gương chiếu hậu, nghĩ rằng mình đã đâm phải cái gì đó trên đường, nhưng mặt đường quá tối để có thể nhìn về phía sau.
Chiếc xe lại tròng trành lần nữa. Lúc này cô mới biết rằng cô chẳng đâm phải cái gì cả. Chiếc xe tải đi cà giật rồi chậm dần. Kim đồng hồ nhiên liệu nhanh chóng tụt về phía bên trái, ánh đèn báo hết xăng bắt đầu sáng lên trên bảng điều khiển.
“Mày đang đùa tao phải không?”
Kim màu đỏ đã chạm vào vạch ‘hết xăng’.
Sarah búng ngón tay lên chiếc kim đồng hồ nhưng nó không chuyển động. Hết xăng là chuyện cô không hề ngờ tới. “Đừng nói với tao là hết xăng thật nhé!” Cô nói.
Chuyện này thật vô lí! Họ đã đổ đầy bình xăng vào hôm thứ Sáu. Tracy không muốn phải đi đổ xăng vào sáng hôm sau vì sợ bị muộn. Sarah còn mua một lon Coca dành cho người ăn kiêng và một gói Cheetos trong cửa hàng tạp hóa gần đó để ăn trên xe.
Em ăn sáng bằng những thứ linh tinh đó hả? Tracy đã mắng cô như vậy.
Động cơ xe tắt ngúm. Vô lăng trở nên khó điều khiển hơn. Sarah cố gắng lái chiếc xe qua khúc cua tiếp theo. Đoạn dốc thoải giúp chiếc xe trôi thêm một đoạn nhưng chắc chắn không đủ để đi hết quãng đường còn lại về Cedar Grove, bất kể gần hay xa. Chiếc xe đi chậm dần. Cô đánh xe về phía sườn dốc. Bánh xe lăn trên mặt sỏi cho tới khi dừng hẳn. Cô thử vặn chìa khóa. Động cơ xe kêu lên như thể đang cười vào mặt cô rồi tắt phụt. Cô ngả người ra sau, cố gắng kiềm chế để không hét lên. Springteen vẫn tiếp tục ỉ ôi. Cô bèn tắt phăng cái đài.
Sau một giây lo lắng, cô bắt đầu tự nhủ: “Được rồi, đây là lúc để bình tĩnh lại.” Cha cô luôn dạy rằng hãy cố gắng thích nghi và đưa ra kế hoạch cho tất cả vấn đề. “Được rồi, kế hoạch giờ là gì?” Một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô.
“Mình đang ở chỗ quái nào nhỉ?”
Sarah nhìn qua gương chiếu hậu. Cô không thấy ánh đèn pha nào đằng sau, cũng chẳng thấy bất cứ cái gì cả. Cô nhìn một lượt xung quanh. Cô từng biết rất rõ con đường này, nhưng dạo gần đây cô chẳng còn đi qua nó nhiều nữa vì đã có đường cao tốc liên bang, vậy nên cô cũng không để ý kĩ. Cô không thể xác định được phương hướng. Sarah nhìn đồng hồ để tính toán xem mình đã rời Olympia được bao lâu, với hy vọng sẽ ước chừng được còn bao xa nữa thì về đến Cedar Grove. Nhưng cô lại không chắc chắn mình đã rời khỏi bãi đỗ xe lúc mấy giờ. Cô biết rằng tính từ lúc đi vào xa lộ quận cho đến khi rẽ vào Cedar Grove mất chừng hai mươi phút lái xe. Cô ước tính mình đã ở trên đường khoảng mười phút và đoán được rằng lối rẽ chỉ còn cách tầm bảy, tám cây số. Rõ ràng đây không phải là một cuộc dạo chơi trong công viên, nhất là trong lúc trời mưa nặng hạt như thế này, nhưng nó cũng không khủng khiếp như một cuộc thi marathon. Nếu may mắn, cô có thể bắt được một chiếc xe đi trên đường, tuy rằng chẳng còn mấy ai dùng tuyến đường này nữa. Hầu hết mọi người đều đã chuyển sang đường cao tốc liên bang.
Hãy hứa với chị rằng em sẽ về bằng đường cao tốc liên bang.
Tại sao cô lại không nghe lời chị mình cơ chứ? Nếu biết chuyện, Tracy sẽ giết cô mất.
Sarah rên rỉ, dành ra một giây để ân hận rồi quay trở lại với kế hoạch của mình. Cô tính sẽ ngủ lại trong thùng xe, nhưng cô chợt nghĩ đến cảnh Tracy gọi điện về nhà vào buổi sáng – chắc chắn Tracy sẽ gọi về nhà để khoe với Sarah về lời cầu hôn – còn cô thì không có ở đó để nhấc máy. Tracy sẽ hoảng loạn, bắt bố mẹ bay về từ Hawaii, rồi FBI và tất cả mọi người ở Cedar Grove sẽ lùng sục để tìm cô.
“Tốt thôi!” Sarah tự nhủ, tiếp tục suy nghĩ thêm vài phút. “Ngồi yên một chỗ chẳng giải quyết được vấn đề gì. Chắc mình sẽ phải xuống đi bộ.”
Cô mặc áo khoác rồi chộp lấy chiếc mũ Stetson màu đen của Tracy. Chiếc khóa thắt lưng bằng bạc nằm ngay bên dưới. Cô thảy cái khóa vào túi áo, dự tính sẽ trả lại cho Tracy vào buổi sáng để nhắc nhở Tracy rằng chị ấy là đồ khó ưa. Họ sẽ cùng cười với nhau, và cái khóa sẽ là một kỉ vật về cái đêm Tracy đính hôn. Có lẽ Sarah sẽ gắn nó lên một tấm bảng hay cái gì đó.
Sarah hơi ngần ngại. Đi bộ dưới trời mưa to thế này không phải là điều mà cô mong muốn.
Cô đội chiếc mũ Stetson lên trước khi bước xuống khỏi buồng lái và khóa cửa. Như thể trêu tức cô, cơn mưa trở nên nặng hạt hơn. Nước mưa trút xuống mặt đường kèm theo những tiếng gào thét. Cô bắt đầu đi dọc theo vỉa hè, hy vọng có thể tìm thấy một chỗ trú mưa dưới tán cây. Chỉ ít phút sau, nước mưa bắt đầu chảy xuống lưng cô. “Chuyện này chắc chắn sẽ rất tệ, rất rất tệ.”
Cô tiếp tục bước đi, bắt đầu hát để giết thời gian. Lời hát của bài Born to Run vẫn vang vọng trong đầu cô.
“Tối nay mọi người đều đổ ra đường, nhưng chẳng có gì… Mình chẳng thuộc hết lời.”
Sarah tiếp tục lê bước. Sau vài phút, cô dừng lại và nghĩ rằng cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở phía xa xa. Chính cô cũng không thể chắc chắn mình có nghe đúng không bởi tiếng nước mưa rơi trên tán lá đang nhỏ tí tách xuống vỉa hè. Sarah tiến về phía mặt đường và ngoái lại đằng sau, tiếp tục lắng nghe. Nó ở ngay đó. Ánh đèn xe chiếu lên vỉa hè chỉ một, hai giây trước khi đi vào khúc cua trên đường. Sarah bước xuống lề đường, một chân vẫn đứng trên vỉa hè. Cô dùng một tay để vẫy phía trên đầu, tay còn lại che mắt cho đỡ chói. Chiếc xe chạy chậm dần rồi dừng lại. Đó không phải là một chiếc xe con.
Đó là một chiếc xe tải Chevy màu đỏ.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối