Chương 58: Ngoại Truyện
năm sau…
Thoắt cái, thời gian trôi qua nhanh thật. Sau vụ bị bắt cóc của Tứ Đại, FK rút khỏi gian hồ, giải tán anh em của X3, chủ yếu đưa họ ra nước ngoài làm ăn. Long Thẹo sau vụ đó, bị tuyện án tử hình với hai tội danh bắt cóc và liên quan đến đường dây buôn lậu súng. TT bị đưa vào trại giáo dưỡng cho đến năm ngoái mới được thả.
Gương mặt của ba đứa thì lành lặng xinh xắn, tất cả nhờ có ba của Lâm. Ông đích thân bay sang Hàn Quốc rồi lại đích thân mời bác sĩ thẩm mỹ số 01 lúc bấy giờ chữa trị cho họ.
Còn bây giờ, điểm qua cuộc sống của ba cặp đôi giàu có, hạnh phúc và tài giỏi nhé! ♥_♥
Minh và Nhi bây giờ đang sống hạnh phúc ở nước Mỹ hoa lệ. Cậu con trai 2 tuổi kháu khỉnh cứ suốt ngày làm họ bận bù đầu bù cổ vì bận đưa con trai đi chơi. Minh là người kế thừa đã chuyển toàn bộ số vốn đầu tư sang Mỹ, sống cuộc sống mà ai cũng phải mơ ước. Nhi cũng là chủ tịch công ty của ba cô, một nữ doanh nhân hoàn mỹ.
Đức Anh cùng Ngọc đi du lịch khắp thế giới, sống cuộc sống đầy hưởng thụ. 1 tháng trước, hắn còn nhận được tin của Đức Anh, nói hai người đang ở Hà Lan hưởng cái tuần trăng mật thứ mấy chục và Ngọc mang thai được 2 tháng rồi, chuẩn bị về nước. Đúng là cặp đôi hoàn hảo, cưới nhau 5 năm mà còn như vợ chồng son.
Lâm và Mai thì sao nhỉ? Hạnh phúc quá mức cho phép. Một tiểu công chúa và một tiểu hoàng tử song sinh. Hai người hiện là hai doanh nhân châu Á đứng đầu nước Úc về mọi mặt. Thỉnh thoảng còn đưa hai “ báu vật” đi du lịch thật lâu mới về. Như vậy là viên mãn rồi còn gì?! Hai người, vừa đẹp đôi vừa thành đạt, đúng là hạnh phúc quá mức c ho phép.
Thế có ai tò mò sau vụ bắt cóc, hắn và ai kia giờ ra sau không nhỉ? Có hạnh phúc như ba cặp kia không ta?...
Và chuyện là như thế này đây…
Trong một căn biệt thự màu da trời nguy nga tráng lệ ở bãi biễn Nha Trang, ở gian phòng rộng như phòng tổng thống, hắn đang yến giấc thì đột nhiên chiếc đồng hồ báo thức vang inh ỏi.
Đưa tay tắc đồng hồ thật là nhanh, hắn đưa mắt nhìn “ bảo bối” nằm ngủ bên cạnh, trong vòng tay của hắn. Thật may là nó chưa bị tiếng đồng hồ kia làm cho giật mình, nếu không thì hắn thề không bao giờ xem đồng hồ nữa.
Nhìn nó hồi lâu, đưa tay vuốt mấy sợi tóc vương lại trên gương mặt rồi hôn nhẹ lên tráng nó.
Kể từ khi nó bị bắt cóc, chuyện gì hắn cũng nghe nó. Hái sao trên trời, mua hoa anh đào từ Nhật về trong 2 tiếng, cõng nó từ sân thượng chạy lên chạy xuống,… vân vân và vân vân. Tất cả mọi thứ, khó đến đâu hắn cũng đáp ứng nó. Nó sống như nữ hoàng, được hắn cưng chiều, quan tâm từng li từng tí, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả ba cặp kia. Chỉ sợ, có ngày hắn chiều hư nó mà thôi.
- Anh đang nghĩ gì đó?
Giọng nói của “ bảo bối” mang hắn quay về thực tại. Cái giọng nhẹ nhàng, yêu kiều và nũng nịu dễ dàng khiến bất kì người đàn ông nào nghe thấy đều tan chảy trong tức khắc.
- Nghĩ về em! – Vòng tay hắn siết chặt nó hơn, tay mân mê mái tóc mượt như lụa của nó.
- Hoàn hảo như em có gì phải nghĩ? – Nó cao ngạo nhưng lại nói bằng cái giọng nũng nịu.
- Nghĩ rằng tại sao có thể bắt cóc cô gái hoàn hảo nhất trong Tứ Đại Thiên Dương bọn em! – Hắn cười.
- Hì! Đồ dẻo miệng! – Nó mắng yêu, vòng tay qua ôm ngang hông hắn.
- Lí do này đó hả? Hửm? – Hắn nhìn xuống gương mặt dễ thương như thỏ con của nó.
- Ai biết à! – Nó ngóc đầu dậy nhìn hắn.
Chính là cái ánh mắt đó. Cái ánh mắt nó nhìn hắn đầy ngọt ngào và khiêu khích. Bây giờ, nó đã hiểu hành động khiêu khích là gì chứ không có “ thỏ ngốc” như trước kia. Càng ngày càng đẹp, càng ngày càng hấp dẫn.
- Mới sáng ra, không sợ à? – Hắn nhìn gian ơi là gian.
- Em có điên mới để cho sói ăn thịt vào giờ này! – Nó sờ chóp mũi hắn.
- Em không muốn bị ăn thì mau nằm xuống ngủ tiếp đi, mới có 9h sáng thôi đó! ~_
~- Anh muốn em thành heo à? – Nó cười.
- Em thành heo? Hahaha! – Hắn đột nhiên cười sặc sụa.
- Sao cười em? – Nó chu môi hỏi lại.
- Em nhìn xem, anh nuôi em 5 năm rồi mà em nằm trong lòng anh còn nhỏ xíu. Đối với anh, em mãi mãi là con thỏ con mà thôi! – Hắn lại gian ơi là gian.
- Xì! Không tin. Em mà nhỏ á hả? Em cao 1m70 nha! Nhìn đi!
Nó đứng phóc dậy nhìn hắn. Lại là cái bộ dạng này. Nó mặc áo sơ mi mà hắn đã mặc trước khi đi ngủ, hắn ở trần, ai không muốn phạm tội thì tốt nhất đừng nhìn.
- Không tin thật không? – Giọng gian manh.
- Ừ! Không tin!
Nó vừa trả lời xong thì liền bị hắn kéo xuống, nằm gọn lỏn trên ngực hắn. Qủa thật, so với hắn, nó như thỏ con, còn hắn, chính là sói. Hắn gần 1 mét chín, so với nó 1m70 thì không nhỏ mới lạ.
Hắn liền ngồi dậy, xốc nó ngồi dậy theo. Ánh mắt hai người vẫn trân trân nhìn nhau.
- Khiêu khích anh à?
- Là anh nhìn em trước!
- Muốn anh ăn thịt em ngay lắm à?
- Xì!
Nó chu môi đáp lại, ngay lập tức bị hắn dùng môi mình phủ lên. Cứ giữ nguyên tư thế đó, nó ngồi trong lòng hắn rồi bị hắn hôn. Không biết họ hôn bao lâu, cuối cùng thì hắn cũng thả môi nó ra, cho nó oxi để hô hấp.
Hắn xoay người nó lại, lấy vòng tay to lớn ôm chặt người con gái quý báu trước mặt, đặt cằm lên vai nó, thì thầm:
- Nhóc con, em mãi mãi là con thỏ. Anh nguyện làm sói để ăn thịt em suốt đời.
Cằm hắn mấp máy, cộng thêm hơi thở nóng ngay mang tay, khiến nó e thẹn mà đỏ mặt.
- Mẹ Như, ba Khang! – Hai đứa trẻ từ đâu xuất hiện phá tan cái khung cảnh lãng mạng trước mặt.
Hắn và nó quay đầu nhìn nguyên nhân của sự việc. Là con của Minh và Nhi, anh trai Hoàng Phúc, em gái nhỏ Hoàng Khanh. Hai đứa sà vào lòng hắn, kéo nó ra.
- Mẹ Như ơi, Nghi nhớ mẹ quá! – Hoàng Khanh nũng nịu.
- Con cũng vậy! – Hoàng Phúc không khác gì.
- Được… được rồi! Mẹ cũng nhớ hai đứa! – Nó vạn bất đắt dĩ lên tiếng.
- Hai đứa về với ai đó? – Hắn cười khổ với hai đứa trẻ rồi bước xuống giường.
- Về với ba Minh và mẹ Nhi! – Hoàng Phúc lẹ miệng.
- Thế ba mẹ hai đứa đâu? – Nó.
- Dạ ở dưới lầu! Còn có mẹ Ngọc và mẹ Nhi nữa! Có ba Minh với ba Đức Anh luôn! – Hoàng Khanh kể một lèo.
- Vậy hai đứa về khi nào đó? – Hắn.
- Mới tới! Mà hình như mẹ Như mặt áo của ba Khang! – Hoàng Phúc lém lỉnh.
- Á à… ờ ờ…- Nó nói lấp ba lấp bấp.
- Hai đưa xuống lầu trước đi, ba Khang với mẹ Như xuống sau! Ngoan? – Hắn.
- Vâng! – Hai nhóc đồng thanh rồi tọt xuống lầu.
Lát sau, hắn choàng tay qua eo nó đi xuống…
- Hai vợ chồng ngủ tới giờ này à? – Minh.
- Người ta đang hạnh phúc mà! – Lâm.
- Còn nói nữa. Xem chừng hai quý tử nhà mày kìa! – Hắn lườm Lâm một phát.
- Nè hai đứa, sau lại làm phiền ba Khang với mẹ Như không biết? – Mai kéo hai con vào lòng, giả vờ quở trách.
- Thôi thôi! Cho xin đi! À mà Gia Bảo đâu? – Nó hỏi khi không thấy con của Nhi.
- Bé Bảo có bà nội giữ hộ rồi. Đi phi cơ về nên không tiện! – Minh.
- Ừ! – Hắn và nó đồng thanh.
- À mà hay tin gì chưa? – Nó nhớ ra gì đó, chợt liết nhìn Đức Anh và Ngọc.
- Gì? – Cả bọn.
- Có hai người sắp lên chức rồi đó! – Hắn ăn ý nói theo.
- Ai? – Lần này cũng đồng thanh, nhưng trừ hai người.
- Đó! – Nó chỉ về phía Đức Anh và Ngọc.
- Trời ơi! Mày sắp có baby đó hả Zeny? Chúc mừng mày nghe! – Nhi.
- Mấy tháng rồi? Trai hai gái? – Mai.
- Nè! Đừng có làm vợ tui sợ nghe! – Đức Anh ra tay.
- Làm gì dữ vậy hả? – Minh.
- Cũng đừng có làm vợ tao sợ nghe! – Lâm.
Thế là cả đám phá lên cười. Ai cũng thấy vui mừng cho Đức Anh và Ngọc. Họ sắp được làm ba làm mẹ rồi, hạnh phúc không gì bằng. Hắn và nó ngồi xuống, nhìn bạn mình cười đùa mà cũng thấy vui ơi là vui. Nhưng mà…
- Tụi bây ăn gì chưa? – Hắn.
- Rồi! – Tất cả đồng thanh.
Hắn liền quay qua nó, nhẹ giọng hỏi:
- Em ăn gì không?
- Gì cũng được!
- Chị Năm à, lấy cho cô Hai phần ăn sáng giống mọi ngày với sữa tươi.
- Dạ cậu Hai!
Một lát sau, người giúp việc đem phần ăn sáng lên cho nó. Hắn cầm ly sữa tươi lên cho nó. Lúc này thì mọi người vẫn đang nói chuyện vui vẻ. Nó đưa ly sữa lên miệng, vừa tính uống thì mùi sữa xông vào mũi.
- Oẹ… ọe…
Nó bụm miệng chạy vào toalet nôn thốc nôn tháo. Hắn liền đuổi theo. 6 người còn lại ở phòng khách đang ngớ người thì đột nhiên lại nhìn nhau cười phá lên như mới biết chuyện gì đó.
- Oẹ… ọe
- Không sao chứ? – Hắn vừa nói vừa nhăn mặt.
- Không… không sao! – Nói là nôn nhưng thật ra nó chưa ăn gì, bụng trống rỗng.
- Đi! Anh đưa em tới bệnh viện! – Hắn dìu nó ra.
- Không cần đâu, chắc là đau dạ dày thôi! – Nó cười nhạt cho hắn an lòng.
- Không được! Phải tới bệnh viện kiểm tra!
Hắn vừa nói vừa đỡ nó ngồi xuống. Nhưng đột nhiên lại phát hiện có một đám người đang nhìn mình gian xảo cực kỳ, quay qua thì thấy đám bạn của họ.
- Làm gì nhìn dữ vậy hả? – Nó khó hiểu lên tiếng.
- Để anh đi lấy xe! – Hắn quay đi.
- KHÔNG CẦN! – 6 người kia tự nhiên hét lên.
- Gì? – Hắn chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì thì quay lại hỏi.
- Tụi tui nói không cần! – Nhi nhắc lại.
- Sao lại không cần? – Hắn cứ đần mặt ra.
- Ken! Nói mau! Gần đây có phải là hay nóng trong người, khó chịu muốn ói, nhất là khi ăn cá hay đồ nguội không hả? – Ngọc mặt hình sự hỏi nó.
- Ừ! Sao biết! – Nó ngây thơ hỏi lại.
Tự nhiên Đức Anh đứng phắt dậy, nhìn hắn hình sự gấp cả trăm lần Ngọc nhìn nó làm hắn hơi bất ngờ.
- Gì đó? – Hắn lại ngớ ra.
- Chết rồi! Chết thật rồi Khang à! To chuyện rồi! – Đức Anh cố nén cười, làm vẻ mặt nghiêm trọng hỏi hắn.
- To chuyện? Chuyện gì? – Lại ngớ ra.
- Chuyện của vợ mày!
- Vợ tao? Như làm sao?
- Vợ mày… vợ mày…
Nói đến đây đột nhiên Đức Anh cúi đầu xuống thấp, nét mặt bi quan như sắp khóc.
Hắn thì cuống cuồng lền, lấy tay đặt lên vai Đức Anh, nghiêm nghị hỏi:
- Nói mau, cô ấy làm sao?
Đức Anh ngước đầu lên, nhưng cười phì rồi nói:
- Vợ mày cô ấy giống như vợ tao rồi! Hahaha! – Đức Anh bắt đầu cười lớn. 5 người kia cũng vậy.
Lúc này thì mặt hắn đần không tả nổi. Nó thì ngồi đó, mặt bắt đầu đỏ lên như quả cà chua, hệt như con gái về nhà chồng.
- Giống Ngọc? Ý mày là cô ấy…
- Là thai nghén! Đúng hơn là mang thai thời kì đầu! – Nhi như bà giáo dạy học.
- Như à, em có thai thật sao? – Hắn sà lại chỗ nó, quỳ trước mặt nó hỏi ân cần.
- Em… em cũng không biết! Nhưng mẹ em có nói, mang thai thời kì đầu thì sẽ như thế! – Nó e thẹn nói.
Nghe tới đây, hắn mừng tới phát điên, ôm nó lên xoay mấy vòng.
- Bỏ em xuống! Có người nhìn đó! – Nó vỗ vào tay hắn.
- Được rồi! Lệnh của em, suốt đời anh không cãi. Sau này còn phải cho anh một nhóc con dễ thương đáng yêu nữa!
Hắn cười ha ha cảm nhận hạnh phúc rồi ôm nó thật chặt vào lòng. 6 người kia thật mừng cho hắn và nó. Cuối cùng thì hai con người lãnh khốc cũng viên mãng như thế thì còn gì bằng. Gia đình của nó và hắn sắp có thành viên mới. Đó là sự thật.
Một cuộc sống toàn vẹn hạnh phúc như thế ai mà không khỏi mơ ước. Chỉ cần bạn tin tưởng vào đối phương, tin vào bản thân thì không gì là không thể. Hãy là một con người sáng suốt trong mọi chuyện, tôn trọng những gì trước mắt. Biết đâu sau này, bạn có thể hạnh phúc như thế, thậm chí hơn thế thì sao?
Tứ Đại Thiên Dương Tứ Đại Thiên Dương - Yến Quỳnh